Xương cánh bướm

 
*Di tình biệt luyến: Yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
 
“Hả hả hả?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có đúng như tớ nghĩ không thế, anh ấy thật sự nói thế sao?”
 
“Anh ấy gửi lại địa chỉ công ty á??”
 
… Giọng điệu cao vút của Thiên Ỷ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
 
Cát Yên xoay người, Đông Đông ở bên cạnh cô đang cố gắng chui vào trong chăn, cô lại kéo nó về, nói với ống nghe điện thoại: “Cậu cảm thấy anh ấy có ý gì?”
 
“Còn có thể là ý gì nữa chứ, ý muốn cua cậu đấy.”
 
Cát Yên hơi không biết nói gì, cô cuốn chăn, chui tọt vào trong nguồn nhiệt ấm áp.
 
“Có cần tớ nhắc với cậu là bọn tớ không hề nói với nhau cầu nào kể từ lúc kết bạn không.” Chỉ có thế cũng gọi là cua?
 
Dừng một lúc, Cát Yên nghi ngờ hỏi lại: “Rõ ràng là chuyện của tớ, sao cậu lại kích động thế hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thiên Ỷ đã kích động đến nỗi hơi khác thường, không còn là cô ấy nữa.
 
“Cậu còn nói nữa, nếu là người khác thì tớ không kích động vậy đâu, còn lâu mới có hứng thứ nhé.” Thiên Ỷ dứt lời cao giọng hơn, nhấn mạnh lại lần nữa: “Đằng đó chính là Thẩm Đông Ngôn đấy, Thẩm, Đông, Ngôn!”
 
“…”
 
Cát Yên không phản bác, lúc này không hiểu sao cô lại thấy hơi buồn ngủ, không biết có phải do vừa nãy cô ngồi trên thảm lâu quá không, lúc trước còn cảm thấy mình không bị sốt, không bị cảm, bây giờ có vẻ như cô cũng hơi bị cảm rồi.
 
Cô lại cuốn chặt chăn hơn, nghe giọng nói Thiên Ỷ như đang thôi miên.
 
“Hơn nữa, trước đấy cậu còn bị cái người tên Căn, Căn…” Thiên Ỷ dừng lại như không chắc chắn lắm.
 
Cát Yên cảm thấy hơi buồn cười, sửa lại giọng mũi của cô ấy: “Là Cảnh, cảnh trong từ chính trực.”
 
“À à, dù sao lúc ấy cậu bị thư ký tên Cảnh gì đấy gọi đi, tớ đã nghĩ tớ nhất định phải đến cứu cậu, kết quả thì sao nào? Cậu vẫn bình an vô sự.”
 
… Nghe giọng điệu này của Thiên Ỷ, sao lại có vẻ mơ hồ lộ ra chút tiếc nuối nhỉ?
 
Cát Yên không nói câu nào mà chỉ nghe cô ấy nói liên tục không ngừng nghỉ, bộ dạng như muốn lôi hết kỹ năng của mình ra phân tích đến cùng.
 
“Hơn nữa, chỉ nói riêng mỗi chuyện kia thôi nhé, sao tự dưng sau đấy anh ấy lại muốn trả lại áo khoác?” Thiên Ỷ liệt kê ra từng “Chứng cứ phạm tội” như đang lên án, cuối cùng đưa ra kết luận: “Thế này mà còn bảo là không có gian tình nữa à?”
 
“Thiên Ỷ, hay là cậu đổi nghề đi.” Lúc này Cát Yên đã hơi nửa tỉnh nửa mơ, lười biếng nói: “Người dẫn chương trình không hợp với cậu đâu, biên kịch mới là bến đỗ cuối cùng của cậu…”
 
“Người dẫn chương trình thì sao chứ, tớ thế này là giỏi ăn nói.” Thiên Ỷ lại vòng về đề tài cũ: “Được rồi được rồi, không phải đang nói nên làm gì bây giờ sao, theo ý tớ thì cậu cứ đi đi.”
 
Bỗng dưng cô ấy bổ sung: “Nói cách khác cứ nợ ơn tình này mãi cũng không tốt.”
 
Cát Yên ừ, cảm thấy cũng có lý.
 
Cô đồng ý, tầm mắt nhìn xuyên qua cửa phòng nửa mở, dừng lại ở túi áo khoác do tiệm giặt quần áo đưa đến.
 
Đang nằm mềm oặt lẻ loi trên bàn trà.

 
Đến lúc đó nếu có đi thì đóng gói lại cái này.
 

 
Buổi sáng hôm sau, Cát Yên lấy cái hộp màu đen do chị gái thu ngân đóng gói cho cô lúc mua túi ra, bên ngoài còn thêm một chiếc túi hình vuông vỏ cứng cùng màu, lúc này cô mới tạm hài lòng
 
Gần đây cô bận rộn hơn lúc trước nhiều lắm, ngày hôm sau coi như là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, cô quyết định buổi chiều sẽ đến đấy một chuyến, nếu kéo dài thêm thì chỉ sợ sẽ không có thời gian đi.
 
Nhìn vào địa chỉ Thẩm Đông Ngôn đưa, cô chỉ cảm thấy không hổ là Thẩm Thị.
 
Vị trí cực kỳ tốt, chỉ cần nhìn tên đường hiển thị trên đấy là đã biết.
 
Trước khi đến Thẩm Thị, Cát Yên còn đi qua cửa trượt.
 
Cũng không phải vì gì khác, một thời gian nữa sau khi hết bận cô sẽ đến thăm Lâm Vân một chuyến, kiểu gì lúc đi cũng phải mang theo mấy thứ để thể hiện lễ nghĩa.
 
Lúc trước hai người đã trao đổi cách liên lạc, thật ra đối phương không hề kiệm lời lạnh lùng cao quý như cô nghĩ, ngược lại thì khá nhiệt tình tri kỷ.
 
Thật ra Cát Yên thấy hơi may mắn, dù sao sau này cô cũng phải tập múa ở chỗ Lâm Vân rất lâu, tóm lại giữa hai người nên thả lỏng chút mới tốt. Tuy nói quá nghiêm túc cũng không phải chuyện xấu, nhưng không có ai không chào đón một cô giáo mới có tính cách tốt.
 
Chờ đến khi lấy được quà về căn hộ hạng sang, lúc này Cát Yên mới nhích người xuất phát.
 
Vị trí của Thẩm Thị cũng không khó tìm, toà nhà nổi bật nhất khu tài chính thương nghiệp, cao ngất trong tầng mây.
 
Toà nhà phản chiếu ánh vàng rực rỡ trong nắng chiều mỏng manh.
 
Lúc này người ra vào cũng không nhiều lắm, cô vừa bước vào, nhân viên tiếp tân đã chào đón cô, ân cần hỏi cô: "Xin chào cô, xin hỏi cô muốn tìm ai?"
 
Cát Yên ngước mắt, cười với cô ấy: “Tôi tìm Thẩm Đông Ngôn.”
 
Cô tiếp tân thoáng sững sờ, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp: “À, ý cô là tổng giám đốc Thẩm.”
 
“Hôm nay tổng giám đốc Thẩm có ở đây, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Cô tiếp tân vẫn giữ nguyên gương mặt cười tươi tắn, trong lòng đã âm thầm thấy tò mò.
 
Có rất nhiều người đến tìm tổng giám đốc Thẩm, có đàn ông, cũng có phụ nữ, nhưng không có một ai có khí chất nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp vượt trội như Cát Yên.
 
Cát Yên đã quen bị người khác đánh giá nên cũng chẳng mấy để ý, lúc này nghe cô ấy hỏi thế, cô mới sực nhớ ra chuyện này.
 
Cô lấy điện thoại ra, đầu ngón tay khẽ nhấn định gửi tin nhắn thì thang máy bên cạnh đột nhiên mở ra, một nhóm người đi từ trong đó ra.
 
Thư ký Cảnh tiễn khách xong chưa kịp xoay người, tầm mắt bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng rất quen mắt.
 
“… Cô Cát.”
 
Vốn dĩ anh ấy đang đứng trong đại sảnh, thấy Cát Yên đưa mắt nhìn sang vì nghe thấy mình gọi thì vội vàng nhấc bước, đi từ phía xa đến chỗ cô, kinh ngạc nói: “Sao cô lại đến đây?”
 
Khi anh ấy đến gần, Cát Yên xách cái túi trong tay mình ra hiệu, sau đó nói với anh ấy: “Ờm thì thư ký Cảnh, tôi không hẹn trước, không biết…”
 
“Không sao, không sao, cô đến trả áo đúng không?”
 
Nói xong, thư ký Cảnh kéo Cát Yên đi về phía trước: “Đi theo tôi đi, tôi dẫn cô lên tầng.”
 
Cô lễ tên bên cạnh sửng sốt, vốn dĩ cô ấy còn nghĩ kiểu gì chị gái xinh đẹp kia cũng vấp phải trắc trở, nhưng đây là đãi ngộ gì thế này?
 

Thư ký Cảnh tự đến đón người thì thôi đi, nhìn hướng đi này, hình như còn đi luôn thang máy riêng dành cho tổng giám đốc?
 
Cửa thang máy riêng chậm rãi đóng lại, cũng ngăn cách biểu cảm thay đổi liên tục của cô lễ tân bên ngoài.
 
Không gian bên trong thang máy khá rộng, vận hành vững vàng, thư ký Cảnh đứng cách một khoảng đưa tay về phía cô: “Cô Cát đưa túi cho tôi xách là được.”
 
Cát Yên cũng không từ chối, nhẹ nhàng buông lỏng tay, chỉ một lúc sau cửa thang máy đã mở ra lần nữa.
 
Dưới sự dẫn đường của thư ký Cảnh, cô đi qua một hành lang rất dài, tiện đà vòng qua phòng làm việc của thư ký.
 
Trong văn phòng thư ký có rất nhiều người đang ngồi ngay ngắn trật tự, đang chăm chỉ làm việc, nghe thấy tiếng động nên bọn họ vô thức nhìn qua, sau đó đều sững sờ tại chỗ.
 
Tình huống gì thế này?
 
Có người còn dụi mắt để xác nhận mình không hoa mắt.
 
Thư ký Cảnh dẫn người đến trước văn phòng, anh ấy không gõ cửa mà đẩy luôn cửa ra ra hiệu cho cô vào trong.
 
Dẫn người đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp khách, thư ký Cảnh đặt cái túi ngay ngắn lên bàn trà trước ghế sô pha, xoay người nói xin lỗi với cô: “Xin lỗi cô Cát, không may là hiện giờ tổng giám đốc Thẩm đang mở họp.”
 
Đây là hậu quả của đến mà không hẹn trước, Cát Yên nghe vậy thì sửng sốt: “Vậy phải mất bao lâu thế?”
 
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, cuộc họp đã bắt đầu từ nửa tiếng trước rồi.” Thư ký Cảnh cười có vẻ áy náy hơn, sau đó vung tay chỉ xung quanh: “Nhưng cô ngồi ở đây cũng được, đi lại quanh quanh trong phòng cũng được.”
 
“Cô có cần gì không, trà cà phê hay nước lọc?”
 
“Nước lọc là được rồi, cảm ơn.”
 
Thư ký Cảnh nhẹ nhàng đặt cái ly lên mặt bàn: “Tôi còn có việc, không làm phiền cô nữa, nếu cô có việc gì cần thì tôi ở ngay bên ngoài.”
 
Dứt lời, anh ấy nói thêm: “Nếu cô Cát thấy chán thì có thể đi dạo quanh đây, cô cứ thoải mái đi.”
 
Chậm rãi đóng cửa văn phòng lại, mấy thư ký ỷ vào việc lúc này Thẩm Đông Ngôn không có mặt ở đây, tất cả đều đứng canh gần đấy, cùng đổ dồn ánh mắt hóng hớt lấp lánh không khác gì ánh sao về phía thư ký Cảnh đang ở trung tâm của vòng xoáy.
 
“Có chuyện gì thế có chuyện gì thế?!”
 
“Thư ký Cảnh, người kia đến tìm tổng giám đốc Thẩm à?”
 
“Trời ạ em gái kia xinh quá!”
 
“Đúng là xinh thật, hình như nhìn hơi quen quen?”
 
Thư ký Cảnh không trả lời câu nào mà chỉ cười đầy thần bí: “Đây là chuyện mà mọi người có thể tò mò à?”
 
“Đi làm việc đi.” Anh ấy đẩy mấy người trước mặt.
 
Đám người chán nản lẩm bẩm, liên tục thì thầm mất hứng, đi ba bước quay đầu hai lần chấp nhận số phận quay về vị trí làm việc.
 

 
Trong văn phòng, Cát Yên ngồi trên ghế sô pha, cô rũ mắt chơi điện thoại.
 

Tuy thư ký Cảnh nói Cát Yên cứ tự nhiên nhưng cô vẫn làm theo đúng nguyên tắc lễ nghĩa, cuối cùng cô vẫn không đứng dậy mà chỉ lẳng lặng chờ anh.
 
Chờ đến nỗi chơi điện thoại cũng chẳng còn gì thú vị, trong lúc chán đến chết cô thấy hơi buồn ngủ.
 
Cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo, Cát Yên ngước mắt lên, trằn trọc bắt đầu nhìn xung quanh văn phòng của Thẩm Đông Ngôn.
 
Văn phòng của anh rộng rãi và có trần cao, thiết kế ánh sáng có cảm giác rất có trật tự.
 
Ngoại trừ bàn làm việc ra thì bên cạnh là một bức tường khoét rỗng, là một chiếc tủ âm tường, trên đó đặt rất nhiều vật dụng liên quan đến công ty.
 
Không có nhiều đồ lắm nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp.
 
Dù sao cũng là lĩnh vực cô chưa từng đặt chân đến, ánh mắt lúc dừng lại lúc lại di chuyển, Cát Yên thấy hơi buồn chán nên cũng bắt đầu nghiêm túc quan sát.
 
Bức tường này ngay cạnh chiếc ghế sofa mà cô đang ngồi, chỉ cần đưa mắt nhìn sang là đã thấy, rất tiện, cô có thể nhìn thấy một số đồ vật gần đó.
 
Chờ đến khi ánh mắt cô nhìn xung quanh xong định thu lại, bỗng dưng động tác của cô dừng lại.
 
Ánh mắt cô dừng lại ở ô vuông trong cùng bên phải.
 
Đó là một mẫu tiêu bản bướm được đóng khung, khung màu đen, màu nền là màu nhạt.
 
Nhìn vào trong qua ô kính, đôi cánh của một con bướm xanh đang lặng lẽ dang rộng, những xúc tu của nó xòe ra một cách duyên dáng.
 
Cực kỳ tinh xảo.
 
Tầm mắt lặng lẽ dừng lại mấy giây, lúc này Cát Yên mới thôi không nhìn nữa.
 
Tò mò thì tò mò, lúc cô lại thầm nghĩ, rốt cuộc đến lúc nào cuộc họp kia của Thẩm Đông Ngôn mới kết thúc?
 
Cuộc sống thường ngày của các sếp có lẽ không phải thứ mà người bình thường có thể làm được, cô đã chờ đến mức sắp ngủ gật rồi.
 
Kể cũng lạ, từ tối hôm qua đến giờ cô hơi buồn ngủ, sáng thức dậy tinh thần tỉnh táo nên cô cũng không để ý đến, lúc này ngồi trong văn phòng có vẻ ôn hoà, thỉnh thoảng còn có làn gió ấm thổi qua gò má lại càng khiến cô mơ màng muốn ngủ hơn.
 
Cát Yên đưa mắt nhìn chằm chằm vào tiêu bản kia, nhưng cũng không có tác dụng.
 
Một giây, hai giây.
 
Bóng dáng trước mắt chồng lên nhau, cánh bướm đan xen…
 
Cô khẽ gục đầu xuống và cứ thế chìm vào giấc ngủ.
 

 
Bỗng dưng Cát Yên bật dậy khỏi ghế sô pha.
 
Chắc là do nơi cô đang ở không phải là một nơi bình thường quen thuộc, cô khẽ chống người, nheo mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt lộ ra vẻ mơ màng.
 
Mãi một lúc lâu sau cô vẫn chưa định hình lại được.
 
Không biết đã mất bao lâu, đợi cho đến khi bên tai cô vang lên tiếng viết chữ sột soạt trên giấy, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong cơn mơ màng.
 
Hình như có gì đè lên quần áo cô, cô híp mắt.
 
Không biết từ bao giờ trên người cô đã đắp một cái chăn.
 
Mà cái túi đặt trên bàn trà trước ghế sô pha…
 
Cô dừng lại một lúc.
 
“… Áo khoác.”
 
Cát Yên đột nhiên nhớ ra mục đích mình đến đây.
 

Túi để áo khoác đâu rồi?
 
Cô bỏ cái chăn đắp trên người mình sang bên canh, đưa mắt nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào cái túi lúc đầu đã được đặt trên bàn làm việc.
 
“Cô dậy rồi à?”
 
… Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một giọng nói không mấy xa lạ đột nhiên vang lên.
 
Thấy cô ngồi đó sững sờ, người ngồi sau bàn làm việc vô cùng hứng thú nhìn sang: “Trông văn phòng tôi thoải mái thế à?”
 
“Tôi…” Cát Yên dừng lại theo bản năng, đưa mắt nhìn sang đồng hồ treo tường bên cạnh.
 
Không xem không biết, vừa nhìn đã thấy ngạc nhiên.
 
Trời ạ! Từ lúc cô ngồi xuống chỗ này cho đến bây giờ, kim đồng hồ đã quay xuống dưới, một hai… Ba.
 
Cô không biết Thẩm Đông Ngôn kết thúc cuộc họp lúc nào, cô chỉ nhớ cực kỳ rõ bản thân đã ngủ ít nhất ba tiếng.
 
“…”
 
Giờ phút này tất cả mọi suy nghĩ của cô đều biến mất.
 
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không làm lỡ giờ của anh chứ?” Bỗng Cát Yên thấy hơi bối rối, cô kéo chăn ra đứng dậy, nhìn ngoài cửa sổ… Màn đêm đen sâu thẳm như mực, sâu không thấy đáy.
 
Thẩm Đông Ngôn lại không nói gì, bóng người mảnh khảnh của anh ẩn sau bàn làm việc: “Cô ngủ có ngon không? Nếu chưa ngủ đủ thì tôi có thể ngồi đây với cô thêm một lúc nữa.”
 
Anh nói xong câu này, Cát Yên hoàn toàn xấu hổ.
 
… Cái này có nghĩa là gì?
 
Có nghĩa là có lẽ đã được một lúc kể từ khi Thẩm Đông Ngôn kết thúc cuộc họp.
 
Mà cô lại ở đây buông thả ngủ say.
 
Hai bên đổi vị trí cho nhau, đối lập có hơi rõ ràng.
 
“Thật sự xin lỗi.” Vén mái tóc có hơi rối do ngủ say sang một bên, bỗng dưng cô thấy vừa xấu hổ vừa ngại, gò má đến sau tai mơ hồ nóng lên.
 
Nếu không phải tại cô, có lẽ Thẩm Đông Ngôn đã kết thúc công việc từ lâu, chứ không phải vì chờ cô đến đưa áo khoác mà tự dưng lại phải tan làm muộn, dù sao thì bây giờ trông cũng hơi muộn rồi.
 
Thời gian của anh, dù chỉ là một phút hay một giây cũng rất quý giá.
 
Nghĩ đến đây, rất nhiều cảnh để ứng cứu trong trường hợp tương tự như thế này mà cô đã thấy trước đây nhanh chóng lướt qua tâm trí cô.
 
Cuối cùng, Cát Yên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cô nâng mắt lên nhìn anh.
 
Vừa hay bây giờ là buổi tối, người kia lại ở ngay trước mắt, hay là cô mời anh?
 
“Nếu anh rảnh thì…”
 
Cô thoáng kéo dài âm cuối, cô dừng một lúc rồi đề nghị: “Hay là tôi mời ăn đi ăn được không.”
 
Sau khi cô dứt lời, một lúc lâu vẫn chẳng có ai trả lời.
 
Người ngồi sau bàn làm việc cũng làm như thờ ơ.
 
Sự im lặng lặng lẽ bao trùm văn phòng, thời gian lẳng lặng trôi đi, chỉ có tiếng đồng tích tắc.
 
Vào lúc Cát Yên tưởng đối phương không đồng ý, định đổi một đề nghị khác.
 
Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
 
“Xin lỗi để cô chờ lâu rồi.” Thẩm Đông Ngôn khẽ cau mày, vừa hay tầm mắt rơi xuống người cô: “Hay là bữa này để tôi mời cô đi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận