Sau khi rửa mặt thay y phục, thu thập thỏa đáng, tâm tư nổi trống bất an của Diệp Vân Đình mới bình phục được một chút.
Chỉ là đến cùng y vẫn không nói chuyện với Lý Phượng Kỳ, mà nhân cơ hội Quý Liêm bưng canh giải rượu tới, y bưng canh giải rượu trốn ra gian ngoài.
Lý Phượng Kỳ nhìn theo bóng lưng y sách một tiếng, sắc hứng thú trong mắt càng đậm, nghĩ thầm, Diệp Vân Đình cũng không phải quá trì độn.
Diệp Vân Đình ra đến gian ngoài, một hơi đem canh giải rượu uống hết, đầu óc mơ màng trướng trướng mới tỉnh táo hơn một ít. Y xoa xoa huyệt thái dương, nhớ tới cái gì đó liền hạ thấp giọng dò hỏi Quý Liêm: "Tối qua là ngươi và Vương gia cùng đỡ ta lên giường sao?"
Tối qua y uống say khướt, hai chân Lý Phượng Kỳ lại bất tiện, tất nhiên phải cần tìm người hỗ trợ.
Quả nhiên Quý Liêm gật đầu.
"Ngươi... nói cho ta nghe chuyện phát tối qua một lần."
Diệp Vân Đình giật mình, lại nhớ đến Lý Phượng Kỳ nhiều lần đùa cợt y, cũng hoài nghi mấy câu hắn vừa nói. Thường ngày y rất ít khi uống rượu, tửu lượng không tốt cũng là chuyện bình thường, nhưng hẳn là cũng không đến nỗi như Lý Phượng Kỳ nói mới đúng.
Quý Liêm đem chuyện tối qua nói cho y nghe.
Diệp Vân Đình nghe thấy mình ngủ đến bất tỉnh nhân sự, liền thở phào nhẹ nhõm. Kết quả lại nghe Quý Liêm nói tiếp: "Ta vốn là muốn lau người cho thiếu gia, thế nhưng Vương gia giành làm." Hắn gãi gãi mặt, mê hoặc nói: "Đến chân cũng là Vương gia tự mình lau cho ngươi."
"..." Trong lòng Diệp Vân Đình lộp bộp một chút.
Lại liên tưởng đến lời nói kia của Lý Phượng Kỳ, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng sự thực đã bày ra trước mặt...... Lý Phượng Kỳ đối với y, có lẽ đã sinh ra chút tâm tư đặc biệt.
Mấy ngày gần đây, thái độ của Lý Phượng Kỳ đối với y thay đổi không thể nói là không lớn, chỉ là y vẫn luôn không muốn nghĩ sâu.
Diệp Vân Đình thở dài một tiếng, có chút đau đầu.
Nếu Lý Phượng Kỳ chỉ là người bình thường, cho dù tiếp thu hay từ chối y cũng không đến nỗi đau đầu như vậy. Nhưng tương lai hắn lại chính là Đế vương quân lâm thiên hạ.
Nhưng bây giờ hai người còn quấn trên cùng một chiếc thuyền, thậm chí có thể nói Diệp Vân Đình chịu sự che chở của hắn. Y lại cũng không muốn bị cuốn vào chuyện tiền triều hậu cung tranh đấu phức tạp. Cũng không hy vọng quan hệ hợp tác đang ổn định trước mắt bị tan vỡ.
Y nhéo nhéo mi tâm, thấp giọng nói: "Thôi. Đi một bước tính một bước vậy."
Bây giờ, y chỉ có thể làm bộ không biết.
Quý Liêm thấy y đầy mặt buồn rầu than thở, kỳ quái hỏi: "Thiếu gia làm sao vậy?"
"Rơi vào bẫy. Tiến thoái lưỡng nan." Diệp Vân Đình cau mày lẩm bẩm một câu.
Lúc trước y đang ở trong sương mù, không nhìn thấu tâm tư của Lý Phượng Kỳ. Bây giờ sương mù đã tan, y liền có lĩnh hội mới với mỗi câu nói, mỗi cử động của Lý Phượng Kỳ trong những ngày qua.
Người này rõ ràng là đem một bộ kế sách hành quân đánh trận kia dùng trên người y, thận trọng từng bước, dẫn y vào bẫy.
Mà bẫy này là chính y tự đi vào, Diệp Vân Đình có giận cũng không giận được, chỉ là âm thầm cảnh giác hơn.
Vì vậy lúc hạ nhân tiến vào truyền lời, nói đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, Lý Phượng Kỳ liền phát hiện thái độ của Diệp Vân Đình đối với hắn có biến hóa vi diệu...... Diệp Vân Đình cố ý giữ khoảng cách với hắn. Vẻ mặt ngữ khí không khác lúc thường, nhưng động tác tứ chi lại hết sức cẩn thận.
Nếu là trước kia, hai người đi chung một đường, Diệp Vân Đình ở phía sau đẩy hắn, hai người liền khó tránh tiếp xúc thân thể. Nhưng bây giờ, mặc dù Diệp Vân Đình vẫn sẽ chủ động đẩy hắn, nhưng hai tay lại cẩn thận cầm lấy xà ngang phía sau, ngăn chặn bất kỳ khả năng tiếp xúc tứ chi nào.
Y làm đến vô cùng tự nhiên, che giấu cũng vô cùng tốt, nhưng Lý Phượng Kỳ lại giỏi nghe lời đoán ý, vẫn phát hiện biến hóa vi diệu này.
Hắn bất động thanh sắc hạ con ngươi suy tư. Là vì lúng túng sáng nay vẫn chưa tan hết. Hay Diệp Vân Đình đã nghĩ lại?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy khả năng phía sau lớn hơn một chút.
Diệp Vân Đình thập phần ngây ngô trong vấn đề tình ái, bản thân mình nhiều lần công khai ám chỉ, y đều phản ứng hoàn toàn chậm chạp. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có lúc mặt đỏ tới mang tai, nhưng phần lớn là xuất phát từ lúng túng, chứ không phải ngượng ngùng.
Nhưng trước mắt y bình tĩnh giữ khoảng cách với mình như vậy, càng giống như đã hiểu rõ tâm tư của mình, cố ý làm ra hơn.
Lý Phượng Kỳ gõ gõ ngón tay trên tay vịn, nghiêng mặt nhìn y một cái, bỗng nhiên cau mày ấn chân nói: "Chờ đã, chân ta bỗng nhiên hơi đau."
Diệp Vân Đình cả kinh, có chút sốt ruột: "Là độc trong người phát tác sao? Cần đi mời đại phu không?"
Lý Phượng Kỳ thấy y lo lắng liền nghĩ thầm, Diệp Vân Đình vẫn là lo lắng cho hắn, điều này biểu thị ít nhất y vẫn chưa phản cảm với mình, bây giờ mịt mờ bảo trì khoảng cách, chỉ sợ là lo lắng sau khi chọc thủng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ trước mắt.
Trong lòng tính kỹ, Lý Phượng Kỳ xoa xoa chân, thở một hơi: "Không cần, chỉ là thỉnh thoảng mới đau, chịu đựng một chút là không sao."
Thật ra hắn cũng không tính là nói dối, hàn độc trong cơ thể bị hắn dùng biện pháp cực mạnh đều dồn xuống hai chân, thỉnh thoảng hàn độc phát tác, hai chân sẽ co giật đau đớn. Trừ phi triệt để giải độc, nếu không sẽ không có cách nào hết được. Hắn không muốn để những người khác lo lắng, mỗi lần đều yên lặng chịu đựng, chưa từng biểu lộ mảy may.
Lần này vì thăm dò thái độ của Diệp Vân Đình, không thể không ra hạ sách này.
Mi tâm Diệp Vân Đình nhíu chặt, ngữ khí không khỏi mang theo chút trách cứ: "Lần này không phải lần đầu tiên phải không? Sao lúc trước Vương gia không nói?"
"Nói cũng chỉ khiến các ngươi lo lắng." Lý Phượng Kỳ nở nụ cười, nheo mắt nhìn vẻ mặt y, liền sung sướng cười rộ lên: "Đại công tử đây là đang đau lòng ta sao?"
"..." Diệp Vân Đình nhìn hắn chằm chằm, không biết nên nói tiếp làm sao.
Nếu nghe theo lý trí, y nhất định sẽ phủ nhận. Nhưng bản tâm lại làm y không nói dối được. Y mím mím môi, vẫn gật đầu một cái: "Độc tính trong cơ thể Vương gia chưa giải hết, không thoải mái vẫn là nên nói ra, chớ nhịn nữa."
"Được." Lý Phượng Kỳ cười càng thoải mái: "Lần tới ta tuyệt đối không giấu đại công tử."
"..." Diệp Vân Đình cảm thấy lời nói của hắn mang thâm ý.
Sau khi tự ngẫm lại, y luôn có chút nghi thần nghi quỷ, bất kể Lý Phượng Kỳ nói cái gì y cũng cảm thấy mục đích của hắn không trong sáng, đơn giản là không tiếp lời, đẩy hắn đi đến tiền thính.
Lý Phượng Kỳ thấy thế cũng không dồn ép, thân thể hắn hướng phía sau dựa vào lưng ghế, hai mắt hơi khép, thần sắc sung sướng.
***
Sau mùng bảy, chớp mắt liền đến Trùng Dương.
Vào ngày Trùng Dương phải cúng tổ tiên bái cáo thiên địa.
Sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, Diệp Vân Đình liền đứng lên, thay lễ phục phiền phức trịnh trọng, cùng Lý Phượng Kỳ đến từ đường.
Lão Vương phi thanh tu lễ Phật cũng lộ diện, Lý Phượng Kỳ ở phía trước, Diệp Vân Đình và lão Vương phi đứng hai bên trái phải, cùng hắn tiến vào trong từ đường. Trong từ đường để bài vị các đời tổ tiên, ba người dựa theo từng lễ nghi phiền phức rườm rà thực hiện xong xuôi, đã qua hơn nửa ngày.
Lý Phượng Kỳ đưa ba nén nhang cho Diệp Vân Đình, để y thay hắn cắm vào lư hương.
Lão Vương phi quỳ gối trên đệm hương bồ, chấp tay hành lễ, miệng tụng kinh văn.
Lưng nàng thẳng tắp, vẫn khó nén vẻ tiêu điều già nua.
Ánh mắt Lý Phượng Kỳ xẹt qua nàng, lại đảo qua bài vị của từng vị tổ tiên, cuối cùng dừng lại ở trước bài vị của Vĩnh An vương Lý Hoài Cừ.
"Nhân cơ hội hôm nay tế bái tổ tiên, không bằng mẫu thân cũng chuyển bài vị tiểu đệ đến đây đi." Hắn bỗng nhiên lên tiếng.
Lão Vương phi sững người, đột nhiên nhìn lại, trong mắt khó nén kinh ngạc. Nàng bình tĩnh nhìn Lý Phượng Kỳ chốc lát, ánh mắt phức tạp khôn kể, lại vẫn lắc đầu một cái: "Vậy không hợp quy củ."
"Quy củ là chết, người là sống." Lý Phượng Kỳ nhạt tiếng nói: "Nếu phụ thân vẫn còn cũng sẽ tán thành."
Đôi môi lão Vương phi nhúc nhích, như còn muốn nói điều gì, nhưng Lý Phượng Kỳ lại không cho nàng cơ hội, tiếp tục nói: "Bây giờ mẫu thân vẫn còn, tiểu đệ còn có người tế bái. Mẫu thân có bao giờ nghĩ tới, đợi người trăm năm sau thì lại làm sao?"
"Nó vốn cũng chưa từng nhìn thế gian này một cái, là trong lòng ta không bỏ xuống được thôi." Lão Vương phi khàn giọng nói.
Lý Phượng Kỳ im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân coi như làm an lòng con đi."
Hắn nhìn thẳng lão Vương phi, ánh mắt trầm tĩnh, mặc dù không nói gì, rồi lại cái gì cũng đã làm rõ.
Ánh mắt lão Vương phi run rẩy, hé miệng muốn nói, nhưng lại cảm thấy nhiều lời cũng vô dụng.
Hắn bình tĩnh như vậy, tất nhiên là đã biết được điều gì rồi.
Lý Phượng Kỳ từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, rất nhiều chuyện đều không gạt được hắn. Từ khi Lý Hoài Cừ chết, nàng một thân một mình tử thủ bí mật này, không dám tiết lộ mảy may, cuối cùng vẫn là để hắn tra được manh mối.
Lão Vương phi chậm chạp đứng lên, thân thể lảo đảo, Ỷ Thu ở bên cạnh vội vã đến dìu nàng.
Nàng phất phất tay, ra hiệu Ỷ Thu lui ra, mới chậm rãi nói: "Trước khi Hoài Cừ chết từng bắt ta phát lời thề, cho nên bất kể ngươi hỏi cái gì ta cũng sẽ không nói."
"Con hiểu. Mẫu thân không muốn nói thì không cần nói. Điều con muốn biết con sẽ tự mình đi thăm dò." Lý Phượng Kỳ chuyển động ghế lăn tới gần, giơ tay đỡ nàng, trầm giọng nói: "Con chỉ là mong mẫu thân có thể thoải mái một chút, đi cùng con lâu hơn."
Sau khi trở về kinh thành, lão Vương phi vẫn ở trong viện cũ của mình lễ Phật thanh tu, mấy ngày nay số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hôm nay cúng tổ tiên, hắn mới bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, nàng đã già nua tiều tụy đi rất nhiều.
Có lẽ trong Vương phủ này có quá nhiều hồi ức, ánh mắt lão Vương phi càng ngày càng già nua vắng lặng, quanh người quấn vòng mộ khí nặng nề, này cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Lão Vương phi im lặng, vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, ánh mắt cũng nhu hòa lại. Chỉ là mẹ con hai người đến cùng rất ít khi thổ lộ tình cảm thân thiết, nàng hé miệng, lại không nói ra được lời thân mật nào, cuối cùng chỉ nói: "Ngươi không cần lo lắng, thân thể ta rất khỏe."
...
Cuối cùng bài vị trong phật đường nhỏ vẫn được chuyển vào từ đường.
Chiếc bài vị không khắc chữ trong một đám bài vị tổ tiên có vẻ hơi chói mắt.
Lý Phượng Kỳ nói: "Bài vị đã chuyển đến từ đường, không bằng cũng khắc tên lên đi." Hắn dừng một chút: "Gọi là Hàm Chương. Lý Hàm Chương."
Đây là tên trước giờ lão Vương phi luôn gọi hắn. Nàng đem danh tự này cho hắn, kể cả một phần yêu thương kia cũng cho hắn cả.
Tuy rằng nàng chưa bao giờ nói ra miệng.
Lý Phượng Kỳ sờ sờ bùa bình an vẫn luôn đặt bên hông, trong lòng triệt để thoải mái.
Thần sắc lão Vương phi hơi run rẩy, nhìn hắn nửa ngày, xoay người quay mắt về phía những bài vị kia, thanh âm khẽ run: "Được."
Bả vai nàng rung động, trước sau vẫn đưa lưng về phía Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ thấy thế, nhẹ nhàng lôi tay áo Diệp Vân Đình, cùng nhau lùi ra.
Vừa rời khỏi từ đường vài bước, phía sau liền vang lên tiếng gọi của Ỷ Thu, Diệp Vân Đình dừng bước quay người lại, chỉ thấy Ỷ Thu cười tủm tỉm nâng lên hai chiếc túi thơm tinh xảo: "Đây là lão Vương phi tự tay thêu, vừa rồi quên đưa, đặc biệt sai ta đưa tới. Hôm nay là Trùng Dương, trong túi thơm thả bột thù du, trừ tà tránh họa. Vương gia cùng Vương phi mang đi."
Diệp Vân Đình nhận lấy, chỉ thấy hai chiếc túi thơm xanh ngọc giống nhau như đúc, bên trên thêu đầy hoa văn chữ "Vạn", dưới góc phải mỗi túi lại có một chữ "Kỳ", "Đình".
"Đa tạ mẫu thân." Diệp Vân Đình nói cám ơn, đưa túi thơm có chữ "Kỳ" cho Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ nhận lấy, cúi đầu cởi cái túi thơm lần trước mua trên phố ra, đeo cái lão Vương phi cho này lên bên hông.
Ỷ Thu nhìn vậy mới cười tủm tỉm cúi người xin cáo lui, lúc gần đi lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nói: "Lúc trước ở Vinh Dương, lão Vương phi mỗi ngày ngoại trừ tụng kinh cho lão Vương gia và... Thời gian còn lại luôn luôn cầu phúc cho Vương gia." Trong thần sắc của nàng có chút âm u: "Những năm qua nô tỳ đều nhìn lão Vương phi ở trong mắt, chỉ là lão Vương phi chưa bao giờ cho ta nói với Vương gia. Ví dụ như túi thơm trừ tà này, là lão Vương phi phải thêu mấy ngày đêm mới xong..."
Mẹ nàng là nha hoàn hồi môn của lão Vương phi, sau đó mẫu thân đi, nàng liền thay bà hầu hạ lão Vương phi. Những năm gần đây từng li từng tí nàng đều nhìn thấu. Lão Vương phi rõ ràng thập phần lưu ý quan tâm Vương gia, nhưng trên mặt xưa nay không quá gần gũi, nàng nhìn trong mắt gấp trong lòng. Bây giờ thấy Vương gia cũng không oán hận, mà lại thông cảm cho nỗi khổ tâm của lão Vương phi, nàng thực sự thay chủ nhân vui vẻ, mới đánh bạo nói lời này.
Thần sắc Lý Phượng Kỳ hòa hoãn, hướng nàng gật gật đầu: "Ta đều biết, ngươi hãy chăm sóc thật tốt cho mẫu thân."
Ỷ Thu nghe vậy, lúc này mới cúi người quay người nhanh chân rời đi.
Đợi Ỷ Thu đi rồi, Diệp Vân Đình thấy Lý Phượng Kỳ nắm cái túi thơm kia trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Y đẩy ghế lăn về phía trước, vừa đi vừa nói: "Lão Vương phi cả ngày ở trong viện, chỉ có Ỷ Thu bồi tiếp, ta thấy tinh thần cũng không tốt lắm. Mấy ngày nữa là đến tiệc rượu, lần đầu tiên ta xử lý kinh nghiệm không đủ, sợ đến lúc đó lại xảy ra sự cố. Không bằng mời lão Vương phi ra tọa trấn?"
Nếu như lúc trước y đối với quan hệ mẹ con hai người còn như ngắm hoa trong sương, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh trong mộng, y thấy càng ngày càng rõ ràng.
Tính tình hai người này đều quá lạnh lẽo cứng cỏi, hơn nữa lại xa cách quá lâu, bây giờ tụ lại cùng nhau, cho dù có tâm thân cận cũng thực sự ngại ngùng không làm nổi.
Nghĩ trong mộng, lúc Lý Phượng Kỳ nhìn thấy thi thể lão Vương phi cực kỳ bi thương, Diệp Vân Đình liền hạ mắt, chính y đã sớm mất mẫu thân, nên đặc biệt không chịu nổi Lý Phượng Kỳ và lão Vương phi như vậy.
Điều đau khổ nhất trên thế gian này, không gì bằng con muốn báo hiếu mà cha mẹ không còn.
Lý Phượng Kỳ cùng lão Vương phi đều đối với y vô cùng tốt, y không ngại ở giữa đẩy một cái.
Nghe y nói như vậy, Lý Phượng Kỳ liền ngước mắt nhìn y, tâm tình lại không trầm thấp như Diệp Vân Đình nghĩ, trái lại còn mang hai phần ý cười: "Cũng được. Vậy làm phiền ngươi bồi mẫu thân nhiều hơn." Hắn suy tư một phen lại nói: "Mẫu thân gọi tiểu đệ là "Hàm Chương", chắc chắn là hi vọng hắn trở thành một quân tử ôn nhuận đọc đủ thứ thi thư tài hoa hơn người. Đáng tiếc ta lại theo phụ thân, nửa đời chinh chiến sát phạt, sợ là đi ngược lại sự kỳ vọng của mẫu thân."
"Nhưng đại công tử lan chi ngọc thụ, lại là phù hợp với kỳ vọng của mẫu thân hơn ta." Hắn mỉm cười nhìn Diệp Vân Đình, chậm rãi nói: "Có thêm một nhi tử như vậy, tuy rằng mẫu thân không nói, nhưng trong lòng khẳng định vui vẻ."
Hắn nói đến hợp tình hợp lý. Mấy lần gặp gỡ, mặc dù trong lời nói lão Vương phi không có quá nhiều biểu lộ yêu thích Diệp Vân Đình, nhưng mỗi lần chuẩn bị thứ gì cho y đều thập phần tận tâm. Liền thí dụ như túi thơm lần này, cho y với cho Lý Phượng Kỳ, trừ tên ra, cũng giống nhau như đúc.
Diệp Vân Đình cũng chính là cảm động và ghi nhớ phần tâm tư này, nên mới chủ động ở giữa tác hợp, muốn hòa hoãn quan hệ mẹ con hai người.
Nhưng y làm là một chuyện, từ trong miệng Lý Phượng Kỳ nói ra, lại luôn mang theo vài phần ý tứ ám muội hàm xúc không rõ.
Y không vui lắm mà cau mày, nghĩ thầm "Cái gì gọi là có thêm một nhi tử"?
Không phải Lý Phượng Kỳ lại mượn cơ hội chiếm tiện nghi của y chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...