Bên ngoài trời bỗng đổ tuyết, màn sương mù trắng mong manh bao trùm quanh quán cà phê, chúng đổ dồn và đọng lại trên các tấm kính.
Cát Yên đi theo bóng người phía trước, thong thả ngồi trở lại chỗ của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa thoát hẳn được cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, cảm giác tê dại ở phía sau gáy vẫn chưa giảm bớt chút nào.
Cô thường đến tìm anh vì cả việc công lẫn việc tư nhưng phần lớn là nói về chuyện công việc, ấy vậy mà những lời cô vô tình nói ra lại bị người trong cuộc nghe được, dù lời cô nói rất có lý, không hề bịa đặt chút nào...
Cát Yên cụp mi mắt xuống.
Không biết có phải ảo giác của cô không mà cô thấy dường như anh đang cố tình nhấn giọng vào chuyện này.
So với cô, Thẩm Đông Ngôn chẳng khác nào một người ngoài cuộc, chẳng dính líu gì, vừa rồi sau khi bước từ chỗ góc tường ra anh còn đỡ cô một cái lúc cô suýt ngã.
Từ sắc mặt cho đến giọng điệu của anh, mọi thứ đều đã trở lại như lúc ban đầu, vẫn cái dáng vẻ bình thản tựa như gió thoảng mây trôi trước đó.
Lúc này, Thẩm Đông Ngôn đang cầm điện thoại di động, dường như anh đang dùng nó để xử lý chuyện công việc. Cát Yên không nói thêm lời nào nữa, cô im lặng nhấp một ngụm cà phê gần như đã nguội lạnh. Cả hai cứ im lặng như thế cho nên các chuyển động ở xung quanh dường như cũng được phóng đại lên một cách âm thầm, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa vừa khéo bắt gặp cặp đôi trẻ vừa kéo nhau trên lối đi đang dính lấy nhau như một cặp song sinh bị dính liền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là bây giờ người bị nhòm ngó, đánh giá đã bị đổi thành Cát Yên và Thẩm Đông Ngôn.
"Đó chẳng phải là hai người ở chỗ góc tường vừa rồi à... Anh còn nói người ta là đồng nghiệp đến đây để bàn chuyện công việc nữa. Anh xem đi, chắc chắn hai người họ cũng đến đây để hẹn hò!" Hiển nhiên là đằng nhà gái cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai người, cô ta thoáng dừng lại một chút sau đó hậm hực kéo tay đằng nhà trai, lúc đi ngang qua hai người còn không quên thở dài một tiếng.
Giọng nói của hai người này không lớn không nhỏ, vừa đủ lọt vào tai của Cát Yên.
Cô bình tĩnh nhìn về phía hai người họ, sau đó lại ngước mắt nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn đang ngồi chỗ đối diện. Chẳng biết người này đã cất điện thoại di động đi từ bao giờ, anh chống một tay lên bàn, cơ thể hơi ngả về phía sau, khóe môi khẽ cong lên, hai mắt đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt biếng nhác.
"..."
Sao bỗng dưng cô lại có cảm giác cạn lời thế nhỉ?
Đúng lúc này chuông điện thoại của cô vang lên, nhân dịp đó, Cát Yên giơ tay ra hiệu với người đối diện rằng cô không nghe điện thoại ở đây. Ra hiệu xong, Cát Yên cầm máy, đứng dậy đi ra ngoài cửa quán cà phê.
Cửa vừa mở, những bông tuyết đã lao tới đáp xuống gương mặt cô tạo thành một lớp ẩm mỏng ở trên mặt, xua tan đi chút hơi ấm ở trong quán.
Trước khi bắt máy, Cát Yên khẽ nhắm mắt lại sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại... người gọi điện tới cho cô là Tống Lý. Đây chính là người khiến cô tìm đủ mọi cách gặp mặt mà không thể nào tìm được lúc trước.
Mấy ngày nay đang trong kỳ nghỉ lễ năm mới nhưng người này chẳng khác nào rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, thậm chí còn chẳng thèm đăng tin lên vòng bạn bè, đúng là kỳ lạ.
"Giám đốc này, anh đừng có nói là đến giờ anh mới hết bận đấy nhé?" Sau khi buổi biểu diễn đêm giao thừa kết thúc, cô đã cố ý đi tìm người này hai lần nhưng chẳng lần nào gặp được anh ấy.
"Lại còn không à!" Tống Lý lớn tiếng kêu oan cho bản thân mình: "Nhưng tôi biết cô có việc tìm tôi mà, thế nên vừa hết bận tôi đã tìm cô luôn đấy."
"Thế tóm lại là anh đang bận việc gì thế... Sao lại có thể bận rộn như thế được?"
Cát Yên cảm thấy rất tò mò, bận gì mà đến giờ, kỳ nghỉ lễ sắp kết thúc đến nơi rồi anh ấy mới rảnh.
"Ôi, nói ra thì dài lắm..." Tống Lý ở đầu bên kia điện thoại thoáng dừng lại một chốc, sau đó dù đã cố nhưng vẫn không thể nhịn được mà dốc bầu tâm sự với Cát Yên: "Tôi bận rộn chẳng phải là vì phải giải quyết mấy chuyện không đâu kia trong nhà hát đó sao? Không nhắc đến thì thôi, hễ nhắc đến là lại thấy bực, không biết đã bao năm rồi tôi không cảm thấy phiền phức đến thế nữa."
Tuyết rơi ngày một dày, Cát Yên không chịu nổi gió lớn. Cô vừa nói vừa nghiêng người nép vào phía hành lang: "Anh đang nói đến chuyện bên trong nhà hát hay bên ngoài nhà hát thế?"
"Đương nhiên là những chuyện xảy ra bên trong nhà hát rồi, bên ngoài nhà hát người ta có nói gì đi chăng nữa cũng đã có các cán bộ cấp cao ở phía trên gánh thay tôi rồi. Còn ở bên trong nhà hát, tôi là lãnh đạo của cô... đương nhiên người chống trời sẽ biến thành tôi rồi, chẳng phải thế sao?" Tống Lý nói với giọng điệu khiến người nghe có cảm giác anh ấy đang rất tủi thân.
Cát Yên bỗng nhớ ra điều gì đó, cô cụp mi xuống, ra chiều nghĩ ngợi rồi hỏi Tống Lý: "Chuyện anh đang nói, chắc không phải là chuyện... lẵng hoa đâu nhỉ?"
Lúc này đến lượt Tống Lý kinh ngạc: "Ô, thế ra là cô cũng nghe được chuyện này rồi à?"
Cát Yên khẽ ừ một tiếng: "Trước đó tôi đã nghe Tưởng Phi nhắc qua rồi."
"Đúng là có người đến kiếm chuyện thật nhưng việc ấy cũng chưa là gì." Tống Lý chỉ nói lấp lửng đến đó rồi lại đề cập sang một vấn đề khác: "Chẳng phải sau này Kinh Ba muốn cho ra mắt thương hiệu riêng à, người phát ngôn sẽ được chọn từ bệnh viện. Chỉ vì chuyện đó mà lại có vô số cuộc cãi vã, tôi đây chẳng thèm đề cử ai hết, cứ phó mặc cho số phận đi."
Cát Yên đã hiểu ra vấn đề, nghe thấy Tống Lý nhắc đến việc này, cô bèn mượn lời của anh ấy để nói: "Giám đốc, tôi muốn tìm gặp anh cũng là để hỏi chuyện này đấy."
Âm cuối của cô hơi kéo dài ra: "Gần đây Kinh Ba đang thu hút rất nhiều nhà đầu tư, nếu như... Tôi nói là nếu như thôi nhé, liệu nhà hát bên mình có khả năng hợp tác với văn phòng chính của của triển lãm nghệ thuật ở thành phố Phần không?"
Người ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy im lặng, không nói năng gì một lúc lâu.
"Không phải chứ, cái cô quan tâm là cái đó à?" Tống Lý ngạc nhiên thốt lên.
Anh ấy còn cho rằng, ít nhiều gì thì Cát Yên cũng sẽ hỏi một chút về việc người phát ngôn của thương hiệu Kinh Ba, ai dè người ta chẳng thèm quan tâm đến chuyện này một chút nào.
Cát Yên vẫn nói: "Tôi chỉ muốn hỏi anh xem liệu có xảy ra khả năng ấy được không thôi."
Nếu như không có thì thôi, cô cũng chẳng bắt ép.
"Đương nhiên là có chứ, nếu cô có hứng thú tôi có thể đi nói chuyện với lãnh đạo để xin, cái mặt này của tôi vẫn đem ra bán được đấy." Tống Lý nói đến đây bỗng chặc lưỡi một cái, bảo: "Sao tự dưng cô lại nghĩ đến việc ấy... có phải là có ai nhờ cô xin giùm không?"
Cát Yên không nói kỹ về chuyện này, cô cụp mi mắt xuống, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn một chút: "Chẳng có ai hết, do chính tôi nghĩ thế thôi."
Chuyện trong lòng tạm thời đã trở nên sáng sủa hơn, hai người tiếp tục nói thêm vài câu, chúc mừng năm mới nhau, Cát Yên vừa định cúp máy, bỗng có một giọng nói không rõ ràng, loáng thoáng vang lên: "Cô ở bên ngoài lâu như thế không thấy lạnh à?"
Tống Lý lập tức dừng lại, sau đó hỏi bằng giọng điệu thăm dò: "... Có người ở cạnh cô à?"
Không chỉ có người mà còn là một người đàn ông nữa.
Trong tiếng gió tuyết rít gào, giọng nói của người kia cũng bị ngắt quãng, trở nên không rõ ràng.
Có lẽ là do bị ngăn cách bởi chiếc điện thoại di động, thế nên giọng của người vừa nói như được đánh bóng bằng băng, trong trẻo mà thanh thoát, mang theo cảm giác quyến rũ không nói được lên lời.
Lúc này Cát Yên vội vàng cúp máy.
Ở đầu bên kia điện thoại Tống Lý chờ mãi mà không nhận được câu trả lời của cô vẫn đang âm thầm suy nghĩ.
Không hiểu sao vừa rồi anh ấy lại cảm thấy giọng nói này khá quen tai.
…
Tuyết dày trắng muốt như lông ngỗng rơi khắp thành phố Phần, nhìn về phía xa, bầu trời về chiều như được một lớp màn màu xám nhạt bao trùm.
Xa xa là một mảng trắng xóa mênh mông, bóng những chiếc xe tới lui lướt qua nhau, chỉ có thể thoáng thấy bóng người qua những khoảng trống thi thoảng xuất hiện.
Cả thành phố như được bọc trong một tấm chăn nhung trắng mịn.
Đến khi rời khỏi quán cà phê, Cát Yên vẫn suy nghĩ về những gì Tống Lý nói trong cuộc điện thoại trước đó.
Tối nay, cô còn phải đi tới một nơi để mang đồ giúp người ta. Cuộc hẹn ba ngày trước đã phải tạm hoãn lại vì tết Nguyên Đán nhưng những việc sau đó vẫn tới như những gì đã định từ trước.
Thẩm Đông Ngôn tiện đường về Thẩm Thị bèn quay qua hỏi Cát Yên: "Tuyết lớn lắm, tôi đưa cô về nhé?"
Đúng là trận tuyết này dày đến bất ngờ, Cát Yên nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, con đường nhựa bên ngoài đã bị tuyết mịn thấm đẫm, để lại từng vệt nước.
Cô suy nghĩ một lát, sau đó cũng không từ chối lời đề nghị này của anh.
Màn sương mờ giăng trên cửa kính xe chẳng mấy đã bị hệ thống sưởi bên trong xe bao phủ, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn.
Ngồi lên xe rồi, Thẩm Đông Ngôn mới lơ đãng hỏi: "Người vừa nói chuyện với cô là Tống Lý à?"
Cát Yên khẽ ừ một tiếng: "Đúng vậy, chúng tôi tâm sự chút ấy mà."
Nói tới đây, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó bèn thốt lên: "Khoan đã... anh có biết tôi muốn đi đâu không?"
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Thẩm Đông Ngôn nghiêng đầu thoáng nhìn cô một cái, rồi bảo: "Cô đọc địa chỉ cho tôi đi."
Cát Yên suy nghĩ một chút, cô sợ bản thân mình nhớ nhầm địa chỉ bèn mở luôn điện thoại di động ra tìm kiếm lại thông tin.
Sau khi tìm được, cô giơ điện thoại ra trước mặt anh, bảo: "Anh có thể thấy rõ không? Là chỗ này này..."
"Thư viện Minh Kiều." Thẩm Đông Ngôn liếc mắt nhìn qua, thấy cô từ từ thu điện thoại lại, anh mới nhìn thẳng về phía trước tiếp tục lái xe, miệng còn không quên bảo: "Đã muộn như vậy rồi cô còn tới chỗ đó làm gì?"
Cát Yên lấy lại điện thoại di động, cúi đầu xuống gõ chữ: "Tôi đến đó lấy vài cuốn tranh chữ cho một vị trưởng bối."
Thẩm Đông Ngôn cau mày, anh cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhắc nhẹ cô một câu: "Thời gian làm việc của những thư viện kiểu này không cố định đâu."
"Tôi biết chứ. Vừa rồi tôi đã tìm thử rồi, hôm nay, tính đến giờ này thư viện vẫn còn mở cửa. Thế nên tôi sẽ không phải đi một chuyến uổng công đâu."
Cát Yên nghe anh liên tục hỏi về chuyện của mình bèn nhớ tới chuyện bây giờ anh đang vội đến công ty. Trong lòng cô thầm nghĩ đang là kỳ nghỉ lễ mà cũng phải đến công ty, đây nào phải việc mà những người bình thường có thể làm ra được: "Chắc tối nay tổng giám đốc Thẩm bận lắm nhỉ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...