Tất cả mọi thứ trong phòng trông vô cùng xa lạ, điều duy nhất khiến cô có cảm giác thân quen chính là người trước mặt mình.
Mắt cá chân lại đau đớn như bị gông cùm xiềng xích thế này, cô nín thở rồi cố gắng chống nửa người lên một chút, tuy nhiên vì phạm vi di chuyển của cô rất nhỏ nên sau khi cố hết sức ngẩng đầu lên, cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngửa ra sau ở trên nhuyễn tháp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái gì mà đừng lộn xộn chứ, giờ phút này cô muốn di chuyển một chút thôi cũng chẳng được.
Làn da bị lộ ra ngoài không khí lạnh đã lâu, mặc dù những căn phòng trong khu biệt thự trên núi này đều được trang bị hệ thống trung tâm điều chỉnh nhiệt độ cũng không thể ngăn được sự run rẩy của cô khi bị phơi bày gần như toàn bộ cơ thể trước mặt người này.
Những giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống khóe mắt khiến cho tầm nhìn bị nhoè đi, không còn nhìn rõ nữa, tuy nhiên xúc cảm trên cơ thể lại vô cùng rõ ràng.
Thẩm Đông Ngôn vẫn giữ nguyên động tác như lúc trước, lúc này dáng người thẳng tắp mới ngồi xổm xuống trước nhuyễn tháp, tay giữ lấy mắt cá chân cô, anh cúi đầu rồi nhíu mày nhìn.
Cát Yên thấy dường như sự giãy dụa của bản thân chỉ là vô ích, đối với sức lực của anh, chỉ cần xoay người một cái là có thể khiến một cô gái như cô ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ, sau này có muốn trốn cũng không thoát được.
Sau khi xoa bóp xong mắt cá chân bên phải của cô, anh ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cô: "Chỗ này à?"
Cát Yên lắc đầu.
Thẩm Đông Ngôn lại tiếp tục sờ sang chỗ khác, anh yên lặng dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Cát Yên không nói gì cả, tuy nhiên động tác nắn bóp của anh lại khiến cô khẽ nhíu mày lại.
"Đây chính là chỗ bị bong gân." Thẩm Đông Ngôn rút ra kết luận, sau đó tiếp tục nhíu mày nhìn cô: "Thế này mà em bảo là không sao à? Đã đau đến mức này rồi."
Anh mới dùng thêm một ít lực thôi mà cô đã làm ra vẻ không thể chịu đựng được nữa, mắt bắt đầu ướt, nước mắt rơi lã chã. Khi cô muốn rút chân về, cái cổ thiên nga chuyển động tạo nên một đường cong trông vô cùng xinh đẹp.
Cát Yên nghe thấy Thẩm Đông Ngôn nói như vậy, cô không nhịn được lên tiếng phản bác lại: "Lúc vừa mới bị bong gân không đau như bây giờ…"
Đó là khoảnh khắc mà cô cảm thấy đau đớn nhất, bình thường khi bị bong gân thì ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Đây là ví dụ điển hình của việc cái gì cũng cần phải cải thiện dần dần, không thể hoàn thành ngay tức khắc được.
Hơn nữa, cô cũng rất ít khi cho người khác đến gần mình, não chưa kịp nghĩ mà cơ thể đã tránh né sự đụng chạm của người ta rồi, tuy nhiên phản xạ này lại không có tác dụng đối với Thẩm Đông Ngôn.
Nhưng nói chung sự tiếp xúc cơ thể của anh cũng xuất phát từ sự quan tâm đến thương tích trên người cô, đúng không?
Thật ra chân cô cũng không nghiêm trọng đến thế…
Thẩm Đông Ngôn nghe thấy người trước mặt đang thì thầm phản bác, anh không nói thêm câu nào nữa, cảm thấy đây đúng là một khoảnh khắc hiếm có. Sau khi chăm chú nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt không gợn sóng ấy cứ khoá chặt trên người cô, anh chưa từng rời mắt đi chỗ khác. Động tác tay đang nắm mắt cá chân cô cũng vẫn chưa chịu buông ra.
Đến khi Cát Yên bị nhìn chằm chằm hồi lâu đến mức không thể chịu đựng được nữa mới cất tiếng nhẹ nhàng hỏi anh: "...Anh không sao chứ?"
"Em có gì muốn nói thì nói đi." Thẩm Đông Ngôn rủ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng anh muốn đi ra chỗ khác tìm kiếm cái gì đó, nhưng anh lại không muốn cho Cát Yên cơ hội trốn thoát, vì vậy anh dùng một tay vòng qua mắt cá chân cô rồi dùng bàn tay mảnh khảnh, nhạy cảm còn lại giữ hông cô.
Ở đây có một chiếc tủ rượu đông lạnh, bên trong có đầy đủ đa dạng các loại rượu tây.
Tất cả đều được đông lạnh.
Thẩm Đông Ngôn chọn ngẫu nhiên một chai có thể tích nhỏ rồi xoay người ra đằng sau, đặt chân cô lên trên đầu gối mình.
Cát Yên sững sờ trong giây lát, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì chai rượu đông lạnh kia đã nhẹ nhàng đặt lên trên mắt cá chân bên trái của cô.
Trong nháy mắt cảm giác lạnh cóng đã truyền đến, còn lạnh hơn cả khi ngón tay anh chạm vào da thịt mình. Đôi chân mảnh khảnh của Cát Yên khẽ động nhẹ một cái, vừa muốn trốn sang hướng ngược lại đã bị anh lôi trở về chỗ cũ.
Không biết đã bị rượu lạnh chườm trong bao lâu, đến khi tâm trạng của Cát Yên đã ổn định lại, nước mắt cũng đang khô dần đi, Thẩm Đông Ngôn muốn buông tay ra, anh nhìn về phía cô: "Em có tự cầm được không?"
Chai rượu tây kia trông cũng khá nhẹ, cô nhìn vào rượu màu nâu sóng sánh trong chai rồi khẽ gật đầu.
Lúc này Thẩm Đông Ngôn mới giao chai rượu lại cho cô rồi đặt chân cô rồi ngồi lại trên giường.
Anh đứng lên, lùi về sau mấy bước, khoảng cách giữa hai người cũng không xa lắm, anh cứ đứng thẳng người như vậy mà nhìn về phía cô.
Sau đó, hình như anh chợt nhớ ra điều gì đó, lại đi tới kéo váy cô xuống, chỉ để hở ra mỗi chỗ mắt cá chân đang chườm rượu đông lạnh.
…
Khi bác sĩ gia đình đi cùng thư ký Cảnh vội vã chạy tới, trong đầu anh ta đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh có khả năng xảy ra.
Tối nay Thẩm Đông Ngôn còn phải dự một bữa tiệc đấy! Tại sao lại lo lắng gọi anh ta tới đây?
… Không phải đột nhiên lại xảy ra tình huống khẩn cấp gì chứ?
Nếu đúng là thế thì thật sự nguy to rồi!
Nghĩ đến đây, anh ta cũng không quay ra hỏi thư ký Cảnh thêm câu nào nữa, khi đi ngang qua hành lang dài, trên trán anh ta đã xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.
Đến khi chính thức mở cửa đi vào, cảnh tượng lọt vào trong mắt anh ta lại là như thế này đây…
Mặc dù bác sĩ gia đình có tâm lý khá vững, vậy mà hiếm khi cũng có lúc thấy anh ta đứng ngẩn người ra như bây giờ.
Mọi thứ khác hoàn toàn so với những gì anh ta đã tưởng tượng ra.
Trong phòng yên lặng không một tiếng động, hai người đang đối diện nhau kia không ai nói với ai câu nào.
Nhìn kỹ thì thấy có người đang mặc váy nửa ngồi nửa nằm trên giường… Dù lúc này đang cúi đầu xuống cũng không thể làm lu mờ đi bờ vai thon cùng tấm lưng đẹp đến chói mắt. Nhưng cuối cùng cũng không thể bỏ qua được gương mặt ở giữa bộ váy kia.
Lúc này trong đầu bác sĩ gia đình đã hiện ra hai chữ để miêu tả người phụ nữ trước mặt mình.
Tuyệt đẹp.
Vẻ đẹp này đúng là hiếm có khiến anh ta cứ ngây người ra nhìn mà không làm gì cả, trong lòng đang thầm vang lên những tiếng thán phục. Cuối cùng anh ta cũng nhớ đến người gọi mình đến đây nên đảo mắt tìm kiếm, kết quả là đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Đông Ngôn.
Khụ khụ…
Bác sĩ gia đình hắng giọng vài tiếng, lập tức quay mặt đi, tay nắm lại che giấu cảm xúc trong lòng.
Sau đó, anh ta quay sang phía thư ký Cảnh đang đứng yên không lên tiếng, nháy mắt ra hiệu một cái.
Dường như thư ký Cảnh đã quá quen thuộc với khung cảnh này nên khẽ nhún vai, không nói gì nhiều mà chỉ ra hiệu bằng ánh mắt của người từng trải.
Biểu cảm giống như đã thấy tình huống này nhiều lần lắm vậy.
Thể nào…
Bác sĩ gia đình cuối cùng cũng hiểu ra.
Anh ta lên tiếng hỏi tại sao tổng giám đốc Thẩm lại gọi anh ta đến gấp như vậy.
Tuy nhiên Thẩm Đông Ngôn không cho anh ta cơ hội để suy nghĩ linh tinh mà nói thẳng: "Chân cô ấy bị bong gân, anh kiểm tra thử xem có gì nghiêm trọng không."
"Ồ chân à… Bảo sao vừa nãy lúc tôi đi ngang qua sảnh tiệc lại nghe thấy mọi người đang bàn tán." Bác sĩ gia đình vô tình nói ra một câu, vậy mà lại chọc đến Cát Yên đang ở trên giường, cô ngước mắt lên nhìn Thẩm Đông Ngôn.
Cuối cùng vẫn đặt việc kiểm tra thương tích lên hàng đầu, trong phòng bốn người cũng không ai nói thêm câu nào.
Bác sĩ gia đình cẩn thận hỏi thăm tình trạng tổng quát của cô, lúc bấy giờ mới lấy hai hòm thuốc ra.
Anh ta tuân thủ quy tắc phi lễ chớ nhìn*, sau khi tiến hành kiểm tra cho Cát Yên, anh ta nói: "Đúng là không có gì nghiêm trọng như cô nói, tôi cũng biết tính chất nghề nghiệp của cô Cát có tính đặc thù riêng, đây còn bị thương đúng chỗ mắt cá nữa chứ, nếu bị bong gân như này càng phải được chú ý hơn."
*Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
Cát Yên hiểu rõ trong lòng, cô khẽ gật đầu.
Thấy cô như vậy, bác sĩ gia đình mở hòm thuốc ra, lục lọi trong đó một lúc: "Tôi sẽ cho cô cồn i-ốt để thoa lên chỗ bị bong gân và cao dán chống bầm tím. Mấy ngày đầu cô cứ dùng rượu trước đã, mấy ngày sau mới dùng đến thuốc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vài ngày nữa là khoẻ."
Anh ta dừng lại một lúc rồi bổ sung thêm: "Nếu đến lúc đó cô vẫn cảm thấy không thoải mái hoặc chưa yên tâm điều gì thì tốt nhất nên đến bệnh viện một chuyến để được kiểm tra kỹ càng hơn."
Cát Yên nhìn về phía anh ta, cười rồi cảm ơn: "Cảm ơn anh, đến lúc đó tôi sẽ chú ý."
Sau khi căn dặn một vài câu, dường như bác sĩ gia đình vẫn chưa thích nghi được với hoàn cảnh cũng như không khí nơi đây, anh ta tìm cớ rồi chuồn mất.
Thư ký Cảnh gật đầu với Thẩm Đông Ngôn rồi nói khẽ: "Tổng giám đốc Thẩm, người kia đang tìm anh và cô Cát, nói là muốn đích thân đến xin lỗi."
Thẩm Đông Ngôn đáp lại một tiếng, ánh mắt anh vẫn khoá chặt trên người Cát Yên: "Cho anh ta đến đi."
"Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay." Sau khi thư ký Cảnh gật đầu, anh ấy cũng đi theo lối mòn của bác sĩ gia đình, nhanh chóng mở cửa ra rồi đóng cửa lại, bóng người biến mất rất nhanh.
Rượu tây trong tay Cát Yên đã bị lấy đi, mắt cá chân lại đang đắp thuốc bị tà váy che khuất, lúc này cô đang tựa lưng trên thành giường, mũi chân hướng xuống đất.
Thấy Thẩm Đông Ngôn cứ nhìn mình như vậy mà chẳng nói gì, cô lại nhìn về phía anh: "Tôi ở chỗ này lâu quá hình như không được ổn cho lắm nhỉ?"
Gương mặt Thẩm Đông Ngôn trầm lại: "Không ổn chỗ nào?"
Còn có cái gì không ổn nữa…
Cát Yên lười không muốn nói chuyện với anh nữa.
Chẳng qua cô thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, nói không chừng lại lan man sang những chủ đề khác.
Thật ra vừa rồi cô đã nghe thấy lời mà bác sĩ gia đình nói.
Nó làm cô nhớ tới những lời Thẩm Đông Ngôn nói lúc bế cô lên.
Nếu anh mà buông cô ra thì sẽ không bị bàn tán đâu đúng không?
Chắc là vẫn có nhỉ…
"Tôi nghĩ bây giờ tôi nên về thôi…" Cát Yên chuyển chủ đề, nhìn về hướng anh rồi nói.
"Bây giờ em có thể đi được à?" Thẩm Đông Ngôn nhướng mày.
"Đương nhiên là tôi có thể đi được."
Như thể muốn chứng minh cho anh nhìn, Cát Yên nắm lấy thành giường đỡ nửa người dậy, cố gắng đứng dậy.
Cuối cùng cũng vẫn thành công nhưng cũng chưa hẳn là thành công thực sự bởi vì cô mới đi có mấy bước mà đã lảo đảo, chân mềm đến nhũn ra.
Thẩm Đông Ngôn hơi cau mày lại nhưng lại nhanh chóng dãn ra cùng với độ cong của khoé miệng anh đã nói lên được anh đang coi cô là đồ cậy mạnh không biết lượng sức mình: "Hoá ra có thể đi được của em là như thế này à?"
Sau một hồi cân nhắc xem có nên mở lời nhờ anh tới giúp mình đi hay không, cuối cùng Cát Yên vẫn lựa chọn tự dùng sức mình mà đi.
Sau khi đi cùng Thẩm Đông Ngôn ra khỏi phòng, lúc đi về phía hành lang, cô hít thở bầu không khí trong lành. Những suy nghĩ của cô về anh sau sự kiện này đã trở nên rõ ràng hơn trước.
Đó giống như đang bước trên một quả bóng nước mềm mại vậy, trôi nổi khiến người ta phải hoảng hốt, sau khi giẫm trên tấm thảm dưới chân mới có cảm giác chân thực.
Cô cố gắng hết sức để thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man đang xâm chiếm trong đầu mình, khi sắp đi đến chỗ rẽ, một căn phòng ngủ bị che ở góc khuất dần hiện ra, ánh sáng yếu ớt từ bên trong lọt ra ngoài chiếu rọi lên tấm thảm dưới đất.
Bước chân của Cát Yên ngừng lại, cô nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn đang đi trước mình thì phát hiện bước chân của anh cũng chậm lại.
Thật ra lúc trước khi Thẩm Đông Ngôn bế cô qua đây, cô phát hiện ra rằng toà nhà bên cạnh chỗ này là khu vực khá riêng tư, kín đáo, là chỗ ở của chủ nhân khu biệt thự trên núi này.
Vô cùng vắng vẻ, dường như không có lấy một bóng người.
Lúc đến không thấy có cửa phòng nào mở ra ở chỗ này, bây giờ lại như thế này, đúng là chuyện ngoài ý muốn.
