Và đúng như thế thật. Khoảng hai tuần sau đó, một người đàn ông bước vào quán Monkey với dáng vẻ đĩnh đạc, gọi một cốc rượu whisky chua, và bắt đầu tán tỉnh Darcy. Đến lúc uống xong, ông ta đã kịp hứa sẽ cho cô ấy một việc làm ở một trong những công ty PR hàng đầu ở Mahattan. Ông ta nói cô ấy cứ đến để phỏng vấn, nhưng ông ta (nháy mắt, nháy mắt) đảm bảo rằng cô ấy sẽ được nhận. Darcy cầm danh thiếp của ông ta, nhờ tôi xem hộ bản lý lịch, đi phỏng vấn, và ngay lập tức nhận được lời mời làm việc. Lương khởi điểm của cô ấy là bảy mươi ngàn đôla. Cộng thêm tiền công tác phí nữa. Gần bằng số tiền tôi sẽ kiếm được nếu tôi học hành ở trường cho thật tốt rồi kiếm việc làm trong một công ty ở New York.
Thế là trong khi tôi lo lắng chờ đợi đến lúc học xong, tiền nợ ngày càng tăng thì Darcy bắt đầu công việc PR đầy hấp dẫn. Cô ấy tổ chức tiệc, quảng cáo cho những xu hướng thời trang mới nhất theo mùa, nhận được biết bao nhiêu thứ hoàn toàn miễn phí, và hẹn hò với một loạt các anh chàng đẹp trai. Trong vòng bảy tháng, cô ấy đã bỏ lại những cô tiếp viên kia và chuyển đến sống cùng với con bạn đồng nghiệp Claire ở khu Greenwich, một người hợm hĩnh thích giao du với giới thượng lưu.
Darcy cố lôi kéo tôi vào cuộc sống tốc độ cao của cô ấy, cho dù tôi chẳng mấy khi có thời gian tham dự vào những sự kiện, những bữa tiệc của cô ấy hay những phi vụ hẹn hò cô ấy sắp xếp cho tôi với những anh chàng cô ấy thề là "cực kỳ hấp dẫn" nhưng tôi biết đó chỉ là những kẻ cô ấy không còn thích thú gì nữa.
Điều đó nhắc tôi quay lại chuyện của Dex. Tôi say sưa kể về anh ta cho Darcy và Claire nghe, nói với họ anh ta tuyệt với đến khó tin như thế nào – thông minh, đẹp trai , hài hước. Nghĩ lại lúc đó, tôi chẳng rõ tại sao mình lại làm thế. Môt phần vì đó là sự thật. Nhưng có lẽ do tôi ghen tị với cuộc sống thú vị của họ, và muốn làm cho cuộc sống của mình thêm phần hay ho hơn một chút. Dex là thứ tốt nhất trong kho vũ khí của tôi.
"Thế thì sao cậu lại không thích anh ta?" Darcy hỏi.
"Anh ta không phải típ người mình thích," tôi đáp. "Bọn mình chỉ là bạn thôi."
Đó là sự thật. Đúng là cũng có những lúc tôi cảm thấy một chút thích thú thoáng qua hay mạch của mình đập nhanh hơn khi ngồi gần Dex. Nhưng tôi vẫn duy trì cảnh giác để không yêu anh ta, luôn luôn nhắc nhở bản thân rằng những anh chàng như Dex chỉ hẹn hò với những đứa con gái như Darcy mà thôi.
