Xương cánh bướm

 
Chẳng qua thư ký Cảnh không dừng bên ngoài quá lâu.
 
Anh ấy giơ ngón trỏ lên trước mặt, ý bảo đám trợ lý đặc biệt kia im lặng, sau đó mới quay người bước về phía phía phòng làm việc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Đông Ngôn ngồi sau bàn giải quyết văn kiện, thư ký Cảnh khom lưng đưa cho anh một tờ giấy gì đó: "Tổng giám đốc Thẩm, đây là tài liệu của vụ việc ngày hôm qua."
 
Người đàn ông sau bàn làm việc khẽ ừ một tiếng rồi tùy ý dặn dò: "Để sang bên kia."
 
Thư ký Cảnh theo phương hướng anh chỉ, đặt tài liệu lên bên trái bàn làm việc, sau đó lại hỏi dò: "Anh muốn xử lý chiếc xe kia như thế nào? Bên phía công ty bảo hiểm đã đưa ra hướng giải quyết hợp lý nhất là để người phụ trách lái xe về gara dưới nhà của anh."
 
Thẩm Đông Ngôn nghe xong nhưng không trả lời ngay.
 
Anh giơ tay, lòng bàn tay chậm rãi chạm vào khóe môi, không biết nghĩ đến điều gì, biểu cảm nhanh chóng biến mất: "Cứ để bọn họ xử lý."
 
Thư ký Cảnh gật đầu, lòng nghĩ thầm, những người trợ lý đặc biệt kia đoán không sai.
 
Lấy sự hiểu biết của anh ấy về tổng giám đốc Thẩm thì hiện tại, tâm trạng của anh rất tốt.
 
Thư ký Cảnh không dừng lại quá lâu, khi anh ấy vừa định ra ngoài, mới bước được mấy bước, anh ấy chợt nhớ đến tin tức sốt dẻo vừa hóng được...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thư ký Cảnh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quay người, quyết định báo cáo đầu đuôi sự việc.
 
Thẩm Đông Ngôn ngước mắt nhìn sang, giọng nói không phân rõ cảm xúc: "Hôm nay không có lịch trình gì chứ?"
 
Thư ký Cảnh nghe những lời này thì sững sờ mất vài giây nhưng anh ấy nhanh chóng phản xạ kịp thời: "... Anh muốn đi à?"
 
Thẩm Đông Ngôn từ chối cho ý kiến. Anh tự tay xê dịch đống tài liệu sang một bên, cơ thể hơi ngả về phía sau, một cánh tay đặt lên bàn làm việc. Ánh mắt anh sâu thẳm, chậm rãi rơi vào trên tiêu bản bươm bướm đặt trên giá sách kế bên.
 
Tuy Thẩm Đông Ngôn không lên tiếng nữa nhưng thư ký Cảnh đã hiểu ý anh.
 
… Xem ra quyết định ban nãy là đúng đắn.
 
May mà nói ra rồi.
 
Thư ký Cảnh không biết vì sao cảm thấy nhẹ nhõm, anh ấy gật đầu với Thẩm Đông Ngôn: "Vậy tôi lập tức thu xếp."
 

---
 
Cát Yên đến sớm hơn một lát so với giờ hẹn mà Tống Lý nói trước đó trong nhóm chat.
 
Ở đây, bọn họ là những ứng cử viên đặc biệt trong danh sách, tập trung ở hậu trường phía sau nhà hát.
 
Nhân viên nói chờ bao giờ tập trung đủ người thì mới di chuyển đến phòng họp ở lầu bốn được.
 
Trong lúc thang máy đi lên, Cát Yên lặng lẽ lùi về phía sau nhóm người.
 
Đúng lúc đó, Tống Lý đi sát lại gần cô, nhỏ giọng dặn dò: "Tôi ủng hộ cô. Nếu lãnh đạo có hỏi vấn đề gì thì nhớ biểu hiện tốt một chút."
 
Nhận ra ý tốt của anh ấy, Cát Yên cười rộ lên: "... Tôi hiểu rồi."
 
Có lẽ không muốn đi lên hàng đầu hoặc bị kẹp ở giữa, hai người đi phía sau nhóm người, câu được câu không trò chuyện.
 
Đi không lâu lắm thì có người nhân cơ hội tách khỏi nhóm, đi thẳng đến tìm gặp Tống Lý.
 
Chẳng qua khi người đó vừa ngước mắt lên, định nói gì đó thì thấy Cát Yên đứng ngay bên hông Tống Lý.
 
Người đó khựng lại một lát.
 
Sự hứng thú trong mắt người đàn ông đó ngày càng đậm hơn: "Cô Cát..."
 
Anh ta chưa kịp nói hết đã bị Tống Lý ngắt lời: "Tìm tôi có việc gì? Có việc thì nói đi, tôi không rảnh rỗi lắm đâu."
 
Vốn dĩ người đàn ông kia định nói gì đó với Cát Yên, anh ta bước thêm nửa bước về phía cô, lại thấy ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước không hề lay động, sau đó cô đi theo sát nhóm người.
 
Người đàn ông không còn cách nào khác, đành phải nghiêng đầu về phía Tống Lý và hỏi: "Thế này đi, tôi cũng biết lát nữa sẽ mở hội nghị nội bộ nên không thừa nước đục thả câu với anh ở đây nữa, vào thẳng vấn đề chính nhé?"
 
Người đàn ông năm lần bảy lượt liếc nhìn Cát Yên nhưng thấy cô vẫn không thèm nhìn về phía anh ta, thậm chí quay đầu hẳn sang hướng khác trong giây lát thì không khỏi nheo mắt lại.
 
Dường như anh ta muốn khoe khoang, hoặc đang ám chỉ, cố ý hướng về phía Cát Yên, cao giọng nói: "Giám đốc Tống, thật ra bên tôi không có vấn đề gì gấp, chỉ muốn chào hỏi anh trước một lần, tất cả nhân viên trong công ty của tôi và tôi toàn lực tiến cử Thư Tinh trở thành phát ngôn viên của Kinh Ba."
 
Dứt lời, anh ta nhìn về phía Tống Lý, giọng nói nhỏ hơn nhưng lại không để tâm quá nhiều vào việc người ngoài nghe được: "Còn vấn đề tiền bạc, bên tôi đều có thể giải quyết hết, anh hiểu chứ?"
 
Hiểu, sao không hiểu?
 

Chẳng qua chưa thấy ai trắng trợn như thế.
 
Tuy Tống Lý dốc hết tâm sức nhưng dù sao anh ấy cũng chỉ là người trung gian mà thôi, đâu có quyền quyết định.
 
Nếu anh ấy có quyền, hẳn sẽ cảm thấy bớt việc hơn.
 
Thế nhưng người đàn ông trước mặt xem như một trong số những nhà đầu tư vào Kinh Ba, cho dù không ưa điệu bộ nhà giàu mới nổi thích đập tiền của đối phương thì Tống Lý vẫn cố gắng hòa hoãn thái độ của bản thân: "Anh chú trọng vào sự kiện này như thế, là người đại diện của Kinh Ba, tôi thay mặt Kinh Ba cảm ơn anh trước."
 
Câu trả lời không chút kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
 
Người đàn ông sững sờ, dường như không hiểu nổi, câu hỏi như trái bóng bị đá quay về, không đưa ra thái độ cụ thể.
 
Người đàn ông cảm thấy hơi mất mặt và bực mình, lại nhìn về phía Cát Yên cụp mắt đứng đó không xa, đương lúc muốn làm ầm lên ngay tại đó thì Thư Tinh không biết từ đâu chạy đến.
 
Cô ta chợt kéo lấy tay áo người đàn ông, nũng nịu nói: "Anh yêu, em đến cửa phòng họp rồi mà tìm không thấy anh đâu. Sao anh lại đi tít phía sau thế này?"
 
"Anh có chút việc cần tìm giám đốc Tống để nói chuyện." Người đàn ông để mặc Thư Tinh kéo tay, anh ta theo thói quen ôm lấy hông cô ta nhưng ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt của Cát Yên: "Đúng lúc em đến tìm anh, bây giờ chúng ta cùng vào trong, lát nữa anh yêu phải làm chỗ dựa cho em."
 
"Anh yêu nói gì đó, đang ở bên ngoài..." Thư Tinh đang oán trách, nghe câu sau thì cười khúc khích không ngừng: "Đáng ghét!"
 
Cô ta vừa cười vừa vung tay, ánh mắt lơ đãng dò xét về Cát Yên và Tống Lý ở phía sau. Cô ta hơi ngẩn người nhưng không nói gì thêm.
 
Khác với lần gặp mặt trước, Thư Tinh kéo chặt người đàn ông, tiện thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nhấc chân bước vào trong phòng hội nghị.
 
Cát Yên và Tống Lý không đi theo mà đứng yên ở phía sau.
 
Nhìn đến khi bóng dáng đôi nam nữ kia biến mất khỏi tầm nhìn, Cát Yên tò mò nhìn về phía Tống Lý - người hiếm khi im lặng.
 
Đúng như dự đoán.
 
Trông anh ấy giống như muốn nôn, lúc này, Tống Lý nhíu chặt mày, vẻ mặt lộ ra vẻ một lời khó nói hết.
 
"..." Cát Yên không nhịn nổi khẽ cười trộm.
 
Lần đầu tiên cô thấy giám đốc Tống trước sau như một, nhanh nhẹn khéo léo lại gặp cảnh không nói thành lời.
 

Tống Lý mặc kệ cô cười, giọng nói như rít ra từ kẽ răng: "Tôi cảm thấy tôi sẽ nổi da gà da vịt trong vòng mười năm tới..."
 
"Bây giờ anh không có thời gian để rùng mình đâu, chúng ta phải vào phòng họp rồi." Cát Yên cười xong thì ổn định tâm trạng, chỉ về phía trước và nói.
 
Tống Lý bị "đả kích" yếu ớt gật đầu, sau đó dẫn trước đi vào trong.
 
Chẳng qua anh ấy vừa bước vào thì giật mình đứng sững tại chỗ, đột nhiên không nhúc nhích.
 
Cát Yên đi phía sau anh ấy, xem như người cuối cùng bước vào phòng họp.
 
So với sự bất thường của Tống Lý.
 
Ngay khi cô vừa bước vào trong phòng họp đã nhạy cảm nhận ra có điều gì đó khác lạ.
 
Bên trong quá yên lặng.
 
So với lúc trước, mọi người nói chuyện cười đùa ầm ĩ suốt cả quãng đường thì giờ phút này, phòng họp không khỏi quá yên tĩnh rồi.
 
"Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh tới thì sao không nói trước một tiếng?"
 
Giám đốc Tống đã phản ứng kịp, dùng giọng điệu vui mừng nói.
 
Sau đó, những giọng nói khác nổ tung bên tai, khiến người vừa bước vào phòng họp là Cát Yên nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của người kia.
 
Gương mặt cực kỳ quen thuộc, biểu cảm thân thuộc biết bao.
 
Khiến cô ngay tức khắc lại nhớ về đêm đó.
 
Mà sau đêm đó...
 
Đến nay, hai người chưa từng gặp lại.
 
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, bốn mắt nhìn nhau.
 
Tầm mắt Cát Yên chậm rãi rời xuống, không tự chủ nhìn vào khóe môi anh.
 
Dường như cô mơ hồ cảm nhận được chút xúc cảm.
 
Đôi môi cả hai chỉ chạm vào nhau một chút thôi, trong nháy mắt đã tách ra.
 
Kỷ niệm và nhớ nhung như bông liễu mùa xuân bay tán loạn, đập thẳng một mạch vào gương mặt.
 
Sau đó, Cát Yên như bị phỏng, vội quay người sang chỗ khác.
 

Sau khi đóng cửa phòng họp, lúc này, Tống Lý đi đến mời mọi người ngồi xuống: "Mọi người cứ thoải mái đi, thích ngồi thì ngồi, thích đứng thì đứng. Hôm nay bên chúng tôi mở cuộc họp nội bộ mà thôi, không cần quá câu nệ."
 
Tuy nói mọi người thoải mái nhưng Thẩm Đông Ngôn đã ngồi vào ghế chủ tọa, còn thư ký Cảnh thì đứng thẳng bên cạnh anh.
 
Mấy người lãnh đạo cũng ngồi xuống, quay đầu nhỏ giọng thảo luận gì đó với Thẩm Đông Ngôn.
 
Mặc dù phòng hội nghị xem như khá rộng nhưng nó cũng chỉ là phòng họp bình thường của mấy lãnh đạo địa phương mà thôi.
 
Có một số người đã ngồi, chỗ bàn ghế còn lại không đủ cho tất cả mọi người. Cát Yên và những diễn viên múa khác nhìn nhau, ăn ý đứng một chỗ, không tìm chỗ ngồi nữa.
 
Lãnh đạo giơ tay lên ra hiệu Tống Lý đi đến, ghé vào tai anh ấy dặn dò vài câu.
 
Tống Lý gật đầu lia lịa, sau khi ghi nhớ hết thì anh ấy nhìn một lượt khắp phòng họp rồi nói: "Nếu mọi người đã có mặt đầy đủ thì chúng ta bắt đầu luôn nhỉ?"
 
Mọi người tập trung sự chú ý vào Tống Lý, anh ấy nói thêm: "Có thể mọi người sớm đã nghe được chút phong thanh nhưng lúc này nhắc lại cũng không thừa. Ngày hôm nay, các bộ phận trong nhà hát tập trung để thảo luận về vấn đề công bố kết quả lựa chọn phát ngôn viên cho sản phẩm mới của Kinh Ba."
 
Tống Lý vừa dứt lời bèn bảo nhân viên đứng bên mở máy trình chiếu hình ảnh, sẵn sàng sử dụng các slide đã chuẩn bị sẵn để hiển thị dữ liệu của các ứng cử viên trước đó dưới dạng biểu đồ quạt.
 
Chưa mở đến phần mềm liên quan thì thư ký Cảnh đứng phía sau Thẩm Đông Ngôn đột nhiên giơ tay, lịch sự ra hiệu với Tống Lý.
 
Tống Lý dừng lại, hơi khom người nhìn sang: "Tổng giám đốc Thẩm cần gì?"
 
Thẩm Đông Ngôn ngước mắt, giọng nói từ tốn, chậm rãi vang lên: "Trước đó, tôi muốn gọi một người đến."
 
… Gọi một người đến?
 
Người đó tên gì?
 
Tống Lý ngẩn ra, đầu óc trở nên mơ hồ.
 
Nghe Thẩm Đông Ngôn nói... Chẳng lẽ còn ai đó chưa đến đủ?
 
Dĩ nhiên, anh ấy cũng đã thầm suy đoán trong lòng nhưng chuyện đó là không thể nào.
 
Nếu không phải người ở đây, vậy người đó đang ở bên ngoài?
 
Đủ loại nghi vấn nhanh chóng hiện lên trong lòng Tống Lý, mãi mà không có câu trả lời.
 
Trong lúc Tống Lý tò mò đến khó chịu, dự định đi kiểm kê lại số người thì đối phương lại thong thả lên tiếng: "Cát Yên."
 
Ánh mắt Thẩm Đông Ngôn lướt qua những diễn viên múa khác giống như buông một tấm lưới dày, trói chặt một mình cô.
 
Thấy Cát Yên đứng yên tại chỗ nhìn sang, Thẩm Đông Ngôn cong môi mỉm cười: "Đến bên cạnh tôi."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui