Nghiêm Trang rất khách sáo dẫn ta đến nhà ăn. Đèn đuốc sáng trưng. Có lẽ ngoại trừ Tiểu Hắc, những người khác đều tập trung ở đây.
Hà Đồng vẫn trang điểm loè loẹt như thường, bên cạnh gã có một cái ghế gỗ sơn đỏ còn bỏ trống, chẳng lẽ là để dành cho ta sao? Ta dùng ánh mắt biểu đạt nghi vấn của mình, Nghiêm Trang mỉm cười gật đầu, khẳng định bi kịch của ta.
Ta không nói lời nào ngồi xuống, mùi phấn thơm liền ập vào mũi. Mùi hương này phối với Hà Đồng, thật đúng là phí của trời mà.
Hà Đồng lúc này đã thay một cái váy bằng sa mỏng màu xanh nhạt, lông chân như ẩn như hiện, quá mức tàn phá thần kinh. Ta miễn cưỡng dời đi đường nhìn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn bụng, không dám ngó nghiêng nữa.
Nhưng mà dù sao người ta cũng là người đứng đầu một môn phái, ta điều chỉnh tâm tình xong, cố gắng cười một cái chào gã.
Hà Đồng nhe răng cười, làm một động tác “thỉnh”.
Ngồi ngay bên cạnh gã thì cho dù trước mắt là một bàn sơn hào hải vị cũng trở nên vô vị nhạt nhẽo. Ta cắm đầu bới mấy đũa, đánh nhanh thắng nhanh ăn cho xong.
Cả bữa cơm, không ai lên tiếng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Lấp đầy bao tử, ta định bụng cáo từ về phòng, không ngờ Hà Đồng đã trước một bước, vỗ vỗ vào tay Nghiêm Trang. Ta còn đang cảm thấy kỳ quái, chợt thấy gã đứng lên rời khỏi bữa ăn. Ta mừng rỡ, cũng muốn đi ngay sau đó, nhưng Nghiêm Trang đã ngăn ta lại: “Lý chưởng môn, tôn sư mời ngài đến phòng trà, có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài.”
Ta đầy bụng nghi hoặc, có gì muốn nói sao vừa rồi không nói?
Nghiêm Trang nhìn thấy ta nghi ngờ, nhỏ giọng giải thích: “Ở đây đệ tử rất đông, không tiện nói.”
Được rồi. Thân là chưởng môn, lo lắng đề phòng trước sau như vậy, ta cũng hiểu được.
Phòng trà ở trên đỉnh lầu ba, màn trúc cuốn cao cao, bước vào trong liền thấy Hà Đồng ngồi giữa phòng, đằng trước đằng sau đều có lụa mỏng che phủ, mờ mờ ảo ảo.
Nghiêm Trang vén lên lụa mỏng bước vào, Hà Đồng ngồi sau màn lụa khẽ gật đầu với ta, tiếp theo lụa liền rũ xuống. Ta có thể thấy được bóng Nghiêm Trang đi đến bên cạnh gã, nắm lấy bàn tay đang giơ cao của Hà Đồng. Rốt cuộc là trình diễn cái gì vậy chứ?
Đầu ta nhanh chóng chiếu lại một màn của Phan Khổng và Lưu Tịch.
Giọng nói của Nghiêm Trang truyền ra: “Sư tôn từ nhỏ cổ họng đã có dị vật, không thể nói chuyện thời gian dài. Thật không dám giấu diếm, ta bởi vì biết thuật Tâm linh tương thông, cho nên mới được tuyển làm đại đệ tử, thay sư tôn nói năng. Cũng bởi vì như vậy, những lời sau đây đều là lời của sư tôn, nếu như có chỗ nào thất lễ, mong Lý chưởng môn đừng trách tội.”
Thì ra là vậy, đúng là mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm khác nhau.
“Vậy ngươi gọi ta qua đây, rốt cuộc muốn nói gì?” Ta hỏi.
Nghiêm Trang nhẹ nhàng hỏi: “Tên đệ tử theo ngươi đến tệ phái có lai lịch như thế nào?”
“Là đệ tử do Vu Kính mang về, làm sao?”
“Quả nhiên là vậy.” Giọng của Nghiêm Trang truyền ra. “Lý chưởng môn, ngươi không cảm thấy tên đệ tử đó có điểm khác với người thường hay sao?”
Ta trầm mặc hồi lâu. Những điểm khác với người thường của Tiểu Hắc quả thật rất nhiều.
“Lý chưởng môn im lặng như vậy chắc là có rồi.” Giọng của Nghiêm Trang không hề dao động: “Nói thật lòng, hai phái chúng ta vốn có hiềm khích. Chớ trách ta ban đầu cho rằng Lý chưởng môn mang hắn đến đây là muốn gây bất lợi cho bản môn. Nhưng mà qua thời gian quan sát, Lý chưởng môn nhân hậu thẳng thắn, vì muốn báo nguy cho chúng ta nên mới đến, không giống đối với môn phái chúng ta có mưu đồ.”
Ta vội vàng biểu lộ mình trong sạch: “Ta quả thật vì chuyện của người bột mà đến.”
Nghiêm Trang dường như cười khẽ: “Cho nên, ta cũng không tiện giấu diếm Lý chưởng môn.”
“Có ý gì?”
“Lý chưởng môn hẳn cũng nghe nói qua, ta trời sinh dị nhãn, ngồi trong phòng vẫn có thể quan sát khắp thiên hạ. Nhìn người phải nhìn gốc, xem yêu phải xem nguồn, Hà mỗ dám ba hoa, chỉ cần một chút công lực, thế gian này không có gì là ta không nhìn ra được nguồn gốc.” Giọng nói mang theo rất nhiều tự hào, việc môn chủ Bế Phong môn có dị nhãn trời sinh hình như ta cũng từng nghe nói: “Ví dụ như Lý chưởng môn ngươi, phụ mẫu đều là người thường, sinh ra ở một nơi cách đây bảy trăm dặm về phía tây bắc, đúng không?”
Nhớ lại vị trí của Đường Lê, ta khẽ gật đầu.
Giọng nói tiếp tục vang lên: “Nhưng mà, ta quan sát đệ tử ngươi đã lâu, bất luận hắn ngồi hay nằm, một sợi tóc cũng thoát không được ánh mắt của ta. Thế nhưng khi ta tìm hiểu lai lịch của hắn, dù dị nhãn mở ra hoàn toàn, vẫn không thể thấy được bất luận địa điểm nhân vật gì, chỉ có một mảnh hắc ám. Ta muốn xâm nhập sâu hơn, lại bị hai tia lửa kim sắc phá không bắn ra, làm bỏng dị nhãn của ta, hiện tại vẫn chưa hồi phục. Hà mỗ bất tài, nhưng có thể khẳng định hắn không phải là vật thuộc về thế gian này.”
“Lời này của ngươi rốt cuộc có ý gì?”
“Ý của ta là, đệ tử của ngươi không đơn giản là người.”
“Ngươi nói hắn là yêu?”
“Thậm chí không đơn giản là yêu.”
“… Hà Đồng, ngươi mà cũng dám bóng gió nói người khác là nhân yêu (*)!?” Ta đã ở sát mép bùng nổ!
(* nhân yêu: gay hay “bóng”)
Hà Đồng dường như cũng bị ta chọc giận, thông qua Nghiêm Trang giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc hẳn lên: “Lý chưởng môn, bất luận là người là yêu thậm chí là nhân yêu, đều phải có xuất thân! Đệ tử của ngươi lại không có gì hết! Ngươi ngay cả lai lịch của đệ tử cũng không biết đã thu nhận, ngươi có biết bản thân ngươi đang gặp nguy hiểm không? Càng huống chi thứ không thuộc về nhân gian lại ở trong nhân thế, ngươi có biết ngươi đang phạm sai lầm gì không?”
“Ngươi nói hắn không phải người, ngươi có chứng cứ gì? Chỉ vì dị nhãn của ngươi nhìn không thấy, cho nên hắn không phải người hay sao?”
Giọng nói của Nghiêm Trang dừng lại hồi lâu, ta biết nhất định là Hà Đồng im lặng. Đợi đến khi Nghiêm Trang nói lại, giọng nói đã khôi phục bình thường: “Ta đương nhiên có chứng cứ, chỉ sợ Lý chưởng môn trách tội.”
“Ngươi nói đi.”
“Huân hương của Bế Phong môn chúng ta, chưởng môn ngươi cảm thấy thế nào?”
Ta ra sức ngửi ngửi: “Tốt. Có điều lâu dần không cảm thấy được mùi hương nữa.”
“Huân hương này được bào chế từ cỏ Mê địch, vô hại đối với người, nhưng đối với những yêu vật ma quái không phải con người lại có tác dụng giống như mê dược. Đệ tử của ngươi…” Y cười khẽ: “Chẳng phải là không dậy nổi sao?”
“Chúng ta có lòng tốt đến đây cảnh báo, các ngươi lại dùng thứ mê hương hạ đẳng đó đối phó chúng ta! Đó vốn là thủ đoạn của bọn hái hoa tặc, ngươi đường đường là môn chủ…”
“Lý chưởng môn! Nói chuyện thỉnh để ý đến trọng tâm! Hắn phản ứng với mê hương đó, đã chứng minh hắn không đơn thuần là nhân loại.”
“Cho dù Tiểu Hắc không phải là người, vậy thì sao? Thế giới này nếu như chấp nhận người như ngươi, không có lý do gì không chấp nhận được hắn!” Ta đứng dậy quát lớn.
“Lý chưởng môn, thiên đạo xoay vần, vạn vật tuần hoàn, thứ gì không thuộc về thế gian này, cuối cùng cũng sẽ bị trục xuất!”
“Một ngày là sư, suốt đời là phụ. Cho dù thế gian này không có chỗ cho hắn đặt chân, cùng lắm thì Lý Sơ ta nhường vị trí của mình cho hắn! Cáo từ!”
Đi được mấy bước, ta đột nhiên ý thức được một vấn đề. Hà Đồng này chẳng phải là một tên biến thái thích giả làm phụ nữ sao, huống chi gã lại có dị nhãn có thể nhìn khắp thiên hạ, vậy sự trong sạch của nam giới trong thiên hạ gặp nguy hiểm rồi!
Vội vàng quay ngược lại, ta chỉ vào Hà Đồng hét lớn: “Không cần biết làm sao, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám dùng dị nhãn gì đó nhìn trộm đệ tử ta, Lý Sơ ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Nói xong, ta phẫn nộ rời đi.
Vừa xuống cầu thang, Nghiêm Trang đuổi theo ta, thở hồng hộc nói: “Lý chưởng môn thỉnh dừng bước!”
Ta căm giận bừng bừng dừng lại nhìn y.
Y trước hết vái chào: “Chưởng môn bớt giận, môn chủ hoàn toàn không có ý trách các hạ, chỉ là việc này rất quan trọng. Từ thuở thiên địa sơ khai, tam giới đã phân chia, đây là căn cơ để thế gian này tồn tại. Nếu như có vật từ giới khác lẻn vào nhân gian, đó là dấu hiệu chẳng lành. Có lẽ Lý chưởng môn chưa từng nghĩ đến, nhưng mà bản thân ngươi nói không chừng cũng có thể gặp hoạ sát thân.”
Ta nói chắc như đinh đóng cột: “Chỉ cần Tiểu Hắc chưa làm hại ai, ta thề dù có dốc toàn lực Bình Tâm nhai cũng sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại hắn!”
Nói vậy chứ ta cũng không biết cái đám Bình Tâm nhai kia có nghe lời ta hay không…
“Nếu như lòng Lý chưởng môn đã quyết, có nói nhiều cũng là vô ích. Sư tôn chỉ là muốn nhắc nhở Lý chưởng môn, nơi đây là Bế Phong môn, không thể để vật không phải con người tuỳ ý hoạt động. Vì vậy chỉ cần đệ tử ngươi còn ở trong môn này một ngày, chỉ có thể ngủ mê man giống như hôm nay. Nếu chưởng môn không đồng ý, mời tự rời khỏi.”
Đây là hạ lệnh trục khách sao? Được rồi. Cái nơi quỷ quái này ta cũng không thèm ở. “Sáng mai ta lập tức đi. Có điều chuyện người bột kia là thật, các ngươi nên cẩn thận.”
Nghiêm Trang lộ ra vẻ sửng sốt, đột nhiên hỏi: “Lý chưởng môn là người tốt, vì sao lại ở lại Bình Tâm nhai?”
“Bởi vì Vu Kính không có sở thích giả gái.” Ta tức giận trả lời.
Trở về khách phòng, Tiểu Hắc vẫn ngủ mê mệt không tỉnh.
Ta nhấc chăn lên chui vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Hắc lúc này ngủ mê vô ý thức: “Tiểu Hắc, hôm nay sư phụ rất là oai phong nha, có thể nói là vạn năm khó thấy, đáng tiếc ngươi lại không thấy. Yên tâm, ngươi như thế này chỉ là vì huân hương kia ảnh hưởng thôi, không cần sợ, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sư phụ mang ngươi rời khỏi đây.”
Mùi hương trên người Tiểu Hắc ta vốn rất quen thuộc, lại thêm vừa mới ăn no ta sẽ buồn ngủ, huống chi có một cái gối ôm ấm áp dễ chịu độ cứng vừa phải, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Giữa lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, ta dường như nghe được một tiếng thở dài.
Ta nghĩ, ta nhất định là nằm mơ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Hắc vẫn như cũ ngủ say không tỉnh. Nhưng mà nếu như đã biết nguyên nhân, ta cũng sẽ không quá lo lắng.
Tuy rằng ta muốn lập tức mang hắn đi, nhưng suy nghĩ một lát, chính thức nói lời cáo từ với Bế Phong môn rồi đi mới đúng lễ nghi hơn. Ngoài ra, hiện tại hẳn đã đến giờ ăn sáng rồi, có bữa sáng mà không ăn chẳng phải là đáng thương sao.
Rửa mặt sơ qua, vừa đẩy cửa ra ta đã giật mình nhảy dựng.
Nghiêm Trang đứng ngay ngoài cửa, không biết đã đợi bao lâu, cười dài nhìn ta: “Lý chưởng môn, buổi sáng tốt lành.”
Tuy rằng ngày hôm qua to tiếng với y nên có chút không thoải mái, nhưng dựa theo tinh thần không đánh người tươi cười, ta cũng cười nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Nghiêm Trang nhấc lên một ***g cơm sơn đỏ: “Ta đến đưa bữa sáng.”
Bánh nếp hoa quế toả hương bốn phía, cháo hạch đào ngân nhĩ được tô điểm bởi những quả kỷ tử lấm tấm đỏ (1), mấy phần thịt nguội hun trà(2) trộn rau trang trí rất đẹp mắt, ta nhìn mà thèm ăn.
Nghiêm Trang mỉm cười: “Bữa tối hôm qua Lý chưởng môn ăn mà có vẻ không yên lòng, chắc là không quen. Mấy thứ này đều là ta tự làm, nếm thử xem có hợp khẩu vị của ngài không.”
“Thế này cũng nhiều quá đi.” Ta cảm thấy ái ngại.
“Coi như là quà chia tay của ta với Lý chưởng môn.” Nghiêm Trang đã bày chén đũa, ra hiệu mời ta ngồi.
Ta vội vàng ngồi xuống, nhìn y nhanh nhẹn bày thức ăn ra đầy bàn. Ta múc một muỗng cháo hạch đào ngân nhĩ, ngọt mà không ngấy, thơm ngát ngon miệng, mùi vị thật tốt. Lại cắn một miếng bánh nếp hoa quế, mùi hương quế nồng nàn, ăn vào thật khoan khoái, sao mà y có thể làm ngon thế không biết!
Nghiêm Trang ngồi đối diện với ta: “Chưởng môn, ngài nếm thử món này đi, đây là bột đậu xanh nấu với chuối cắt lát, rất vừa miệng.”
Ừ, ăn ngon!
“Chưởng môn, món này ta đảm bảo ngon, là tôm bọc mẫu đơn(3) đấy.”
Ừ, ăn ngon!
“Chưởng môn, ta đã bóc vỏ cho ngươi rồi, trứng luộc nước trà(4) này vỏ ngoài không thể ăn được đâu.”
Ừ, ăn ngon!
“…”
“…”
“Ăn một miếng gà xé chua cay(5) này, đổi vị một chút.” Đũa gắp đưa đến bên miệng ta, ta theo phản xạ há miệng: “Ừ, ăn ngon!”
Nghiêm Trang cười dài nhìn ta: “Ở đây còn rất nhiều, chưởng môn cứ từ từ ăn —-“
Ta nấc một tiếng liên tục lắc đầu: “Không ăn nữa, ta no quá rồi.”
Nghiêm Trang săn sóc rót một chén trà xanh: “Chưởng môn, mời uống.”
Ta uống một ngụm nhỏ, ôi trời, ngay cả trà cũng ngon như vậy! Ta ăn của người ta nãy giờ, tự nhiên phải cảm ơn một câu: “Nghiêm Trang, tay nghề làm bếp của ngươi thật tốt.”
“Đa tạ Lý chưởng môn khích lệ.” Nghiêm Trang cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống: “Hôm nay ngài đi rồi, không biết khi nào mới quay lại?”
“Có lẽ sẽ không quay lại nữa.” Ta thật thà trả lời.
Nụ cười của y dường như cứng lại. Qua hồi lâu, mới nghe y nhỏ giọng đáp một câu: “Như vậy sao.”
Ta nhìn y lặng lẽ thu dọn đồ ăn trên bàn, từng món từng món bỏ vào ***g cơm, ngăn nắp gọn gàng, cảm giác như y còn có lời muốn nói: “Nghiêm Trang___”
Y lập tức ngẩng đầu, cắt đứt lời ta: “Lý chưởng môn, ngài thương yêu đệ tử của mình như vậy, khiến Nghiêm Trang thấy rất cảm động. Nhưng mà hắn___” Nghiêm Trang dừng lại một chút.
“Những lời ngươi đã nói ngày hôm qua, ta không muốn nghe nữa.”
Y lại muốn nhắc lại chuyện Tiểu Hắc.
Nghiêm Trang cười khổ một tiếng, đổi đề tài khác: “Thật ra, từ lúc ta vào Bế Phong môn tới nay, chưa từng bao giờ cảm thấy thả lỏng như lúc ngài đến đây. Ngài là người tốt, không đợi sư tôn mà sớm rời khỏi đây cũng là một chuyện tốt.”
Ta không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn y nhanh chóng thu dọn xong, Nghiêm Trang đi ra cửa, đột nhiên quay đầu nói: “Lý Sơ, nếu như có một ngày giang hồ gặp lại, ta nhất định sẽ làm một bữa tiệc long trọng đãi ngươi!”
Y không gọi ta Lý chưởng môn. Y gọi ta Lý Sơ.
Ta cũng không phải rất để ý vấn đề tôn ti trật tự, chỉ là, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cơm sáng xong, vốn định nhanh chóng cáo từ chưởng môn Bế Phong môn, thế nhưng lại bị cho biết là Hà Đồng còn đang tu luyện, phải đến cơm chiều mới đi ra.
Vậy thì đợi đi.
Tiểu Hắc vẫn cứ ngủ thẳng, thật buồn chán.
Mấy lần, ta rất muốn lay hắn dậy hoặc đá cho hắn lăn xuống giường, nhìn xem hắn có thật là ngủ không dậy nổi không.
Nói như vậy mới thấy đám người ở Bình Tâm nhai thật ra cũng không đến nỗi tệ lắm, có thể nhẫn nhịn để ta một người ngủ ở trên núi hơn mười năm, không có đem ta ném ra ngoài.
Cơm trưa và cơm chiều do một tên đệ tử gọi là Tăng Ảnh đưa đến, so với buổi sáng quả thật là khác nhau một trời một vực.
Ai, Nghiêm Trang, ta bắt đầu nhớ ngươi (làm đồ ăn) rồi.
Cơm nước xong, Tăng Ảnh ôm quyền nói với ta: “Sư tôn đã tu luyện xong, có thể gặp ngài, mời ngài đi theo ta.”
“Nghiêm Trang đâu?” Không nhìn thấy y ta cảm thấy có chút không quen.
Tăng Ảnh ngập ngừng một chút, nói: “Sư huynh ở cùng một chỗ với sư phụ, lát nữa ngài có thể gặp.”
Đi theo Tăng Ảnh xuyên qua hành lang, có lẽ là bởi vì ta không quen hắn, hoặc là vì hắn không thích nói chuyện, cảm thấy bầu không khí thật lạnh. Ta tìm không ra đề tài gì để nói với hắn, mà hắn thì càng không chủ động bắt chuyện với ta.
Tăng Ảnh dẫn ta đến trước một cánh cửa sắt, mở ra, bên trong là một đường hầm dẫn thẳng xuống đất, gió lạnh thổi vù vù.
“Hà Đồng ở dưới đó?” Ta có hơi do dự.
Tăng Ảnh gỡ xuống một cây đuốc, gật đầu.
Bên dưới lòng đất giống như mê cung, bắt đầu chỉ có một con đường duy nhất, nhưng sau đó lại xuất hiện vô số ngã rẽ. Ta lo lắng đi sát sau lưng Tăng Ảnh, trong lòng hiểu rõ, chỉ cần bị lạc mất hắn, kiếp này ta đừng hòng tìm được đường ra.
Nhưng mà nếu bị nhốt trong đường hầm không có ăn không có uống, vậy kiếp này của ta nhất định là không dài lắm đâu.
Không biết quẹo trái quẹo phải thế nào, trước mắt đột nhiên rộng mở, là một đại sảnh.
Mà ở cuối sảnh đường, phía sau rèm che, có thể thấp thoáng thấy một người ngồi đó.
Tăng Ảnh làm một tư thế “thỉnh”, ta bước lên bậc thang, vừa đi vừa nói: “Hà chưởng môn, ta đến đây cáo từ.”
Đúng rồi, ta nhớ ra một chuyện, nếu như không có Nghiêm Trang, Hà Đồng không thể nói trong thời gian dài, ta làm sao trao đổi được với gã đây?
Quay đầu định hỏi, thế nhưng đã không thấy bóng dáng Tăng Ảnh đâu nữa!
Đằng sau ta là đại sảnh trống rỗng, người đâu?
Ta chạy nhanh lên mấy bậc thềm, vén rèm lên, người ngồi trên ghế không ngờ lại là Nghiêm Trang.
Y không thể mở miệng, người cũng không thể động đậy dựa vào ghế, một đôi mắt ướt át nhìn ta. Ta gọi mấy tiếng mới nhận ra y nhất định là bị trúng pháp thuật.
Vì vậy, ta cố gắng nhớ lại mấy thứ ta đã học, vốn không nhiều lắm. Đúng rồi, đây là thuật Địa linh Khổn bảng. Đối với người hoặc hồn phách, thi triển Khổn bảng thuật tỉ lệ thành công là 100%, người bị hại giống như bị chôn chân xuống đất hoàn toàn không thể rời khỏi địa điểm trói buộc. Ta thở ra nhẹ nhõm một hơi, may mà pháp thuật này cũng dễ phá, chỉ cần không tiếp xúc tới thân thể y làm cho y rời khỏi địa điểm trói buộc là được.
Nhìn địa hình xung quanh, ta vòng ra đằng sau cái ghế, nhấc chân lên đá. Nghiêm Trang ngã nhào về phía trước, sau đó hô to một tiếng: “Sư phụ, đừng mà! Sư phụ sư phụ___” thời gian dài bị pháp thuật trói buộc khiến hai chân y tạm thời không thể cử động. Nghiêm Trang hoàn toàn không để ý đến ta, bò về phía trước không ngừng kêu gào. Xa xa, tiếng đóng cửa nặng nề vọng lại, y đột nhiên dừng lại, sau đó, giống như mất hết sức lực ngã xuống đất, ho lên kịch liệt.
Ta đến gần định đỡ y đứng dậy, thế nhưng vừa chạm vào liền phát hiện y đang phát run, cúi đầu nhìn kỹ, từng giọt từng giọt nước mắt của Nghiêm Trang không ngừng rơi xuống.
“Này, ngươi có sao không?” Ta hoảng hốt, trước giờ không mấy khi thấy người ta khóc, huống chi lại là một người tính cách nghiêm túc cẩn thận như Nghiêm Trang!
Y ngẩng đầu nhìn ta, nước mắt rơi xuống càng nhanh, nức nở cơ hồ nói không nên lời: “Sư phụ, sư phụ không cần ta nữa.”
Ta suýt chút nữa buột miệng kêu lên: đó là chuyện tốt nha!
May mà ta cắn nhanh đầu lưỡi của mình, nuốt những lời đó lại. Vội vàng an ủi y vài câu: “Sư phụ ngươi nhất định không phải làm thật đâu. Hắn chỉ đùa với ngươi thôi. Giống như ta vậy, mỗi ngày ta đều nói muốn trục xuất Tiểu Hắc khỏi sư môn, nhưng hắn chưa bao giờ bỏ ta đi. Ngươi cũng học tập hắn đi.”
Nghiêm Trang nghẹn ngào, hai hàng mi dài dính ướt lệ châu lấp lánh: “Sư phụ, sư phụ từ trước tới giờ đều nói một là một, hai là hai, vừa rồi người đưa ngươi tới đây là sư phụ ta.”
“Cái gì! Thì ra hắn cũng có thể xuất hiện một cách bình thường như vậy sao!” Ta giật mình kinh hãi.
“Sư phụ giỏi biến hoá, hắn dùng hình dạng đó trói ta ở đây, lại tự mình dẫn ngươi đến, sư phụ nhất định là sẽ không đổi ý. Chúng ta đều phải chết ở nơi này rồi!”
Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn y, qua hồi lâu mới nói: “Không đâu, hắn chỉ muốn doạ ngươi một chút mà thôi. Ngươi xem, ngươi giỏi giang như vậy, lại biết nấu ăn, sư phụ ngươi nhất định là rất coi trọng ngươi, rất yêu thương ngươi, đúng không? Hắn sẽ không nỡ để ngươi chết ở ___”
Ta còn chưa nói xong, Nghiêm Trang đột nhiên cởi ra vạt áo, hai ba lượt đã bỏ đi áo ngoài. Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta hoàn toàn nói không nên lời. Trên làn da trắng như tuyết của y, từng vết từng vết thương đỏ sẫm từ cổ tay chạy thẳng đến xương ức, tất cả những nơi vốn bị y phục che đậy giờ đây dày đặc vết thương, vết bỏng, vết cắt! Thương tích vẫn kéo dài xuống eo, có thể tưởng tượng được phần thân dưới của y cũng bị thương đến tình trạng nào.
“Ngươi nhìn thấy rồi chứ? Ngươi rõ ràng rồi chứ? Ta chỉ là một gã nam sủng tầm thường của sư phụ mà thôi! Hiện tại ta đã làm trái ý sư phụ, lại thêm sư phụ tìm thấy được người tốt hơn, tự nhiên muốn xử lý ta!” Nói đến câu sau, y đã khản cả giọng.
“Tốt hơn, chẳng lẽ___” Ta nghĩ đến, vẻ mặt cứng đờ.
“Ngươi hiểu rõ chưa!” Nghiêm Trang hai mắt đẫm lệ nhìn ta.
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Hà Đồng, tên cầm thú này, cư nhiên dám ngắm nghía tới ta!”
“Hắn để ý ngươi thì việc gì phải ném ngươi vào đây! Hắn vừa ý là tên đệ tử của ngươi!”
“Vậy à.” Ta thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi không lo lắng sao?” Nghiêm Trang không dám tin tưởng nhìn ta: “Chẳng phải ngươi rất thương đệ tử sao?”
“Cũng không phải.” Ta gãi đầu: “Chỉ là ta tưởng tượng không ra Tiểu Hắc bị người khác bắt nạt. Chúng ta nên nghĩ cách làm sao thể thoát ra thì hơn.”
“Chúng ta, chúng ta!” Nghiêm Trang đột nhiên ngẩng đầu, giống như bùng nổ đẩy ta, quát to: “Vì sao ngươi còn ở chỗ này! Ta đã cảnh báo ngươi sớm rời khỏi đây rồi còn gì?!”
Ta suy nghĩ một hồi: “Cảnh báo? Ngươi là muốn nói cái câu ‘đi sớm một chút, cũng là chuyện tốt’ mà ngươi đã nói với ta sao?”
“Ta đã báo cho ngươi biết như vậy rồi, vì sao ngươi không chịu đi?!” Y nắm cổ áo ta, nước mắt lại rớt xuống.
Một câu vu vơ như vậy cũng tính là cảnh báo? Ta nghiêm trang nói: “Lần sau nếu ngươi muốn ta chạy, kính nhờ ngươi đừng quanh co lòng vờng, đừng có nói cái gì mà ‘đi sớm cũng là chuyện tốt’, cứ nói thẳng ‘Lý Sơ, ngươi không chạy là chết chắc’, biết chưa?”
Y ngơ ngác nhìn ta, dường như không hiểu rõ lời ta nói. Đột nhiên, y ôm đầu khóc rống lên! Ông trời ơi, cái tên Nghiêm Trang này nhìn bề ngoài có vẻ không ngoan tháo vát, kết quả lại là một tên quỷ khóc nhè, thật đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài được!
“Đừng khóc, đừng khóc!” Ta luống cuống tay chân an ủi y. Ai bảo Tiểu Hắc kiêu ngạo như vậy làm chi, hại ta không hề có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ có thể ra sức lau nước mắt cho y: “Ngươi là đại đệ tử, ngươi nhất định có thể tìm được lối ra.”
Y khóc đến hai mắt đỏ bừng, nhìn ta gật gật đầu.
“Nếu vậy thì không sao rồi. Cho dù bọn họ khoá cửa nhốt chúng ta, nhưng ta tin rằng chỉ cần có thời gian, ta nhất định có thể phá cửa ra!” Ngay cả một hòn đá to như vậy chôn dưới đất, ta cũng có thể nhổ nó lên, nói gì một cánh cửa chứ.
Nghiêm Trang giống như phát điên lắc đầu: “Không được đâu, không còn kịp rồi! Môn chủ, môn chủ đã bắt được nó!”
“Cái gì?” Ta có dự cảm chẳng lành.
“Người bột mà ngươi nói ấy. Tối hôm qua đã bắt được rồi. Sư phụ tự mình ra tay mới bắt được. Hiện tại hẳn là nó cũng đã bị ném xuống mê cung dưới này. Bởi vì ta đối với ngươi có chút hảo cảm, nên sư phụ mới bỏ ta lại đây.” Y rốt cuộc cũng ngưng rớt nước mắt, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Chúng ta chạy không thoát đâu. Chúng ta đều phải chôn thân dưới này!”
Sẽ không đâu?
Đáp lại ta là tiếng ma sát của bề mặt bột trườn trên mặt đất càng ngày càng gần, quen thuộc đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.
Nhớ tới Vu Kính mỗi khi gặp chuyện đều tỏ vẻ như mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay, lại nhớ tới Tiểu Hắc khi gặp chuyện đều là thái độ đùa giỡn với ngươi một chút cũng không sao, ta cố gắng bình tĩnh, bắt chước bọn họ.
Vươn tay kéo Nghiêm Trang từ mặt đất đứng dậy: “Đừng khóc nữa! Nghĩ xem, khi có chuyện xảy ra thì phải làm gì, nghĩ thử xem!”
Y nhìn ta, trong mắt lệ vương lấp lánh.
“Lúc này cần phải nhận định tình hình, phân tích tình huống rồi đưa ra quyết định đúng đắn nhất.” Ta nhìn con đường phía trước không có bóng người bột, nói: “Hiện tại chúng ta có hai lựa chọn: một, đợi ở nơi này, bị người bột bắt được, xong đời.” Ta còn đang hết sức nghiêm túc phân tích, ai ngờ Nghiêm Trang túm lấy cổ áo ta: “Lý Sơ, lúc này đã là lúc nào, ngươi không cần ở đây đùa giỡn có được không!”
Trời đất chứng giám, ta đùa giỡn hồi nào!
“Tóm lại, cứ chạy đã rồi tính.” Ta tóm lấy Nghiêm Trang: “Mê cung này rất rộng lớn, nó sẽ không dễ dàng tìm được chúng ta.”
Tính sai rồi!
Người bột nọ đuổi theo mùi của chúng ta, mỗi lần đều chuẩn xác tìm được phương hướng chúng ta chạy, bất kể chúng ta chạy như thế nào, tiếng trườn của nó vẫn cách không xa, chết sống bám theo.
Nghiêm Trang thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu, mấy lần nếu không phải ta kéo y, y đã sớm ngã xuống đất rồi. Bắt đầu ta còn cho rằng bởi vì thân thể y yếu đuối, thế nhưng lần thứ tư nhìn thấy đại sảnh, ta đột nhiên hiểu được nguyên nhân.
Chúng ta ở trong mê cung này chạy trối chết, tu vi của y còn kém, đương nhiên chịu không nổi, mà ta có thân công lực ngàn năm, đương nhiên thấy nhẹ nhàng.
Ta dừng bước, hơi cúi người xuống: “Leo lên đi.”
“Cái gì?” Y thở không ra hơi, nhìn ta.
“Ta cõng ngươi! Nhanh lên!”
Nghiêm Trang nằm trên lưng ta, lần đầu tiên ta cảm thấy thì ra thân thể con người lại nóng như vậy… nặng như vậy! Y vốn cũng cao ngang ta, cõng một người to như vậy chạy đường dài, quả thật rất không có nhân đạo!
Vì ổn định thân mình, hai tay y ôm ngang ngực ta, ở bên tai ta nói nhỏ: “Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi.”
“Đừng cảm ơn, dù sao ngươi cũng rảnh rỗi, suy nghĩ biện pháp đi!” Ta chạy chạy chạy, hò dô hò dô.
Qua một hồi, Nghiêm Trang nhỏ giọng nói: “Ta có một cách.”
“Trước khi ta dầu cạn đèn tắt, mau nói!”
“Ném ta lại cho người bột, thừa dịp nó hút công lực của ta, ngươi tìm cách phá cửa lớn chạy ra.”
Y khẽ dừng lại một chút, lại nói: “Ngươi cõng ta chạy một đoạn đường như vậy, ta đã rất cảm kích. Nếu như có thể giúp ngươi chạy thoát, ta chết cũng nhắm mắt.”
“Không được!” Ta lập tức cự tuyệt.
“Ngươi đối với ta tốt như vậy, Nghiêm Trang không có gì báo đáp, chỉ mong sau này ngươi thỉnh thoảng nhớ đến ta…”
Ta không kiên nhẫn cắt đứt y: “Ngươi muốn ta một mình tìm cửa chính mê cung? Nói cho ngươi biết, ta ở Bình Tâm nhai cũng có thể lạc đường!”
“Nhưng mà…” Giọng của y yếu ớt vang lên.
“Ta tự có biện pháp, ngươi không cần nói nữa.” Lại chạy mấy vòng trong mê cung, ta cư nhiên còn không có thở gấp chút nào. Công lực ngàn năm thật đúng là thứ tốt.
“Biện pháp của ngươi chẳng lẽ lại là cứ chạy như vậy, xem chúng ta và người bột ai chết đói trước?”
Ta ngạc nhiên: “Ngươi biết Độc Tâm thuật đọc ý nghĩ người khác hay sao?”
Nghiêm Trang dường như đã tuyệt vọng, gục đầu trên vai ta nhỏ giọng khóc nức nở.
“Được rồi, ta cõng ngươi chạy còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì!” Ta vừa chạy vừa an ủi y: “Ngươi nghĩ xem, nó là người bột, đợi chúng ta chạy đến lúc đói bụng quá, ai còn để ý nó có phải yêu quái hay không, lúc đó nói không chừng tới lượt chúng ta cầm nồi đuổi theo nó! Từ trước đến nay chỉ nghe nói người ăn bột, chứ làm gì có chuyện bột ăn người, đúng không?”
Nghiêm Trang tựa như phì cười một tiếng. Ta thoáng an tâm. Không biết Tiểu Hắc lúc này ra sao rồi, hẳn là không việc gì đâu.
Vừa phân tâm một chút, ta đột nhiên phát hiện, tiếng trườn đuổi theo phía sau chúng ta đã không còn nữa.
Ta dừng bước chân: “Lạ thật, người bột đâu?”
Ta vừa đứng thẳng, Nghiêm Trang trên lưng ta cũng bước xuống: “Đúng vậy, sao lại không nghe tiếng nó nữa?”
“Rốt cuộc nó cũng đói chết trước chúng ta thấy chưa? Kế sách của ta có phải là rất anh minh không?” Ta cười cười, lại thấy Nghiêm Trang ngẩng đầu nhìn lên trần, sắc mặt tái mét. Ta còn chưa kịp nhìn lên, Nghiêm Trang đã lao tới đẩy ta văng ra.
_____________________
(1) Hạch đào: quả óc chó
Ngân nhĩ: mộc nhĩ trắng hay nấm tuyết
Kỷ tử (còn gọi là câu kỷ tử, câu khởi, khởi tử…) là một vị thuốc Đông y (bản gốc tiếng Trung là câu tử 枸子). Hình:
(2) Trà huân bính bàn 茶熏拼盘: Có thể dùng thịt/ đậu hủ/ trứng đã nấu chín cho vào nồi kín, dùng vỉ nướng ngăn ra, đáy nồi lót giấy bạc bỏ lá trà, đường, có thể thêm lá nguyệt quế, hoa nhài hoặc hương liệu khác, trên vỉ bỏ thịt/ đậu hủ/ trứng, để lửa to 10 – 15 phút. Hình:
(3) Hà bao mẫu đơn hà 荷包牡丹虾.
(4) Trà diệp đản 茶叶蛋: trứng luộc trong nước trà. Hình:
(5) Toan lạt kê ti 酸辣鸡丝: gà luộc xé nhỏ trộn với dưa leo, trứng luộc, đậu phộng, ớt, giấm, nước tương, thường ăn kèm với mì sợi. Hình:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...