Tiểu Phi Phi: "Để tớ nói cho cậu nghe này, cô ta đang nói bóng nói gió đến chuyện lẵng hoa và người phát ngôn đại diện cho Kinh Ba đấy, giám đốc cũng sắp phát điên vì cô ta đến nơi rồi."
Cứ nhắc đến chuyện này là Tưởng Phi lại thấy căm phẫn sục sôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Phi Phi: "Cô ta còn không biết xấu hổ mà dám nói bản thân chăm chỉ cố gắng, bình thường có lần nào mà Tiểu Lưu không kiểm tra lại giúp cô ta cả tiếng đồng hồ!"
Tiểu Phi Phi: "Cậu xem đi, cô ta nói như thế chẳng phải là đang nhằm vào cậu sao?"
Cát Yên cụp mắt.
Cách Ngôn Tòng Lục: "Tớ không rõ nữa."
Cách Ngôn Tòng Lục: "Nhưng tớ có biết chút chuyện về lẵng hoa."
Tiểu Phi Phi: "Ố ồ, hay đấy."
Tiểu Phi Phi: "Cậu nhớ đề phòng cô ta một chút, lỡ ngày nào đó cô ta lại tìm cách đi gặp giám đốc..."
Tiểu Phi Phi: "Có lẽ cậu mới tới nên không biết, dù chỉ là một chuyện bé tí teo thôi cô ta cũng có thể đem ra nói mãi được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cát Yên bất giác mỉm cười.
Cách Ngôn Tòng Lục: "Tớ biết rồi."
Cách Ngôn Tòng Lục: "Ôm một cái.jpg "
Sau khi trò chuyện với Tưởng Phi thêm vài câu nữa và hẹn cô ấy rằng một ngày nào đó được nghỉ cả hai sẽ hẹn nhau đi chơi, Cát Yên đứng dậy đi tắm.
Chẳng qua là sau khi tắm xong, cơn buồn ngủ cũng biến mất, cô thong thả ngồi bên giường, cố ủ cơn buồn ngủ mới.
Dù nói thế nào thì cô cũng phải cố gắng nghỉ ngơi để dưỡng sức cho buổi tập luyện vào ngày hôm sau.
Sau khi cất bức tranh chữ mới mua được lúc chập tối đi, thu dọn xong, Cát Yên mới vén chăn leo lên giường. Trước khi xỏ chân vào trong chăn, thứ đầu tiên mà cô cảm nhận được là sự mềm mại của lông nhung.
Cát Yên híp mắt lại nhìn thử thì thấy Đông Đông đã nằm trong chăn từ bao giờ rồi.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên con mèo nhỏ tỏ ra dính người đến vậy.
Thật ra, ngày trước lúc cô còn sống ở nhà họ Lương, đã nghe những người làm việc theo giờ được thuê đến để chăm sóc con mèo này nói rằng, nó sẽ không thân thiết với người lạ.
Chỉ cần người lạ có ý định chạm vào nó, nó sẽ dựng lông, trợn mắt, nhe nanh rồi tránh đí.
Ban ngày ngoại trừ việc ngủ ra thì con mèo này dành toàn bộ thời gian còn lại để nằm ườn mình trước cửa, chờ chủ nó trở về.
Cát Yên biết được Đông Đông đối xử với mình như thế nào. Có lẽ là vì cô là người đầu tiên chăm sóc nó khi còn bé, thế nên sau này dù cô mới từ nước ngoài về nhưng dường như nó vẫn nhận ra cô sau thời gian dài xa cách, vẫn rất quấn quýt, thân thiết với cô.
Lòng Cát Yên bỗng trở nên mềm nhũn, cô nhẹ nhàng xoa đầu Đông Đông, khẽ thì thầm: "... Nhóc con, con quan tâm mẹ thật đấy."
Cát Yên cho rằng Đông Đông chỉ hơi nhớ mình một chút thôi, thế là cô đã nằm bên nó cả một đêm.
Ai ngờ sáng hôm sau, lúc cô thu dọn đồ đạc xong xuôi định đến nhà hát, mèo nhỏ như cây kẹo đường tan chảy, dùng móng vuốt nhỏ ôm chặt lấy cô, có làm cách nào cũng không chịu buông ra.
Nhìn như bị nghiện.
Cát Yên chẳng còn cách nào khác, cô không muốn làm phiền đến những người giúp việc theo giờ tẹo nào nhưng hình như cũng chỉ còn cách đó mà thôi.
Sau đó cô lại nghĩ đến việc bản thân có phòng nghỉ ngơi riêng ở nhà hát...
"Nhóc con phiền phức, vậy con phải ngoan ngoãn một chút đấy nhé." Cát Yên xoa xoa đầu con mèo nhỏ.
…
Sau khi chuẩn bị đầy đủ dụng cụ mèo nhỏ cần dùng, Cát Yên ôm Đông Đông đến nhà hát.
Thế nhưng việc này đem lại hậu quá hơi ghê gớm, đám vũ công và diễn viên vừa nghe tin Cát Yên mang mèo tới thế là thi nhau đến phòng cô nói muốn chơi với mèo.
Cát Yên sợ Đông Đông sẽ căng thẳng, sau khi bàn bạc các kiểu, cô quyết định để bọn họ đứng ở bên ngoài nhìn Đông Đông thôi.
Tưởng Phi là người ngạc nhiên nhất, bởi cô ấy là người biết rõ Cát Yên là người ham ngủ đến cơ nào, ai ngờ cái kẻ ham ngủ ấy còn... nuôi mèo nữa.
Thế nhưng cứ nhìn con mèo được nuôi đến nỗi mập mạp, căng tròn là đủ biết người nuôi nó đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền của và công sức.
"Vừa rồi lúc tớ chuẩn bị ra ngoài nó cứ ôm chặt lấy tớ, có làm thế nào cũng không chịu nhả ra." Cát Yên cảm khái trước cảnh tượng hiếm gặp này: "Mãi đến giờ mới được thả tự do, tớ có cảm giác bản thân mình cứ như chim được xổ lồng tung cánh ấy."
Bây giờ tuy ở chỗ lạ nhưng có lẽ vì có Cát Yên ở bên cạnh bầu bạn nên lá gan của nhóc con kia cũng trở nên lớn hơn, thấy ai đi vào cũng lăn qua lộn lại rồi kêu meo meo vài tiếng.
Thấy cảnh ấy, bỗng dưng Cát Yên có cảm giác bản thân vừa mắc mưu.
Thế nhưng, nhờ có con mèo nhỏ này mà bầu không khí của nhà hát trở nên tốt đẹp hơn bao giờ hết.
Cát Yên nhìn chằm chằm vào Đông Đông một lúc, cô định giao nó cho một nhân viên có thể coi là nhàn nhã ở hậu trường trông coi giúp khi mình lên sân khấu biểu diễn.
Sau đó, dù nhân viên kia có nói là sẽ đến đón nó về chăm sóc nó đến nơi đến chốn nhưng cô vẫn cảm thấy không yên lòng.
Cô thay một chiếc váy lụa mỏng, tùy ý khoác một chiếc áo cũng mỏng manh không kém, sau đó cô ôm mèo vào lòng rồi nhấc lồng sắt lên định cho mèo vào lồng và tự mình ôm qua đó.
Trên tầng cao nhất ngoại trừ các phòng riêng dành cho khách, còn có một căn phòng được đặt riêng ở phần cuối hành lang của nhà hát.
Trong phòng có thiết bị chuyên dùng để điều chỉnh âm thanh, người ta dùng nó để kiểm soát toàn bộ quá trình biểu diễn trên sân khấu, nhân viên làm việc ở phòng này có thang máy riêng đi thẳng lên đó, cách biệt hoàn toàn với thang máy đi lên phòng dành cho khách.
Cát Yên đi trên tấm thảm mềm mại, chẳng có chút tiếng động nào nhưng cô không hiểu vì sao mà Đông Đông cứ nhích tới nhích lui, liên tục dụi vào cánh tay cô. Cát Yên giơ tay khẽ vuốt ve đầu mèo nhỏ, ra hiệu cho nó nằm yên.
Tình cờ là ở đó có một chỗ để dừng chân nghỉ ngơi, Cát Yên định đặt lồng sắt của Đông Đông xuống đó.
Trước mắt cô hiện giờ ngoại trừ phòng dành cho khách, còn có cả chỗ uống trà được khép kín dành cho khách khứa ở tầng này.
Chẳng qua là số lượng không nhiều, chỉ có hai cái, cách nhau rất gần.
Chỗ này rất thích hợp để tình cờ gặp gỡ nhau trò chuyện, có thể coi nó như một khu trà nước kiểu khác.
Sau khi định thần lại, cô cụp mi đặt chiếc lồng nhỏ trên tay xuống, sau đó dùng đầu ngón tay khẽ vén rèm lên.
Tấm rèm lụa đỏ mềm mại như nước từ từ nâng lên, bóng tối dần bị ánh sáng xua tan.
Trong khung cảnh ấy, Cát Yên bất ngờ nhìn thấy một người.
Nửa bên gò má góc cạnh của Thẩm Đông Ngôn chìm trong ánh sáng, tạo thành khung cảnh nửa tỏ nửa mờ.
Trên đầu ngón tay anh đang kẹp điếu thuốc, vừa nghe thấy tiếng động anh từ từ quay qua nhìn, thấy người bước vào là cô, tầm mắt của anh dừng lại một lúc lâu.
Cát Yên đứng sau tấm rèm, bóng đen in trên chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh của cô, ánh sáng khẽ lay động trên người cô và tấm rèm lụa đỏ khiến người ta khó bề phân biệt.
Thât ra, Cát Yên cũng chẳng thấy lạ khi Thẩm Đông Ngôn xuất hiện ở đây, không lâu trước đó cô mới gặp anh ở đây.
Chẳng qua là chắc chắn anh có phòng riêng để ngồi xem biểu diễn và lát nữa anh sẽ qua đó.
Lúc này cô đang định xách cái lồng của Đông Đông bước vào, bỗng nhớ đến chuyện mình sắp phải lên sân khấu biểu diễn. Cô nhìn người đàn ông chưa có ý định ra khỏi phòng ngay, khẽ nhắc anh: "... Tổng giám đốc Thẩm, sắp đến giờ rồi, có phải anh nên đi luôn bây giờ không?"
Nói xong câu đó, Cát Yên lại khẽ nhắc nhẹ anh thêm một câu: "Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi."
Thẩm Đông Ngôn không nhúc nhích, anh nhướng mày hỏi cô: "Cô muốn đuổi tôi đi lắm à?"
Cô nào có ý đó đâu... chẳng qua là thời gian gấp gáp, Cát Yên không lo được nhiều đến thế.
Cô vừa định lên tiếng giải thích, đã thấy anh hơi khom người về phía mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh hỏi: "Còn cô, sao lại xuất hiện ở đây."
"Ngoao…" Cát Yên còn chưa kịp nói tiếng nào, Đông Đông vẫn nằm trong vòng tay cô không nhịn được nữa ưỡn người kêu một tiếng.
Tiếng kêu ấy khiến cô khựng lại, thoáng nghiêng người vô thức nhìn sang.
Ngay giây phút cô khựng lại này, Đông Đông xốc áo khoác của cô lên thò người ra, mèo nhỏ thoáng nhìn cô một cái, sau đó nhảy xuống rồi chạy biến đi nhanh như chớp.
Thẩm Đông Ngôn nghe thấy tiếng động ngước mắt nhìn lên.
Cát Yên cũng đang bàng hoàng, cụp mi mắt nhìn xuống.
Bỗng dưng, bầu không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh.
Đêm mùa đông lạnh giá, dù trong nhà hát có máy sưởi cũng vẫn sẽ thấy hơi lạnh.
Trước đó, Cát Yên vừa thay sang váy lụa, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo mỏng, vừa Đông Đông giãy dụa thoát ra, khiến cái áo khoác bị xộc xệch, tuột xuống.
Nửa bên vai trắng như tuyết lập tức lộ ra ngoài.
Cô có một tấm lưng thon thả và hai chiếc xương quai xanh mảnh mai nằm ở hai bên cổ, da dẻ nơi đó mịn màng như nước, trắng trẻo đến phát sáng.
Bởi vì cô hơi nghiêng người nên phần đường cong nối giữa vai và cổ hiện lên vô cùng đẹp mắt.
Chiếc áo khoác vừa tuột xuống chỉ đủ để cho phần váy mỏng manh của cô, khiến cô trông như một búp hoa e ấp đang mời gọi người ta đến hái.
Có một mùi thơm thoang thoảng lan ra trong không khí.
Hình ảnh một người đẹp với đôi vai thơm lộ ra ngay trước mắt.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, bầu không khí im lặng từ từ bị phá vỡ.
Một ánh mắt mang ý dò xét phóng qua, Cát Yên cảm nhận được nhưng cô không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ cắn môi, mi mắt cô khẽ chớp khiến hàng mi rung lên dữ dội.
Cô theo bản năng giơ tay phải định kéo áo khoác lên, ai ngờ đúng lúc này bóng dáng của con mèo nhỏ vừa gây chuyện lại xuất hiện, nó duỗi người rồi nhảy tót vào lòng cô.
Khi ấy, đầu óc của cô chẳng thể nghĩ được gì khác, Cát Yên khẽ gọi muốn ngăn con mèo nhỏ lại: "Đông Đông…!"
Gọi xong cô bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn im lặng không nói tiếp nữa.
Cô run rẩy ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ngay ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn đang nhìn về phía mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...