Chưa đến học kỳ tiếp theo thì hai người đó gặp nhau. Một nhóm sinh viên bọn tôi, trong đó có cả Dex, dự định đi chơi bất ngờ vào tối thứ Năm. Darcy cứ đòi gặp Dex bằng được từ nhiều tuần trước, thế là tôi gọi điện bảo cô ấy đến quán Red Lion lúc tám giờ. Cô ấy đến, nhưng Dex thì không. Tôi dám nói là Darcy thấy chuyện đi chơi này rõ là phí cả công, phàn nàn rằng cô ấy không thích quán Red Lion, rằng đã qua cái thời cô ấy ngồi ở những quán bẩn bẩn của dân sinh viên thế này rồi (những quán mà chỉ mới vài tháng ngắn ngủi cách đây thôi cô ấy vẫn vào), rằng ban nhạc chơi dở tệ, chúng tôi có thể đi kiếm nơi nào tử tế hơn không, chỗ nào người ta ăn mặc đàng hoàng đẹp đẽ ấy.
Đúng lúc đó, Dex ung dung bước vào quán, mặc áo khoác da đen và chiếc áo len cashmere rất đẹp màu nâu nhạt. Anh ta tiến thẳng đến chỗ tôi và hôn nhẹ lên má tôi, một điều tôi thấy vẫn chẳng quen – người dân vùng Trung Tây không chào nhau và hôn kiểu như thế. Tôi giới thiệu anh ta với Darcy, và cô ấy bắt đầu khoe vẻ hấp dẫn của mình, cười khúc khích, nghịch tóc và gật đầu mạnh mỗi khi anh ta nói điều gì đó. Dex cũng vui vẻ với cô ấy, nhưng không có vẻ gì là thích thú quá mức, và có một lúc, khi cô ấy nhắc đến tên người đàn ông ở công ty Goldman – Anh có biết người ngày người kia không? – thì thực sự Dex còn như là cố gắng gìm một cái ngáp dài. Anh ta ra về trước tất cả mọi người, vẫy chào tạm biệt với nhóm bạn và nói với Darcy rằng anh ta rất vui vì được gặp cô ấy.
Trong lúc đi bộ về phòng mình, tôi hỏi cô ấy nghĩ gì về anh ta.
"Anh ta dễ thương," Darcy nói, biểu hiện sự tán thành ở mức thấp nhất. Lời đáp hờ hững của cô ấy khiến tôi khó chịu.
Cô ấy không tung hô khen ngợi anh ta là vì anh ta chưa bị cô ấy làm ê hoặc. Darcy mong chờ mình là người được theo đuổi. Và đó cũng là điều tôi trông đợi.
Ngày hôm sau, khi Dex và tôi uống café, tôi chờ anh ta nhắc đến Darcy. Tôi tin chắc anh ta sẽ nhắc thôi, thế nhưng anh ta lại chẳng nói gì. Một phần nhỏ - thôi được rồi, thì một phần lớn – trong tôi thích thú khi nói với Darcy rằng tên cô ấy đã không hề xuất hiện. Lần đầu tiên có người không khao khát được ở bên cô ấy cơ đấy.
Lẽ ra tôi phải biết rõ hơn chứ.
Khoảng một tuần sau, bất thình lình, Dex hỏi tôi là bạn tôi thế nào rồi.
"Bạn nào cơ?" tôi hỏi, giả ngây giả ngô.
"Cô biết mà, cô gái tóc sẫm màu ở quán Red Lion ấy?"
"Ồ. Darcy," tôi nói. Sau đó đi thẳng luôn vào vấn đề. "Anh muốn có số của cô ấy không?"
"Nếu cô ấy còn độc thân."
Tối đó, tôi báo tin cho cô ấy biết. Cô ấy mỉm cười e lệ. "Anh ta đúng là dễ thương. Mình sẽ đi chơi với anh ta."
Hai tuần sau, Dex mới gọi cho cô ấy. Nếu như anh ta cố tình chờ đợi thì chiến lược đó thành công mỹ mãn. Cô ấy sốt sắng quá mức khi anh ta đưa cô ấy đến quán café Union Square. Buổi hẹn đó rõ ràng là tốt đẹp cả, vì sáng hôm sau họ đi ăn bữa nửa buổi ở khu Village. Sau đó chẳng mấy chốc, Darcy và Dex đã thành một cặp.
Lúc đầu, tình cảm của họ không được yên ổn. Tôi biết Darcy luôn thích cãi nhau với những anh bạn trai – chưa đến màn gay cấn thì chưa vui – nhưng tôi coi Dex là người biết điều, bình tĩnh trong những cuộc cãi nhau. Có lẽ đối với những cô gái khác anh ta cũng là người như thế, nhưng Darcy lại lôi kéo anh ta vào cái thế giới hỗn độn với những cảm xúc quá khích của cô ấy. Cô ấy tìm thấy số điện thoại ghi ở một trong mấy quyển vở học luật của anh ấy (cô ấy tự nhận mình là kẻ tọc mạch), tìm hiểu, lần ra một cô bạn gái cũ của Dex, và không chịu nói chuyện với anh ta. Có một ngày Dex đến lớp học Luật Bồi thường với vẻ mặt ngượng ngùng, trên trán có một vết rách, ngay phía trên mắt trái. Darcy đã ném một cái mắc áo làm bằng dây kim loại vào anh ta trong cơn điên vì ghen tuông.
Và còn có cả cách khác nữa. Tất cả bọn tôi đi chơi, Darcy sẽ cư xử thân mật với một anh chàng khác ở quầy bar. Tôi quan sát Dex hờ hững liếc trộm về phía bọn họ cho đến khi không thể chịu đựng được nữa. Anh ta sẽ đến lôi cô ấy đi, vẻ mặt giận dữ nhưng vẫn bình tĩnh, và tôi nghe thấy cô ấy thanh minh về những lời tán tỉnh có liên quan chút ít đến anh chàng kia: "Ý em là, bọn em chỉ đang nói chuyện về em trai của hai đứa và chuyện chúng nhập cùng một hội quái dị thế nào thôi mà. Trời ơi, Dex! Anh đâu cần phải phản ứng quá lên như thế!"
Nhưng cuối cùng thì mối quan hệ giữa họ cũng đi vào ổn định, những lần cãi vả dần ít nghiêm trọng hơn, ít xảy ra hơn, và cô ấy chuyển đến sống ở căn hộ của anh ta. Rồi đến mùa đông năm ngoái, Dex ngỏ lời cầu hôn. Họ đã chọn một ngày cuối tháng Chín, cô ấy chọn tôi làm phù dâu chính.
Mình quen anh ta trước chứ, giờ tôi tự nhủ như vậy. Điều đó cũng không cứng rắn hơn lời bào chữa cho chuyện Ethan là mấy, nhưng tôi cứ bám lấy suy nghĩ ấy trong một lúc. Tôi hình dung ra viên bồi thẩm biết thông cảm với mình, cô ấy rướn người về phía trước trong khi đón nhận ra phát hiện này. Thậm chí cô ấy còn đưa ra một luận điểm trong khi đoàn bồi thẩm đang bàn bạc, cân nhắc kỹ càng. "Nếu không nhờ Rachel thì Dex và Darcy sẽ chẳng bao giờ được gặp nhau. Vậy nên, đúng ra, Rachel xứng đáng có được anh ta một lần." Những bồi thẩm viên khác nhìn cô ấy chằm chằm đầy nghi hoặc, và cái bà mặc bộ vest Channel bảo cô ấy đừng có ngớ ngẩn như vậy. Điều đó chẳng có liên quan gì hết. "Thực ra, điều đó thậm chí còn có một ý nghĩa khác," bà mặc vest Channel cự lại. "Rachel đã có cơ hội đến với Dex – nhưng cơ hội đó đã trôi qua từ lâu rồi. Và giờ đây cô ta lại là phù dâu chính. Phù dâu chính cơ đấy! Đúng là một sự phản bội xấu xa không để đâu cho hết!"
Tối đó, tôi làm việc đến khuya, lần lữa việc gọi lại cho Dex. Thậm chí tôi còn cân nhắc định đợi đến sáng mai, đến giữa tuần mà không gọi gì hết. Nhưng càng đợi lâu thì đến lúc tránh không được, phải gặp anh ta, tôi sẽ càng lúng túng ngượng ngùng hơn thôi. Vậy là tôi ép mình ngồi xuống và quay số của anh ta. Tôi hi vọng sẽ được dẫn thẳng đến hộp thư thoại. Lúc đó là mười rưỡi. Nếu tôi gặp may thì anh ta đã về nhà, về với Darcy rồi.
"Dex Thaler nghe," anh ta nói, giọng hoàn toàn nghiêm chỉnh. Anh ta đã quay lại làm cho công ty Goldman Sachs, sáng suốt lựa chọn làm ngân hàng hơn là làm luật sư. Công việc thú vị hơn, và tiền cũng kiếm được khá hơn nhiều.
"Rachel!" Anh ta nghe có vẻ thực sự vui mừng khi tôi gọi, dù có hơi lo lắng, giọng hơi to quá. "Cảm ơn cô đã gọi. Tôi đã bắt đầu nghĩ là cô sẽ không gọi cơ".
"Tôi định gọi cho anh rồi. Chỉ có điều là… tôi thực sự quá bận… Ngày hôm nay thật chẳng ra sao cả", tôi lắp bắp. Miệng tôi khoác ra.
"Ừ, ở chỗ tôi cũng như dở hơi. Đúng là điển hình của ngày thứ Hai", anh ta nói, có vẻ bình tĩnh hơn một chút.
"Ừ…"
Tiếp theo là một khoảng lặng ngượng ngùng khó chịu - ừm, đấy là tôi cảm thấy thế. Có phải anh ta chờ đợi mình nhắc đến Sự Cố đó không nhỉ?
"Vậy cô cảm thấy thế nào?" giọng anh ta trở nên nhỏ hơn.
"Tôi cảm thấy thế nào ấy à?" Mặt tôi nóng bừng lên. Mồ hôi vã ra, có khi tôi đến ợ hết món sushi đã ăn lúc tối ra mất thôi.
"Ý tôi là, cô nghĩ sao về hôm thứ Bảy?" giọng anh ta nhỏ hơn nữa, gần như là một lời thì thầm. Có thể đó chỉ là anh ta thận trọng để đảm bảo không ai trong văn phòng nghe thấy, nhưng âm lượng thì nghe như riêng tư thân mật lắm.
"Tôi không hiểu anh đang hỏi gì…"
"Cô có cảm thấy tội lỗi không?"
"Tất nhiên là có rồi. Anh thì không à?" Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm anh đèn ở khu Manhattan, nhìn về hướng văn phòng của anh ta dưới phố.
"Ừm, ừ," anh ta nói một cách thành thật. "Rõ ràng là chuyện đó không nên xảy ra. Điều này thì không có gì phải bàn cãi. Đó là một việc sai trái… và tôi không muốn cô nghĩ rằng, cô biết đấy, tính cách đặc trưng của tôi là vậy. Từ trước tôi chưa từng lừa dối Darcy. Chưa bao giờ… Cô tin điều đó chứ?"
Tôi bảo rằng tất nhiên là tôi tin anh ta. Tôi muốn tin chứ.
Một khoảng lặng khác.
"Vậy nên, đúng, đó là lần đầu tiên tôi làm như vậy" anh ta nói.
Lại im lặng tiếp. Tôi hình dung ra anh ta ngồi gác chân lên bàn, cổ áo mở cúc, cà vạt vắt qua vai. Anh ta mặc vest trông đẹp lắm. Ừm, anh ta mặc cái gì mà chẳng đẹp, và cả khi không mặc gì nữa.
"Ừm ừ" tôi nói. Tôi đang nắm chiếc điện thoại chặt tới mức những ngón tay đau điếng. Tôi bèn đổi bên, lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào váy.
"Tôi cảm thấy thật tệ hại khi cô làm bạn với Darcy lâu như thế mà chuyện này lại xảy ra giữa hai chúng ta…. đặt cô vào một tình huống thật tồi tệ". Anh ta hắng giọng rồi nói tiếp. "Nhưng đồng thời, tôi cũng không biết nữa…"
"Anh không biết gì cơ?" tôi hỏi, đi ngược lại với quyết định tốt hơn hết là kết thúc cuộc nói chuyện, cúp máy, chọn lấy bản năng đánh bài chuồn mà vốn lúc nào cũng có ích cho tôi.
"Tôi không biết. Tôi chỉ… ừm, ở mức độ nào đó… nói một cách khách quan thì, tôi biết việc mình làm là sai. Nhưng tôi không thấy tội lỗi gì cả. Chẳng phải như thế tệ lắm sao?... Cô có nghĩ xấu về tôi không?"
Tôi không biết phải đáp lại câu hỏi này như thế nào. "Có" thì nghe xấu xa quá, cứ như đang phán xét người ta vậy; còn "không" thì có thể lại khơi ra một chuyện khác khó ngăn lại. Tôi thấy an toàn hơn là cứ nói chung chung. "Tôi không có quyền phán xét ai cả, đúng không? Tôi cũng đã ở đó… cũng đã làm mà."
"Tôi biết, Rachel. Nhưng đó là lỗi của tôi"
Tôi nghĩ đến cái thang máy, đến cảm giác mái tóc anh ta lùa qua những ngón tay mình.
"Lỗi là của cả hai… Cả hai đều say. Chắc chắn là do hai ly rượu – chúng cứ ngấm dần, mà hôm đó tôi lại không ăn gì nhiều", tôi hói huyên thuyên, hi vọng chúng tôi sắp xong chuyện rồi.
Dex ngắt lời. "Tôi đâu có say đến mức đó", anh ta nói thẳng, gần như ngang bướng.
Anh không dễ say đến mức đó ư?
Rồi như thể đọc được ý nghĩ của tôi, anh ta nói tiếp "ý tôi là, ừ, đúng, tôi có uống một ít – khả năng kiềm chế của tôi chắc chắn là có kém đi – nhưng tôi biết mình đang làm gì chứ, và ở một mức độ nào đó thì, tôi nghĩ là tôi muốn chuyện đó xảy ra. Ừm, chắc nói thế thì rõ ràng quá… Nhưng điều tôi muốn nói ở đây là tôi nghĩ mình tỉnh táo, muốn chuyện đó xảy ra. Không phải tôi đã lên kế hoạch từ trước. Nhưng trước kia, có nhiều lúc, điều đó đã xuất hiện trong suy nghĩ của tôi rồi…"
Có nhiều lúc? Lúc nào? Ở trường luật à? Trước hay sau khi anh gặp Darcy?
Tôi đột ngột nhớ lại một lần, trước khi có Darcy, khi Dex và tôi đang ôn thi môn Luật Bồi thường ở thư viện. Lúc đó đã muộn và cả hai đều bị ảnh hưởng mạnh bởi những câu chữ trong sách, gần như hưng phấn quá mức vì thiếu ngủ và uống quá nhiều caffeine. Dex bắt đầu bắt chước Zigman, nhại lại những câu nói ưa thích của ông ta, và tôi cười nhiều đến mức bắt đầu chảy nước mắt. Cuối cùng khi tôi bình tĩnh lại, anh ta rướn người qua chiếc bàn hẹp, lấy ngón tay cái lau giọt nước mắt trên mặt tôi. Giống như một cảnh trên phim vậy, chỉ khác một điều rằng trên đó toàn là những giọt nước mắt buồn. Mắt chúng tôi dán chặt vào nhau.
Tôi quay mặt đi trước, lại nhìn vào sách, những con chữ nhảy nhót lung tung trên trang giấy. Có cố gắng thế nào thì tôi cũng không thể tập trung nổi vào những từ ‘bất cẩn’ hay ‘nguyên nhân gần đúng nhất’. Chỉ có cảm giác ngón tay cái anh ta để lại trên gương mặt tôi mà thôi. Lát sau, Dex đề nghị đi bộ cùng tôi về kí túc xá. Tôi lịch sự từ chối, nói với anh ta rằng tôi tự đi một mình được rồi. Đêm đó khi đang chìm vào giấc ngủ, tôi quyết định rằng ý định ấy của anh ta chỉ là do tôi cố tưởng tượng ra, rằng Dex không bao giờ quan tâm đến tôi hơn mức một người bạn đâu. Anh ta chỉ tỏ ra tử tế thôi.
Thế nhưng, đôi khi tôi lại băn khoăn tự hỏi, liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình không quá dè chừng như thế, nếu tối đó tôi nói đồng ý lời đề nghị của anh ta. Giờ đây tôi lại càng băn khoăn hơn nữa.
Dex vẫn tiếp tục nói. "Tất nhiên, tôi hiểu rõ rằng chuyện đó không thể lặp lại một lần nào nữa", anh ta nói chắc chắn. "Phải vậy không?" Những từ cuối cùng là những từ chân thành nhất, gần như yếu đuối.
"Phải. Không bao giờ", tôi nói, để rồi ngay lập tức lại hối hận về những từ ngữ ngớ ngấn trẻ con của mình. "Đó là một sai lầ
"Nhưng tôi không hối hận. Lẽ ra tôi nên thế, nhưng tôi không cảm thấy như vậy", anh ta nói.
Thật là kì lạ, tôi thầm nghĩ, nhưng không nói gì cả. Tôi chỉ ngồi thần ra đó, chờ anh ta nói tiếp.
"Dù sao thì, Rachel, tôi xin lỗi đã đặt cô vào tình huống này. Nhưng tôi nghĩ là cô nên biết tôi cảm thấy thế nào", anh ta nói nốt, rồi bật cười lo lắng.
Tôi nói không sao, rằng giờ tôi biết rồi, có lẽ chúng ta nên tiếp tục cuộc sống và để mọi chuyện lại phía sau, rồi nói tất cả những điều khác nữa, những điều tôi nghĩ Dex gọi để nói với tôi. Chúng tôi chào tạm biệt, sau đó tôi cúp máy rồi nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ trong tâm trạng rối bời. Cuộc gọi mà lẽ ra là để kết thúc thì lại chỉ dẫn đến nhiều lo lắng bứt rứt hơn. Và trong tôi bắt đầu có cảm giác nhỏ xíu, cảm giác tôi kiên quyết dẹp bỏ nó.
Tôi đứng dậy, tắt đèn trong văn phòng, đi bộ ra ga tàu điện ngầm, cố gắng gạt Dex ra khỏi tâm trí. Nhưng trong lúc đợi tàu trên sân ga, đầu óc tôi lại nhớ đến nụ hôn của hai đứa lúc ở trong thang máy. Cảm giác về mái tóc của anh ta, và trông anh ta ra sao lúc nằm ngủ trên giường của tôi, tấm chăn đắp nửa người. Đó là những hình ảnh tôi nhớ nhất. Chúng giống như ảnh của những anh bạn trai cũ, những tấm ảnh bạn muốn ném đi đến cùng cực, nhưng lại không đành lòng vứt bỏ. Vậy nên, thay vào đó, bạn cất chúng trong một góc chiếc hộp đựng giày cũ, để ở phía trong cùng của tủ, nghĩ rằng giữ lại những bức ảnh đó đâu có sao. Chỉ là có thể một lúc nào đó bạn muốn mở chiếc hộp ấy ra và nhớ lại vài kỷ niệm hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...