Vĩnh An vương Lý Phượng Kỳ, là vương khác họ duy nhất ở Bắc Chiêu hiện giờ.
Lão Vĩnh An vương năm đó chiến công hiển hách, từng có công cứu giá mới được Thành Tông hoàng đế lúc đó ban thưởng quốc họ "Lý", phong là Vĩnh An vương. Lý Phượng Kỳ là dòng dõi duy nhất của lão Vĩnh An vương. Dựa theo lệ cũ, tước vị này truyền tới tay hắn, vốn dĩ không thể kế tục. Mà Lý Phượng Kỳ thiên tư hơn người, mười ba tuổi lên sa trường, mười sáu tuổi chém đại tướng Tây Hoàng. Sau đó nhiều lần lập chiến công chưa bao giờ bại trận, Thành Tông hoàng đế trọng nhân tài, sau khi lão Vĩnh An vương qua đời, đặc biệt cho phép hắn nhận tước vị, vẫn là Vĩnh An vương.
Sau đó Thành Tông hoàng đế cưỡi hạc về tây, Hiển Tông hoàng đế kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nhưng bởi vì đắm chìm trong nhục dục, hoang dâm vô độ, nên chỉ mấy năm thân thể đã hao tổn quy tiên rất sớm. Trước khi chết truyền ngôi cho con thứ Lý Tung mới mười bảy tuổi. Vì lo lắng con thứ tuổi nhỏ triều cục bất ổn, đã đích thân chọn ba vị đại thần phụ chính phụ tá tân đế.
Lý Phượng Kỳ chính là một trong ba vị đại thần phụ chính, là quyền thế che trời chân chính.
Năm đó, hắn mới chỉ hai mươi ba.
Diệp Vân Đình còn nhớ, sau khi tân đế lên ngôi, cung yến giao thừa năm ấy, đủ loại quan lại mang theo gia quyến vào cung dự tiệc, y hiếm thấy cũng được phụ thân cho phép đi cùng. Tại yến hội, y từng xa xa gặp Lý Phượng Kỳ một lần.
Lúc đó Vĩnh An vương mới từ Bắc Cương trở về, áo giáp chưa cởi đã vào cung. Một thân áo giáp trắng bạc rạng rỡ lóa mắt đứng thẳng trong đám quần thần, như châu ngọc trong ngói đá. Áo giáp dù không nhuốm máu, nhưng vẫn còn mang mùi máu tanh, làm người không dám nhìn thẳng.
Đó là lần đầu Diệp Vân Đình gặp hắn, chỉ cảm thấy lời đồn quả nhiên không sai. Vĩnh An vương tuy có dung mạo diễm lệ, nhưng đôi mắt phượng quá lạnh, uy nghiêm sâu đậm rất nặng, chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn, đã khiến người như đặt mình trong núi thây biển máu, không dám dễ dàng lỗ mãng.
Nghe đâu lúc hắn đối địch chưa bao giờ giữ lại tù binh, đều giết ngay tại chỗ không để lại người sống. Cũng khó trách trên phố đồn đại tính tình hắn tàn bạo lãnh khốc, không có tình người.
Bách tích Bắc Chiêu mặc dù cần hắn, nhưng cũng sợ hắn.
Diệp Vân Đình cũng không ngoại lệ.
Đời trước y chạy trốn không thành, Diệp Tri Lễ dùng tính mạng Quý Liêm uy hiếp, bức ép y gả vào Vương phủ. Lúc đó lòng y tràn đầy oán hận không cam lòng, liền kiêng kỵ ác danh Vĩnh An vương. Sau khi vào Vương phủ y cũng chưa từng lớn mật tiến vào chính phòng như ngày hôm nay, mà là lựa chọn ở trong viện chờ đợi bị gọi đến.
Y còn nhớ khi đó y ở trong viện đợi hơn nửa giờ, chỉ chờ được một chữ "cút" nghiến răng nghiến lợi.
Lúc đó y như được đại xá, không kịp chờ đợi mà "cút" thật, tự nhiên không lưu ý thanh âm kia sao lại khàn giọng khó nghe, cũng chưa từng ngẫm nghĩ tình hình kì dị trong Vương phủ.
Sau đó y ở trong thiên viện một thời gian dài, mới chính thức kiến thức đến như thế nào "Thỏ khôn chết. Chó vô dụng (1)". Những người kia ước chừng là cảm thấy Vĩnh An vương không còn, y cũng không sống được, cho dù là người trong cung đến hay vài hạ nhân trong phủ, làm việc đều chưa bao giờ cấm kỵ y.
Cũng là khi đó y mới biết, thì ra bên ngoài đồn hoàng đế Lý Tung và Vĩnh An vương tình như thủ túc, thật sự chỉ là đồn đại mà thôi.
Tất cả đều là giả.
Hoàng đế Lý Tung bây giờ vốn chỉ là con thứ của Hiển Tông hoàng đế. Trước hắn còn có một vị con trưởng đích tôn Lý Chính. Lý Chính rất được Hiển Tông yêu thích, sau khi Hiển Tông lên ngôi liền lập tức phong hắn làm Thái tử, từ đó vẫn luôn được bồi dưỡng giáo dục như Thái tử. Mà so sánh với hắn, con thứ Lý Tung liền bị quên nhiều.
Mặc dù hắn và Lý Chính là huynh đệ ruột cùng mẹ, mà quan hệ với huynh trưởng lại chẳng hề thân thiết, lại thân thiết với Thế tử Lý Phượng Kỳ hơn rất nhiều, thường xuyên ở lại phủ Vĩnh An vương. Nghe đâu Lý Phượng Kỳ từ nhỏ tính tình quạnh quẽ, cho dù Thiên tử trước mặt cũng keo kiệt nói cười, mà chỉ có với Lý Tung thập phần che chở, cơ hồ coi hắn là đệ đệ ruột mà thương yêu.
Sau đó Thái tử Lý Chính ra ngoài săn bắn bị đâm bỏ mình, Hoàng đế Hiển Tông bị đả kích lớn bệnh nặng một trận, không bao lâu liền buông tay nhân gian, trước khi chết mới hạ chiếu truyền ngôi cho con thứ Lý Tung.
Lúc đó Lý Tung mới mười bảy tuổi, lại chưa bao giờ được dạy dỗ như Thái tử, với chính sự một chữ cũng không biết. Không ít lão thần mượn cơ hội cậy già lên mặt, ý đồ bắt bí tân quân, không cho Lý Tung chút mặt mũi nào. Vẫn là Lý Phượng Kỳ nắm Khiếu Thuyết Đao được Hoàng đế Thành Tông ban cho, nổi giận chém ba tên đại thần ngay trên đại điện Kim Loan, mới trấn trụ được một đám lão thần rục rà rục rịch.
Mà từ khi giận dữ trên điện Kim Loan, hung danh của Lý Phượng Kỳ liền nâng cao hơn một bậc.
Đương nhiên, những thứ này đều là lời truyền miệng Diệp Vân Đình nghe được, thật giả làm sao y không có cách nào chứng thực, mà trải qua hai đời, điều duy nhất y có thể xác định là, Kim Thượng khẳng định kiêng kỵ Vĩnh An vương.
Về phần tình nghĩa huynh đệ, có lẽ từ trước có, mà sau khi đăng cơ lại không biết còn sót lại bao nhiêu.
Bằng không cũng không đến nỗi làm nhục một người bệnh không còn sống được lâu như vậy.
Diệp Vân Đình nhìn nam nhân đầy người chật vật, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, giương giọng gọi Quý Liêm chờ ở gian ngoài đi đánh một thùng nước nóng đến.
Còn y mở hết các khung cửa sổ trong phòng ra cho thông gió thông khí. Cái nhà này ước chừng là đóng kín quá lâu, ngoại trừ mùi thiu nước canh từ màn trướng tán phát ra, còn xen lẫn mùi bụi bặm ẩm mốc. Đừng nói là người bệnh nặng, cho dù là y ở bên trong một lúc, cũng có loại cảm giác sắp thở không nổi.
Quý Liêm rất nhanh đã mang nước lại đây, chỉ là cũng chỉ có một chậu nước lạnh.
Diệp Vân Đình cau mày: "Không phải nói muốn nước nóng sao?"
"Ta không tìm thấy nhà bếp ở chỗ nào, mấy tỳ nữ này đều như người câm, hỏi cái gì cũng không phản ứng." Quý Liêm càng nói càng cảm thấy không đúng, chờ đến lúc nhìn thấy người nằm trên giường, không khép được miệng, che miệng lại cả kinh hỏi: "Vĩnh An vương sao lại thành bộ dáng này?"
"Thôi, nước lạnh chắc cũng có thể chấp nhận dùng được." Diệp Vân Đình buông lông mày ra, liếc mắt nhìn người trên giường, cởi ngoại bào hỉ phục dày nặng, cuốn ống tay áo lên, đem khăn trong nước thấm ướt rồi vắt khô: "Chuyện trong Vương phủ ta rảnh rỗi lại nói cho ngươi. Trước tiên người đi tìm xem có đệm chăn sạch sẽ hay không, tiện đường chuẩn bị thêm nước đến. Hôm nay trước tiên phải thu thập sạch sẽ gian nhà này đã."
Y một bên giao phó, một bên cẩn thận dùng khăn ướt lau mặt cho Lý Phượng Kỳ.
Mặt người này cũng không biết đã bao lâu chưa lau qua, khóe miệng với cằm còn lưu lại vết máu đã biến thành màu đen. Vạt áo trước ngực bị vết máu đen đỏ và màu nâu canh thuốc nhiễm đến loang lổ khắp nơi.
Diệp Vân Đình than thở trong lòng. Một đời kiêu hùng, cuối cùng lại lưu lạc tới tình cảnh như thế này.
Việc này đúng là đi ra ngoài nói cũng chưa chắc có ai tin.
Tâm tư hơi chen vào, xuống tay cũng nặng hơn một chút, một tiếng rên đem Diệp Vân Đình từ trong suy nghĩ kéo trở lại, y ngưng con ngươi, vừa lúc đối thượng với một đôi mắt phượng lạnh như băng.
Người mặc dù lạc phách, ánh mắt lại nửa điểm không thay đổi, vẫn lạnh như thế, phảng phất như chứa đầy băng tuyết.
Diệp Vân Đình nhìn thẳng hắn mấy hơi thở, trong đầu nhanh chóng nghĩ nên như thế nào giới thiệu thân phận của mình.
Y không biết lúc này Lý Phượng Kỳ đã biết mình bị hoàng đế ban cho một nam Vương phi hay chưa. Nếu còn chưa biết, y lại tùy tiện nói ra, có lẽ chính là chó cắn áo rách.
Nhưng mà còn chưa đợi y mở miệng, chỉ thấy người nằm đôi môi rung động, khàn giọng mà phun ra một chữ "Cút".
Dứt lời, liền uể oải nhắm mắt lại. Chỉ có gân xanh nổi đầy trên thái dương và trước ngực kịch liệt chập trùng biểu lộ ra tâm tư bất bình của hắn.
Xem ra đã biết rồi, Diệp Vân Đình nghĩ thầm.
Lý Phượng Kỳ rõ ràng không muốn để ý tới y, Diệp Vân Đình vô ý kích thích hắn, chần chờ nháy mắt liền thả khăn xuống lùi ra, nghĩ chờ hắn bình tĩnh một ít sẽ nói rõ với hắn.
Đời này tuy rằng y cũng là bị ép gả vào Vương phủ, nhưng tâm thái dĩ nhiên ôn hòa hơn rất nhiều.
Y còn nhớ ân tình đời trước Lý Phượng Kỳ thay y chăm nom Quý Liêm, nguyện ý ở đoạn thời gian này chăm sóc hắn thật tốt. Tuy rằng không biết đời trước độc của hắn là giải như thế nào, mà trước mắt hắn chân thật là bệnh nặng hấp hối. Cho dù là muốn báo ân cũng được, hay không đành lòng thấy Chiến Thần Bắc Chiêu bị làm nhục như vậy cũng được, y đều nguyện ý dùng hết khả năng làm hắn sống dễ chịu hơn chút ít.
Huống hồ, đời trước sau khi y chết, chẳng biết vì sao hồn phách vẫn luôn bị nhốt trong mộ không tiêu tan. Quý Liêm mấy năm sau giành lấy tự do đến tế bái y, đứng trước mộ y nói liên miên cằn nhằn rất nhiều chuyện. Trong đó có nhắc tới, sau khi y chết chưa tới hai năm, Vĩnh An vương liền khởi binh tạo phản, mang binh đánh vào kinh thành, chém chết hoàng đế Lý Tung trước mặt mọi người. Sau đó liền tắm máu kinh thành, đạp lên xương trắng của thế gia quyền quý trong kinh thành đăng cơ xưng Đế.
Mà Quý Liêm cũng là vì thế mới được cứu ra khỏi phủ Quốc công, sau đó phải dưỡng bệnh hồi lâu, cuối cùng mới có thể tự mình đến tế bái y.
Diệp Vân Đình nghĩ, nếu là đời này Lý Phượng Kỳ vẫn cứ tạo phản xưng Đế, vậy nam Vương phi là y chắc chắn sẽ thành điểm ô uế trong đời Đế vương. Trước mắt nếu y có thể nắm lấy cơ hội, đạt được thỏa thuận với Lý Phượng Kỳ, thậm chí giúp hắn một tay, ngày sau hắn đăng cơ xưng Đế, nhìn trên tình cảm từng cùng chung hoạn nạn, có lẽ có thể thả cho mình một con đường sống. Đến lúc đó y sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc, mai danh ẩn tích làm một tiên sinh dạy học, cũng có thể tiêu dao sống cả đời.
Trong lòng y ba ba đánh bàn tính nhỏ, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một một lần hành động có quá nhiều ý kiến hay, tâm tư nặng nề cũng càng ngày càng minh lãng.
Trước khi ra cửa y quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Phượng Kỳ, nhẹ nhàng nói: "Ta ra gian ngoài sắp xếp hành lý. Nếu Vương gia có chuyện, nhớ để ý gọi ta."
Nói xong liền bưng chậu nước đi ra gian ngoài dọn dẹp.
Hạ nhân trong Vương phủ này rõ ràng không sai khiến được, cũng may y cũng quen tự làm mọi việc rồi, chờ Quý Liêm mang nước về xong, hai người hợp lực rất nhanh đã thu dọn gian ngoài sạch sẽ.
Quý Liêm một bên kiểm kê sắp xếp hành lý, một bên nhỏ giọng thầm thì: "Hạ nhân Vương phủ này cũng không biết là đang làm gì, chủ nhân cũng không hầu hạ, cứ như môn thần giữ cửa."
Diệp Vân Đình cười cười: "Ở phủ Quốc công không phải đã quen từ lâu rồi sao?"
Quý Liêm sưng mặt lên: "Vậy làm sao giống nhau?"
Phủ Quốc công là sớm thành thói quen, nhưng hắn vốn đang cho là Vương phủ chắc sẽ khác nhiều đây, ai biết đến phủ Quốc công cũng không bằng, phủ Quốc công ít nhất còn sạch sành sanh từ nhà ra đến sân.
Hơn nữa còn không có cơm ăn.
Hắn nói thầm trong lòng, liền không nhịn được sờ sờ bụng.
Diệp Vân Đình thấy thế cười nói: "Đói bụng sao? Bánh kẹo cưới ta cho ngươi mang theo đâu? Ăn trước một chút lót bụng đi, chờ lát nữa sẽ có người đưa thức ăn lại đây."
Đời trước lúc y một mình ở thiên viện, sẽ có tỳ nữ đúng giờ đưa thức ăn, một đĩa dưa muối một chén cơm, không thể nói là tốt hay xấu, chỉ có thể nói là vừa vặn no bụng.
Mà Quý Liêm hiển nhiên không còn tí ảo tưởng nào về thức ăn trong Vương phủ, do dự một chút nói: "Bánh kẹo cưới vẫn là giữ lại buổi tối ăn đi, ta chờ một chút nữa."
Diệp Vân Đình thấy thế lắc đầu một cái, đang muốn chế nhạo hắn vài câu, liền nghe bên ngoài truyền đến một tiếng âm thanh phụ xướng: "Ban thưởng đến, Vĩnh An vương phi tiếp thưởng."
Diệp Vân Đình cùng Quý Liêm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt xẹt qua kinh ngạc.
Ban thưởng?
Đời trước lúc này, cũng không có ban thưởng gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...