Xương cánh bướm

 
Nửa đêm gió lạnh thôi muốn đóng băng, có lẽ là do có dòng người đi qua, không khí không còn buốt nữa, khi di chuyển trong không gian như được đèn lồng sưởi ấm, gió thổi vào mặt cũng thấy khá dễ chịu.
 
Dù sao bọn họ cũng không định ngồi đây lâu, thanh toán tiền xong, hai người chào tạm biệt ông cụ chủ quán rồi chậm rãi đi về phía lối ra của con phố.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông cụ nhìn vẫn còn vẻ lưu luyến, trước khi đi còn thở dài nhìn Thẩm Đông Ngôn, thầm nghĩ anh không chọn một cái thì thật đáng tiếc, thậm chí ông cụ còn giới thiệu mua hai cái sẽ được tặng một món quà nhỏ.
 
Thế nhưng tất cả đều bị Cát Yên cản lại.
 
Vốn dĩ cô còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi, hoàn toàn không khống chế được độ cong của khóe miệng. Nếu ông chủ quán cứ chân thành tha thiết giới thiệu cho Thẩm Đông Ngôn... Có lẽ cô sẽ mềm lòng.
 
Lúc ra ngoài vẫn còn rất nhiều người, xung quanh như chiếu đèn theo, sau khi quét qua còn chủ động nhường chỗ cho hai người.
 
Cát Yên ở trong trung tâm ánh mắt của mọi người nhưng lại không hề nhận ra, cô vẫn cúi đầu nghịch chiếc đèn lồng hồ ly nhỏ của mình.
 
Thẩm Đông Ngôn đi bên cạnh cô, anh cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm hướng về đây, chợt cảm thấy hơi buồn cười: “Em chưa chơi đèn lồng bao giờ sao?”
 
Giọng nói của anh vang bên tai, Cát Yên nhíu mày suy nghĩ, hơn nữa còn làm ra dáng vẻ nghiền ngẫm vô cùng nghiêm túc.
 
“Không phải là chưa chơi bao giờ, chỉ là hiếm khi mới có một cái đặc biệt như này…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng giơ đèn lồng cầm trong tay lên, nhìn hồ ly nhỏ mờ sáng trong đêm: “Có điều đúng là vì tôi chưa mua loại này bao giờ, cho nên mới thấy nó lạ chăng…?”
 
Nói xong, Cát Yên cụp mắt xuống, nhấc đầu ngón tay lên nghịch đèn lồng.
 
Thật ra hiếm khi cô đặc biệt có hứng thú đến mấy chuyện thế này.
 
Trên thực tế, cô rất ít khi như vậy.
 
Nhưng nếu thực sự đắm chìm vào một chuyện gì đó, cô cũng sẽ làm ngơ trước những thứ bên ngoài cửa sổ.
 
Đêm đã khuya, trời càng tối dần, lúc này một số gian hàng lần lượt đóng cửa.
 
Một đoạn đường thiếu ánh sáng ở giữa đường, dường như không có người chỉ dẫn, những phiến đá xanh gồ ghề không bằng phẳng dọc đường trở thành vật cản lớn nhất.
 
Cát Yên chăm chú đến mức không chú ý rằng có một phiến đá xanh đã bị nứt, cô vừa định bước qua thì đụng phải một tảng đá cứng và không thể lấy lực bật lại, dưới chân nghiêng ngả, cả người sắp ngã về phía trước...
 
Thẩm Đông Ngôn giơ tay sang ngang, để ở trước người cô.
 
Cát Yên tập múa nên có khả năng giữ thăng bằng rất tốt, vào lúc sắp ngã, cô đã nhanh chóng điều chỉnh bản thân, dùng một tay bám lấy cổ tay của người trước mặt.
 
Cô thoáng điều chỉnh và chỉ tạm thời đứng thẳng.
 
Khoảng cách giữa cô và Thẩm Đông Ngôn rất gần.
 
Cô nghiêng đầu nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt nhìn sang cùa anh.
 
Thực ra, không chỉ có ngoại hình khiến người ta mê mẩn, ánh mắt của anh cũng rất sánh.
 
Đồng tử mắt đen như mây tụ, đuôi mắt hơi dài về phía cuối toát ra một chút lạnh lùng.
 

Nhất là vào ban đêm như thế này, nó mang đến cho người ta hiệu ứng ảo giác rất mạnh.
 
Rất quyến rũ người.
 
Lông mi của Cát Yên giống như bị bỏng, hàng mi khẽ run, nhưng sau một lúc, đầu ngón tay thanh tú của cô buông ống tay áo của anh ra.
 
Dừng một chút, Cát Yên bắt đầu giải thích: “Con đường này hình như hơi khó đi...”
 
Thẩm Đông Ngôn gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn qua: “Bây giờ đứng vững chưa?”
 
“Đứng vững rồi…" Cát Yên nói xong cúi đầu liếc nhìn chiếc đèn lồng trong tay, may là nó còn nguyên vẹn.
 
Ngẩng đầu lên lần nữa, cô còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lúc này Thẩm Đông Ngôn đã bỏ tay cô ra.
 
Đôi chân dài của anh bước lên vài bước, đứng ở bên phải phía trước của cô, ra hiệu cho cô đi theo: “Đường ở đây không bằng phẳng, theo sát tôi.”
 
Thấy Cát Yên chưa trả lời, Thẩm Đông Ngôn quay lại và nhướng mày nhìn cô: “Em còn ngẩn người làm gì thế, ngốc rồi hả?”
 
Con đường này còn tối hơn so với vừa rồi. Lúc nói lời này, khuôn mặt anh nửa giấu ở trong đó, biểu cảm không rõ ràng lắm.
 
Cát Yên ngước mắt lên, cô còn đang suy nghĩ nên đáp lại lời anh nói lúc trước, thì nghe anh hỏi như vậy, cô vô thức “ừm” một tiếng.
 
Đợi đã...
 
Cô “ừm” cái gì hả?
 
Khi Cát Yên phản ứng lại thì đã quá muộn, Thẩm Đông Ngôn mỉm cười khó nhận ra, sau đó anh xoay người, nhanh nhẹn đi về phía trước.
 
Cát Yên không còn đứng lại ở chỗ cũ nữa, mà cầm đèn lồng trong tay đi nhanh vài bước đi theo anh, ánh mắt từ trên xuống dưới dõi theo anh.
 
Nhìn bóng lưng người trước mặt, cô thầm nói thêm trong lòng... Cô không ngốc đâu.
 
-
 
Hai người một trước một sau đi tới ngã tư, tầm nhìn đột nhiên mở rộng.
 
Những ngọn đèn trên đường lớn chiếu xuống sáng trưng, ​​xua tan bóng tối vừa rồi.
 
Cát Yên cũng một lần nữa trở thành trung tâm của những người đi đường gần đó.
 
Không biết vì sao, rõ ràng là loại đèn lồng bình thường, rơi vào trong tay Cát Yên thì giống như một vật hiếm có nào đó.
 
Lâu lâu lại có người ló đầu ra xem, rồi nhỏ giọng bàn bạc với người thân mua ở đâu.
 
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều đứa trẻ bạo dạn đi tới, nhìn chằm chằm hoa văn trên đèn lồng một lúc rồi chạy đi, lặp đi lặp lại như vậy không biết chán.
 
Tuy nhiên, có lẽ người đi cùng cô nhìn có vẻ giàu có hoặc cao quý nên bất kể nhìn nó như thế nào cũng không dính đến vị trí người chủ.
 
Không ai thực sự dám đi tới để nói chuyện với họ.
 
Ngược lại, Cát Yên có được khoảng thời gian yên bình không bị quấy rầy.
 

Sau khi trải qua cuộc diễu hành đèn lồng bất ngờ này, lúc đến căn hộ hạng sang thì đã hơn mười một giờ.
 
Cát Yên đặt những hộp đóng gói được thím Chu sắp xếp gọn gàng trong túi vào tủ lạnh, sau đó chải lông cho Đông Đông vẫn luôn kêu to meo meo từ khi cô trở về, lúc này cô mới rảnh rỗi ngồi phịch trên ghế sô pha.
 
Cô tìm tư thế thoải mái để duỗi người. Dường như Đông Đông cũng được người chủ muộn rồi mà chưa về nhà vuốt ve nên nó nhảy khỏi khung leo trèo cho mèo rồi bộp bộp lao về phía chiếc ghế sô pha.
 
Gần như không cần cố gắng gì, quả cầu lông đã tìm được chỗ thoải mái nhất và nép mình bên cạnh Cát Yên.
 
Sợ Đông Đông dẫm phải, Cát Yên chuyển chiếc đèn lồng hồ ly nhỏ đến bàn trà.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô lại tắt đèn chính, chỉ thắp đèn lồng.
 
Một người một mèo ở trong ánh sáng mờ ảo, hài hòa đến lạ lùng.
 
Vẫn còn một chút thời gian trước mười hai giờ.
 
Nhớ tới hôm nay hầu như cô không chạm vào điện thoại, Cát Yên bật màn hình lên và bắt đầu lướt WeChat.
 
Gần nửa ngày rồi không động vào, lúc mở đến giao diện cô cũng chưa kịp đọc thông tin.
 
Ở bên phải danh sách bạn bè có thông báo nhắc nhở cũng hiện chấm đỏ.
 
Là bài đăng của ai có liên quan đến cô, hoặc bình luận của ai à?
 
Với thái độ tò mò, Cát Yên không ngừng di chuyển, lướt qua hộp trò chuyện bên trái, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn lên đó.
 
Sau khi nhấp vào, cô nhận ra nó liên quan đến dòng trạng thái mà hôm nay cô vừa đăng lên vòng bạn bè.
 
Có thêm một người ấn thích.
 
Dòng trạng thái này được đăng trước khi cô đến chỗ của cô Lâm - Đó chỉ là dòng trạng thái ngẫu hứng trước khi cô đi tập múa cho ngày Tết.
 
Cô mới đăng nó ngày hôm nay nhưng vì cô không có nhiều bạn bè nên lượt thích và bình luận không có nhiều.
 
Lượt thích này rất dễ thấy.
 
Ánh mắt của Cát Yên hướng lên trên.
 
Nội dung được hiển thị trong lời thông báo là – “Yan” đã thích bài đăng của bạn.
 
Không chỉ tên, mà cả hình đại diện cũng là một cành cây mà cô rất quen thuộc.
 
Cát Yên suy nghĩ một lúc, rồi đưa mắt nhìn vào thời gian hiển thị trong thông báo này.
 
Dựa theo thời gian này thì chắc là vào buổi chiều.
 
Cho nên lúc đó Thẩm Đông Ngôn đã nhấn thích bài đăng của cô?
 
Cát Yên nhanh chóng nghĩ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay trong đầu cô.
 

Bánh trôi, toa xe và... Cô đưa mắt nhìn sang chiếc bàn trà bên cạnh.
 
Đèn lồng hồ ly nhỏ mờ ảo chiếu sáng nhưng nó vẫn nằm yên ở đó, giống như đã thích ứng với ngôi nhà của cô, thoạt nhìn lười biếng và thoải mái.
 
Đầu ngón tay Cát Yên dừng lại, cô không nhìn nó nữa.
 
Vài giây sau, cô nhấn vào ảnh đại diện của Thẩm Đông Ngôn.
 
Khung trò chuyện giữa hai người nhảy ra trước mặt.
 
Cho đến bây giờ khung chat vẫn dừng lại ở tin nhắn cô từ chối lời mời.
 
Sau đó, cả hai không còn liên lạc nữa.
 
Thấy vậy, Cát Yên đã suy nghĩ rất lâu, cô muốn nói cảm ơn anh nhưng sau khi cân nhắc rất nhiều, cô vẫn cảm thấy khó khăn.
 
Hay là… Mặc kệ đi?
 
Nhưng nhớ đến chuyện tối nay, cô là người nhận được sự giúp đỡ của anh.
 
Cô khẽ nhíu mày, quyết định không lăn tăn về điều đó nữa. Lần này, cô nhanh nhẹn gõ chữ.
 
Một tiếng ting vang lên làm tinh thần hăng hái thêm, cô nhấn gửi đi.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Tổng giám đốc Thẩm, cảm ơn anh về chiếc đèn lồng tối nay, chúc anh ăn tết vui vẻ nhé!]
 
Sau khi gửi, Cát Yên thoát khỏi khung trò chuyện với anh, liên tục trả lời tin nhắn mà Thiên Ỷ và Tưởng Phi gửi tới.
 
Lúc này, Đông Đông từ từ mơ màng tỉnh dậy vì chuyển động khuỷu tay của cô.
 
Có lẽ nó cảm thấy không thoải mái với ánh sáng nên nó mở đôi mắt mèo nhìn về phía chiếc đèn lồng hồ ly nhỏ.
 
Mới vài giây, dường như nó đã nhìn thấy một điều gì đó nguy hiểm.
 
Đông Đông bật dậy ngay lập tức rồi nhảy phốc lên bàn trà.
 
Sau đó nó liên tục kêu meo meo và tiếp tục đi vòng quanh chiếc đèn lồng.
 
Thấy nó ồn ào như vậy, Cát Yên để mặc nó chơi một lúc.
 
Sau khi chơi xong, cô cầm điện thoại lên, bật màn hình và nhìn vào giao diện.
 
... Không ngờ rằng vừa đúng lúc.
 
Lúc này, đồng hồ hiển thị biến thành số 0.
 
Trong giây tiếp theo, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trong khung thoại của cô với Thẩm Đông Ngôn.
 
Cô nhấn vào nó… 
 
Yan: [Tết Nguyên Tiêu vui vẻ.]
 
-
 
Đầu năm, thành phố Phần đột nhiên trở nên ấm áp.
 
Sau khi qua cuối mùa đông hơi khắc nghiệt, mùa xuân vừa sang cũng gửi đến những món quà phong phú.
 
Cành liễu phất phơ trước mặt, nắng tự do chiếu rọi.
 

Những sợi tơ nhỏ lơ lửng trong không khí cũng bị nhiệt nướng chín, trôi nổi khắp nơi.
 
Mỗi khi Cát Yên kết thúc buổi biểu diễn, sẽ có rất nhiều vết bẩn trên tóc và trang phục của cô.
 
Việc rửa sạch rất rắc rối.
 
Ngày hôm nay kết thúc điểm dừng chân đầu tiên của chuyến du xuân, cô xuống sân khấu, vừa thay quần áo định quay về thì Tống Lý ngăn lại, nói cô đến văn phòng giám đốc nhà hát.
 
“Sao tự nhiên lại gọi tôi đến?” Hôm nay buổi biểu diễn kết thúc muộn, sao giám đốc vẫn còn ở đó.
 
Tống Lý nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết: “Tôi cũng không biết nhưng hình như giám đốc có khách, chắc là khách muốn gặp cô nên gọi cô tới?”
 
Cát Yên nghe xong không nói một lời nhưng cô cũng nhanh chóng loại bỏ khả năng này trong lòng.
 
Dù sao từ trước nay chưa từng có trường hợp như vậy, cho dù có khách cũng có thể vào hậu trường hoặc phòng nghỉ, dường như chưa bao giờ gặp mặt trong văn phòng, huống chi là phòng làm việc của giám đốc.
 
Tuy nhiên, sự nghi ngờ của Cát Yên chỉ kéo dài trong vài phút, khi cô mở cửa bước vào văn phòng, ngước mắt lên nhìn thấy hai người lớn tuổi đang ngồi bên trong, mọi suy đoán khác hoàn toàn biến mất.
 
Thấy cô đi tới, người phụ nữ và người đàn ông bên cạnh lập tức đứng lên khỏi ghế, tiến lên phía trước vài bước, cười ôm lấy cô: “Tiểu Yên.”
 
Cát Yên bất ngờ được ôm, cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe người này nói: “Cuối cùng cũng gặp được con rồi, con không biết mẹ nhớ con đến nhường nào đâu.”
 
Lực của Cát Doanh rất mạnh, Cát Yên để bà ôm mình một lúc, ý là đây vẫn là văn phòng, xung quanh có người: “Được rồi mẹ...”
 
Mãi sau khi được thả ra, cô đứng thẳng người, nhẹ nhàng chào người đàn ông bên cạnh: “Bác ạ.”
 
Người đàn ông được gọi là bác mỉm cười gật đầu với cô.
 
Cát Doanh lưu luyến không muốn xa Cát Yên, bà miễn cưỡng buông cô ra rồi lại cầm tay cô, giải thích lý do tại sao hai người họ lại xuất hiện ở đây.
 
“Mẹ với bác của con vừa mới đến đây sau khi xem toàn bộ buổi biểu diễn trên khán đài, bọn mẹ cũng đến đây không lâu. Còn con, con không mong mẹ và bác con hôm nay sẽ đến phải không?”
 
Cát Yên thực sự không nghĩ tới, cô bèn lắc đầu: “Mẹ cũng không nói với con trước khi tới đây.”
 
“Đương nhiên là không nói trước rồi, mẹ muốn cho con một bất ngờ mà.” Cát Doanh múa tay múa chân chỉ vào người Cát Yên rồi lại nói: “Con không nói mẹ cũng biết, con đã mong chờ mẹ đến lâu rồi.”
 
“Lần này mẹ tới thẳng đây là vì không muốn quấy rầy con. Như này đi, sau buổi biểu diễn mẹ sẽ đón con và cả nhà ta sẽ ra ngoài ăn cơm cùng nhau.”
 
Cát Doanh thực sự đã lâu không gặp con gái mình, nói đến đây, bà không quan tâm đến sự hiện diện của người ngoài mà xoay Cát Yên trái phải trên dưới nhìn xem.
 
Miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Yên, sao mẹ cảm thấy con gầy đi vậy? Không nói đến người, khuôn mặt con hình như cũng nhỏ hơn một chút... À mà, đồ ăn trong nhà hát bên này thế nào?”
 
“Tốt lắm, ngon lắm.” Ban đầu giám đốc nhà hát muốn giả bộ không thấy nhưng vào lúc này, rốt cuộc là chịu không nổi nữa.
 
Giám đốc bắt đầu đuổi người: “Mấy người cứ đoàn tụ ấm áp ở đây, tôi còn có việc ở chưa xong đâu. Đi đi đi, đón người rồi thì đi đi!”
 
Gặp lại bạn cũ, giọng điệu của giám đốc nhà hát rõ ràng gần gũi hơn nhưng cũng có một chút trêu chọc.
 
Nhưng lý do để xua đuổi mọi người vào lúc này thực ra là để khiến họ gặp nhau sớm hơn.
 
“Ban đầu tôi muốn nói nhưng là ông nói trước đấy. Lần sau tới nhà họ Lương, tôi mời ông uống rượu lâu năm nhé.” Cát Doanh cũng không khách sáo, cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
 
Nói xong bà vẫy tay tạm biệt với giám đốc, kéo Cát Yên rồi nhìn người đàn ông bên cạnh: “Trí Thần, chúng ta đi thôi, bây giờ đến nhà hàng mà ông đặt rồi đi.”
 
Lương Trí Thần gật đầu, bước lên mấy bước định mở cửa ra.
 
Nhưng Cát Yên lại muốn từ chối, cô đứng yên tại chỗ không động đậy, hơi tỏ ý kháng cự.
 
“Mẹ, hôm nay mọi người có thể đến đây, con thực sự rất vui.” Nói rồi cô ngước mắt lên nhìn Cát Doanh: “Nhưng nếu như có nhiều người quá thì con không muốn đâu.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận