Ba ngày sau."Các ngươi nhìn kẻ rách rưới này đi, bộ dạng như vậy còn dám vác mặt đến đây ghi danh sao? Đúng là nực cười!""San thiếu nói đúng đó, tên ăn mày nhà ngươi đừng ỷ nơi đây không có thủ vệ mà đến ăn vạ nhé.
Nơi đây kỳ tài lớp lớp đấy, tên ăn mày xấu xí nhà ngươi biết điều một chút, cụp đuôi ngậm miệng mà cút cho nhanh đi."Bấy giờ, bốn phương tám hướng đều vang lên âm thanh tán đồng pha lẫn cười nhạo, ai nấy đều là một dáng vẻ xem kịch.“Nơi đây” trong lời hai kẻ kia, không phải nơi nào khác, chính là nơi diễn ra cuộc thi tuyển chọn nhân tài.
Mà người đang bị nhục mạ một cách vô cùng thê thảm lại là Phó Trạc Mẫn.Nói đến bề ngoài của bản thân, thực ra Phó Trạc Mẫn cũng có chút bất đắc dĩ.
Ba ngày trước, sau khi y kì kèo thành công với hệ thống, y liền đem ba con tiểu điểu vứt vào không gian tùy thân rồi đem đi bán.Nói một chút về tiền tệ thì dị giới này có hai dạng tiền tệ.
Thứ nhất là dạng ngân lượng phổ biến trong phim cổ đại mà y đã từng trông thấy trên màn ảnh, đơn vị tiền tệ bao gồm xu, đồng, văn và quan.
Một xu bằng một ngàn đồng ở hiện đại, một đồng bằng mười ngàn ở hiện đại, một văn bằng một triệu ở hiện đại và một quan thì bằng mười triệu ở hiện đại.Về vật giá nơi dị giới thì một cái bánh bao có giá năm xu, không đắt không rẻ, chung quy không có tiền thì khó sống, thời nào cũng thế.Còn dạng tiền tệ thứ hai chính là linh thạch.
Linh thạch là thứ có thể tìm thấy sau khi giết linh thú, nhưng chỉ linh thú ở đại lục trung cấp trở lên mới có linh thạch.
Hiển nhiên là ở đại lục cấp thấp như đại lục La Bách vẫn có thể sử dụng linh thạch, nhưng vấn đề là trong thân thể của linh thú ở đại lục cấp thấp đào không ra linh thạch.Nguyên nhân là vì thần lực ở đại lục cấp thấp rất yếu ớt, hơn nữa còn không đủ thuần khiết.
Do đó, trong thân thể của linh thú ở các đại lục cấp thấp không thể sản sinh ra linh thạch, cũng như việc tu luyện giả ở đại lục cấp thấp sẽ không có đủ tài nguyên để tu luyện.
Nếu muốn trở nên càng cường hãn thì nhất định phải đến đại lục cấp cao hơn.Lại nói về việc bán tiểu điểu, ông chủ của cửa hàng đó thấy dáng vẻ Phó Trạc Mẫn lôi thôi nên nảy ra ý định ép giá.
Phó Trạc Mẫn lười nói nhiều, trực tiếp thu lại ba con tiểu điểu bước sang cửa hàng thu mua bên cạnh.Ông chủ thấy vậy vội vàng giữ Phó Trạc Mẫn lại, liên tục nói mát nhằm khiến y nguôi giận.
Sau đó ông ta xem xét kỹ càng một lượt, cảm thấy ba con tiểu điểu này không tồi.
Nên biết, ở đại lục La Bách thì người có không gian tùy thân chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Do đó, muốn giữ nguyên dạng của linh thú mang đến cửa hàng rồi bán ra, chính là chuyện không thể.Tuy mọi người đều sẽ tìm hiểu bộ phận đáng giá của linh thú, giữ gìn nó nguyên vẹn nhất có thể, vết cắt xẻ cũng rất sắc bén.
Thế nhưng làm sao có thể so sánh với một con linh thú còn nguyên vẹn chứ? Hơn nữa ba con tiểu điểu này của Phó Trạc Mẫn cũng không có vết thương gì nhiều, đích thị là vô cùng tốt.Ông chủ thấy Phó Trạc Mẫn khó chơi, không phải người dễ bị chèn ép, lại thầm trách bản thân sơ xuất, dù bề ngoài Phó Trạc Mẫn không ra làm sao nhưng y sở hữu không gian tùy thân, đó là thứ kẻ bình thường sẽ có ư? Do đó, ông chủ cũng không dám tiếp tục giở trò, nghiêm túc nói ra cái giá một văn tiền.Tuy ba con tiểu điểu này không bị thương gì nhiều, lại nguyên hình nguyên dạng, thế nhưng dù sao nó cũng chỉ là linh thú bậc sơ cấp, nếu thu mua với giá cao hơn thì khi bán ra, ông ta nhất định sẽ không lời bao nhiêu.Phó Trạc Mẫn cũng hiểu rõ, cái giá đó rất phù hợp.
Do đó y cũng không tiếp tục kỳ kèo, sảng khoái gật đầu, giao linh thú, nhận tiền rồi trực tiếp đi mua một con ngựa, bắt đầu lên đường đi đến địa phương tổ chức cuộc thi.Bấy giờ, Phó Trạc Mẫn cảm thấy bản thân cũng khá may mắn.
Vì ở hiện đại, gia đình y cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, về chữ nghĩa lẫn những bộ môn mà tầng lớp trung lưu trở xuống khó có thể chạm đến, y đều được tiếp xúc từ khi còn nhỏ.
Ví như cưỡi ngựa chẳng hạn, do đó khi đến nơi này, y mới có thể thuận tiện di chuyển như thế.Dọc đường đi, Phó Trạc Mẫn không hề rảnh rỗi, trái lại y vô cùng bận rộn, bận rộn đến mức không có thì giờ để ý tới những thứ xung quanh.Trong không gian tùy thân của y có tất thảy bảy cánh cửa được xếp thành hình vòng cung, bảy cánh cửa đó cũng mang màu sắc của bảy sắc cầu vồng.Ngoại trừ sáu cánh cửa còn lại đang đóng chặt thì cánh cửa đầu tiên mang màu tím đã được mở ra.
Bên trong chính là phòng sách mà hệ thống đã nói qua.
Phó Trạc Mẫn thật sự đã bị choáng ngợp khi bước vào cánh cửa màu tím ấy.Phòng sách bên trong hệt như một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, mỗi mỗi kệ sách đều chứa đựng vô số các quyển sách dày cộm.
Ở giữa phòng có một bộ bàn ghế, trên chiếc bàn đó đã đặt sẵn một quyển sách, bên trên quyển sách có dòng chữ "bí pháp tu luyện cao cấp", hiển nhiên đó là phần thưởng y dành được.Còn xung quanh bộ bàn ghế ấy đều là tầng tầng lớp lớp những kệ sách, đích thị là vô cùng hoành tráng.
Ngay cả khi y đi thăm thú bảo tàng sách ở hiện đại thì ở bên trong bảo tàng sách ấy, cũng không thể nhiều sách bằng căn phòng màu tím này.Phó Trạc Mẫn đã thăm dò một lượt, sách bên trong phòng đều có nội dung về dị giới này, Phó Trạc Mẫn không khỏi xuýt xoa không ngừng, hệ thống đúng là quá trâu bò rồi.Vì vậy, suốt dọc đường Phó Trạc Mẫn đều say sưa đọc sách, chủ yếu là y muốn bổ sung kiến thức về thế giới này.
Nơi đây cũng không phải hiện đại, mạng người hệt như một con kiến hôi, nếu không cẩn thận sẽ đi chầu ông bà ngay.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, do đó y nhất định phải biết tường tận mọi chuyện.
Lại nói, đối với một học bá như y thì những kiến thức này tựa như muối bỏ biển, y không hề cảm thấy áp lực, trái lại càng đọc càng hăng.Cũng nhờ Phó Trạc Mẫn tích cực học tập, do đó quyển bí pháp tu luyện cấp cao kia, y cũng đã lĩnh ngộ được đôi ba phần.
Hiện tại, thực lực của y không còn nằm ở ngưỡng cửa đầu tiên là tu luyện thành công thần lực, mà y còn có thể sử dụng ít chiêu thức để chiến đấu, công lực đích thị không tồi, ngay cả hệ thống cũng cất tiếng khen ngợi y một tiếng.Trở về hiện tại, là do Phó Trạc Mẫn quá chú tâm vào việc học tập và tu luyện mà nhất thời quên mất vẻ bề ngoài của bản thân.
Y vừa đến nơi này vào tối qua, sau khi đến quán trọ thuê một gian phòng, tắm rửa một trận thật thống khoái, y lập tức lăn ra ngủ.
Ba ngày qua bôn ba bên ngoài, gió bụi mịt mù, thời gian cấp bách, y căn bản là không được nghỉ ngơi một cách tử tế.Sáng nay, sau khi ngủ được một giấc ngon lành, Phó Trạc Mẫn tinh thần sảng khoái chạy đi ăn thịt nướng rồi nhanh chóng chạy đến địa điểm diễn ra cuộc thi.
Nơi đây được gọi là Quảng trường Túc Tri, diện tích vô cùng rộng lớn, chừng khoảng mấy ngàn người tụ tập đến cũng sẽ không thành vấn đề.Vì việc ghi danh chỉ diễn ra trong một ngày duy nhất, nên hôm nay Quảng trường Túc Tri thập phần náo nhiệt.
Nói ra thì ở địa phương đông đúc như vầy, dù cho Phó Trạc Mẫn có là ăn mày thật đi chăng nữa thì cũng không có ai rảnh rỗi mà để ý đến y, vì ai nấy đều đang bận xếp hàng để có thể sớm được ghi danh.Nhưng Phó Trạc Mẫn lại có phần xui xẻo, khi y bước đến định xếp hàng thì có hai nữ nhân quần là áo lượt bước đến, tư thái vô cùng kiêu ngạo đẩy Phó Trạc Mẫn ra một bên mà đứng vào trong hàng.
Phó Trạc Mẫn đúng là hơi giật mình, không nghĩ hôm nay y lại gặp phải chuyện thị phi.Phó Trạc Mẫn cũng không phải người nóng nảy hay thích tranh cãi, vì vậy y liền nhỏ nhẹ nói một tiếng, kêu hai người phía trên di chuyển xuống dưới mà đứng, rõ ràng y là người đến trước.
Tuy Phó Trạc Mẫn không thích thị phi, nhưng y cũng không phải thánh mẫu, có thể nhẫn nhịn dù bị khinh khi.Hai nữ nhân kia lại càng ngạc nhiên, hiển nhiên là không nghĩ kẻ khố rách áo ôm như Phó Trạc Mẫn dám lên tiếng nhắc nhở bọn họ.
Hai nữ nhân lập tức ngươi một câu ta một câu, triệt để nhục mạ Phó Trạc Mẫn không còn chút thể thống gì, những từ ngữ khó nghe đều được bọn họ thốt ra khỏi miệng một cách vô cùng trơn tru.Phó Trạc Mẫn giận quá hóa cười, lại thấy những người xung quanh cũng đang hùa theo hai nữ nhân kia khinh miệt y.
Phó Trạc Mẫn không khỏi ngước mắt nhìn trời, lẩm bẩm thốt ra một câu hỏi vô cùng kinh điển: "Vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao?"Hệ thống lại rất chân thành đáp lời Phó Trạc Mẫn.[Đúng vậy đó ký chủ.
Vẻ về ngoài rất quan trọng.
Vô cùng quan trọng.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...