Xung Động

Vào nhà hàng, Trần Dương một tay kéo Trịnh Diệu Dương, một tay nắm tay ta, một bộ hai lớn một nhỏ thực có chút kỳ khôi, nhóc con ngó Đông ngó Tây một hồi, bắt đầu la lối ồn ào, giọng thanh thanh trong trẻo: “Daddy, ai cũng nhìn nhìn mình nga!”

Trần Dương ở bên ngoài mới chịu gọi ta daddy, gọi Trịnh Diệu Dương là uncle.

Ta ôm con bé đặt ngồi xuống ghế trẻ em, đề phòng tiểu quỷ lại náo loạn, ta cúi xuống nhíu mày nhìn đôi mắt nâu xinh đẹp của nó: “Trần Dương, ngày mai không được trốn học, không được theo dì Mary tới Thủy cung, Ok?”

“Ok.” Đáp rất mau mắn, thật đáng ngờ.

“Dương Dương…” Vừa mở miệng đã bị Trịnh Diệu Dương lừ mắt cảnh cáo, nhóc con lập tức đổi giọng, “Uncle a, máy game của con hư rồi, mua lại cái khác được không?”

“Nếu thầy giáo không mách tội gì thì có thể xem xét.” Trịnh Diệu Dương vẫn rất ra dáng người lớn nghiêm túc, có điều Trần Dương cũng đâu có sợ cậu ấy, coi như lần đầu cậu ấy đụng khắc tinh đi.

“Nhưng chú biết nha, nghề của thầy giáo là mách tội a.”

“Mồm miệng bá đạo này là học theo anh đây hả, Trần Thạc?” Trịnh Diệu Dương cười cười, hất mặt với ta.

Ta cũng không cãi, nhàn nhã ngồi khoanh tay dựa vào lưng ghế: “Học cậu chẳng phải còn tệ hơn~”

Ngồi yên được mấy phút, Trần Dương lại bắt đầu nhấp nhổm… ngần ngừ một hồi mới ngẩng đầu lên, lí nhí hỏi: “A Thạc, con xuống lầu ba được không?”

“Cha~ thì ra có ý đồ từ trước rồi. Nói thật xem, muốn làm gì đây?”

“Bữa nay là sinh nhật Tá Trì Phương, Émi với Molly đều được đi nga, con cũng đi được không?”

“Khéo quá ha?” Ta nghiêng đầu nhìn con bé, “Con không ăn hải sản lại muốn xuống dự sinh nhật bạn sao?”


“Dạ, con muốn đi, cực kỳ cực kỳ muốn đi~”

“Được rồi, để xem nào.” Ngẩng lên hỏi Trịnh Diệu Dương, “Cậu thấy sao?”

“Anh đưa con bé xuống đi.” Cậu ấy đáp rất thoải mái.

Thực ra ta cũng không muốn ăn, vì vậy liền đáp: “Vậy đổi chỗ khác.”

Trịnh Diệu Dương gật đầu đứng dậy, bế bổng Trần Dương lên, ôm con bé ra khỏi nhà hàng, ta cũng theo sau.

Cậu ấy hỏi nó: “Có quà chưa?”

“Dạ chưa có.”

Lại đưa tiểu quỷ đi một vòng mua quà đàng hoàng rồi lộn trở lại, bữa nay tâm tình Trịnh Diệu Dương có vẻ đặc biệt tốt, ngoan ngoãn phục vụ. Rốt cuộc đưa Trần Dương vào sảnh nhạc lầu ba, xác nhận rõ ràng giờ đưa đón và an ninh bảo vệ xung quanh rồi mới yên tâm rời đi.

Cậu ấy vừa bấm điện thoại vừa nói với ta: “Tôi bảo lái xe đúng giờ đến đón rồi, giờ anh đi với tôi.”

Nói xong còn cười cười rất thần bí, bộ dạng vẫn lộ ra một chút dịu dàng ôn hòa, coi bộ đang giấu giếm ý đồ gì, ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Cậu ấy gọi điện xong, một tay khoác vai ta, lôi lôi kéo kéo đi xuống, hăng hái đến mức ta cũng hơi ngạc nhiên.

“Cậu rốt cuộc tính làm cái quỷ gì?” Lên xe rồi ta mới hỏi.

“Mấy bữa nay bị đám nước ngoài hành cho nhức đầu, lâu lâu cũng phải thư giãn mới được.”

“Mấy màn thư giãn của cậu tôi không bao giờ dám khen tặng.”

“Lần này cổ vũ người ta chút coi, ít ra cũng đừng làm lơ như mọi lần chứ.”

“A, ra trước giờ cậu vẫn bất mãn với tôi thế đấy?” Ta không nhịn được bật cười, “Không phải vì lần nào cậu cũng nghèo nàn sáng kiến quá hả?”

“Anh không biết, muốn lấy lòng Trần Thạc anh vất vả chừng nào~” Cậu ấy bẻ lái rẽ vào một khúc quanh.

“Hôm nay thì biết rồi.” Ta cười khẽ.

Trịnh Diệu Dương đưa xe vào một bến du thuyền nổi tiếng của cảng*, ta có chút ngỡ ngàng, không hiểu cậu ấy kéo ta đi xa thế này làm gì.

“Còn sớm.” Cậu ấy đột nhiên tóm tay cánh tay ta, lôi ta chạy theo.

“Trịnh Diệu Dương, cậu phát khùng cái gì a!” Ta vừa cười vừa lớn tiếng, cậu ấy cũng không thèm để ý.

Cho đến khi chúng ta như hai đứa con nít chạy tới đầu bến, cậu ấy vừa thở hổn hển vừa trỏ tay chỉ chiếc du thuyền tư nhân đang neo cách đó chừng chục mét, con thuyền duyên dáng sơn trắng có chạm hai chữ màu xanh biển lóng lánh – “C&Z”

Ta giật mình kinh ngạc, tiến tới gần thêm mấy bước, nhìn kỹ một hồi nữa mới đột nhiên hiểu ra.


“Mua khi nào vậy?”

Cậu ấy đã bước tới sau lưng ta: “Được không?”

Ta khẽ cong khóe môi: “Xem ra không tệ.”

Có một người công nhân đang lau sàn tàu, vừa thấy chúng ta liền bỏ mũ, trèo lên bờ: “Trịnh tiên sinh, ngài khỏe chứ.”

“Giờ rời bến được không?”

“Nếu ra biển giờ này chắc phải nghỉ đêm trên đảo rồi.”

“Được.” Cậu ấy hăm hở lên thuyền, còn ngoái lại gọi ta, “Ha, xuống đi~”

“Cậu chắc không?” Ta nhướng mày, có chút do dự.

“Cả mùa hè chúng ta không lúc nào đi du lịch được, hóng gió biển một đêm cũng không xa xỉ quá chớ? Đừng để tôi cụt hứng mà, qua đây đi.” Cậu ấy thản nhiên nói, ánh mắt lấp lóe ý cười, biển hôm nay lặng sóng, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc đen dày của Trịnh Diệu Dương, ánh đèn mờ tối men theo từng đường nét gương mặt cậu ấy lại trở nên thực sống động, hiển hiện nguyên vẻ gợi cảm quen thuộc. Người này, mặc kệ nhìn cách nào, vẫn luôn luôn anh khí át người như vậy.

Cuối cùng, ta vẫn lên thuyền. Trên du thuyền còn hai người thợ nữa, Trịnh Diệu Dương ra hiệu bảo họ xuất cảng.

Du thuyền chạy cũng không quá nhanh, ta đứng tựa ở lan can phóng mắt nhìn về phía bờ, chỉ thấy ánh đèn rực rỡ lấp lóa.

“Có muốn xuống cabin ngủ một lát không?” Trịnh Diệu Dương nhận ra ta có chút mệt mỏi, tự nhiên đưa ra một đề nghị thật kỳ cục.

“Ngủ? Vậy cậu kéo tôi ra biển làm gì?” Ta bật cười liếc cậu ấy.

“Hồi chiều Hà phu nhân gọi cho tôi, hỏi tôi chuyện của anh.” Trịnh Diệu Dương đột nhiên nói sang một chuyện chẳng liên quan gì, có điều nghe xong lập tức ta phải kinh ngạc trợn mắt.

“Ngạc nhiên lắm hả?” Ánh mắt cậu ấy chăm chú nhìn ta hồi lâu, rốt cuộc lại rời sang mặt biển đen thẳm phía xa, “Tôi cũng hơi bất ngờ.”


“Sao không dưng lại hỏi tôi? Hồi nào tôi chọc giới thượng lưu xa xỉ ấy chú ý vậy?” Ta tự giễu.

“Bà ấy hỏi tôi, anh có bạn gái không.”

“Cái gì?” Ta bật cười châm chọc, “Lộn xộn thật! Trước mặt bà ấy tôi đã nhún nhường lắm rồi, xem ra còn chưa thấm vào đâu, bà ấy vẫn nhắm tôi được.”

“Bà ấy hỏi, nếu trợ thủ đắc lực nhất vì chuyện tình cảm mà khiến công việc bị ảnh hưởng, tôi làm chủ tịch liệu có thấy phiền lòng không.”

“Bà ấy nói vậy thật sao? Ha ha, thú vị thật~”

“Bà ấy nhắm anh rồi.” Trịnh Diệu Dương quay đầu lại, nhìn thẳng ta, “Chắc đang tính giới thiệu anh cho mấy cô nàng thượng lưu, mai anh cứ chờ xem.”

“Buồn cười, muốn chọn thì chọn cậu không phải hơn nhiều sao? Hà phu nhân biết tôi có con gái chứ.”

“Nếu tôi từng nói với bà ấy… tôi có đối tượng quan hệ ổn định rồi thì sao? Anh nghĩ bà ấy còn muốn sống sượng đề cử các vị tiểu thư cho tôi không? Trần Thạc, tôi nhắc anh nhớ, ngày mai đứng cho vững, khả năng khắc phục trở ngại của Hà phu nhân không thường đâu.” Cậu ấy bày ra vẻ mặt “ráng mà giữ lấy thân”.

“Cũng đâu ai dám đắc tội bà ấy.”

Trịnh Diệu Dương nghe xong, khẽ cười rồi quay lưng đi xuống cabin lấy đồ ăn và rượu lên, không nói thêm gì nữa.

“Không khí thế này có phải giống như người ta hay gọi là… lãng mạn không?” Ta chọc cậu ấy.

Cậu ấy vừa rót Champagne vừa nói: “Là gì cũng vậy, không thấy bị lãng phí thời gian là được rồi.”

“Thật giỏi nói bừa.” Ta giành lấy ly rượu, nhịn không được cười phá lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui