CHƯƠNG 42
Lân phiến lạnh lẽo kề sát da cổ Huyền Thanh, chiếc mũi nhỏ cùng cặp sừng khẽ rung, bàn tay ôn hậu vỗ về an ủi nó, nhìn dáng vẻ muốn khóc nhưng không dám so với việc nó khóc rống lên càng khiến người ta đau lòng hơn.
Cái đầu nhỏ cọ xát vào lòng bàn tay, vừa làm nũng vừa mè nheo đòi Huyền Thanh phải dỗ dành nó nhiều hơn, nó giơ trảo tử lên, nhãn tình lắp đầy sự khao khát nhìn về phía Huyền Thanh, Huyền Thanh nắm lấy trảo tử, hơi ấm lập tức bao lấy thân tâm Thiên Tứ.
“Ngoan lắm!”
Lời khen ngợi lúc này so với vỗ về an ủi hiệu quả hơn nhiều, sự nhu nhuận dần dần thay thế thương tâm trong đáy mắt.
Từ lúc nhặt được Thiên Tứ đến nay, Huyền Thanh ngày càng sống có trách nhiệm, nhìn nó nhảy nhìn nó bật, nhìn nó vây quanh hắn lăn lộn làm loạn, những lúc như vậy hắn đành lắc đầu chào thua, nhưng sau đó lại hướng nó mỉm cười; khi Thiên Tử phá vỏ nở ra, nó luôn dùng đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, vươn trảo tử nhỏ bé để hắn nắm; khi nó biến huyễn thành hình người, khuôn mặt nhỏ nhắn phì nộn tràn ngập nụ cười, ánh mắt tin cậy không gì thay đổi được, bặp bẹ gọi tên hắn “Huyền Thanh” .
Huyền Thanh tự hỏi, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Thiên Tứ lúc này có điểm nào giống hài tử của hai vị cường giả chốn Tiên Giới, Long Đế – Tiên Tôn?
Hết lần này đến lần khác bị Thiên Tứ đánh trúng điểm yếu của hắn, khiến hắn không đoán được nguyên nhân sâu xa trong chuyện này, cuối cùng đành phải phát huy bản chất của một bậc Đạo Gia đắc đạo—— Thuận theo tự nhiên.
Bởi vì không tìm ra nguyên nhân trong đó, cho nên mối quan hệ của họ mới có thể tự nhiên như thế.
Sắc trời Thiên Ngục quanh năm u ám bụi mù, khiến cho Ngao Phóng bị giam cầm nơi này hơn một vạn năm không biết bây giờ là ngày hay đêm.
Bỗng một Tiên Nhân có mùi hương không giống với Tiên Tôn xuất hiện trong Thiên Ngục, hắn chăm chú nhìn về phía trước, khẽ nhíu mắt lại.
Khói trắng tỏa ra, dần dần tụ lại thành một dáng người mơ hồ.
Mi mục tuấn lãng từ từ hiện rõ, một Đạo Sĩ ngồi xếp bằng phiêu dật giữa không trung, mộc trâm đen nhánh cài lên mái tóc bạch kim, Giữa trán có một điểm Tiên Ấn, Đạo Bào hắc sắc phiêu dương trong gió, phất trần tuyết bạch ở giữa không gian u tối hỏa ngục hóa thành màu đỏ tươi âm trầm.
Đạo sĩ không phải ai khác, chính là Huyền Thanh.
“Kết giới do Tiên Tôn thiết lập quả nhiên rất khó đi vào thần không biết quỷ không hay, ta mất gần nửa ngày mới đưa được hư ảnh vào đây.” Huyền Thanh vừa ai oán vừa liếc nhìn xung quanh Thiên Ngục, ngoại trừ kết giới đề phòng ngoại nhân xâm nhập ra, Thiên Ngục chỉ có mỗi Xanh Thiên Trụ nằm giữa Tịnh Hóa Tiên Trận, Tịnh Hóa Tiên Trận lớn mạnh cường đại khiến cho Huyền Thanh lần đầu tiên trong đời được mở rộng tầm mắt, nếu là yêu ma bình thường gặp phải Tịnh Hóa Tiên Trận này thì lập tức hóa thành một làn khói trắng tiến thẳng xuống Địa Phủ báo danh đầu thai, ma khí trên người Long Đế không những tiêu tán đi, mà ngược lại quyết liệt chống lại Tiên Trận, tựa hồ có chiều hướng áp đảo phá hoại Tịnh Hóa Tiên Trận.
Ma Sát mặc dù đã chết, nhưng tu vi cao thâm, Long Đế muốn khắc chế ma lực do hắn lưu lại cũng hao phí không ít công lực, công lực không thể khôi phục lại từ đầu, Tiên Trận giúp Long Đế khắc chế ma lực không thể kéo dài, một ngày nào đó hắn sẽ nhập ma, nhãn quang đỏ tươi kia đã đoán trước điều đó.
Đại Long trước mắt toàn thân vàng ánh, trảo tử năm ngóc, từng ngóc sắc bén như gươm đao, không người dám lĩnh giáo lực sát thương của Long Trảo, mặc dù bị giam cầm, bị ma khí xâm nhập nhưng Long Đế vẫn giữ khí chất không nộ tự uy.
Nhưng Huyền Thanh nghĩ đến Thiên Tứ, phụ tử hai người họ quả nhiên khác nhau một trời một vực a~~Tên tiểu tử kia là rồng nhưng không giống rồng, nhỏ bé, so với loài ba trùng còn giống hơn, chỉ khác ở chỗ hai bàn tay hơi thô, bất quá xem như có da có thịt đi.
Biết người xuất hiện là ai, Long Đế chẳng buồn liếc hắn một cái, Huyền Thanh cười hắc hắc, “Ta là dưỡng chủ của Thiên Tứ —— Huyền Thanh, bây giờ đang đứng hàng Thiên Tiên, hôm nay mạo muội đến quấy rầy Long Đế.”
Thân phận “Dưỡng chủ” kia của Huyền Thanh làm cho Ngao Phóng nâng mắt lên, cười lạnh nói: “Thiên Tử là ta huyết mạch duy nhất của ta, cũng là người duy nhất thừa kế Long Vị, ngươi chỉ là một Thiên Tiên nhỏ bé mà cũng có tư cách làm dưỡng chủ của nó sao?”
Huyền Thanh lơ đểnh đáp, “Duyên phận một khi đã đến thì có muốn trốn cũng trốn không được, lão Thiên gia cố tình cho ta nhặt được Thiên Tứ, ta đương nhiên là dưỡng chủ của nó rồi!” Chẳng qua, cái danh phận dưỡng chủ này hắn thật sự không cam tâm tình nguyện a~~Nhưng hắn sẽ không nói ra đâu.
Long Đế Ngao Phóng không những không giận mà ngược lại cười nói, “Coi như ngươi được lợi đi, Thiên Tứ đâu?”
“Đang ngủ, tạm thời không tỉnh dậy.” Trước khi đi, hắn dỗ cho Thiên Tứ ngủ, để nó nằm sấp trong ổ chăn bông chờ đến khi bong bóng mũi phì ra, hắn mới khoanh chân ngồi xuống, thi pháp đem hư ảnh của mình tiến vào Thiên Ngục.
“Ngươi làm sao tìm được đường đến Long Miên Điện để đưa Thiên Tứ đi?” Long Miên Điện được xây dưới một cô đảo nhỏ, năm đó Ngao Phóng không yên tâm để Thiên Tứ một mình ở Long Miên Điện, liền bố trí Chướng Nhãn Trận khắp xung quanh cô đảo ngay cả Thần Tiên cũng không tài nào phát hiện được, mà Thiên Tứ cũng vì Chướng Nhãn Trận này làm cho mất phương hướng, đi một vòng cuối cùng cũng quay về chỗ cũ, không thể rời khỏi cô đảo, đề phòng nó lạc đường.
“Ta trong lúc cưỡi Bạch Vân đi dạo không cẩn thận bị té ngã, rơi vào một hòn đảo hoang, thấy Thiên Tứ đang ngủ liền thuận tay mang đi.” Huyền Thanh giấu nhẹm chuyện hôm ấy, hắn say rượu cưỡi Bạch Vân đâm vào vách đá rồi rớt xuống Long Miên Điện.
Ngao Phóng cuồng thanh đại tiếu, “Ha ha ha. . . Nguyên lai là mèo mù vớ được chuột chết, bất cẩn té nhào liền nhặt được con trai của Long Đế, vận khí của ngươi thật là phi thường tốt.”
Huyền Thanh có chút buồn bực, hắn thực sự hoài nghi có phải tại vì mình xui xẻo cả đời, chính là tích góp từng chút vận khí để may mắn nhặt được Thiên Tứ hay không, sau đó gặp lại Cửu Tru Thiên Lôi Kiếp sớm hơn bốn trăm năm, may mà có Thiên Tứ ban trợ giúp hắn Độ Kiếp thành công, ngoài ra còn có vài chuyện ngoài ý muốn ví dụ như: Sau khi Độ Kiếp, hắn liền được thăng đến chức Thiên Tiên, chỉ thấp hơn Đại La Kim Tiên một bậc.
“Long Đế, ta đến đây gặp ngươi là để làm rõ một chuyện, Thiên Tứ thực sự là hài tử của ngươi?” Huyền Thanh liền đi thẳng vào vấn đề.
Ngao Phóng nhãn tình lộ vẻ thích thú, hóa thành hình người, ngón tay thon dài vén tóc sang một bên, để lộ gương mặt tinh xảo, chầm chậm mở mắt ra, hàng mi cong dài khẽ run, mũi cao môi đỏ, cằm nhọn thanh tú, sắc mặt nhu hòa, dung mạo diễm lệ như vậy lại có một đôi huyết mâu ngập tràn tà khí, hắn nhếch môi mỉm cười ngạo nghễ đầy khí phách.
“Giống không?” Ngao Phóng hỏi, giọng nói trầm thấp tràn đầy sự ái muội dụ nhân.
Phụ tử hai người quả thật rất giống nhau, nhìn hình người của Long Đế, Huyền Thanh có thể tưởng tượng ra diện mạo sau này của Thiên Tứ, nhưng ánh mắt của Long Đế vô cùng sắc bén, người được hắn nhìn đến, nếu không cẩn thận nhất định sẽ bị ánh mắt kia chém cho mình đầy thương tích.
“Vậy ngươi có thể đi rồi.” Dứt lời, Ngao Phóng khôi phục lại hình rồng.
“Mẹ của Thiên Tứ là ai?” Huyền Thanh đột ngột hỏi.
Ngao Phóng nhãn trung hiện lên một tia hung ác, “Nó căn bản không có mẹ!” Nhất trảo đánh tới, lập tức tiêu diệt hư thể của Huyền Thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...