Tiếng mưa ào ào, bụi nước mịt mù.
Giống như bảng màu đánh vỡ, màu sắc hòa lẫn vào nhau, lần này không còn là khung cảnh mà chỉ cần nhìn vào đã biết cảm xúc được thể hiện trong đó là gì nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơn mưa ào ạt dường như đã xuyên qua tường và vang lên bên tai đầy chân thực khiến cho lồng ngực cũng như có phản ứng lại.
Một mặt của hành lang là một bức tường được trang trí bằng đèn nội thất và mặt còn lại toàn là cửa kính kéo dài từ sàn lên tận trần.
Cơn mưa buổi đêm mang theo cái giá lạnh, từng giọt mưa đập lộp bộp vào cửa kính.
Đứng trong phòng nhìn ra trời mưa bên ngoài cửa kính, giống như bị tách biệt với bên ngoài vậy, bên trong cửa kính gần như được bao bọc bởi sự ấm áp.
Trái tim của Cát Yên đã bị màn đêm rạch ra một lỗ hổng, cô nghĩ đi nghĩ lại về những lời của Thẩm Đông Ngôn.
... Ngủ lại đây một đêm.
Dường như chỉ là một lời đề nghị nhưng nó cũng khiến người ta xuất hiện những mơ tưởng xa vời.
Chỉ là nếu cô thực sự ở đây cả đêm thì ngày hôm sau cô sẽ phải đối mặt với thư ký Cảnh như thế nào đây?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa nói đến việc bước ra khỏi cổng Hoa An Đình Thành, trước tiên cô nên dùng thái độ gì đối diện với ánh mắt của giám đốc khách sạn bây giờ?
Tất nhiên, với sự chuyên nghiệp trong nghề của mình, họ sẽ không bao giờ hỏi những câu vô nghĩa...
Nhưng còn Thẩm Đông Ngôn thì sao?
Cát Yên ngước mắt nhìn sang, lại chạm phải tầm mắt đang lướt đến của anh.
Dưới ánh đèn chùm, đôi mắt anh như có mây và sương mù, mơ hồ rất khó nhìn thấu.
Anh không nói thêm lời nào nữa, như thể đang chờ đợi câu trả lời của cô nhưng lại không giống như vậy.
... Có vẻ như câu nói vừa rồi chỉ là tiện miệng nói ra mà thôi.
Nhưng không chỉ có vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trí của Cát Yên giống như cỏ dại đột nhiên mọc lên trên đồng cỏ bằng phẳng.
Nó chỉ khiến đầu óc cô rối bời nên không có thời gian tìm hiểu kỹ.
Có lẽ, anh chỉ là đơn giản đưa ra đề nghị?
Mặc dù căn phòng này không phải là nơi mà anh thường xuyên ở nhưng thật ra đó lại là phòng riêng của anh, cũng là thế giới riêng tư thuộc về anh.
Nếu đã như vậy, một khi nói ra những lời đó chẳng phải là chủ động dẫn người ‘xâm nhập’ vào lãnh thổ của mình hay sao...
Cát Yên chẳng thèm suy nghĩ đã từ chối lời đề nghị của anh, cho dù cô có được phép thường xuyên lượn lờ trong giới hạn do anh đặt ra đi chăng nữa, lúc này cô tự nhiên lại cảm thấy bản thân mình nên biết thân biết phận.
“E là như vậy không hay lắm.”
Cát Yên vừa nói vừa giơ tay lên, áp mu bàn tay vào má mình, cảm nhận trực tiếp hơi ấm từ tay truyền sang.
“... Đừng nói đến tôi nữa, anh thật sự định để bọn họ đứng cả đêm, họp cả đêm sao?” Cô hơi dừng lại một chốc, rồi quay đầu lại, ánh mắt giống như xuyên qua mọi thứ, nhìn thẳng vào bàn làm việc.
Thẩm Đông Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, sau khi sự im lặng kéo dài vừa rồi bị phá vỡ, anh chậm rãi nói: “Cũng chưa chắc.”
“Hả?” Ánh mắt của Cát Yên nhìn về phía anh.
Khóe môi Thẩm Đông Ngôn bỗng chốc cong lên: “Nếu thật sự bận rộn thì cũng có khả năng này.”
“...”
Chắc là lần tiếp xúc trước đó đã khiến cô hơi lầm tưởng.
Cô còn tưởng rằng Thẩm Đông Ngôn...
Kết quả là bây giờ bản chất tư bản của người đàn ông này mới được bộc lộ ra một cách rõ nét.
Cũng may là có vẻ Thẩm Đông Ngôn cũng không quan tâm lắm đến vấn đề này và hình như anh chỉ tùy tiện nhắc đến chủ đề đó.
Vì vậy mà sau khi Cát Yên nghe ra ý đùa nhạt nhẽo trong câu nói cuối cùng của anh, cô cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.
Cô đưa tay xoa nhẹ mặt mình, đang muốn nói thêm điều gì đó thì lại nghe thấy anh lên tiếng.
“Nhưng cho dù bọn họ họp xong rồi rời đi, em cũng không đi được đâu.”
Giọng điệu của anh chậm rãi, giống như đang ám chỉ điều gì đó.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà hình như cô thấy anh hơi kéo dài giọng cuối câu vừa rồi.
Cát Yên thoáng yên lặng một lúc, nghe đến ba chữ "không đi được", không biết vì sao cô lại vô thức lùi về phía sau nửa bước.
Hai người cách nhau rất gần, đến mức họ có thể nghe thấy được hơi thở của nhau.
Lúc này bỗng chốc kéo giãn khoảng cách, hai bên đều im lặng.
Cô có thể cảm nhận được tầm mắt anh đang dừng lại trên đỉnh đầu cô.
Trong phút chốc cô thấy ánh mắt anh như ngọn lửa đang dần thiêu rụi cô.
Thấy Thẩm Đông Ngôn cứ đứng yên không nói lời nào như vậy, hô hấp của cô cũng theo đó mà ngày càng nhanh hơn, dần dần trở nên dồn dập...
Không biết đã qua bao lâu, đến khi Cát Yên hơi cau mày định gọi anh vài tiếng, lúc này Thẩm Đông Ngôn mới khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng rủ lòng tốt bỏ qua cho cô.
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, từ tốn giải thích: “Chẳng phải chúng ta còn cần nói về chuyện vẽ vời hay sao?”
“...”
Thì ra là như vậy…
Vậy vừa nãy anh cố tình nói vậy là có ý gì?
Cát Yên vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa thầm oán trong lòng.
Không nói đến chuyện khác, vừa rồi hình như cô thực sự có suy nghĩ đổi chủ đề nói chuyện.
…
Căn phòng trên cùng, nằm trên tầng thượng, quanh năm yên tĩnh.
Theo lí nó phải là không gian yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy…
Lúc này lại có tiếng sột soạt vang lên không ngừng.
Ở giữa của khu vực làm việc trong phòng khách.
Cuộc thảo luận đang diễn ra đầy hăng say, ngay cả khi phạm vi cuộc họp đã bị thu hẹp lại, cũng không tránh khỏi một trận gà bay chó sủa.
Ban đầu, mấy người này từ phòng trợ lý đặc biệt tạm thời đến đây để báo cáo công việc và thảo luận về việc liên quan đến kinh doanh.
Ngày thường không phải bọn họ chưa từng đi theo tổng giám đốc Thẩm đến đây làm việc.
Nhưng có một điều khiến mọi người kinh ngạc.
Tất cả bọn họ đều đi đi về về qua chỗ này vì công việc vài lần rồi…
Nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện như hôm nay.
Không ngờ lại có người xuất hiện trong phòng tổng thống của tổng giám đốc Thẩm…
Không chỉ có người, mà còn là một cô gái!
Với cả chỉ cần nghĩ lại tất cả những gì vừa xảy ra, cho đến bây giờ mọi người đều cảm thấy nó vô cùng khó quên.
Đặc biệt là mấy chuyện dính đến vận đào hoa này có thể nói luôn là chủ đề chính trong các lần tám chuyện của các nhân viên.
Như mấy người bọn họ thì vẫn làm việc như bình thường, không thấy có gì lạ cả.
Trong phòng khách to lớn rộng rãi, thỉnh thoảng vang tiếng thì thầm nói chuyện xen lẫn tiếng báo cáo đều đều, không còn âm thanh nào khác.
Tuy nhiên tiếng báo cáo công việc chưa kéo dài được bao lâu thì có một giọng nữ đột nhiên vang lên từ phía sau: “Thẩm Đông...”
Giọng nói bỗng ngừng lại giữa chừng, giống như đột nhiên bị bất ngờ.
Giọng nói từ tốn đó tựa như chú chim giữa trời tháng ba đang đậu trên cành cây xanh ngắt cất tiếng ngân nga khe khẽ khiến người nghe cảm thấy toàn thân như tê dại.
Cả nhóm người dừng lại, vô thức nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Nhưng không có nhìn thấy ai, dường như chỉ còn âm thanh khẽ văng vẳng bên tai.
Giọng nói đó nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng để lại ấn tượng sâu sắc, có người bị hấp dẫn, tò mò muốn quay đầu nhìn qua đó lần nữa nhưng bị đồng nghiệp lén kéo tay áo nhắc nhở.
