Thật ra, dù Tưởng Phi không thúc giục thì tự bản thân Cát Yên đã có những dự định của riêng mình.
Trước đây, Cát Yên vốn chẳng quan tâm hay để ý đến bất cứ điều gì, hơn nữa, hầu như lúc nào cô cũng bận rộn làm việc, chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào nên cũng không để chuyện gì ở trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hiện tại đã khác xưa rồi.
Khi tình hình liên tục thay đổi, vị trí mà Cát Yên cần ở nơi cô có thể chạm tay với đến được thì chắc chắn nó sẽ dẫn dắt cô đoạt lấy nó.
Ngay cả Tống Lý cũng từng nói bóng nói gió với cô, anh ấy ngỏ lời mấy lần, bảo cô ra sức thể hiện, giành giật một phen.
Lúc này đây, cơ hội đặt ngay trước mắt, đến lúc đó, nếu như cô thật sự chiếm được một chỗ ngồi thì cũng chẳng có gì mà không tốt cả.
Cơ hội được đưa đến bên cạnh, không thể tiếp tục duỗi tay đẩy ra, để nó nhẹ nhàng lướt qua thêm nữa.
Hơn nữa...
Nếu so sánh với việc đầu tư mở triển lãm tranh mà Tống Lý đã nói với cô, dường như mức độ nổi tiếng và sức hấp dẫn của người phát ngôn Kinh Ba không hề thấp.
Nếu Cát Yên có thể tận dụng cơ hội lần này thì cô có thể nắm bắt nhiều cơ hội hơn nữa, từ đó có thể tăng độ nhận diện lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ sẽ giống như những gì cô ấy đã nhờ cậy Thẩm Đông Ngôn trước đó, thậm chí vô tình tìm kiếm được thông tin về một vài họa sĩ đặc biệt.
Nhân tố ở nhiều phía chồng chéo vào nhau, chứng tỏ như thế thì sẽ có thêm nhiều mặt tốt.
Dường như cô cũng không có lý do gì để từ chối.
Nghĩ thông suốt, Cát Yên cong môi, mỉm cười: "Vì sao cậu cảm thấy tớ sẽ bỏ lỡ? Tớ chắc chắn sẽ đi."
Nói đến kết quả cuối cùng, hãy xem đến lúc đó, bên phía nhà hát nói gì.
Lần này, những người được đề cử trong danh sách phần lớn là lớp đàn anh đàn chị, tuổi nghề và lý lịch có sức ảnh hưởng, đến lúc cần phải lựa chọn, có lẽ phía nhà hát cần phải cân nhắc một phen.
Cát Yên cầm cốc cà phê đá, lòng bàn tay áp sát vào thành ly cảm nhận cảm giác mát lạnh. Cô nghe Tưởng Phi than thở bên tai cô: "Chẳng phải trước đây cậu cứ lập lờ nước đôi mãi nên bọn họ bảo tớ đến làm chất xúc tác cho cậu đấy."
"Cậu đâu biết, thật ra, một đống tin đồn của tớ cũng là do Thư Tinh kia ban tặng. Trước đây, chẳng phải cô ta cãi vã với cậu vì vụ lẵng hoa đấy sao? Mặc dù sau đó, cô ta yên tĩnh được mấy ngày nhưng dạo gần đây lại bắt đầu hoạt động."
"Vì cơ hội trở thành phát ngôn viên của Kinh Ba mà gần đây cô ta mời không ít người có tiếng tăm đến xem biểu diễn, người nào người nấy ai cũng đi vào tận hậu trường chúc mừng, trông như cố tình khoe khoang với tất cả mọi người."
Tưởng Phi lè lưỡi, làm động tác bàn tay vạch ngang một đường hướng từ trái sang phải giống tư thế bản thân tự cầm dao cắt cổ.
"Tớ nói này, có lẽ cũng có vài người tới xem cô ta biểu diễn thật..."
Tưởng Phi dừng lại một chút, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, nhìn về cô gái ngồi bên cạnh, cho dù câu nói tiếp theo chấn động và làm giảm IQ thì cô ấy vẫn nói tiếp: "Thì tất cả những người còn lại đều đến để xem cậu biểu diễn."
Hiếm khi Cát Yên bị trêu chọc đến mức bật cười, hai mắt cong cong: "Có cần nói quá đến mức đó không?"
Cô đứng lên, ngoắc tay về phía Tưởng Phi: "Được rồi, chúng ta đi thôi. Chút nữa về đến phòng và nghỉ ngơi một lát, sau đó cậu sẽ hiểu như thế nào là bận rộn."
Tưởng Phi gật đầu, hai người vòng qua khúc cua, đi qua hành lang dài hướng đến lối vào thang máy.
May thay, có lẽ nhà hát chỉ có mấy tòa nhà nên Cát Yên và Tưởng Phi bước vài bước là đã gần về đến nơi.
Từ hành lang bên kia một cặp nam nữ tay nắm tay vai sánh vai đi tới, trông bọn họ cực kỳ thân mật.
