Đôi mắt của hai người bỗng dưng nhìn thẳng vào nhau trong không trung.
Trước đây Cát Yên còn ôm chút tâm lý may mắn, cô nghĩ chắc hẳn Thẩm Đông Ngôn không nghe thấy những lời đó hoặc cũng có thể anh đã nghe nhầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bây giờ, một chút tâm lý cầu may đó của cô cũng đã bị câu nói kế tiếp của anh cuốn bay đi mất.
Đôi mắt Thẩm Đông Ngôn vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, vẻ mặt đầy thâm ý: “Đông Đông?”
Mặc dù anh chỉ nhại lại lời cô vừa nói, hai chữ này thốt ra từ miệng anh tuy giọng điệu khi nói cũng từ tốn không nhanh không chậm nhưng cô lại nghe rất rõ ràng, mạch lạc.
Câu nói này của Thẩm Đông Ngôn cũng nhắc nhở Cát Yên một sự thật… Không biết đây có được tính là trùng tên hay không.
Thật ra lúc trước, khi gọi cái tên này cô quả thật cũng không nghĩ nhiều gì cả nhưng sao bây giờ gọi tên này trước mặt anh, cách phát âm của hai chữ này lại trùng hợp giống nhau đến thế…
Đến bây giờ, cô mới muộn màng nhận ra điều này.
“Thì…” Cát Yên trả lời, bắt Đông Đông lên ôm vào trong ngực lần nữa, sau đó ra hiệu cho anh nhìn xuống, nói nhỏ: “Là tên con mèo nhỏ của tôi.”
Có lẽ do tiếng trò chuyện của hai người vang lên trong bầu không khí đang hết sức yên tĩnh thành ra con mèo nhỏ đã nhận ra được nên thấy căng thẳng. Nó thò đầu ra kêu vài tiếng, âm cuối còn được nó kéo dài ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Đông Ngôn nhìn xuống, ánh mắt nhìn vào Đông Đông đang ló nửa cái đầu ra ngoài, anh nhìn nó mấy giây: “Đây là mèo cô nuôi sao?”
Cát Yên cố gắng giữ cho giọng điệu mình bình tĩnh nhất có thể: “Ừm… Từ lúc nó còn rất nhỏ đã ở bên cạnh tôi rồi.”
“Thế chắc hẳn tình cảm giữa cậu và nó rất sâu sắc.” Cơ thể anh hơi nghiêng về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Đông nào.” Anh lại hỏi: “Là chữ Đông nào?”
“Chính là Đông Đông trong tiếng vang đấy…”
Hai người không ai nói gì mấy giây, Thẩm Đông Ngôn cũng không tiếp tục nhìn chú mèo nữa mà lại tiếp tục nhìn thẳng vào khuôn mặt cô: “Vậy có chút trùng hợp đấy nhỉ.”
“Cái gì mà có chút trùng hợp cơ?” Cát Yên giả vờ không nhận ra câu anh vừa nói là có ý gì, cô không đợi anh mở miệng nói tiếp đã lên tiếng nhắc anh không đủ thời gian: “Tổng giám đốc Thẩm có muốn…”
“Còn gọi tôi là tổng giám đốc Thẩm nữa sao?” Thẩm Đông Ngôn ngước mắt lên, không cho cô có hội chạy trốn.
Khuôn mặt anh cau lại rồi lại giãn ra giống như có ý đồ riêng vậy, giọng điệu từ tốn nói: “Hay là cô đã đổi cách xưng hô từ lâu rồi.”
Cát Yên đột nhiên nghe anh nói vậy thì không hiểu ra sao, cô ngước mắt nhìn: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Thẩm Đông Ngôn dường như đang cười nhưng cũng không nói tiếp chuyện lúc nãy. Anh chỉ nhắm mắt lại, sau đó lại nhìn lướt qua cổ cô một lát: “Trời lạnh rồi, phải chú ý mặc quần áo ấm đấy.”
Dường như lúc này bầu không khí như đông cứng lại.
Trong lòng cô không có gì ngoài con sâu mèo con này đang không ngừng nhích tới nhích lui, Cát Yên cũng chợt nhận ra áo khoác mình vì bị con mèo lôi kéo mà không khoác hẳn hoi lên người.
Sườn vai cô cảm thấy hơi se se lạnh.
Một giây, hai giây.
Tất cả các giác quan giống như đều tập trung vào chỗ đó.
Cô vội vàng kéo áo khoác lên ngay ngắn rồi đóng chặt cổ áo lại.
Cát Yên ôm chặt Đông Đông, qua loa nói câu tạm biệt với Thẩm Đông Ngôn rồi quay đầu bỏ đi luôn,
…
Cát Yên bị việc này làm phiền nên không chú ý đến thời gian, lúc cô chạy đến hậu trường thời gian đã không còn nhiều nữa nên có đôi chút gấp gáp.
Cũng may lúc đến nơi cũng vừa đúng giờ.
Trong nhà hát, tiếng ồn ào huyên náo không ngừng vang lên, người xem cũng đã ổn định chỗ ngồi. Trong hậu trường hơi mờ tối, tiếng nhạc diễn tấu kéo dài thời gian vang vọng trong nhà hát, mỗi khi tiếng nhạc chạm đến sàn nhà lại dội ngược trở về khiến tiếng nhạc càng âm vang hơn.
Trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt như vậy, Tưởng Phi đi đến bên cạnh cô: “Yên Yên, vừa nãy cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đưa Đông…” Cát Yên không biết vì cớ gì mà hôm nay cô lại thấy có hơi khó có thể mở miệng nói ra cái tên này, cô lại chuyển sang nói: “Tớ đưa con mèo nhỏ nhà tớ đi gửi rồi.”
Lúc này Tưởng Phi mới yên tâm: “À, à, tớ còn tưởng cậu bị làm sao nữa chứ.”
Cát Yên liếc mắt nhìn xung quanh một vòng: “Bây giờ cũng sắp bắt đầu biểu diễn rồi đúng không, sao tớ thấy có một số người vẫn chưa có mặt ở đây nhỉ?”
Hơn nữa cô còn để ý thấy ngoại trừ những người hiện tại không ở đây ra, còn có một số người đứng túm tụm lại thành một nhóm, đang cúi đầu nói gì đó với nhau.
Tưởng Phi nghe cô hỏi vậy cũng nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Tớ cũng không biết nữa, có lẽ đang thảo luận về buổi liên hoan tối nay đấy.”
Để mà nói, kể từ khi nhà hát bắt đầu một mùa biểu diễn lưu động mới đến nay, cũng có tổ chức tiệc ăn mừng nhưng vẫn chưa bao giờ có bữa nào tụ tập đông đủ cả.
Lần này cũng coi như lần hiếm hoi đại gia đình Kinh Ba tụ họp đông đủ.
Từ mấy ngày trước đã có người tâm tâm niệm niệm nghĩ về địa điểm tổ chức liên hoan, còn nhắn vào nhóm lớn Wechat để đưa ra ý kiến.
Đúng lúc này, Tống Lý từ bên sân khấu đi vào, vẻ mặt có hơi lo lắng. Khi anh ấy quay đầu nhìn thấy Cát Yên, lúc này vẻ mặt mới thả lỏng ra, lập tức cất bước đi về phía trước, dặn dò cô như mọi khi nói: “Lát nữa cố gắng biểu diễn cho tốt nhé, cố lên.”
Cát Yên tùy ý gật đầu.
Suy đoán trong lòng cô lại càng chắc chắn hơn.
Nhưng bây giờ sắp sửa phải lên sân khấu biểu diễn, cô không thể nào phân tâm được thế nên cô không thể tiếp tục suy nghĩ chuyện đó nữa mà phải tập trung tinh thần để biểu diễn.
Buổi biểu diễn tối nay vẫn rất suôn sẻ, khi màn biểu diễn kết thúc bước xuống sân khấu, cô còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng động trong hậu trường. Trước kia lúc trình diễn xong trong hậu trường rất náo nhiệt nhưng giờ đây lại giống như bị dao cứa qua cổ họng, trở nên vô cùng im ắng, chỉ loáng thoáng có tiếng nói của một người phụ nữ vang lên.
Đi kèm với đó là giọng nam trung tính có vẻ đang mất hết kiên nhẫn.
Hình như hai người họ đang tranh luận chuyện gì đó với nhau.
Trước đấy Tưởng Phi vừa nhảy xong nên nhịp thở vẫn hơi loạn nhịp, cô ấy đi lấy nước cho hai người rồi quay lại. Lúc quay lại, cô ấy vừa khéo từ chỗ tối đi vào chỗ sáng, đi đến bên cạnh Cát Yên thủ thỉ vào tai cô: “Lúc này cậu nghe rõ rồi chứ.”
“... Cho nên đã xảy ra chuyện gì thế?” Cát Yên nói xong định cất bước đi qua chỗ đó xem hai người kia đang nói gì.
“Yên Yên, cậu muốn đi thật à.” Tưởng Phi còn chưa kịp uống cốc nước mình đang cầm trong tay, cô ấy do dự một lúc rồi lập tức đuổi theo bước chân của cô: “Không phải tối nay nhà hát biểu diễn sao… Cậu hiểu hay là vì chuyện tặng lãng hoa mà cãi nhau thế.”
Bước chân Cát Yên chợt dừng lại, dường như cô nhớ ra chuyện gì đó nên hàng lông mày hơi cau lại: “... Thư Tinh?”
Tưởng Phi ngậm miệng mình lại rồi làm động tác kéo khóa, ngay sau đó dùng sức gật gật đầu.
Bên kia hậu trưởng.
Quả thật Thư Tinh vì chuyện lãng hoa nên đang tranh cãi ầm ĩ với quản lý
Chuyện này cũng đã xảy ra từ rất lâu.
Trước đây Thư Tinh đã không vừa lòng với chuyện Cát Yên nhảy dù ngồi vào vị trí múa chính. Nhưng kinh nghiệm và thực lực giành được giải thưởng của đối phương vẫn còn đó, cô ta quả thực không thể chỉ trích được điều gì.
Chỉ có điều cơn giận không nuốt trôi được cứ chất chứa trong lòng khoảng thời gian dài giống như một quả khinh khí cầu không ngừng phồng lên, rốt cuộc cũng chạm đến điểm giới hạn, nằm ở ranh giới chỉ cần chọc nhẹ vào thôi cũng có thể nổ tung.
Cô ta cứ nắm chặt chuyện lãng hoa không bỏ qua, trừng mắt lạnh lùng nhìn Tống Lý: “Quản lý, anh cũng phải nghiêm túc suy nghĩ lại xem nên nói như thế nào đi, dựa vào cái gì mà lãng hoa tối nay nói không nhận là không nhận hả?”
“Tôi nói Thư Tinh này, rốt cuộc cô muốn tôi phải giải thích mấy lần mới chịu hiểu hả?” Tống Lý rõ ràng đang trong trạng thái cực kỳ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn phải đứng đây nói chuyện với cô ta nên thái độ cũng không được tốt. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh ấy còn phải dẫn khách khứa đi thăm quan nhà hát, thêm vào đó anh ấy cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết, kết quả bây giờ lại bị Thư Tinh chặn đường.
Anh ấy sốt ruột muốn rời khỏi đây, lặp đi lặp lại lời giải thích mình đã nói không biết bao nhiêu lần: “Tôi cũng không biết tôi đã nói bao nhiêu lần như thế, có lần nào cô nghe lọt tai không nữa? Cô quan tâm người khác làm gì hả, cô cứ nhận hoa hoét của mình cho tốt không phải được rồi sao?”
“Những người tôi quan tâm mà là người khác sao, những người tôi nói rõ ràng là nhân viên trong nhà hát chúng ta, nhân viên trong nhà hát cũng không phải người khác mà?” Thư Tinh dầu muối không ăn nói: “Nhà hát chúng ta có nhiều người như vậy nhưng chỉ có mình cô ta nhận được đãi ngộ đặc biệt này, quản lý, anh nói xem, anh chắc chắn anh không thiên vị đấy chứ?”
Vốn dĩ Tống Lý còn định tiếp tục trả lời gì đó nhưng đúng lúc này, ánh mắt anh ấy nhìn lướt qua cô ta nhìn thẳng vào người đang đứng sau lưng Thư Tinh. Sau đó hiếm khi anh ấy lại sửng sốt trong giây lát như lúc này, miệng cứ mấp máy ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra được một lời nào.
Thư Tinh đợi một hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời của anh ấy, cô ta nhíu mày nói: “Anh có nói không hả…”
Cô ta vừa nói dứt lời, bầu không khí chìm vào yên lặng mấy giây.
