Tôi có một trăm tỷ: [Cậu hỏi tớ cái này là đang muốn mời tớ đến nhà à? (Icon xấu hổ).]
Cách Ngôn Tòng Lục: [Cậu thì để sau hẵng…]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cát Yên còn chưa gõ xong tin nhắn thì đột nhiên có người gọi đến.
Cô nhanh chóng trả lời Thiên Ỷ bằng một tin nhắn thoại.
[Đang có điện thoại gọi đến nên tạm thời tớ không nhắn tin nữa. Nếu cậu bận chuyện gì thì cứ làm cho xong đi nhé.]
Sau đó, cô nhanh tay thoát ra khỏi giao diện chat và nhấn vào phần hiển thị cuộc gọi ở phía trên cùng rồi kéo xuống để che phủ toàn bộ màn hình chính.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Dãy tên đang được hiển thị trên đó chính là Hách Lan Dung.
-
Lúc này, cái giác vừa mới ấm đã đột nhiên trở lạnh vẫn còn chưa hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trận mưa ở thành phố Phần lần này dài như vô tận, tí tí tách tách dầm dề ngày này qua ngày khác và trong những hạt mưa còn lẫn theo cả tuyết.
Không khí lạnh đã bao trùm lấy thành phố quá lâu, thời gian cứ trôi qua một cách mơ mơ màng màng khiến cho Cát Yên cũng chẳng biết mình đã không nhìn thấy mặt trời bao lâu rồi.
Nhìn về phía sông Phần Giang cách đó không xa qua cửa kính của căn hộ hạng sang, một mảng trắng xóa bao la bao trùm cả mặt sông và bầu trời ở phía xa xa là một màu trắng xám tối tăm, ảm đạm.
Chẳng biết đã ngắm nhìn trong bao lâu, sau đó cô cụp mắt xuống rồi đi đến bên cạnh chiếc ghế sofa, tiện tay đặt điện thoại lên bàn.
Cát Yên bấm mở giao diện lên, đầu ngón tay của cô dừng lại trên ảnh đại diện hình nhánh cây đang hiển thị trên màn hình kia.
Cô ngập ngừng một hồi sau đó vẫn quyết định click vào.
Cách Ngôn Tòng Lúc: [Anh đi đến đâu rồi?]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, rất lâu sau vẫn chưa có hồi âm.
Cát Yên dùng đầu ngón tay lướt lên trên.
Nội dung đoạn chat trước đó của hai người vẫn là tin nhắn cô hỏi anh có rảnh hay không.
Và tiếp sau đó là tin nhắn trả lời của anh.
Yan: [Tôi thế nào cũng được.]
Sau cùng, Cát Yên đã chốt thời gian là vào buổi chiều.
Cô còn đặc biệt chọn một ngày cuối tuần để tránh trường hợp công việc của anh nhiều quá, rồi bận không đến được.
Và tin nhắn hỏi anh đi đến đâu rồi mà cô vừa gửi ban nãy, thực ra là để nhắc nhở anh giờ này chắc là phải đang trên đường đến nhà cô rồi.
Cát Yên vẫn tiếp tục đợi một hồi, sau đó chán nản đi thẳng đến chỗ ở gần cửa trong phòng khách. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh ngôi nhà cây của mèo rồi ôm con mèo đang nằm ngáp trong đệm ra và vuốt ve.
Cát Yên nhấc bổng Đông Đông lên không trung, chẳng quan tâm đến việc nó có nghe hiểu mình nói gì hay không mà dặn dò nó: “Lát nữa con phải ngoan đó nha.”
Dù sao thì vẫn đang ở nhà, cũng là một nơi quen thuộc, Cát Yên tiếp tục nói vài câu tượng trưng nhưng chợt nhớ ra Đông Đông là một con mèo chẳng mấy khi quan tâm đến những người xung quanh nên cô cũng không nói thêm gì nữa.
Cô đặt Đông Đông xuống đất nhưng dường như con mèo vẫn còn muốn được cô vuốt ve, nó kêu meo meo rồi dụi dụi vào chân cô.
Cát Yên cảm nhận được bộ lông mềm mại của Đông Đông đang chà chà vào chân mình thì mỉm cười, sau đó giơ tay chọc chọc vào mặt nó: “Đúng là chúa làm nũng.”
Cô mới chơi với Đông Đông được một xíu thì đúng lúc chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hai tay đang vuốt ve con mèo của cô cũng đột ngột dừng lại giữa không trung. Dường như đây là lần đầu tiên Đông Đông nghe thấy tiếng chuông như thế này nên nó ưỡn người, lướt qua tay cô rồi chạy đi.
Cát Yên chỉ kịp vuốt bộ lông mềm mại của nó một cái cuối cùng sau đó vội vàng đứng dậy và đi về phía cửa.
Hình ảnh trên màn hình chuông cửa hiển thị rất rõ ràng.
Vậy nên cho dù trong lòng có cảm thấy mù mịt thì khi thực sự nhìn thấy khuôn mặt đó xuất hiện trên màn hình.
Cô vẫn ngẩn người một lúc mà chẳng vì lý do gì cả.
Thực ra lúc nãy khi Cát Yên gửi tin nhắn cho anh mà không nhận được hồi âm, cô cũng đã nghĩ rằng Thẩm Đông Ngôn chắc là đang lái xe…
Nhưng cô không ngờ anh lại đến đây nhanh như thế.
Cát Yên khựng lại mấy giây rồi mới từ từ mở cửa ra.
Lúc này, hành lang làm cho bầu trời xám xịt ảm đạm ngoài kia càng trở nên nổi bật hơn, Thẩm Đông Ngôn với dáng người cao lớn đứng ngoài cửa, ánh sáng từ trên trần nhà chiếu xuống gò má của anh.
Anh đang đứng ngược sáng. Thẩm Đông Ngôn nghe thấy tiếng cửa mở thì nhìn sang, đôi mắt của anh đen láy như thể có một hố sâu thăm thẳm trong đó.
Hình ảnh này rất khác với hình ảnh khi cô gặp anh trước đây nhưng lần này lại giống với cảnh tượng mà cô đã nhìn thấy trong giấc mơ.
“Anh…” Cô muốn nói điều gì đó nhưng không hiểu sao không thể nói ra được.
Cát Yên cứ đứng tại chỗ nhìn anh chằm chằm một lúc rồi sau đó mới nói một câu để lấp đầy khoảng im lặng ngượng ngùng giữa hai người: “... Tại sao anh cứ đứng đây mà không đi vào nhà?”
Thẩm Đông Ngôn bật cười, nhìn cô chằm chằm: “Là do tự tôi muốn đứng đây sao?”
Anh dừng lại một lát, dường như đang muốn nói thêm điều gì đó. Lúc này, Cát Yên chợt có một dự cảm gì đó. Cô đột nhiên hiểu ra ý định của anh vội vội vàng vàng tránh khỏi cửa trước khi anh lên tiếng.
Cát Yên vờ như không hiểu chính vì sự ngu ngốc của mình mà đã khiến anh phải đứng ngoài cửa lâu như vậy.
Cô đóng cửa lại và sau đó ra hiệu cho Thẩm Đông Ngôn đứng vào bên trong: “Anh chờ tôi một chút nhé… Tôi phải đi tìm đôi dép để đi trong nhà mà tôi đã mua trước đó cái đã.”
Cô vừa nói dứt lời thì lập tức cùi đầu, quay lưng về phía anh rồi mở cánh cửa tủ ra.
Sau đó, Cát Yên nghe thấy người đang đứng phía sau lưng cô chậm rãi nói: “Đã mua trước đó?”
“Đúng vậy…” Cát Yên vẫn đang lục lọi tìm kiếm nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nghe thấy anh nói vậy cũng không quay đầu lại: “Tôi đã mua dép đi trong nhà dành cho nam. Bởi vì chỗ tôi không có.”
Thẩm Đông Ngôn trầm ngâm một lúc lâu.
Sau đó “ừ” một tiếng và rồi cũng chẳng có hành động gì nữa.
Cát Yên không mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm nhưng đúng vào lúc cô cuối cùng cũng chạm vào được đôi dép thì đột nhiên có cái gì đó nhảy lên.
Cô kinh ngạc còn chưa kịp trở tay thì nó đã lướt ngang qua cô và đi thẳng đến chỗ gần cửa.
Theo tầm mắt của cô thì cô đoán là con mèo đã đi tới đây từ phòng khách.
Cát Nhiên đột nhiên bị làm phiền, gọi to một tiếng như thường ngày theo bản năng: “Đông Đông…”
Cô lập tức quay người lại, liếc nhìn Đông Đông.
Con mèo vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, nó dừng lại đối diện Thẩm Đông Ngôn.
Sau đó, nó đi đi lại lại vòng quanh chân của Thẩm Đông Ngôn rồi ngẩng cái đầu nhỏ có lông xù lên, vừa đi từng bước nhỏ vừa kêu meo meo như thể đang quan sát cái gì đó.
Cát Yên không quan tâm đến việc đang làm mà nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn và giải thích: “Ờm, chắc là Đông Đông đang tò mò về anh thôi.”
Nói thì nói như vậy nhưng đối với phản ứng của Đông Đông khi lần đầu tiên gặp Thẩm Đông Ngôn trong nhà hát thì câu nói này dường như chẳng hề có sức thuyết phục gì cho lắm.
Có điều, khi ở Tam Đàm Nguyệt… Đông Đông cũng đã được Thẩm Đông Ngôn vuốt ve đến mấy lần.
Nghĩ đến đây, Cát Yên mới yên tâm để mặc cho nó tiếp cận anh, sau đó cô lại tiếp tục với tay vào trong ngăn tủ: “Đông Đông và tôi đã ở bên nhau một thời gian rất dài. Vậy nên tôi là người hiểu rõ nó nhất, tính cách của Đông Đông cũng khá giống tôi, rất thích nằm lười ở nhà.”
“Bé mèo chỉ nhìn anh chút thôi, nó sẽ không làm gì anh đâu.” Cát Yên vừa dứt lời thì chợt nhớ lại hành động của Đông Đông trước mặt nhân viên thời vụ lúc trước. Cô bất lực nói: “Trừ tôi ra thì thật ra Đông Đông khá sợ người lạ.”
Cô nói xong thì dừng lại.
Thẩm Đông Ngông không hề lên tiếng và cũng chẳng có hành động gì.
Hình như chỉ mơ hồ có một vài tiếng sột soạt khẽ khẽ.
Cát Yên cũng không nghĩ gì nhiều.
Đúng vào lúc cô đang định tiếp tục bổ sung thêm điều gì đó.
“Em chắc chứ?”
Câu hỏi đột ngột của Thẩm Đông Ngôn đã thu hút được sự chú ý của Cát Yên.
Anh đứng ở cửa ra vào, nhìn cô mỉm cười nhè nhẹ: “Nhìn nó có vẻ rất bám người.”
Nghe anh nói vậy, Cát Yên đột nhiên nhìn thẳng về phía anh.
Không biết từ lúc nào mà Đông Đông đã nhảy lên vai của anh.
Ngay lúc này, cho dù con mèo đã cảm nhận cái nhìn chăm chú thăm dò của chủ nhân từ xa nhưng nó vẫn không ngẩng đầu lên.
Con mèo men theo chiếc áo khoác trượt xuống rồi nó nằm ưỡn chiếc bụng căng tròn của mình ra với bộ lông xù mềm mại để anh vuốt ve và không quên kêu meo meo gừ gừ trong suốt quá trình đó.
Tiếng kêu vừa nhẹ nhàng vừa đáng yêu.
Dáng vẻ vô cùng hưởng thụ như thể chỉ cần đặt nó vào ngực của Thẩm Đông Ngôn là nó có thể nằm cuộn tròn trên đó.
Lúc này đây, Cát Yên kinh ngạc sững sờ tại chỗ, cô cứ ngỡ rằng bản thân đang bị hoa mắt.
Nhưng đúng như những gì mà Thẩm Đông Ngôn đã nói. Đông Đông lúc này trông rất bám người.
Nó không hề có một chút gì gọi là sợ hãi.
“...”
Vậy thì con mèo này tính khi nào thì sẽ tạo phản đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...