Một cuộc chạm mặt trực tiếp như vậy đúng là khiến người khác hơi bất ngờ.
Khi hai bên nhìn thấy đối phương, bọn họ đều sững sờ.
Người tới là Thư Tinh.
Thật ra, sau vụ việc lẵng hoa, Cát Yên và Thư Tinh hầu như không gặp mặt nhau lần nào.
Vị trí tập luyện của hai người khác nhau, tầm quan trọng của vai diễn trong vở kịch múa mà hai người nhận vai cũng chẳng ngang bằng. Cát Yên không muốn cố gắng nhớ đến người nào nên cô thật sự không thèm để ý đến Thư Tinh dù chỉ một chút.
Dường như xóa hẳn người này ra khỏi đầu.
Nếu hôm nay bọn họ không vô tình gặp mặt ở hành lang thì có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ nhớ nổi người như vậy.
Mà ở phía đối diện...
So với người bên cạnh, Thư Tinh cảm nhận được sự hiện diện của Cát Yên đầu tiên.
Khi hai bên nhìn nhau, Thư Tinh dường như đề phòng điều gì đó, cô ta như gặp phải kẻ địch mạnh. Có lẽ không kịp trốn cho nên Thư Tinh, kéo tay người đàn ông đi về hướng ngược lại, không dám dừng chân một phút giây nào.
Cứ như sợ bị nhìn thẳng mặt.
Cuộc gặp gỡ chỉ tồn tại vài giây, thoáng qua rồi kết thúc.
Nhìn bóng dáng hai người đi cùng nhau, Tưởng Phi hiếm khi gào lên: "Người đâu mà cứ lén la lén lút thế."
Dứt lời, cô ấy hất cằm về phía cuối hành lang, sau đó nhẹ nhàng chọc vào bả vai Cát Yên: "Này, người mà Thư Tinh vừa kéo đi, tớ đã từng nhắc đến trước mặt cậu, anh ta là bạn trai Thư Tinh."
Sau khi Cát Yên nghe xong thì dời tầm mắt, cô gật đầu, dường như có điều gì cần phải suy nghĩ.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình có thể nhớ lâu đến mức này.
Lâu đến mức vượt qua tất cả mọi chuyện mãi cho đến ngày cử hành lễ khánh thành thắng cảnh Tam Đàn Nguyệt của Kinh Ba.
Bạn trai của Thư Tinh.
Trùng hợp thay, anh ta là người vô tình làm đổ cốc trà vào người cô, khiến quần áo cô ẩm ướt.
---
Thành phố Phần, trung tâm thành phố.
Tòa nhà cao chót vót ẩn mình trong làn mây trắng xanh, bị bao phủ bởi lớp sương mù âm u dày đặc.
Nhưng nó cũng không che nổi ánh đèn sáng trưng.
Trời đã sẩm tối nhưng cả tòa cao ốc thuộc về Thẩm Thị vẫn sáng như ban ngày.
So với những trợ lý đặc biệt trước đây thì thư ký Cảnh xem như người thảnh thơi hiếm có, chỉ phụ trách ra vào phòng làm việc.
Trong số những trợ lý đặc biệt có người bận tối mắt tối mũi, nhân lúc chỉ có mình thư ký Cảnh ở gian ngoài thì nảy ý đùa giỡn, anh ta cao giọng nói: "Thư ký Cảnh! Cậu không thương người chút nào cả, chúng tôi ở hậu phương bên này cặm cụi làm việc, mệt chết đi được. Cậu dùng mỗi hai chân chạy qua chạy lại đã được tính công, công việc nhẹ nhàng như thế ai mà không ao ước?"
Thư ký Cảnh bị gọi thì dừng bước chân.
Trên mặt anh ấy vẫn giữ nụ cười đúng mực nhưng nội tâm thì lại rất hoảng loạn như có sóng to gió lớn.
Nhẹ nhàng thong dong chỗ nào, công việc chạy vặt này đâu dễ dàng.
Buổi tối mấy ngày trước, khi nhận được tin nhắn từ ông chủ nhà mình, anh ấy không hề bất ngờ chút nào.
Bình thường, thi thoảng giám đốc Thẩm sẽ gửi tài liệu, công văn cho anh ấy vào buổi tối.
Chờ đến lúc thư ký Cảnh đọc nội dung ghi trên tài liệu yêu cầu.
Cảm giác ngờ vực dần trỗi dậy.
Lúc đó, ông chủ nhà anh ấy gửi một cái định vị thì thôi đi, anh còn yêu cầu ngày mai lái chiếc xe bị va quệt đến công ty bảo hiểm.
Phần tiếp theo... Dĩ nhiên giao cho anh ấy giải quyết toàn bộ.
Đúng lúc, hôm nay, công ty bảo hiểm gửi tin đến, nói rằng xe không có bất kỳ hư hại nào, hỏi có cần tìm một người phụ trách lái trực tiếp về gara dưới nhà của tổng giám đốc Thẩm.
Thư ký Cảnh nghe đến đây thì hơi băn khoăn, lần đầu tiên anh ấy không dám chắc sếp nhà mình có ý định gì.
Cho nên, đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
Cả chiếc xe này nữa... Phải xử lý ra sao?
Càng nghĩa càng cảm thấy tự quyết định không ổn thỏa, thư ký Cảnh đành cầm hợp đồng bảo hiểm đã tổng hợp sẵn vào trong phòng làm việc một chuyến.
Những trợ lý đặc biệt khác sao có thể biết được, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà tâm trí của thư ký Cảnh đã đi lên đi xuống, vòng qua mười tám khúc cua lắt léo.
Tiếp đó, mọi người bật cười, có người hùa theo nói: "Bớt nói nhảm đi, nếu thật sự giao công việc của trợ lý Cảnh cho cậu, cậu làm được không?"
"... Cũng đúng."
"Ông bà ta có câu, không làm mà đòi có ăn. Số phận của tôi là hòa làm một với máy vi tính, mọi người đừng ai quấy rầy tôi đấy."
"Thôi đi, đừng tưởng mình quan trọng lắm, ở đây chẳng ai muốn quấy rầy anh đâu."
Nói qua nói lại, bầu không khí giữa các trợ lý đặc biệt trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.
Bọn họ chẳng để tâm đến Thẩm Đông Ngôn còn ngồi trong phòng làm việc mà kéo thư ký Cảnh vào hội, cùng bàn luận.
Nhóm trợ lý đặc biệt nhỏ giọng bàn tán: "Mọi người có cảm thấy mấy ngày hôm nay..."
Người lên tiếng ngập ngừng một lát rồi đưa ra kết luận: "Tâm trạng của tổng giám đốc Thẩm nhà chúng ta hình như tốt hơn chút?"
Rất nhanh đã có người túm tụm lại: "... Câu đấy nghĩa là gì?"
Chủ đề nói về Thẩm Đông Ngôn, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị thu hút.
Không nói đến cái khác, từ trước đến nay tổng giám đốc Thẩm trong nội bộ Thẩm Thị luôn là đề tài nóng số một.
Thẩm Đông Ngôn trẻ tuổi, sở hữu gương mặt cực kỳ điển trai, hơn nữa còn là con ông cháu cha, luôn được ông trời ưu ái.
Những đề tài liên quan đến Thẩm Đông Ngôn, ngoại trừ xoay quanh gia thế và sức ảnh hưởng của Thẩm thị đã bành trướng đến mức độ nào thì chỉ có một chút tin tức có nội dung liên quan đến đời sống tình cảm của anh.
Những đề tài đó khiến người ta cảm thấy hứng thú.
Chẳng hạn như trước đây có người liếc trộm thấy gò má đẹp tuyệt trần đứng lẻ loi bên trong thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, hay như nick weibo của Thẩm thị dành sự chú ý khác thường đối với người đại diện thương hiệu sản phẩm mới của Kinh Ba.
Ví dụ như... Cuộc họp báo cáo thường nhật của bọn họ.
Từ căn phòng cao nhất luôn văng vẳng như có như không một giọng nói quyến rũ đầy nội lực.
Mặc dù bọn họ không có mặt ngay tại hiện trường nhưng chưa bao giờ bỏ lỡ.
"Tôi cũng cảm thấy mấy ngày nay thoạt nhìn tâm trạng của tổng giám đốc Thẩm khá tốt, có lẽ nào đã ôm được người đẹp về nhà?" Có người nói rồi mỉm cười đầy ẩn ý: "Tuy không biết người đẹp nào nhưng chắc chắn người đó rất xinh."
"Đầu óc anh chức toàn thứ gì thế, vậy mà cũng liên tưởng hai chuyện đó với nhau được?" Người vừa nói chuyện là một trợ lý nam ngồi xa nhất trong nhóm trợ lý đặc biệt.
Anh ta lắc đầu, ngay sau đó bổ sung thêm: "Có thể là do lợi nhuận quý này lại tăng thêm vài số?"
Những người khác đồng loạt nghẹn lời.
"Cậu nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi đây có một loại cảm giác xuất phát từ bản năng, giác quan thứ sáu của đàn ông cũng chính xác lắm đấy."
"Vậy giác quan thứ sáu của anh là thuộc tính hóng hớt à?"
"Tôi là trợ lý đặc biệt chuyên nghiệp, đã làm nhiều công việc chuyên nghiệp, trên điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến công việc thì điều đó đâu trái ngược?"
Trọng tâm câu chuyện dẫn đến chủ đề hóng hớt không có nghĩa là nhiều chuyện. Thư ký Cảnh lặng lẽ đứng tại chỗ nghe ngóng một lát, cuối cùng anh ấy dẫn đầu cắt ngang cuộc thảo luận.
Vốn dĩ anh ấy chỉ là người tham dự đôi chút cho nên anh ấy không thể nói ra bên ngoài, chỉ có thể nghe.
… Thế mà nghe được tin nóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...