Thời Xuân Thu, có một người tên Đông Quách tiên sinh đi tới nước Trung Sơn.
Một buổi sớm, ông đang tập tễnh dắt con lừa thồ sách đi trên đường, bỗng có một con chó sói chạy tới trước mặt, vươn cái cổ dài đáng thương nhìn Đông Quách tiên sinh, khẩn cầu ông:
– Tiên sinh, tôi giờ đang bị Triệu Giản Tử đuổi theo, mắt đã nhìn thấy cái chết. Nếu ngài giấu tôi vào cái túi này, cứu sống tôi, ân đức của ngài, nhớ ơn cứu mạng, nhất định tôi sẽ báo đáp.
Đông Quách tiên sinh nói:
– A, a! Ta giấu ngươi, Triệu Giản Tử mà nổi giận thì ta mang tội chết, ông ta là Tướng quốc nước Triệu. Đến lúc đó, mạng ta còn không giữ được, sao có thể giữ được mạng nhà ngươi? Sao còn chờ được ngươi đền ơn? Chẳng qua, giờ thấy ngươi đáng thương nên ta dù có gặp nguy cũng không thể từ chối.
Nói xong, ông bỏ sách trong túi ra, cho con sói vào trong túi, chỉ sợ hở cái miệng, cái đuôi ra ngoài, che che đậy đậy mãi mới xong. Sau đó buộc cái túi lại, đưa lên lưng lừa, để con lừa đứng bên đường.
Một lát sau, Triệu Giản Tử cùng đám quân lính kéo tới, ông ta thấy con sói đột nhiên biến mất sinh nghi, tức giận rút kiếm, chém vào thành xe, nhìn Đông Quách tiên sinh, mắng:
– Kẻ nào che giấu hướng chạy của con sói sẽ như cái xe này!
Đông Quách tiên sinh quỳ xuống, nói:
– Buổi sớm tôi bị lạc đường, sao có thể biết được tung tích của con sói? Ngài quyền cao chức trọng, tôi lại ngu ngốc, sao biết được hướng con sói chạy. Sói vốn là kẻ tham lam độc ác, tội cao như núi, ngài giết được nó là hợp với lòng người. Đường đi lối lại rất nhiều, tôi sao biết được con sói chạy đường nào.
Triệu Giản Tử nghe thấy Đông Quách nói có lí, liền bỏ đi.
Một lát sau, khi Triệu Giản Tử đã đi xa, Đông Quách tiên sinh mở miệng túi thả cho con sói ra ngoài, cho nó trốn đi.
Con sói được cứu, nhưng nó không nhớ chút nào tới lời hứa trước đây, ngược lại, còn nói với Đông Quách tiên sinh:
– Bây giờ ta đói quá, nếu không được ăn cái gì thì ta chết mất. Ngươi đã cứu ta, vậy thì cứu ta cho chót. Ngươi hãy đem thân cho ta no bụng!
Nói xong, sói bèn xông vào Đông Quách tiên sinh.
Đông Quách tiên sinh vừa thủ thế, vừa mắng con sói:
– Ngươi là đồ vong ân bội nghĩa, thật là đồ lang sói. Ta đã cứu sống ngươi, ngươi đã không báo đáp, giờ lại còn chuyển ơn thành oán.
Thấy Đông Quách tiên sinh hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa, con sói rất đắc ý vì nó biết Đông Quách tiên sinh sắp thành miếng mồi ngon của nó.
Lúc đó có một ông già đốn củi đi qua, thấy tình hình như thế, ông lập tức khuyên con sói:
– Nhà ngươi sao lại muốn ăn thịt Đông Quách tiên sinh?
Con sói trả lời:
– Là vì ông ta muốn giết chết ta ở trong cái túi này.
Ông lão lại quay sang hỏi Đông Quách tiên sinh:
– Sao ông lại cho con sói vào trong cái túi? Có đúng ông đã làm như thế không?
Đông Quách tiên sinh kể lại câu chuyện cho ông lão nghe, ông lão hiểu sự việc, nói với sói:
– Ta không tin! Cái túi nhỏ thế này, sao có thể chứa ngươi to như thế?
Con sói muốn chứng tỏ lời của mình đúng, bèn nhảy vào trong túi cho ông lão xem.
Ông lão vội lấy dây buộc miệng túi lại, sau đó dùng cái rìu sẵn có trên tay, đánh chết sói, nói với Đông Quách tiên sinh:
– Đối với cái loại thú dữ tuyệt đối không được thương xót!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...