Hệ thống chặc lưỡi, cất giọng đầy cảm khái.[Nếu là vậy thì mọi chuyện đơn giản biết bao nhiêu, nhưng nó lại không như vậy mới phiền chứ.][Mặc dù chúng tôi sống trong nền văn minh tiên tiến nhất nhì vũ trụ, cũng dùng chính sự văn minh đó để cứu hành tinh của mình.
Thế nhưng thế giới tâm linh… là điều chúng tôi không thể nào phủ nhận được.Có một điều mà phần lớn các hành tinh lạc hậu đều không biết - thần thức của con người là một thứ vô cùng thần kỳ.
Trong phương pháp giải cứu hành tinh của mình, chúng tôi cũng nhờ vào sức mạnh của thần thức một phần.
Do đó, chỉ cần con người có niềm tin mãnh liệt vào một tôn giáo nào đó thì chắc chắn tôn giáo đó sẽ tồn tại.
Thần thức là một thứ thần kỳ như vậy đấy.]Phó Trạc Mẫn trợn to mắt, không che giấu nổi sự kinh ngạc của bản thân: "Thật vậy ư? Nếu vậy, nghĩa là Thần Phật hay Chúa Trời gì đó đều tồn tại sao? Ôi trời…"[Sự thật là vậy đấy.
Nên là, trong quá trình làm nhiệm vụ thì chúng tôi cũng phải cẩn trọng rất nhiều, không khéo sẽ đụng chạm đến thế giới tâm linh, từ đó gây ra những biến số xấu hoặc hậu quả khôn lường.
Nói chung là có nhiều thứ cần phải suy tính lắm, không hề đơn giản như mọi người vẫn nghĩ đâu.]"Wow, đúng là không tưởng tượng được.
Nhưng… cơ hội thứ ba mà mày đã nhắc tới lúc nãy là…"[Ừ thì… vì anh là người không có đức tin tuyệt đối vào một vị tối cao nào đó, nhưng cũng chẳng phải người theo thuyết vô thần nên tôi thấy anh rất thích hợp cho nhiệm vụ lần này.]"Nó… liệu nó có gì đặc biệt hơn nhiệm vụ ở thế giới tu tiên không?"Hệ thống chặc lưỡi.[Tôi nói đủ nhiều rồi, không thể tiết lộ với anh nhiều hơn nữa.
Nhưng tôi nói anh nghe nè, anh có từng suy nghĩ kết cục của anh sẽ ra sao chưa? Sau khi hoàn thành mục tiêu ở thế giới tu tiên?]"Chắc cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì cho cam, nhưng ít nhiều gì thì cũng đỡ hơn phải nai lưng ra làm công vô thời hạn, tính tao không thích bị bóc lột đến tận xương như vậy."[Ờm… cũng trách tôi lúc đó không nói rõ cho anh.
Thực ra là có thời hạn, chủ yếu là dựa vào thành tích của anh nữa.
Như tôi nè, tôi cũng đang cố gắng để hoàn thành thành tích được đề ra, được như vậy thì anh sẽ có thể trở thành công dân hợp pháp ở hành tinh.
Tuy tôi là công dân của hành tinh rồi và mục tiêu của tôi cũng khác của anh, nhưng tôi có nhiều bạn bè đến từ thế giới khác như anh, họ đã thành công trở thành công dân của hành tinh, đó là sự thật đó.]"Chà, nếu vậy thì giống như lại được sống thêm một kiếp nữa.
Sao lúc đó mày không nói rõ? Tao còn tưởng phải làm tay sai vô thời hạn mà chẳng nhận được gì nên mới từ chối ngay."[Thì cũng do anh hấp tấp, à mà, nếu anh có hỏi thì tôi cũng không nói rõ cho anh được.
Ai da, thực ra đó cũng là quy định thôi, tụi tôi không được phép tiết lộ quá nhiều chuyện cho ký chủ đâu, ký chủ tin thì tin còn không tin thì thôi, lắm miệng là bị phạt nặng lắm.
Mà đây, lại nói về đề tài kia, cái kết cục mà anh chọn, sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ xưng bá ở thế giới tu tiên thì anh sẽ phát hiện tất cả như một giấc mơ, còn anh thực ra đã chết rồi và đang trở thành một vong hồn, chỉ có thể bất lực nhìn người thân đau đớn, nhìn kẻ thù khoái trá trước cái chết của mình.]Phó Trạc Mẫn cười khan hai tiếng, gương mặt vô cảm vì chẳng biết nên bày ra cảm xúc gì cho phải: "Đúng là người tàn ác thường sống thảnh thơi."[Làm gì có bữa cơm nào miễn phí, nói ra thì cái kết cục đấy phụ thuộc vào nhiều thứ lắm.
Như do duyên số của bản thân anh, do nhiệm vụ anh phải làm… sau đó bên tôi sẽ tính toán và tìm ra cái kết phù hợp nhất cho anh…]"Dù cái kết không giống nhau nhưng nội dung chính thì vẫn vậy chứ gì."Hệ thống cười hề hề.[Không muốn làm việc cho tư bản thì phải chịu thôi, như tôi nói đó, làm gì có bữa cơm nào miễn phí.]Phó Trạc Mẫn trầm ngâm, nếu vậy thì hiện tại anh chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Có chăng, hệ thống cũng hiểu được bản tính cầu sinh vô cùng mãnh liệt của anh, do đó mới đưa ra con đường này.
Nếu đổi lại, trong trường hợp anh là một kẻ không có mong cầu với sinh mệnh thì mọi chuyện đã chẳng có cơ hội phát sinh.Từ nguyên nhân rốt ráo ấy, sự lựa chọn mà hệ thống đưa ra cũng không quá tệ.
Miễn là có sống thì sống ở nơi nào cũng có sự cạnh tranh, sự tàn khốc nhất định mà thôi, chẳng có sự sống nào lại hoàn toàn thảnh thơi, nhàn nhã.
Đã là con người sống ở đời, không khổ thân thì sẽ khổ tâm, mà không khổ tâm thì sẽ khổ thân.Nếu nói là không khổ, có chăng là những bậc đã chứng thánh, khi ấy họ đã diệt được bản tính tham sân si ái dục cơ bản của con người, quán được vô thường, dùng ý chí và trí tuệ để vượt lên những thứ tầm thường nhằm muốn cầu về chốn vô thượng vô biên không còn sự đầu thai luân hồi, chấm dứt hẳn tất cả các sự khổ.
Không cần phải nói, ai cũng hiểu được những bậc ấy vô cùng ít ỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...