Cả một ngày Thẩm Hành không ăn được miếng cơm, sáng sớm vừa mới mở mắt ra đã bị nha hoàn trong cung lăn qua lăn lại đủ kiểu, búi tóc, rửa mặt, trang điểm. Từ trước tới nay, Đạo Đạo chỉ dùng mỗi một cách, bây giờ, cô nô tì kia đứng cạnh mới cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra hầu hạ tiểu thư chính là như thế.
Giờ người trong phòng đã đi ra gần hết, chuyện thứ nhất cần làm là phải thay một bộ quần áo khác và gỡ cái mũ phượng nặng chết người trên đầu này ra.
Sauk hi vào cửa, cả người Tô Nguyệt Cẩm toàn mùi rượu, Thẩm đại tiểu thư đang ngồi khoanh chân trên giường ăn đậu phộng, bên cạnh, vỏ đậu phộng đã chất thành mấy đống. Nhìn thấy hắn đi vào thì nhiệt tình chào hỏi. “Chàng đã về rồi à?” Tô tiểu thiên tuế khẽ ừ một tiếng, nhưng không động đậy gì, chỉ dựa người vào giường, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Thẩm Hành bị hắn nhìn thì hơi mất tự nhiên, bực bội véo hắn một cái.
Trên người nàng mặc thường phục màu đỏ thêu hoa tròn rất đẹp, mái tóc dài đen nhánh như tơ, buông xõa phía sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú lại mộc mạc động lòng người, đôi mắt hạnh mở to, cầm đậu phộng trong tay lại càng ngây thơ dễ mến. Hắn lười biếng vẫy vẫy tay. “Vừa mới làm cô dâu mà đã lạnh nhạt thờ ơ với ta như vậy, tốt xấu gì thì cũng phải giả bộ giúp ta cởi áo ra đi chứ?”
Lúc này Thẩm Hành mới hiểu, vị gia trước mặt này đang chờ nàng hầu hạ. Bất đắc dĩ bước lên phía trước. “Từ trước đến nay quần áo của cha ta toàn tự mình cởi thôi.”
Dù là như vậy, nàng vẫn duỗi tay giúp hắn cởi bút buộc xiêm áo. Cát phục này đúng là phiền phức, cái nút buộc trước ngực như cố tình đối nghịch với nàng, càng lôi càng kéo lại càng gấp. Nàng bực bội áp sát vào nhìn kỹ thêm một chút. Đúng thời điểm này, Tô Nguyệt Cẩm cúi đầu xuống.
Làn hơi lạnh lung say lòng người phả xuống từ đỉnh đầu phảng phất. “Ngốc vậy à?”
“Ai ngốc? Rõ ràng cái nút buộc này có vấn đề.”
Nàng bất mãn đẩy hắn một cái, dứt khoát chuyển qua chiếc thắt lưng thêu hoa, trực tiếp kéo thắt lưng bằng ngọc bên hông xuống. Đầu ngón tay lướt qua lồng ngực của Tô tiểu thiên tuế. Một cảm giác tê dại rõ ràng, Tô tiểu thiên tuế ho khan một tiếng, hỏi một câu khiến Thẩm Hành mờ mờ mịt mịt, vừa hiểu vừa không, “Có phải hơi nhanh rồi không?”
Cởi quần áo mà còn chia tốc độ nữa à? Thẩm đại tiểu thư chẳng thèm để tâm, tiếp tục vùi đầu phân cao phân thấp với cái đai lưng, loay hoay trên eo của hắn. Phía sau có một cái nút thắt nữa, phải nới lỏng phía đằng trước ra mới mở được. Đột nhiên, bên tai phủ xuống tiếng hơi thở nặng nề, khiến lòng nàng hoảng hốt, vừa mới ngẩng mặt lên đã bị đôi môi kia chặn lại. “Nếu phu nhân đã rộng rãi như vậy thì vi phu cũng không khách khí nữa.”
Nến đỏ leo lắt, màn giường phủ xuống, che đậy hết những khung cảnh xuân quang, nhưng không giấu được không khí nồng nhiệt bao trùm khắp căn phòng.
Cho đến tận sau nửa đêm, bọn nha hoàn đứng gác vẫn đỏ mặt cho tới tận mang tai, nghe tiếng Vương phi của mình bất mãn kêu rên:
“Rõ ràng mới vừa rồi chàng còn nói đấy là lần cuối cùng, chàng là đồ lừa gạt!”
“Nàng nhớ lầm rồi.”
“Ta nhớ không lầm!” Ba lần vẫn tiếp diễn như thế. “Vậy lần này là lần cuối cùng.”
“Không muốn, ta…A…Ta muốn đi ngủ. Ừ…Tô Nguyệt Cẩm, tên khốn kiếp nhà chàng!!!”
Ánh nắng sáng sớm quấy nhiễu người đang say giấc mộng, nắng vàng rực rỡ chói lòa soi đến tận cửa phòng, nhưng nữ nhân nào đó vẫn ngủ say bất tỉnh, cùng với một vị thiên tuế đang lười biếng nằm trên giường mê mẩn nhìn ái thê.
Theo thường lệ, Đạo Đạo bưng chậu nước rửa mặt đứng chờ trước cửa, đợi đến khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu trong phòng kia vẫn không buồn động tĩnh. Một nha hoàn đứng cạnh đó đỏ mặt nói. “Tỷ tỳ, chỉ sợ phải đợi thêm một lúc, buổi tối hôm qua Vương phi…nghỉ ngơi hơi trễ.”
“Nghỉ muộn? Nhưng hôm qua Vương gia trở về rất sớm mà.” Mấy nha đầu liếc mắt nhìn nhau, ngại ngùng cúi đầu rồi đứng im một chỗ. Quế Viên công công cũng đang chờ phục vụ, ông nhỏ giọng nói, “Cô là hoàng hoa khuê nữ, hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo cô đợi thì cứ đợi đi. Còn nữa, bảo hậu viện đun một thùng lớn nước ấm, chờ sau khi hai vị trong phòng dậy thì cần dùng.”
Đạo Đạo cảm thấy rất lạ kỳ, nhưng vẫn làm theo lời dặn. Nhưng trong lòng lại nghĩ, chẳng trách ngày hôm qua Hoàng hậu nương nương nói đến ngọ thiện họ mới phải vấn an, hóa ra ngài đã đoan hai người này thích ngủ…
Thực ra Thẩm Hành đã tỉnh dậy từ sớm, người tập võ vốn có thính lực rất tốt, nghe tiếng mấy tiểu nha đầu đứng bên ngoài đang bàn tán và Đạo Đạo kém thông minh ra sức lải nhải, nàng cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa.
Gần trong gang tấc, dù không mở mắt nàng cũng biết hắn đã tỉnh giấc rồi.
Thẩm đại tiểu thư không biết làm sao để hóa giải ngượng ngùng sau một đêm tân hôn vô cùng nồng nhiệt, nàng rất lung túng, cho nên nàng liều mình quyết định, cuộn tròn mình vào cái chăn gấm đỏ, không muốn đi ra.
Động tác này hai người đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn nữa, lần đầu tiên sau khi hôn nhau nàng cũng như vậy đấy.
Đáng tiếc Tô tiểu thiên tuế vẫn còn đang suy nghĩ, nếu ái thê mở mắt ra mình sẽ nở nụ cười ôn hòa thế nào đây, nhưng đối phương lại hoàn toàn không cho hắn cơ hội đó.
Đưa tay lôi một góc chăn, hắn tủi thân nói: “A Hành, nàng muốn ta lạnh chết à?” Hơn nửa cái chăn bị nàg cướp đi rồi. Bên dưới chăn, mặt Thẩm Hành đã đỏ hồng một mảng, khẽ nói: “Cái kia, chàng, chàng mặc quần áo vào đã…Sau đó ta sẽ dậy.” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, sau đó ngoan ngoãn quay lại. “Ồ.”
Rồi với giọng ra gọi mấy người ngoài kia. “Đi vào hầu hạ đi.”