Ánh mắt của mọi người chung quanh cũng chuyển sang nhìn ra phía sau cô ta.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Thư Tinh chợt quay đầu nhìn ra sau.
… Người đến lẳng lặng đứng bên ô cửa sổ nối liền hậu trường nhà hát và hành lang, hai gò má bị ánh sáng nhạt màu nghiêng nghiêng chiếu vào, đôi mắt như đắm chìm trong ánh trăng, đang không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía này.
Là Cát Yên…
Không biết từ lúc nào cô đã đi đến đây, im lặng đứng sau lưng cô ta nơi ban đầu cô ta không nhìn thấy được.
Cũng không biết Cát Yên đã đứng đó nghe bọn họ nói chuyện được bao lâu.
Thư Tinh có hơi bối rối, cơ thể cô ta cứng ngắc hẳn đi.
Nhưng dù sao cô ta cũng là người biết ăn nói nên chỉ mấy giây sau cô ta đã rất nhanh chóng kịp phản ứng lại.
“Cát Yên, cô tới đúng lúc lắm.” Thư Tinh lên tiếng gọi cô.
“Chắc hẳn vừa nãy cô cũng nghe thấy hết rồi, nói sao nhỉ, tôi hỏi cô luôn ở đây, cô là người trong cuộc cũng đừng trốn mãi sau lưng quản lý mà không ra mặt nữa, cô có muốn trả lời luôn không?”
Cát Yên không tiến lên phía trước đi đến gần họ mà cô vẫn đứng nguyên tại chỗ. Lúc này đây, cô ngước mắt nhìn sang chỗ hai người đang đứng: “Thư Tinh, tôi không nói gì không có nghĩa là tôi không biết rõ mọi chuyện.”
Cô không trả lời câu hỏi trước đó, chỉ đột nhiên thay đổi chủ đề nói sang một chuyện khác: “Từ lúc bắt đầu gia nhập nhà hát, rõ ràng tôi đã từng ngỏ lời là tôi không nhận lãng hoa nhưng mấy ngày trước lại vẫn có người dùng danh nghĩa cá nhân đưa tới đây.”
Dừng lại một lúc, Cát Yên nhìn thẳng vào cô ta rồi nói tiếp: “Sau này tôi mới biết là cô thay mặt tôi nhận lãng hoa đó.”
Nghe đến đây, sắc mặt Thư Tinh đầy sợ hãi, có phần không nén được giận.
Thấy các diễn viên trong đoàn múa đều đồng loạt nhìn sang chỗ cô ta, cô ta cuống quýt tìm lý do bào chữa cho mình: “Chuyện đó tôi, tôi ừ thì… Tôi cảm thấy người ta đưa thì cũng đưa đến đây rồi, cô lại trả về cũng không tốt lắm chứ sao?”
Dường như nói đến đây, cô ta tìm được lý do cho mình nên cũng bình tĩnh trở lại: “Hơn nữa, chuyện này đều là do chúng ta quy ước mới có nhưng lại riêng cô vừa đến đây đã tạo đặc quyền chỉ mình cô được hưởng, mà quản lý cũng hay lắm cơ, chuyện gì cũng nghe theo cô hết, dựa vào đâu mà nói không được là không được chứ?”
Đôi mắt Cát Yên nhìn vào khuôn mặt Thư Tinh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng hết sức kiên quyết: “Tôi mặc kệ bên cô xử lý chuyện này như thế nào tôi cũng không thèm quan tâm. Chính cô muốn nhận thì cứ nhận đi nhưng tôi muốn cô hiểu rõ cho, trong điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng đến tiến độ tập kịch và trạng thái biểu diễn, chuyện tôi không nhận lẵng hoa hình như cũng không phải chuyện lớn gì cả.”
Cô ngước mắt lên, giọng điệu cũng lạnh nhạt, từ tốn lại rất hợp lý nói: “Tôi biết cô nhắc đến chuyện này từ lâu rồi nhưng nhân dịp này tất cả mọi người đang có mặt đầy đủ ở đây, tôi cũng muốn nói cho rõ ràng mọi chuyện. Lẵng hoa chúc mừng vốn dĩ cũng chỉ là món quà mà khán giả thích tiết mục biểu diễn nên mới tặng, với tôi mà nói nó có cũng được mà không có cũng chả sao. Trước đây, quản lý đồng ý chuyện này cũng không phải tùy tiện nghe lời tôi nói mà làm vậy, anh ấy đưa ra quyết định này là do chính bản thân anh ấy đã suy nghĩ cẩn thận và cân nhắc mãi mới đưa ra, về điểm này hi vọng cô hiểu cho rõ.”
“Nếu như tôi thật sự muốn tạo ra đặc quyền cho mình thì tại sao tôi không trực tiếp nói ra luôn mà lại phải vòng vo như vậy làm gì?” Hàng mi dài của Cát Yên ngước lên, hơi kéo dài âm cuối: “Cũng như… Trước đây lúc múa mở màn buổi biểu diễn, cô kiên quyết muốn thể hiện một đoạn múa đơn khác.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Thư Tinh giống như bị điểm huyệt bỗng nhiên đứng im tại chỗ, ấp úng nói không nên lời.
Cát Yên khẽ nở nụ cười với cô ta, cô cũng chỉ nói đến đó là thôi, không lên tiếng nói tiếp nữa.
Bầu không khí như đông cứng lại, làn gió nhẹ thổi dọc theo khe hở của cửa sổ thổi vào trong, khiến hai bên đều rơi vào cảm giác lạnh lẽo lạ thường.
Cuối cùng vẫn là Tống Lý chủ động đứng ra làm người hòa giải.
“Được rồi được rồi, có chuyện gì khúc mắc nói rõ cho đối phương biết là tốt rồi, mọi người đều là đồng nghiệp trong một nhà hát phải làm việc khiêu vũ với nhau, làm như này để làm gì chứ.” Nói xong, anh ấy nhìn về phía Thư Tinh: “Thư Tinh, chuyện này cô không đúng rồi, cái chuyện có nhận lẵng hoa hay không ngoài mặt thì nghe tôi nhưng thực tế còn không phải do chính bản thân mọi người quyết định hay sao. Nếu cô thực sự không muốn, tôi còn có thể ngăn cô được hay sao?”
Cho nên đặc quyền ở đâu ra chứ.
Còn về những chuyện khác có đặc quyền hay không, Tống Lý bĩu môi, cán cân trong lòng cũng hơi nghiêng về một bên.
Cho dù có đặc quyền đi chăng nữa cũng là điều Cát Yên người ta nên được hưởng, đây chính là người anh ấy có ý mời đến tọa trấn đấy!
Nghĩ như vậy, Tống Lý thản nhiên vẫy vẫy tay với mọi người xung quanh: “Xong rồi xong rồi bên này giải tán đi, buổi tối còn liên hoan nữa đấy, mọi người tập trung đứng hết ở đây làm gì.”
Mọi người đứng xung quanh thấy việc này cũng đã kết thúc nên không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa, bước chân hơi dừng lại, chuyển hướng đi đến bên cạnh Cát Yên, vây xung quanh cô.
Tống Lý nhẹ giọng ho khan một tiếng, đẩy Thư Tinh một cái: “Thư Tinh, cô đi nói xin lỗi với người ta đi chứ.”
Thư Tinh không muốn động đậy di chuyển gì cả, cô ta định đợi lát nữa mọi người đi hết mới nói. Nhưng cuối cùng thấy Cát Yên vẫn cứ đứng im tại chỗ, cho dù cô ta có không muốn thì cuối cùng vẫn phải nuốt giận vào lòng, im lặng đi đến gần cô, sau đó khom lưng cúi đầu với người đó.
Một trò cười nhỏ kết thúc bằng lời xin lỗi của Thư Tinh.
Đến lúc mọi người dần dần tản đi, Tưởng Phi đứng bên cạnh theo dõi từ đầu đến cuối vở kịch này khâm phục không thôi.
“Yên Yên, cậu chỉ dùng có một chiêu thôi lại có thể khiến cái đài phát thanh nổi tiếng của nhà hát chúng ta Thư Tinh đó oán giận đến nỗi nói không nên lời, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.” Phải biết Thư Tinh là loại người chỉ cần có một chút xíu lý do là thề không bỏ qua cho người khác, chỉ cần là chuyện cô ta cho là đúng thì đen cũng có thể nói thành trắng.
Nghe cô ấy nói vậy, Cát Yên lắc đầu, cười nghĩ thầm, đó là do cô chưa gặp phải cái đài phát thanh nổi tiếng thật sự là Thiên Ỷ đó thôi.
Nếu để cô ấy gặp phải chuyện này, phỏng chừng cô ấy có thể lật ngược nóc nhà hát luôn đấy chứ.
Quay trở lại tiếp tục suy nghĩ chuyện lúc nãy, Cát Yên nói với Tưởng Phi: “Vốn dĩ cũng do cô ta suy nghĩ nhiều, trước đấy tớ không thèm quan tâm nhưng quả thực ầm ĩ quá nhiều lần nên dứt khoát giải thích một lần cho xong.”
Tưởng Phi ồ ồ hai tiếng, trăn trở nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói với cô: “Mấy người chúng tớ cũng không nghĩ như vậy đâu, lời cô ta nói cậu đừng để trong lòng nhé?”
“Không, chuyện này có gì đâu.” Cát Yên thoải mái nháy mắt, trái lại cũng không để tâm lắm.
Thư Tinh cũng chỉ giỏi khua môi múa mép mà thôi, trước đây lúc còn làm việc trong vũ đoàn Phần Lan, mức độ cạnh tranh rất cao, cô cũng nhiều năm đại diện vũ đoàn tham gia các cuộc thi lại liên tục đạt huy chương vàng. Những lúc như vậy, có người thật lòng chúc mừng nhưng cũng có người vì thế mà thấy gai mắt, trong bóng tối âm thầm bày mưu tính kế ngáng chân cô.
Khi đó Cát Yên không làm gì nhiều khi chỉ do lười không muốn làm nhưng điều này không có nghĩa có người trèo lên đầu lên cổ ức hiếp cô thật, cô sẽ tiếp tục thờ ơ.
“Vậy thì tốt rồi.” Tưởng Phi yên tâm, sau đó lại phá lên cười to một tràng: “Ha ha ha ha ha, vốn dĩ tớ không định cười đâu nhưng thật sự là xấu hổ quá đi mất. Mặc dù tớ rất muốn nhịn không cười nhưng vẻ mặt lúc nãy của cô ta quả thật trông đáng ghét quá.”
Cát Yên nghe cô ấy cười to như thế khóe miệng cũng cong lên cười theo.
Cô bất đắc dĩ giật giật khóe miệng: “Thôi được rồi đừng cười nữa, cậu thu dọn sơ qua rồi đi thay quần áo đi?”
“Được được được, cậu để tôi uống ngụm nước trước cái đã.” Tưởng Phi nheo mắt lại, tay khoác lên bả vai cô kéo cô lại gần: “Tớ đã không thể chờ đợi đến bữa tiệc lớn tối nay nữa rồi!”
Nói xong, cô ấy nhấc chân bước đi về chỗ cách xa đây.
Ánh trăng chiếu vào hành lang tiễn chân hai người đang dần dần đi xa nơi này, đồng thời cũng từ từ kéo dài hai bóng người đứng ở chỗ thang máy.
Thư ký Cảnh vẫn cứ đứng im tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía cuối hành lang nơi bóng người đã biến mất.
… Không hổ là cô Cát.
Chỉ cần nói vài câu nhẹ nhàng mềm mỏng mà đã khiến đối thủ không biết phải trái phải tức giận đến giậm chân.
Trong lòng nghĩ như vậy, anh ấy không nhìn tiếp nữa mà quay đầu lại, nhìn ông chủ của mình từ lúc vừa đi vào đây vẫn không nhúc nhích gì mà chỉ đứng bên cạnh mình.
Đôi mắt Thẩm Đông Ngôn nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì mà mãi một lúc lâu vẫn cứ nhìn tiếp dù người ta đã đi rồi.
Ông chủ nhà mình mãi không lên tiếng nói gì nên thư ký Cảnh cũng không lên tiếng theo anh.
Chỉ có điều vừa nghĩ đến lịch trình tối hôm nay… Trong lòng anh ấy âm thầm nảy ra một ý tưởng.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là vừa nãy bọn họ tới quá muộn nên chỉ kịp chứng kiến màn cuối của vở hài kịch hồi nãy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...