Mọi người quay đầu lại về bàn, lại thấy Thẩm Đông Ngôn đang ngồi sau bàn làm việc ngước mắt liếc một cái.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua đó, khiến cho mọi người không còn tâm trạng tò mò nữa.
Công việc quan trọng hơn, công việc quan trọng hơn...
Mọi người nhanh chóng tự nhắc nhở bản thân, không dám quay đầu lại nữa, chỉ thấy sếp nhà mình nhanh chóng đứng dậy rồi nói: “Mấy người cứ tiếp tục họp đi.”
Rồi anh đi về phía phát ra giọng nói vừa rồi, bóng lưng anh nhanh chóng biến mất sau ngã rẽ.
Giọng nữ nghe tự nhiên như vậy chắc không phải là giọng trí tuệ nhân tạo đâu nhỉ?
Cô gái đó lại có thể nhẹ nhàng gọi tên của sếp nhà mình như vậy... Tuy mấy người trong phòng trợ lý đặc biệt không biết là ai nhưng cảm thấy âm thanh đó vô cùng dễ nghe.
Không bàn đến vấn đề gọi tên, khu vực sâu bên trong của căn phòng này là nơi họ chưa bao giờ bước vào.
Mà người này lại có thể tùy ý đi lại trong đó...
Câu chuyện lại vòng lại chủ đề trước đó.
Từ khi nào mà lại có người chỉ cần gọi một tiếng đã khiến tổng giám đốc Thẩm của bọn họ phải rời đi thế này?
Chưa có trường hợp nào như vậy cả!
Thế là sau khi Thẩm Đông Ngôn rời đi, họ cũng không cần căng thẳng tập trung làm việc nữa nhưng cũng không dám quá tùy tiện, chỉ lén hỏi người có thể coi là biết rõ mọi chuyện là thư ký Cảnh mà thôi.
Nhưng thư ký Cảnh là ai chứ?
Là thư ký giám đốc duy nhất và đắc lực nhất của Thẩm Đông Ngôn, tất nhiên anh ấy sẽ không hé nửa lời về chuyện này.
Cho dù người khác có cố dụ dỗ thế nào, anh ấy luôn giữ vẻ mặt không cảm xúc như muốn nói tôi không biết đừng hỏi tôi hoặc là mấy người có hỏi tôi cũng sẽ không nói đâu.
Thư ký Cảnh không biết rằng, dáng vẻ biết mà không nói của anh ấy còn khiến mọi người oán hận hơn.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của tổng giám đốc Thẩm, lại thấy thư ký Cảnh miệng như câm như hến, có cạy cũng không ra câu nào nên họ cũng không hỏi thêm nữa.
Chỉ là gần đây thực sự có quá nhiều chuyện khó tin xảy ra.
Đợi tới đợi lui mà mãi Thẩm Đông Ngôn vẫn chưa quay trở lại, trọng tâm cuộc trò chuyện của nhóm người lại vòng về vấn đề tài khoản chính thức của Thẩm Thị dạo trước.
Kể từ khi Thẩm Thị lập trang Weibo, nội dung đăng tải thường là tin chính thức, vì vậy trang đó nên giao cho người trong tập đoàn quản lý riêng.
Thi thoảng cần mới thông báo tin gì đó nhưng khoảng cách thời gian rất lâu, làm nó hơi giống một tài khoản ảo.
Nhưng không lâu trước đó, một tài khoản hiếm khi dùng đến lại hiện trạng thái hoạt động.
Sau khi đăng nhập lại không đăng bất kỳ nội dung nào liên quan đến Thẩm Thị... Thay vào đó, lại đi nhấn thích một trạng thái trên Weibo của Kinh Ba.
Ở một góc độ nào đó, có thể xem là bình chọn cho Kinh Ba.
Nhưng không kể đến những chuyện mà cư dân mạng đã thảo luận trước đó, chỉ riêng tất cả những điều trên đã khiến mọi người nghĩ không ra, nhìn không rõ rồi.
Có người nhân lúc thư ký Cảnh vẫn chưa rời đi mới trêu đùa hỏi anh ấy: “Thư ký Cảnh, anh nói thật đi, là anh dùng tài khoản chính thức của công ty đi bấm like hả?”
Chuyện lớn như vậy, chẳng ai nghĩ là do nhân viên phụ trách quản lý tài khoản Weibo của Thẩm Thị lỡ tay bấm cả.
Bởi vì cho đến tận bây giờ lượt thích đó chẳng hề biến mất mà vẫn còn đó.
Thư ký Cảnh không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nói: “Tài khoản Weibo chính thức của Thẩm Thị đại diện thái độ của hội đồng quản trị do tổng giám đốc Thẩm đứng đầu.”
Tóm lại, việc này là làm theo ý của tổng giám đốc Thẩm.
Nhưng anh ấy hoàn toàn không nói rõ người thực hiện nó là ai.
Nghe những lời này, bầu không khí yên lặng một lúc, sau đó là những tiếng kêu than không ngừng.
“Thư ký Cảnh à, anh nói vậy chẳng thú vị gì cả.”
“Anh đang nói gì thế, như đang kiểu thông báo chính thức vậy.”
“Lúc thư ký Cảnh nghiêm túc thật đáng sợ, văn vẻ quá đi.”
“Mọi người đang chú ý đến điều gì vậy? Chẳng lẽ mỗi mình tôi thấy trong Kinh Ba có một cô gái được đề cử xinh đẹp và nhìn rất quen mắt sao?”
Nhân viên của phòng trợ lý đặc biệt Thẩm Thị vốn dĩ đều là những cao thủ trên bàn đàm phán, càng nói càng hăng.
Dù thư ký Cảnh bình tĩnh giữ im lặng đến mấy cuối cùng vẫn phải giơ tay ngăn họ lại, vội lắc đầu nhắc nhở: “Tổng giám đốc Thẩm sắp quay lại rồi, mấy người có chắc muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này không?”
Lúc anh ấy đang cố sức khuyên bọn họ thôi không bàn tán nữa, thì giây tiếp theo, điện thoại thư ký vang lên tiếng thông báo cuộc gọi đến.
Thư ký Cảnh ổn định tâm trạng, yêu cầu những người bên cạnh im lặng, sau đó tiến lên phía trước vài bước nhấn nút nghe, đáp lại với đầu dây bên kia: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Giọng của Thẩm Đông Ngôn mơ hồ vang lên trong điện thoại, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Báo cáo hôm nay đến đây thôi, bảo bọn họ đi trước đi.”
Nhân viên của phòng trợ lý đặc biệt đứng ngay cạnh, không cần thư ký Cảnh nói lại, họ cũng nghe rõ từng câu từng chữ.
Bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Mọi người đều im lặng mấy giây.
Sếp sắp quay lại mà thư ký Cảnh nói đây ư?
Đây là hoàn toàn không nghĩ đến chuyện quay lại thì đúng hơn.
Tuân thủ niềm tin rằng "Nếu đã chờ đợi cho đến bây giờ thì không thể chờ đợi một cách vô ích được", sau khi được Thẩm Đông Ngôn chỉ dẫn câu cuối cùng, Cát Yên - người gần như bị lãng quên vì bị gián đoạn - cuối cùng đã quay trở lại quỹ đạo.
Vào thời điểm đấy chỉ lo quan tâm đến việc làm thế nào để quay về nhà.
Chính cô đã xem nhẹ điều mà cô đã luôn nghĩ đến trong suốt thời gian qua.
Chỉ là... Hành động của Thẩm Đông Ngôn quá nhanh.
Chỉ cần cô vừa đề nghị thì anh gần như cũng nhận lời.
… Bây giờ đã thực sự đạt đến mức độ mà có thể ngồi xuống và thảo luận chi tiết.
Giống như là nhảy lên khỏi hỏa tiễn, bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho người ta trở tay không kịp.
Nhưng có lẽ đây là tốc độ và phong cách thường ngày của anh.
Cát Yên dựa vào bên cửa sổ, mi mắt cụp xuống.
Cô chưa nghĩ ra sau này nên bắt đầu từ phương diện nào, trong lúc đang vắt óc suy nghĩ, cô không chú ý đến bức màn bị ai đó từ từ vén lên.
“Em còn lo lắng không thể về nhà như vậy sao?”
Thân hình Thẩm Đông Ngôn cao lớn thẳng tắp, dừng bước một chút rồi đi vào bên trong: “Mọi người đã hỗ trợ giải quyết rồi, bây giờ em có thể tập trung một chút.”
Nghe anh nói vậy, Cát Yên ngước mắt lên: “... Mọi người hỗ trợ giải quyết là ý gì?”
“Nghĩa đen.”
Thẩm Đông Ngôn ngồi xuống đối diện cô, anh hơi ngả người ra sau, đưa mắt nhìn sang cô: “Cho nên em cũng không cần lo lắng.”
Sau những lời này, trong lòng Cát Yên lặng lẽ nắm được điểm mấu chốt.
Như vậy cũng tốt, có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Chỉ là... Hình như Thẩm Đông Ngôn rất thích chỗ ở bên trong căn hộ này.
Cô vốn tưởng rằng sẽ đến một khu vực giống như văn phòng để thảo luận kỹ càng, thế nhưng anh cũng không dẫn cô đến bất kỳ địa điểm liên quan nào, mà ngược lại, ngay lúc đó, anh lại kéo cô đến một vách nhỏ bên cạnh hành lang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...