Cát Yên cũng không để chuyện này trong lòng, cô đang định đi theo Thẩm Đông Ngôn về phía trước.
Từ khe cửa nhỏ hẹp này chợt phát ra âm thanh của sự giằng co, một giọng nữ không kiềm chế được vang lên.
Mặc dù âm thanh đó bị bức tường ngăn cản, tiếng nói nghe không được rõ lắm nhưng giọng điệu không hiểu sao nghe rất quen tai.
Mà Thẩm Đông Ngôn đang đi đằng trước cũng dừng lại.
Trong giây phút anh hướng mắt về phía cô, giọng nữ bên trong bất chợt cao vút lên xuyên qua khe cửa, truyền vào tai hai người một cách rõ ràng.
"Thẩm Dục Thành, ông mau buông tôi ra."
Tiếp đến, một giọng nói trầm thấp khác nói gì đó.
Nhưng dường như không có tác dụng, lại chọc giận đến người kia.
Giọng nữ càng phản đối gay gắt hơn: "Tôi nói cho ông biết, chúng ta đã sống riêng từ rất lâu rồi! Trước thế nào thì sau cứ như thế, ông đi đường ông, tôi đi đường tôi, cuộc sống chúng ta không liên quan gì đến nhau!"
Cát Yên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô khẽ nín thở, nghe được tận tai những lời nói này khiến cô thấy hốt hoảng, tâm trạng rối ren.
Vừa rồi cô có cảm giác giọng nữ này rất quen tai, giống như lúc trước đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó.
… Chính là Lâm Vân.
Cô cảm thấy hơi khó thở, lập tức ngước mắt lên nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn.
Thật ra trước đây Thẩm Đông Ngôn từng nói Lâm Vân sẽ đến đây, nhưng lúc đó bà ấy không ở đây nên cô thầm nghi ngờ trong lòng, sau này cũng chưa từng thấy bóng dáng của cô Lâm xuất hiện, vì vậy cô càng thêm nghi ngờ.
… Có vẻ tất cả những nghi ngờ trước đây bây giờ đã có lời giải đáp.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt Thẩm Đông Ngôn đang nhìn mình, Cát Yên vội vàng tiến lên mấy bước rồi nói thật nhỏ: "Chuyện này, anh không muốn vào ngăn cản hai người họ à?"
"Không cần." Thẩm Đông Ngôn vẫn đứng yên, không làm gì cả: "Bà Lâm sẽ biết cách xử lý."
Giống như chuyện này đã thành thói quen rồi vậy, mà cũng giống như chuyện này đã lặp đi lặp lại vô số lần…
Cát Yên lại cứ chần chừ không muốn đi, cứ liên tục muốn anh khẳng định lại: "... Anh chắc chắn là không cần thật à?"
"Chắc chắn." Thẩm Đông Ngôn thấy cô chậm chạp mãi không đi tiếp, cảm thấy hơi buồn cười, ánh mắt anh vẫn dừng trên người cô: "Em còn không chịu đi, muốn chờ hai người họ phát hiện ra em à?"
"..."
Không thể nào như vậy được, cuối cùng cô vẫn phải đi.
Cô không muốn tình huống mình bị bắt tại trận xảy ra ở đây đâu.
Cát Yên cũng không lưu luyến gì cảnh tượng mà mình vô tình thấy được lúc này, cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, cúi đầu nhấc váy lên rồi đi theo sát bên Thẩm Đông Ngôn.
…
Khi hai người quay trở lại bữa tiệc tối đầy sống động, toàn bộ sảnh tiệc đang tràn ngập tiếng ca múa hát ăn mừng, vô cùng sôi động.
Mọi người cười nói trò chuyện vui vẻ với nhau, cùng nhau nâng ly ăn uống linh đình.
Nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ hình thoi thì thấy có vẻ tuyết càng ngày càng rơi nhiều hơn.
Từng bông tuyết từ trên trời rơi xuống đang bay lơ lửng như lông ngỗng, tạo thành một thế giới trắng tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...