Rốt cuộc tròn ba tuần sau ta mới được bệnh viện phê chuẩn cho “mãn hạn”, mấy tháng trời bó chân bó tay, cả người đã muốn sinh rận, bụng dạ ấm ách, ta chỉ muốn rời khỏi đây cho mau. Mà vừa bước khỏi cửa phòng bệnh đã bị hai gã vệ sĩ RandyMo phái tới giám sát ngăn lại.
“Trần tiên sinh, để chúng tôi đưa ngài về biệt thự nghỉ ngơi.”
Chẳng buồn cự nự câu nào, tâm trạng ta từ sau khi Trịnh Diệu Dương đi vẫn không mấy vui vẻ, còn hơi đâu cãi cọ với bọn họ, thờ ơ gật đầu theo vào xe.
Qua một phen sinh tử, thái độ của RandyMo đối với ta có vẻ cải thiện nhiều, lời lẽ đối đáp thêm vài phần châm chọc, nhưng bớt ít nhiều độc địa, cũng không còn kiểu nhìn không vừa mắt như trước, đương nhiên, muốn thân thiết thật tình với anh ta, chắc chắn không có cửa, vì lập trường lẫn địa vị đôi bên từ đầu đã không thể hòa hợp. Ta cũng muốn nói chuyện rõ ràng với Lydia một lần, nhưng chưa có cơ hội.
“Rõ ràng nằm trong viện vẫn có thể khiến nhà Festo này loạn lên, tôi thật khâm phục cậu, Ben.”
Ta biết gần đầy nhà Festo bị “quân hùng hậu” của GT xoay muốn ngạt thở, dĩ nhiên khiến RandyMo tức điên.
Thấy ta chỉ cười nhạt, không tỏ ý muốn đấu khẩu, anh ta lại bồi thêm một câu: “Nhà Festo đúng là đáng để cậu viện đến GT, có điều đừng chơi quá tay, tôi cảnh cáo cậu.”
“Tháng trước DaMo xuất viện rồi, anh ta nợ tôi một lần, sẽ không làm căng nữa. Hiện giờ người không chịu thả tôi, là anh, RandyMo.” Ta chậm rãi nói thẳng.
Anh ta nhìn ta, lắc đầu: “Hành động của cậu luôn khiến tôi ngạc nhiên, còn gã Trịnh kia nữa, vì sao hắn chấp nhận bỏ số tiền lớn như vậy thuê GT đại diện cho cậu? Vì cái gì khiến cậu cam tâm nhận một viên đạn của hắn? Tuy đã lâu không ra mặt, nhưng hắn vẫn đang trả những khoản phí tổn kếch xù cho GT, những chuyện này thật khiến người ta khó hiểu. Chậc, công ty của hắn ở Hồng Kông không phải đang lục đục sao? Sao cậu có vẻ chẳng quan tâm mấy nhỉ?”
“Lục đục?” Ta đột nhiên bất an, chợt nghĩ ra một việc, “Anh cho người điều tra cậu ấy?”
“Không tra mà được sao? Tôi vẫn nghĩ cậu đối với chuyện của gã bạn ấy không gì không biết, giờ tôi kiếm thêm cho cậu một tin hay, cậu nên biết ơn tôi mới phải. Tập đoàn Thành Nghiệp nhúng tay vào rồi, công ty của anh bạn Trịnh nếu không xử lý cho yên, chưa chắc đã giữ được.” Anh ta lạnh nhạt nói.
Trong lòng ta một trận rối loạn, ngoài miệng vẫn kìm lại: “Trịnh Diệu Dương không dễ chịu thua vậy đâu!”
Cậu ấy một lời cũng không hở ra, một câu cũng không tiết lộ, này tính là gì?! Ý tốt giấu giếm hả?! Phi, Trịnh Diệu Dương từ đầu đến cuối chưa từng định để ta thâm nhập vào thế giới đích thực của cậu ấy, bất kể thân thể thân mật tới mức nào, tinh thần vĩnh viễn không thể hòa hợp khăng khít. Lẽ nào chúng ta mãi mãi là hai kẻ không thể dung hòa, hai quỹ đạo không bao giờ trùng khớp.
RandyMo không hiểu cố tình hay vô ý lên tiếng: “Nghe cậu dùng giọng điệu này nói chuyện tin tưởng người khác, đúng là lần đầu.”
“Tôi cũng có thể tin tưởng anh, chỉ tiếc, chúng ta ngay từ đầu đã không đứng trên cùng một con đường, anh là quý tộc, tôi là bần dân.”
“Chuyện cười này của cậu không đáng cười chút nào.”
“Giờ có mấy chuyện cười đáng cười đâu?” Ta tiến lên đối diện với anh ta, “RandyMo, ngày mai tôi đi Hồng Kông, anh đừng cho người cản tôi, tôi không phải phạm nhân của anh, cũng không thân thích gì hết.”
“Là tôi tưởng tượng hả? Cậu đối với tên Trịnh kia, không, phải nói là hai người với nhau… cậu hiểu ý tôi rồi, tiếp tục như vậy… rất nguy hiểm.” Vẻ mặt anh ta lạnh nhạt nhưng lời lẽ vô cùng sắc bén, “Nếu các người là thứ quan hệ ấy thật, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tìm được lý do thích hợp để gạt đám GT ra, cậu sẽ không giành được quyền giám hộ.”
“Tôi là loại người nào, không phiền anh lo. Tôi có thể nói rõ cho anh, cậu ấy rất đặc biệt với tôi, anh muốn chuyện gì cũng khuấy tung lên thì tùy, tôi sẵn sàng tiếp, có chuyện gì cứ nhắm thẳng vào tôi đây này, đừng quanh co dài dòng.”, nói đủ thẳng thừng, không một phân nể nang.
RandyMo dùng cặp mắt xanh lục nhìn xoáy ta hồi lâu, rốt cuộc quay lưng bỏ đi.
Chiều hôm sau ta xách một túi hành lý ra sân bay, không cần biết bản năng có bao nhiêu ác cảm với thành phố kia, hai chân vẫn tới lúc lần tìm trở về. Vừa xuống máy bay, mặc kệ mệt mỏi, ta đến thẳng bar Phong Vận.
Quán bar lúc rạng sáng vẫn náo nhiệt, anh chàng pha rượu A Minh lần trước không đứng ở quầy, cũng chẳng biết còn phục vụ “Băng Phách” không. Ta quẳng túi vào một góc, đi thẳng vào tìm Bolde.
Người đang ở trong, Bolde vừa thấy ta đã ồn ào: “Ối!! Trời ạ, Trần Thạc, là Trần Thạc hả?! Sao lại về đây? Không báo cho mọi người một tiếng a, anh tệ thật, đã liên lạc với anh Trịnh chưa?”
Ta hỏi luôn: “Bolde, tôi hỏi cậu chuyện này, Trụ Phong sao rồi?”
Vẻ mặt cậu ta chớp mắt cứng lại: “Anh nghe được gì rồi?” Xem ra có chuyện thật, cậu ta thấy ta gật đầu mới nói tiếp, “Kế toán sai sót nghiêm trọng, hụt một lượng vốn lớn, hội đồng quản trị cũng có vấn đề, có người đang ngầm thu mua cổ phiếu, nội bộ công ty giờ chia thành mấy phe, buộc anh Trịnh phải thanh sát toàn bộ.”
Ta hỏi dồn: “Tra ra ai phá chưa? Thọc một cú thế này, đủ độc đây!”
Bolde cúi đầu im lặng mấy giây, rốt cuộc phun ra ba chữ: “Trương Ký Vân.”
Lòng ta chấn động, gằn giọng chửi: “Mẹ kiếp.”, quay lưng bỏ đi, Bolde cũng không gọi lại.
…
Khi ta đã đứng trên hành lang tầng mười quen thuộc của Lệ Nguyệt Cung, móc chiếc chìa khóa phòng 305 vẫn luôn giữ trong người ra, hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào phòng. Ta không muốn ở khách sạn, vì vậy ngay từ đầu đã định về đây.
Bật đèn phòng khách, ném túi xách xuống đất, ta quăng mình xuống sô pha, ngồi ngây người một hồi, chỉ cảm thấy đầu đau mắt mỏi, rốt cuộc lại đứng lên nhặt túi đi vào phòng ngủ, nhưng vừa đẩy cửa ra, ta đã lại một lần cứng người… Dưới ánh đèn mờ tối, một nam một nữ trên giường, trần truồng, cơ thể hoàn mỹ bên trên nóng nảy quay ngoắt lại, khí thế áp đảo, bốn mắt vừa đụng nhau, cậu ấy và ta cùng lúc giật mình kinh ngạc…
“Trần Thạc?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...