Đi vào hầu hạ? Tất cả những nha đầu ngoài kia sẽ vào luôn đấy chứ? Y phục của nàng còn vứt đầy trên đất kia mà.
Ngay lúc câu nói kia vừa kết thúc, Thẩm Hành đã vội vàng che miệng hắn, nói nhanh: “Khoan, khoan đã, đừng có vào.”
“Nhuyễn ngọc ôn hương” nhà mình đang chổm hổm trên nguời, vị thiên tuế nào đó vừa buồn bực lại vừa thấy buồn cười.
“Buông ra trước được không?” Quần áo nửa kín nửa hở, lồng ngực cường tráng chỉ che được một nửa, một nửa còn lại lộ ra ngoài.
Phóng túng như vậy, lại thiếu đi một phần phong tình lãng tử.
Sao trước đây nàng lại thấy nhân vật “Trích Tiên” không dính chút khói bụi tầm thường của nhân gian được chứ? Tên này rõ ràng là yêu nghiệt mà.
“Chàng hiểu lầm rồi.” Nàng thẹn thùng lắc đầu, không ngờ lại bất cẩn đụng vào cằm ai đó phía trên, khiến cho hắn vui vẻ cười to mấy tiếng.
“Ta nói họ mang nước vào trước đã.”
Thẩm Hành cúi đầu nghĩ một lúc, gật đầu nói. “Được, bảo các nàng để đồ xuống rồi đi ra ngoài luôn.”
Mặt mũi đã bị vứt hết rồi, có thể rụt cổ thêm chút nào thì hay chút đó vậy.
“Vậy để cho Đạo Đạo vào đi?”
“Đạo Đạo cũng không được.” Nàng lắc đầu liên tục.
Nha đầu kia quá sức tò mò, nếu như nhìn thấy trên người nàng…Khụ, nàng không biết phải giải thích quá trình đó như thế nào đây nữa…Không biết vì sao đôi mắt của Tô thiên tuế lại sáng bừng hẳn lên, hắn dịu dàng khoác áo khoác lên người nàng, tự mình đi lấy nước đến.
Đối với việc sáng sớm đã được hưởng thụ kiểu săn sóc như vậy, Thẩm đại tiểu thư cảm thấy rất vui mừng, Nhưng không lâu sau đó, nét vui mừng ít ỏi đã tan thành mây khói, bay xa bay xa…
“Tô vương gia, chàng không cảm thấy càng nên đi ra ngoài à?”
Cầm khăn tay đứng cạnh thùng làm gì?
“Ta đi ra ngoài thì ai hầu hạ nàng đây?”
Ai cần chàng hầu hạ?! Thẩm Hành liếc mắt, cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói: “Thần thiếp có thể tự tắm mà.”
“Nhưng ta muốn giúp nàng tắm.”
”Không cần!!”
Hình như hắn có hơi chần chừ, rồi lại khẽ nhếch mày lên hỏi: “Nhưng vừa nãy hình như nàng phải bò xuống mà.” Sức để xuống giường còn không có thì tắm rửa kiểu gì?
Rốt cuộc là vì ai nàng mới thành như vậy?!! Vốn định giả bộ là Thẩm vương phi hiền huệ đoan trang, nhưng mới ngày đầu thôi nàng đã không nhịn nổi, trực tiếp ném thẳng quần áo của người nào đó bay ra ngoài.
Thế là, ngày đầu tiên sau khi thành hôn, hết thảy nha hoàn ở bên ngoài cửa hậu viện đều nhìn thấy, Vương gia nhà họ bị nhốt ngay ngoài cửa, chữ “đàn bà chua ngoa” trong sách viết ai cũng hiểu rõ ràng.
Sau khi cưới, họ còn phải vào cung để thỉnh ản và tạ ơn thánh thượng nương nương. Mặc dù lúc ra cửa Thẩm Hành vẫn cố gắng hết sức để nhìn thẳng phía trước, nhưng ánh mắt vô tình vẫn nhìn thấy gò má đỏ bừng và hoảng sợ của đa số nha hoàn.
Động tĩnh…quá lớn…
Nếu như có thể, nàng rất hy vọng có thể quay trở lại đêm qua, để cho nàng nói lại chút mặt mũi nào đó.
Trái lại, Tô tiểu thiên tuế lại khí định thần nhàn. Hiếm khi thấy hắn mặc mãng bào bằng gấm xanh đen, eo thắt đai ngọc, tóc dài dùng trâm ngọc búi lên, quý khi mà thong dong là thế.
Bởi vì phải gặp thánh giá nên Thẩm Hành cũng cố ý chọn một bộ trang phục trang trọng bằng tơ tằm đỏ thẫm, thêu chim công bằng chỉ vàng, vạt áo rộng, làn váy dài chấm đất. Trên búi tóc cài mấy viên đông châu, vừa thanh tục, vừa không kém phần linh hoạt.
Chậm rãi ngồi lên xe ngựa, hai người đều cảm thấy không hài lòng với trang phục của mình.
Hai người đều thuộc dạng thoải mái và lười nhác, bỗng dưng phải ép mình vào trong kiểu trang phục như đóng hộp thế này, sao mà dễ chịu cho được.
Một người cau mày nói: “Đầu nặng quá.”
Một người ghét bỏ ống tay áo quá rộng. Sau đó cà lơ phất phơ ngồi cùng nhau, cùng bàn bạc xem nên làm sao để tiến cung ít hơn thì tốt.
Quế Viên công công co quắp khóe miệng, mắt nhìn dáng vẻ không tim không phổi của hai người kia, ông cảm thấy câu nói “không phải người một nhà không vào cùng một cửa” được truyền lại qua bao đời, đúng là không tin không được.
Từ Khánh Nguyên triều cho đến nay đã được trăm năm, các đời quân chủ đều chăm lo việc nước, giang sơn dưới các thời trị vì cũng quốc thái dân an. Bắc Tĩnh đế Tô Trầm Vũ hai mươi bảy tuổi mới kế thừa ngôi vị, không phải vì tài học không đủ xuất chúng, mà là vì năm đó các hoàng tử có tài học xuất chúng quá nhiều. Ngày ấy không thiếu chuyện đấy đá lẫn nhau, tranh quyền đoạt thế, chính quyền chia phe chia cánh, ai cũng ủng hộ chủ tử của nhà mình.
Không ngờ tranh đến vỡ đầu chảy máu, cuối cùng kẻ không có lòng lại ngồi lên ngôi vị kim thượng cho tới tận bây giờ.
Tuy là không trâu bắt chó đi cày, nhưng không thể không nói, Tô Trầm Vũ là một Hoàng đế tốt. Ngoài tính tình tùy tiện và sớm nắng chiều mưa ra, điều duy nhất khiến sử quan ghi chép lên án là hậu cung dòng dõi không phong phú, hoàng tử công chúa chỉ có được bảy người.
Hậu cung của đế vương như vậy chỉ có một không hai. Sức khỏe hoàng hậu nương nương không tốt, sau khi sinh được Tô Nguyệt Cẩm thì không sinh thêm được nữa, triều thần mấy lần khuyên can đều bị thánh thượng lạnh lung phản bác.
Thẩm Hành làm vương phi, theo lễ nghi thì sau khi cưới phải kính trà cho các vị thúc phụ, cô dì, chú bác. Nhưng bởi vì bối cảnh gia thế Hoàng thượng cực kỳ đặc biệt, vậy nên ngày đầu tiên của những cô dâu trong hoàng tộc không cần phải kính trà chị em, đây cũng là điều khiến các cô nương khác phải ghen tị tới đỏ bừng cả mắt.
Đại hoàng tử Tô Nguyệt Quân từ nhỏ đã được đưa đến đất phong, nghe nói Nhị hoàng tử Tô Nguyệt Sầm là con trai của Mẫn Phi, sau vụ án hương liệu năm đó thì không biết tung tích ở đâu nữa. Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đều ở ngoài tái ngoại, chỉ còn lại hai tiểu công chúa, một người năm ngoái đã xuất giá, còn lại một người chính là Thất công chúa của Lạc quý nhân ở trong lãnh cung, Tô Nguyệt Hoa.
Nhưng mà ngày ấy, nàng ta cũng cáo ốm không xuất hiện.
Lúc đi chầm chậm đến Phượng Loan điện, trong lòng Thẩm Hành cũng có phần sốt sắng. Trong tiềm thức của nàng, nàng cảm thấy Thánh thượng không thích mình cho lắm, hãn nữ (phụ nữ gan dạ) cũng sợ gặp cha mẹ chồng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa mới bước vào cửa đã sấp sấp ngửa ngửa suýt thì té ngã.
Tô tiểu thiên tuế vưuà đỡ nàng dậy, vừa nói với Thánh thượng. “Lần sau phụ hoàng có thể chuyển sang chỗ khác ngồi thêu được không?”
Nam nhân thêu thùa vốn đã là chuyện lạ, huống chi người bây giờ đang xe chỉ luồn kim lại là thánh thượng. Thẩm đại tiểu thư không sùi bọt mép, hai mắt trợn tròn ra đã bình tĩnh lắm rồi.
Trái lại Thánh thượng vẫn thản nhiên, khoan thai tiếp tục việc thêu thùa. “Bức bách điểu hướng phượng này con thấy sao?”
Dĩ nhiên câu hỏi này là dành cho Thẩm Hành. Nói thật, đường may kia cũng hết sức bình thường, so sánh với các tác phẩm khác thì cũng không hề đặc sắc. Thẩm Hành nhìn cẩn thận một chút, thành thật nói: “Rất bình thường.”
“Ồ?” Thánh thượng nhíu mày, “Bình thường thế nào?”
“Lông đuôi của phượng hoàng rực rỡ, vốn nên dùng sợi chỉ bạc để thêu ở phần đuôi. Nhưng Thánh thượng thêu như thế này, dùng chỉ thêu bằng vàng để thêu đuôi phượng hoàng. Mặc dù là quý khí hơn so với những loài chim khác, nhưng lại không nổi bật là bao. Thẩm Hành to gan phỏng đoán, Thánh thượng muốn dùng cái này để cảnh cáo gia quyến hoàng thất, phượng có thể bay liệng khắp bầu trời là nhờ vào sự ngoan ngoãn cung thuận của bách chim, vì vậy chớ coi đây là quyền ưu của mình mà mất đi sự tôn trọng nên có.”
Bắc Tĩnh đế híp mắt lại, “Vậy phải làm thế nào mới khiến bách điểu cung thuận?” Thẩm Hành cúi đầu đáp. “Khi nên ngu dốt thì ngu dốt, lúc cần sáng suốt thì sáng suốt, người khác không hiểu được, kẻ khác nhìn không thấu, đương nhiên sẽ kính cẩn nghe theo.”
Nghĩ không ra, nhìn không thấu? Bắc Tĩnh đế đánh giá Thẩm Hành một lượt, khẽ cất giọng cười, “Lão thất phu Thẩm Quát kia có thể daỵ dỗ một khuê nữ thông minh như vậy đúng là hiếm thấy, khen thưởng.”
Thẩm đại tiểu thư yên lặng lau hai giọt mồ hôi bên thái dương, nàng cảm thấy ngày thường đọc thêm vài quyển sách vở cũng có lúc hữu dụng, chí ít cũng có khi cần tới.
Ngày đó, bệ hạ ban thưởng khá nhiều, đều là những trân phẩm quý hiếm. Theo như sử quan ghi chép lại cho hậu thế, Đoan Vương phi vừa mới vào cung, vừa vào cửa điện đã cúi đầu sát đất hành đại lễ. Đế hậu rất vừa lòng, mỉm cười ban thưởng vô số vật. Lại tán dương: Con gái lễ quan quả nhiên có hiểu biết. Từ đó về sau, tất cả nữ nhi trong cung đều tự mình noi theo, trở thành một trong những đại lễ vấn an của cô dâu hoàng thất. Những chuyện này tất nhiên là chuyện của ngày sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...