Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chấn Nhân đang trên đường đến doanh trướng chuyên dụng của tướng quân cùng Tráng Quả, vừa đi vừa nói cho y biết, Ô Triển và mấy vị tướng lãnh gặp y vừa nãy đều là thế lực mà bốn, năm năm nay hắn bồi dưỡng bên ngoài, đến hai năm gần đây mới được hắn tung vào triều đình để âm thầm giúp đỡ hắn, đều là những người đáng tin cậy.

Nghe Chấn Nhân nói thế, ánh mắt Tráng QuảnhìnÔ Triểnvà mấy người kia cũng tự nhiên mang thêm vài phần thân thiết. Chờ đến khi đi vào đại trướng, sắp xếp xong hành lý, Tráng Quảnói vớiChấn Nhânmình muốn đi thăm hỏi hai huynh đệ Chấn Nam, Chấn Vũ đã lâu ngày không gặp, lại bị Chấn Nhân gọi lại.

“Ngươi không cần đi thăm hỏi bọn nó đâu. Chờ chút nữa, vài vị tướng lĩnh khác lại đây họp, khi đó Chấn VũvàChấn Nam cũng sẽ đến đây. Đến lúc đó, ngươi nói chuyện với chúng nó là được, tiện thể bảo chúng mang ngươi đến phụ cận làm quen với địa hình một chút. Bây giờ ngươi lại đây, giúp ta đổi quân phục đã.” Nói xong, bắt đầu cởi ngoại sam của mình.

Tráng Quả theo lời đi ra phía trước, giúp hắn cầm tướng quân phục, mở tay áo, để hắn tiện khoác vào.

Chấn Nhânvừa mặc áo vừa cười, nói với y “Ngươi xem, chỉ là một cái ngoại bào này mà đã phiền toái thế này rồi, chờ đến khi đánh giặc là phải mặc khôi giáp của tướng quân, lúc ấy mới nặng nề a! Ngay cả giày và xà cạp cũng đều phải theo quy định. Đến lúc đó lại phải phiền ngươi mang giày giúp ta, một mình ta không cách nào đối phó được.”

“Đó là đương nhiên, ta là cận tùy (người hầu), việc này chính là việc ta phải làm, không cần phải nói cái gì phiền ta.” Tráng Quả giúp hắn thắt đai lưng nói.

Chấn Nhân mất hứng, “Quả Quả, ta nói ngươi giúp ta, không phải bởi vì ngươi là cận tùy của ta, mà bởi vì ngươi là lão bà của ta! Giống như thê tử giúp trượng phu của mình ấy!”

“A, nhưng ta không phải lão bà của ngươi a.”Tráng Quả thành thật nói.

“Ngươi! Ta nói giống như… Quên đi, chờ sau khi tất cả việc này kết thúc, ta sẽ bái đường với ngươi, miễn cho ngươi lại lấy mấy thứ này ra lấp miệng ta. Thật là! Sao nói với ngươi nhiều như vậy mà ngươi vẫn không hiểu được lòng ta a!” Chấn Nhânlớn tiếng nói câu trước, những câu sau lại nhỏ giọng thầm thì.

Chấn Nhân nói giỡn, Tráng Quả không quá để ý. Dù sao với y mà nói, dù là cận tùy cũng được, mà có là thê tử như lời Chấn Nhân nói cũng chả sao, chuyện y phải làm đều như nhau cả thôi.

“Tướng quân, mạt tướng Ô Triển chờ cầu kiến.” Ngoài trướng vang lênthanh âm của giám quân Ô Triển.

Lược chỉnh quần áo, Chấn NhânnhìnTráng Quả ý bảo,Tráng Quả hiểu ý, nói với bên ngoài, “Chư vị tướng lãnh thỉnh. Tướng quân đã ở trong trướng chờ.”


Thanh âm chưa dứt, Ô Triểnvà những người khác vén màn trướng đi vào bên trong.

Chào theo nghi thức quân đội xong, mọi người lại một lần nữa chính thức bái kiếnchinh bắc Phiêu Kị Đại tướng quân lần này –Tiêu Chấn Nhân.

Bái kiến xong, nhàn thoại một câu cũng không, Chấn Nhân lập tức phất tay lệnh Ô Triển mở ra quân sự đồ(bản đồ quân sự), chuẩn bị xem xét tình trạng bố trí quân sự của song phương, cùng thảo luận phương án tác chiến sau này; bởi đây là lần đầu tiên nên càng thêm thận trọng.

Sắc mặt nghiêm chỉnh, Ô Triển đi đến trước mộc án trong trướng, bày ra quân sự đồ; đồng thời theo chỉ thị của Chấn Nhân, bắt đầu giải thích với mọi người tình hình chiến đấu mới nhất.

Chấn Namhỏi nhiều nhất, nhưng các tướng lĩnh không có vẻ phiền chán, đều cẩn thận giải thích.

Hiện tại các tướng lĩnh ở đây đều là người của Chấn Nhân, đều có cùng đặc điểm: tuổi trẻ, không có chút kinh nghiệm quân sự nào. Bởi mọi người đều biết chỗ thiếu hụt của mình nên không dám khinh thị bất cứ một vấn đề nhỏ nào.Nhưng đồng thời, bọn họ cũng có ưu điểm rất lớn: đó là đồng tâm hiệp lực! Đã không cố ý tìm phiền toái, âm thầm dẫn dắt người khác, thảo luận quyết liệt nhưng lại luôn thuận lợi tiến hành.

Các tướng lĩnh tựa hồ sớm quen với sự lạnh lùng của Chấn Nhân, không chút bị ảnh hưởng, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, không có chút ý che giấu đùn đẩy. Chấn Nhân cũng không chuyên quyền độc đoán, ngược lại, hắn cẩn thận lắng nghe mọi người thảo luận, tùy thời tùy chỗ đưa ra ưu khuyết điểm.

Bất tri bất giác, thời gian như nước chảy. Tráng Quảvẫn không mở miệng xen vào, chỉ là im lặng lắng nghe.

Thỉnh thoảng lại từ phía sau Chấn Nhân đi ra, rót thêm trà cho mọi người. Rốt cuộc, khi trăng treo đầu núi, kế hoạch chiến đấu bước đầu được quyết định.

Mới vừa khép lại quân sự đồ, chỉ thấy Ô Triểnduỗi người ra, nói với Chấn Nhân, “Tướng quân, có thể ăn cơmchưa? Mạt tướng mau đói chết rồi!”

Chau mày, Chấn Nhânnói “Sao vậy, các ngươi chuẩn bị ở trong này ăn cơm?”


“Đó là đương nhiên! Hắc hắc, ta đã sớm báo với các huynh đệ ở trù phòng (nhà bếp), đêm nay tướng quân tới, để bọn họ sửa soạn một bàn đồ ăn, xem như là tiệc tiếp đón tướng quân. Chỉ cần tướng quân ngươi truyền lệnh xuống là đồ ăn có thể đưa lên.”

“Đúng a, người ở trù phòng nếu nghe là tướng quân muốn ăn, tốt xấu gì cũng sẽ đưa ít đồ ngon đến đây a.” Vẻ mặt Chấn Nam mong đợi nói.

“Nói cách khác, các ngươi muốn lấy lý do thiết tiệc chào đón ta mà ăn một trận a.” Chấn Nhân nheo mắt.

“Ai nha nha, tướng quân đại nhân vĩ đại của ta a, ngươi cũng không biết, cơm ở đây thực con mẹ nó không phải cho người ăn a! Không thừa dịp đại nhân ngươi tới đây, lần sau muốn ăn một bữa ngon thế này chắc phải chờ đến khi đại thắng quay về kinh a! Coi như ngươi thương cho đám thuộc hạ trung thành tận tâm này một chút đượckhông? Nhanh lên truyền lệnh cho trù phòngđưa cơm đến đi, mạt tướng đã để bụng rỗng từ giữa ngọ đến giờ rồi đó.”

“Ta cũng vậy. Hắc hắc!” Tướng lĩnh tên Trịnh Kiến Hoa cũng gật gật đầu, ngượng ngùng nói.

Tráng Quả không khỏi tò mò — bình thường cơm ở đây khó ăn như vậy thật sao?

Chấn Nhân bất đắc dĩ, đành phải hạ lệnh trù phòngđưa cơm đến doanh trướng tướng quân.

Tráng Quả bởi vì là thiếp thân cận tùy (hạ nhân bên người) của Chấn Nhân, đương nhiên cho rằng mình hẳn là đến trù phòng truyền lệnh. KhiChấn Nhânvừa nói xong liền đi ra khỏi trướng.

Chấn Nhân sửng sốt một chút, đang chuẩn bị nói với y, chỉ cần để vệ binh ngoài trướng truyền lệnh là được,Ô Triển đột nhiên mở miệng nói với hắn, “Để mạt tướng đưa Tráng Quả đi. Y thân là cận tùy của tướng quân, cũng phải biết mấy chỗ đó ở đâu.”

Chấn Nhân ngẫm lại, liền đồng ý để Ô Triển đi theo.

“Tráng Quả, từ từ, ngươi không biết chỗ, ta mang ngươi đi. Tiện thể nói cho ngươi biết đồ dùng để ở đâu luôn.” Ô Triển đuổi theo Tráng Quả nói.


Tráng Quả tỏ vẻ cảm kích, hai người cùng nhau vén màn trướng đi ra ngoài.

Trên đường, Ô Triển thân thiết chỉ choTráng Quảnơi để đồ dùng hậu bị, người phụ trách hậu cần là ai, thuận tiện nói cho y biết chỗ của lương doanh(nơi để lương thảo) và vũ khí doanh.

Bị sự thân thiết củaÔ Triển làm cảm động, Tráng Quảcảm thấy được tôn trọng, trong lòng nảy sinh hảo cảm với hộ quốc tướng quân nói chuyện không câu nệ trên dưới, tính cách sáng sủa này, cảm thấy gã ở chung cũng dễ dàng, nói chuyện cũng không gò bó, thoải mái hơn nhiều.

Thấy Tráng Quả thành thật thiện lương rốt cụccũng mở lòng với mình, trong lòng Ô Triểnrất cao hứng. Hắc hắc, xạ nhân tiên xạ mã! Phải làm cho Tráng Quả đứng ở phía sau mình, sau này mình có làm sai cũng không sợ không có ai dám nói giúp; dù sao lệnh ông vẫn thua cồng bà mà!

Ô Triển làm bộ lơ đãng, cười hì hì thu thập tin tức từ Tráng Quả, “Tráng Quả nha, ngươi với Chấn Nhân cùng một chỗ đã bao lâu rồi?”

“Mười bảy mười tám năm rồi.” Tráng Quả thành thật trả lời.

“Đã lâu như vậy a! Vậy ngươi vẫn luôn đi theo hắn sao?”

“Đúng vậy. Chấn…Hắn vừa sinh ra, ta đã theo bên người hắn rồi.”

“Úc, vậy ngươi cũng thật vất vả!Tính tình hắn không tốt lắm a; nhất là khi hắn đang dục cầu bất mãn gì đó a.”

Tráng Quả đỏ mặt. Y còn chưa biết người này bên cạnh Chấn Nhân đã biết y là ái nhân của hắn rồi, còn nghĩ bọn họ chỉ xem mình là cận tùy bình thường mà tướng quân mang theo thôi, cho nên khi nghe thấy Ô Triển bày ra vẻ vô cùng hiểu rõ mà nói chuyện, khôngkhỏi đỏ bừngmặt, giấu giấu giếm giếm nói, “Tính tình hắn cũng không phải không tốt, có đôi khi phiền lòng sẽ phát hỏa một chút. Về phần hắn… Hắn… Ta cũng không rõ.”

Ô Triển nghĩ thầm, ngươi không rõ thì còn có ai rõ nữa? Cảm thấy Tráng Quảdễ dàng thẹn thùng như thế vô cùng thú vị, nhịn không được trêu y, “Ngươi không biết, khi Hoàng Thượng ban chỉ xuống, trong thời gian chúng ta chờ lên đường, tướng quân hắn đó hả, mỗi ngày đều nghiêm mặt, một ngày cũng nói không đến ba câu. Hỏi hắn làm sao vậy, hắn cũng không trả lời, chỉ liều mạng trừng người ta. Ai yêu, làm mấy tên tướng lĩnh như chúng ta sợ hết hồn. Cuối cùng, vẫn là mạt tướng ta vì tương lai tốt đẹp của mọi người, mang ý niệm hẳn phải chết mà đi hỏi đại tướng quân có khúc mắc gì. May mà cuối cùng hắn cũng nói. Ngươi có biết hắn nói gì không?”

Tráng Quả lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

“Hắc hắc, hắn nói nguyên nhân làm hắn khó chịu là lão bà chạy trốn rồi, là do dục cầu bất mãn mà thành!”

“Cái gì! Hắn sao có thể nói như vậy! Hắn… Hắn sao có thể không xem mặt người ta như thế…” Tráng Quả lập tức nóng nảy, thiếu chút nữa nói ra quan hệ của hai người.


“Đúng nha! Hắn chẳng những nói như vậy, lại còn dưới tình thế quân tình khẩn cấp mà bỏ lại một câu “Ta đi tìm lão bà” rồi chạy mất! Làm hại mấy tướng lãnh hạ cấp chúng ta không thể không liều mạng đi cản Hung Nô xâm lượctrước. Ai! Đúng rồi, ngươi có biết Chấn Nhân đuổi theo được lão bà của hắn không? Còn ngươi sao lại cùng hắn đến đây? Lúc ấy không phải ngươi đang ở Tiêu phủ sao?”

Vừa nói vừa đi, hai người nhanh chóng đến trướng bồng của hậu cần trù phòng. Truyền lời xuống, để binh lính hậu cần mau đưa đồ ăn lên doanh trướng của tướng quân, làm tiệc tiếp đón hắn, sau đó hai người bọn họ bắt đầu trở về.

“Ta… Ta không biết Chấn Nhân có đuổi được thê tử của hắn hay không. Ta gặp hắn năm ngày trướcở thôn Thuận Bình, khi đó ta không ở Tiêu phủ.” Tráng Quảcúi thấp đầu, chân tay luống cuống hồi đáp.

“Vậy các ngươi có chuyện gì trên đường làm chậm trễ sao? Từ Thuận Bình đến đây, khoái mã cũng chỉ mất có ba ngày thôi, sao các ngươi lại đi những năm ngày thế?” Ô Triển nhịn cười tiếp tục truy vấn.

“Bởi vì trên đường ta… thân thể không thoải mái, cho nên…Chấn Nhân vì chiếu cố ta, mới…” Không quen nói dối, Tráng Quảcứ lắp ba lắp bắp.

Thân thể không thoải mái? Sách, không hổ là lão đại của chúng ta, đuổi theo lão bà đào tẩu quay về cũng là dựa vào thân thể để nói chuyện!

Muốn chuyển đề tài,Tráng Quả liều mạng nghĩ, cuối cùng y nghĩ đến, “Ô tướng quân quen biếtChấn Nhân đã rất lâu rồi sao? Ngài quen biết hắn thế nào?”

“Ta? Không tính là quá lâu, cũng chỉ là ba bốn năm trước thôi. Quen biết hắn cũng dưới tình huống bình thường. Khi đó ta hổ lạc bình dương, đang ở lúc bị một đám dã cẩu truy cắn, đượcChấn Nhânđi ngang qua đưa tay cứu giúp. Bởi vì ta mất chỗ dừng chân bình an nên hắn giúp ta an bài, sau lại bày mưu hạ kế, cho ta tham gia khoa thí trên triều.” Ô Triểnthuật lại sơ sơ tình huống mình quen biết Chấn Nhân.

“Ách, Ô tướng quân ngài cảm thấy Chấn Nhân là người thế nào?”

“Ha hả, hắn là ngườirất giỏi, nhất là năng lực lãnh đạo, hắn có một chỗ làm người ta vô cùng nể phục, chính là nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người! Đâycũng là nguyên nhân chỉ trong vòng ba bốn năm mà có thể bồi dưỡng được thế lực cường đại thế này.

“Hắn không xa lánh người tài ba, có thể dùng là dùng, yên tâm giao hết những công việc quan trọng cho thủ hạ làm, tùy họ tự do phát triển, còn hắn thì chỉ âm thầm chống đỡ trong triều đình. Giống ta ấy, chỉ do nể phục cách làm việc của hắn mà lưu lại, người tự nguyện vì hắn cống hiến sức lực cũng không ít đâu. Ngươi đều là gọi thiếu gia của ngươi là “Chấn Nhân” phải không?” Ô Triển bất ngờ hỏi.

“Phải….. Ách… Không phải, là thiếu gia, không, là Chấn Nhânbảo ta gọi tên hắn như vậy.” Đầu óc Tráng Quảbắt đầu hỗn loạn.

“Úc —Chấn Nhânđúng là rất tốt với tùy tùng như ngươi.” Ô Triển tựa tiếu phi tiếu nói. Đồng thời đưa tay vén màn doanh trướng tướng quân trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận