Vào đông, màn đêm buông xuống rất nhanh, tuyết rơi nhuộm bức màn trời phía xa thành ánh đèn neon màu cam.
Cửa sổ của thư viện được thiết kế theo dạng cửa sổ sát đất xuyên suốt từ tầng một cho đến tầng hai. Thiết kế giao thoa giữa hiện đại và truyền thống làm nổi bật gương mặt của những kẻ đến người đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Đông Ngôn đứng ở nơi đó, thân hình anh như đang ẩn hiện trong bóng đêm.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía bên này.
Màn tuyết giống như từng sợi chỉ bạc, rơi xuống ào ào sau lưng anh.
Một cơn gió lạnh theo khe hở len lỏi vào, thổi tung những bức tranh chữ treo trưng bày trên tường.
Nhưng bộ sưu tập quý giá ấy đã bị lu mờ trước sự xuất hiện của anh.
Đôi mắt của Thẩm Đông Ngôn đen kịt, tựa như tấm lưới giăng xuống, bao vây lấy Cát Yên, nhốt cô lại.
Tuy giọng nói của Thẩm Đông Ngôn vẫn bình thản, không nhanh không chậm nhưng độ ấm trong đó dường như đã bị gió lạnh thổi bay, giọng điệu của anh nghe có phần nghiêm nghị hơn thường ngày.
Cát Yên cứ quay đầu nhìn anh như thế, thậm chí cô còn quên đáp lại lời anh trong một khoảng thời gian ngắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng chẳng rõ vì sao trái tim của cô bỗng run lên, lần đầu tiên cô có cảm giác chẳng thể diễn tả được thành lời cái suy nghĩ trong lòng mình lúc này.
Dáng vẻ hiện giờ của Thẩm Đông Ngôn nào giống đến để trả túi xách cho cô, trái lại chẳng khác nào đến bắt gian...
Rõ ràng cô và Ưng Dĩ Dương chỉ đứng đối diện nhau, cả hai vẫn đứng cách nhau một khoảng, thế nhưng khi bị Thẩm Đông Ngôn nhìn chằm chằm như thế cô vẫn thấy không được thoải mái cho lắm.
Cát Yên tạm dừng những suy nghĩ ngày một bay cao bay xa của bản thân, cuối cùng sự chú ý của cô đã rơi vào một thứ khác vì cô bỗng nhớ ra một chuyện.
Đó chẳng phải là... túi xách của cô hay sao?
Chẳng trách vừa rồi lúc đi đến thư viện Minh Kiều cô cứ có cảm giác sai sai, cứ thấy thiếu đi sự gò bó nào đó, hóa ra nguyên nhân là do đây.
Cát Yên thấy hơi xấu hổ, hàng mi dài khẽ run rẩy, cô đang định đi về phía anh thì Thẩm Đông Ngôn đã cất bước, đi thẳng về phía họ.
Có vẻ như lúc này Ưng Dĩ Dương cũng mới hoàn hồn, anh ấy quay lại nhìn cô, nói bằng giọng điệu nghi ngờ: "Yên Yên, đây là..."
Anh ấy còn chưa nói hết câu, Cát Yên cũng chưa kịp lên tiếng giới thiệu đã bị cắt ngang.
Thẩm Đông Ngôn thoáng về phía Cát Yên, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô chừng vài giây, sau đó mới nhìn qua Ưng Dĩ Dương, nói: "Thẩm Đông Ngôn."
Ưng Dĩ Dương nhìn gương mặt vô cùng xuất sắc của người đàn ông trẻ trung trước mặt một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện. Sau khi lấy lại tinh thần, anh ấy nhanh chóng điều chỉnh lại dáng vẻ ngây ngốc của mình, sau đó lịch sự nói với Thẩm Đông Ngôn: "Xin chào, tôi tên là Ưng Dĩ Dương, là sư huynh của Yên Yên."
Lời nói và cách giao tiếp giữa cả hai vô cùng ngắn gọn, đơn giản, thế nhưng chẳng rõ vì sao lúc này, tuy ngoài mặt Ưng Dĩ Dương vẫn khẽ mỉm cười nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
... Hóa ra là Thẩm Đông Ngôn.
Trong giới thượng lưu của thành phố Phần này, có ai mà không biết địa vị của Thẩm Thị nào phải thứ dễ vượt qua, ngay cả những người thuộc thế hệ trước khi gặp Thẩm Đông Ngôn cũng phải chắp tay, cúi đầu, lấy làm vinh hạnh khi được gặp anh.
Người có tiếng tăm như vậy, nếu muốn gặp mặt cũng chẳng dễ dàng gì.
Thế nhưng bây giờ cái người tầm cỡ ấy lại đang xuất hiện ở thư viện Minh Kiều, anh xuất hiện ở đây chẳng phải là vì cái thư viện này mà chỉ vì...
Ưng Dĩ Dương nhìn về phía sư muội đang đứng cạnh mình, có cảm giác nghi ngờ cuộc sống này ghê gớm.
Thừa hưởng nền giáo dục tốt khiến anh ấy biết giữ im lặng và không hỏi thêm bất cứ điều gì. Chẳng qua là nhìn Cát Yên trước mặt mình, Ưng Dĩ Dương càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, trong lòng tràn ngập nỗi muộn phiền.
Lúc này, thấy hai người đàn ông đều im lặng, Cát Yên cũng chẳng suy nghĩ thêm nữa.
Dù sao thì đây cũng là lần gặp gỡ đầu tiên giữa cả hai, tỏ ra bỡ ngỡ, không mấy thân quen là chuyện hết sức bình thường. Vì dù gì thì sư huynh của cô cũng không phải kiểu người dễ bắt chuyện cho lắm.
Cát Yên quay qua nhìn Thẩm Đông Ngôn, sau đó giơ tay ra trước mặt anh bảo: "... Túi xách của tôi đâu?"
Thẩm Đông Ngôn cười nhạt đáp: "Ở trên xe của tôi."
"..."
Đến cũng đã đến rồi, tại sao anh không mang luôn cái túi vào đây cho tôi cơ chứ?
Có vẻ như Cát Yên không tin vào điều đó, cô cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay đang buông thõng một cách tự nhiên ở hai bên người Thẩm Đông Ngôn, âm thầm quan sát chúng thật kỹ càng.
... Đúng là trống không, chẳng có gì thật.
Thế là không còn cách nào khác, Cát Yên ngước mắt nhìn Thẩm Đông Ngôn, nói với anh: "Tôi phải đi lấy túi xách, xe của anh đâu, đang đậu ở chỗ nào rồi?"
"Ở bên kia đường ngoài kia."
Cát Yên nghe xong gật đầu, cô nghĩ thầm lát nữa mình lại phải đi theo Thẩm Đông Ngôn.
Thế nhưng cô vẫn chưa chọn được tranh chữ, nghĩ thế, cô bèn giơ tay lấy một vài cuốn tranh mà bản thân đã chọn trước đó, rồi bảo: "Vậy em lấy mấy thứ này..."
"Em cứ cầm trước đi, Yên Yên." Ưng Dĩ Dương vẫn im lặng lơ đễnh nghe cuộc nói chuyện giữa hai người nãy giờ, cảm giác kinh ngạc lúc ban đầu qua đi, cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng: "Chuyện bên này cứ để anh xử lý là được."
Cát Yên vội vã xua tay bảo: "Như vậy sao được, túi xách của em không có ở đây nhưng cũng có thể thanh toán được bằng di động mà."
"Không sao đâu, sau này em cứ thường xuyên qua bên anh đi dạo là được." Ưng Dĩ Dương khẽ mỉm cười với cô.
Cát Yên từ chối nhưng Ưng Dĩ Dương nhất quyết không nghe, thế là thành ra cuối cùng trước khi đi cô vẫn chụp lại mã QR của thư viện, định bụng khi về sẽ chuyển khoản trả sau.
Đến khi hai người lên xe, Thẩm Đông Ngôn mới làm như vô tình hỏi: "Người vừa rồi là ai thế?"
Lúc này Cát Yên đang dùng đầu ngón tay khẽ nhấc cái túi lên, nghe thấy thế buột miệng đáp: "Chẳng phải vừa nãy các anh đã chào hỏi nhau rồi đó sao..."
"Đúng là chào hỏi rồi." Ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn rơi vào gương mặt cô, nói với giọng điệu sâu xa: "Nhưng cũng mới chỉ biết tên nhau thôi."
Ra là như vậy...
Tuy rằng Cát Yên cảm thấy lời này không được hợp tình hợp lý cho lắm.
Nhưng người nói ra câu đó là Thẩm Đông Ngôn nên Cát Yên lại cảm thấy khá hợp lý.
"Anh ấy là sư huynh của tôi, thư viện Minh Kiều này thuộc về anh ấy." Cát Yên đang định nói thêm nhưng lúc cô quay qua nhìn Thẩm Đông Ngôn, thấy anh chẳng mấy ngạc nhiên vì chuyện đó, có lẽ anh cũng chẳng muốn tìm hiểu cặn kẽ. Nghĩ vậy, cô quyết định dừng lại không nói nữa.
Thế nhưng dường như lời nói của cô đã kích phát thứ gì đó trong anh, Thẩm Đông Ngôn nhìn cô, hỏi: "Sư huynh à?"
"Đúng thế." Cát Yên gật đầu như lẽ đương nhiên, không thèm suy nghĩ đã nói: "Anh ấy là con trai của thầy tôi ngày trước, có thể coi như cả hai quen nhau từ nhỏ."
"Có thể coi như là thế nào?"
Hôm nay Thẩm Đông Ngôn làm sao thế không biết, sao anh lại hỏi lắm như vậy...
Cát Yên không rõ vì sao nhưng cuối cùng cô vẫn giải thích một cách đơn giản cho anh hiểu: "Bởi vì tôi ra nước ngoài luyện múa từ rất sớm nên chẳng mấy khi gặp mặt anh ấy."
Chẳng biết nhớ đến điều gì, cô thoảng dừng lại một chút, sau đó khẽ chớp mắt mấy cái hỏi anh: "Tổng giám đốc Thẩm này... anh đừng có nói là anh muốn hùn vốn đầu tư với sư huynh tôi đấy nhé?"
Dường như Thẩm Đông Ngôn cười bảo: "Tôi cứ hỏi đến ai là muốn đầu tư với người đó à?"
Cát Yên không thể hiểu nổi con người này đang nghĩ gì: "Tôi tưởng anh có hứng thú..."
"Không hề."
"... Hả?"
Cát Yên nhướn mi nhìn qua phía anh thì thấy dáng vẻ hờ hững, chẳng mấy quan tâm của Thẩm Đông Ngôn.
Anh ngả người ra sau, dáng vẻ trông hơi lười biếng, những ngón tay mảnh khảnh đặt trên vô lăng, anh thản nhiên đáp: "Chẳng có hứng thứ gì hết."
"..."
Thôi được rồi, anh đã nói là không có hứng thú thì là không có hứng thú.
Nếu đã vậy thì còn hỏi cô làm cái gì không biết nữa.
…
Lần này lại là Thẩm Đông Ngôn đưa cô về.
Cát Yên chưa ăn cơm tối nhưng chẳng rõ vì sao cô chẳng thấy đói chút nào, thế là cô mở tủ lạnh ra, kiếm đại một thứ ăn cho qua bữa.
Lúc cô về đến nhà vẫn còn khá sớm nhưng cô cũng chẳng thấy buồn ngủ như trước đó.
Rửa mặt xong, cầm điện thoại di động lên, Cát Yên miễn cưỡng ngả người lên ghế sô pha. Cô vừa mới mở wechat ra định xem chút tin tức, đã thấy biểu tượng wechat của Tưởng Phi xuất hiện ở trên cùng, đã vậy còn có rất nhiều chấm đỏ kèm theo, khiến người ta muốn làm lơ cũng khó.
Cát Yên mở khung chat ra xem, Tưởng Phi đã gửi rất nhiều tin nhắn đến cho cô, cả một dãy dài dằng dặc.
Sau khi tải xong mới thấy tin nào tin nấy do cô ấy gửi đến toàn chữ là chữ, bên cạnh đó còn có một tấm ảnh chụp màn hình đính kèm.
Tiểu Phi Phi: "Yên Yên."
Tiểu Phi Phi: "Cậu có còn nhớ cái người tên Thư Tinh mà tớ đã nói với cậu lần trước không?"
Tiểu Phi Phi: "Cô ta lại cãi nhau ầm ĩ với giám đốc."
Tiểu Phi Phi: "Ôi chao, vừa rồi còn đăng tin lên vòng bạn bè nữa đấy, cậu có nhìn thấy không?"
Cát Yên xem xong di chuyền đầu ngón tay xuống, mở tấm ảnh chụp màn hình kia ra.
Trong tấm ảnh chụp màn hình là mấy câu hờn giận vu vơ được đăng trên bảng tin trong vòng bạn bè của Thư Tinh.
Ảnh đại diện của cô ta vẫn là một mặt trời nhỏ, trong bài đăng chẳng có hình ảnh gì chỉ có một dòng chữ: "Dù đã cố gắng chăm chỉ bao nhiêu năm qua, đến giờ vẫn phải cảm thán một câu, dù có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể sánh được với mấy kẻ bất công."
Cát Yên không nhìn tấm ảnh đó nữa, bắt đầu gõ chữ trả lời tin nhắn của Tưởng Phi.
Cách Ngôn Tòng Lục: "Đúng là không thấy thật."
Cách Ngôn Tòng Lục: "Tớ không kết bạn với cô ta."
Tưởng Phi nhắn lại rất nhanh.
Tiểu Phi Phi: "Không kết bạn với cô ta... khà khà."
Tiểu Phi Phi: "Ha ha ha ha, đúng như những gì tớ dự đoán!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...