Ethan quẹt diêm, đưa lên gần miệng. "Ai quan tâm chứ? Cứ để Darcy giữ lấy anh ta. Anh ta là cái đồ nhu nhược. Nói thật nhé, cậu nên bỏ đi thì hơn."
"Anh ấy không nhu nhược," tôi nói, nhưng vẫn hy vọng Ethan thuyết phục mình tin điều ngược lại. Tôi muốn bám lấy cái khuyết điểm trầm trọng ấy, muốn tin rằng Dex chẳng phải là người như tôi từng nghĩ. Như thế sẽ đỡ đau khổ hơn nhiều so với việc tin rằng tôi không phải là người anh ấy muốn có.
"Thôi được rồi. Có lẽ nói ‘nhu nhược’ thì hơi quá. Nhưng mà, Rach này, mình tin chắc anh ta muốn đến với cậu hơn đấy. Chỉ là anh ta không biết phải đá Darcy như thế nào thôi."
"Cảm ơn đã động viên khích lệ mình. Nhưng mình thực sự nghĩ là anh ấy muốn ở bên Darcy hơn. Anh ấy đã chọn cậu ta chứ không chọn mình. Mọi người ai cũng chọn cậu ta hết mà." Tôi uống cốc bia nhanh hơn nữa.
"Mọi người. Ngoài Dex nhu nhược ra thì còn ai nữa?"
"Thôi được rồi." Tôi mỉm cười. "Cậu chứ ai."
Cậu ấy nhìn tôi ngạc nhiên. "Làm gì có."
Tôi khịt mũi một cái. "Ha."
"Cô ta bảo cậu thế à?"
Sau từng ấy năm, tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện mình cảm thấy như thế nào về mối tình kéo dài hai tuần giữa bọn họ hồi tiểu học. "Cậu ta chẳng cần nói. Ai cũng biết hết rồi."
"Cậu đang nói về chuyện gì đấy?"
"Cậu đang nói chuyện gì thì có?"
"Chuyện họp lớp à?" cậu ấy hỏi.
"Kỷ niệm mười năm ngày ra trường?" tôi hỏi, biết thừa rằng chẳng còn họp lớp nào khác vào đây nữa. Tôi còn nhớ cảm giác thất vọng khi Les nhất định nói rằng tôi phải làm việc. Đó là cái thời trước khi tôi biết nói dối. Hắn đã chế nhạo tôi khi tôi bảo không thể đi làm được, tôi phải đến dự buổi họp kỷ niệm mười năm.
"Ừ. Cô ta không kể cho cậu nghe chuyện xảy ra à?" Cậu ấy hít một hơi thuốc dài, rồi quay đầu đi, phả khói ra xa chỗ tôi.
"Không. Có chuyện gì thế?" tôi hỏi, thầm nghĩ mình sẽ tan nát cõi lòng và chết luôn nếu Ethan ngủ với cậu ta. "Xin hãy nói với mình là cậu không lên giường với cậu ta đi."
"Giời ạ, không đâu," cậu ấy nói. "Nhưng cô ta đã cố làm điều đó."
Khi uống hết chỗ bia còn lại của mình và uống ké cốc của Ethan mấy ngụm, tôi nghe cậu ấy kể nốt câu chuyện về buổi họp lớp. Chuyện Darcy đến gặp cậu ấy ở sân sau nhà Horace Car sau khi tan tiệc ra sao. Rồi bảo cô ấy nghĩ là bọn họ nên ở với nhau một đêm. Như thế cũng có mất gì đâu?"
"Cậu đang đùa mình chắc!"
"Không," cậu ấy nói. "Mình đã nói rằng: Darce, không được. Cậu có bạn trai rồi. Làm cái trò quái quỉ gì thế?"
"Đó là lý do à?"
"Lý do mình không lên giường với cô ta?"
Tôi gật đầu.
"Không, đó không phải là lý do."
"Vậy thì tại sao?" Trong một phút, tôi tự hỏi liệu cậu ấy có chịu thừa nhận chuyện "gay" không nhỉ. Biết đâu Darcy có lý.
"Thế cậu nghĩ tại sao? Đó là Darcy mà. Mình không nhìn nhận con người cô ta theo cách đó."
"Cậu không nghĩ là cậu ta... xinh ư?"
"Nói thật nhé, không đâu. Mình không nghĩ vậy."
"Sao lại không?"
"Còn cần phải có lý do nữa à?"
"Đúng vậy."
"Thôi được rồi." Cậu ấy thở ra, ngửa mặt lên nhìn trần nhà. "Bởi vì cô ta trang điểm quá dày. Bởi vì cô ta trông quá là... mình cũng không biết nữa... quá là khắc nghiệt."
"Đường nét sắc sảo?" tôi nói hộ.
"Đúng đấy. Sắc sảo và... và lông mày thì tỉa tót nhiều quá."
Tôi hình dung ra hàng lông mày nhỏ xíu, cong vút của Darcy. "Lông mày quá tỉa tót. Buồn cười thật
"Ừ. Rồi lại còn xương hông thì nhô hết cả ra. Cô ta gầy như que củi. Mình không thích thế. Nhưng đó không phải là lý do chính ở đây. Cái chính là... là vì người đó là Darcy." Cậu ấy rùng mình rồi sau đó lấy lại cốc bia từ tay tôi. "Chờ đã. Để mình đi lấy thêm." Cậu ấy giụi tắt điếu thuốc rồi sải bước tới chỗ quầy bar, quay lại, cầm theo hai cốc bia nữa. "Của cậu đây."
"Cám ơn," tôi nói rồi bắt đầu uống một hơi.
Cậu ấy cười. "Ôi trời! Không thể để thua cậu trong chuyện bia bọt này được."
Tôi lấy mu bàn tay quẹt đám bọt bia trên môi rồi hỏi sao trước đây cậu ấy không kể cho tôi nghe về Darcy và chuyện họp lớp.
"Ôi, cũng chẳng biết nữa. Vì chuyện đó có gì to tát đâu. Cô ta say mà." Cậu ấy nhún vai. "Thậm chí có khi cô ta còn không biết chính bản thân mình đang làm gì nữa kia."
"Ờ, phải lắm. Cậu ta luôn luôn biết mình đang làm gì chứ."
"Có lẽ. Nhưng chuyện đó thật sự chẳng có gì đáng nói."
Đó là lý do cậu ta nghĩ Ethan là "gay". Dám từ chối Darcy - chắc chắn là vì thế. "Có lẽ sức hấp dẫn hồi lớp năm của cậu ta không gây được ấn tượng mạnh mẽ cho lắm đối với cậu."
Ethan cười. "Ừ. Hồi đó thỉnh thoảng đúng là mình với cô ta có đi chơi." Cậu ấy giơ tay làm dấu ngoặc kép trong không trung khi nói ra từ "đi chơi".
"Thấy chưa. Cậu đã chọn cậu ta thay vì mình đấy thôi."
Cậu ấy cười, khoe chiếc lúm đồng tiền. "Cậu đang nói chuyện khỉ gió gì thế?"
"Thì mẩu giấy đó. Cái tờ hãy-đánh-dấu-vào-ô-bạn-thích ấy."
"Cái gì?"
Tôi thở dài. "Tờ giấy mà cậu ta đưa cho cậu. Cái tờ ‘Cậu thích đi chơi với mình hay với Rachel?’ đó mà."
"Trên đó không viết như vậy. Nó chẳng nói gì đến cậu cả. Mà sao lại phải nhắc đến cậu?"
"Bởi vì mình thích cậu chứ sao." Tôi hơi ngượng khi thừa nhận điều đó, thậm chí sau bao nhiêu năm như thế. "Cậu biết mà."
Cậu ấy lắc đầu, tỏ vẻ chắc chắn. "Không. Mình không biết."
"Chắc chắn cậu quên rồi."
"Làm sao mình quên được chuyện như thế. Trí nhớ mình ‘khủng’ lắm. Trên tờ giấy đó không ghi tên cậu. Rõ chưa. Mình biết, vì hồi đó mình cũng thích cậu." Đôi mắt Ethan nhìn tôi chăm chú sau cặp kính, rồi cậu ấy châm một điếu thuốc nữa.
"Vớ vẩn." Tôi cảm thấy mặt mình đỏ lên. Chỉ là Ethan thôi mà, tôi tự nhủ. Giờ bọn tôi đều là người lớn cả rồi.
"Được thôi." Cậu ấy nhún vai, lật ngược vỏ hộp diêm. Giờ trông cậu ấy cũng có vẻ ngượng rồi. "Thế thì đừng tin mình."
"Cậu nói thật?"
"Hoàn toàn. Mình nhớ hồi đó toàn giúp cậu trong trò đánh bóng bốn người để cậu được phong vua. Mình luôn đứng ô vua nếu cậu đứng ở ô hoàng hậu. Hãy nói là cậu không nhận ra ngay cả điều đó đi."
"Mình không nhận ra thật," tôi nói.
"Hóa ra, cậu lại ít để ý xung quanh hơn hẳn so với mình vẫn tưởng...Ừ đúng, hồi đó mình thích cậu. Mình thích cậu suốt cả hồi cấp hai, lên cấp ba nữa. Sau đó cậu lại đi hẹn hò với Beamer. Khiến mình tan nát cõi lòng."
Đây đúng là một tin trọng đại, nhưng tôi vẫn không hiểu vấn đề tên mình không có trên tờ giấy. "Xin thề, mình tưởng Annalise đã trông thấy rồi."
"Annalise dễ thương nhưng nhát cáy. Có lẽ Darcy đã bảo cậu ấy nói là đã trông thấy tên cậu vi trên tờ giấy đó. Hoặc là cô ta lừa để cậu ấy nghĩ như thế. Mà Annalise dạo này thế nào? Cô ấy có con chưa?"
"Chưa. Nhưng cũng sắp rồi."
"Cô ấy có đi dự đám cưới không?"
"Có, nếu không lâm bồn," tôi nói. "Ai cũng đi, trừ cậu."
"Cả cậu nữa. Lâm trọng bệnh với lá lách."
"Ừ, đúng là thảm." Tôi cười. "Vậy cậu chắc chắn là tên mình hoàn toàn không có trên tờ giấy đó?"
Tôi đang tập trung vào một chuyện từ hai mươi năm trước. Thật kỳ lạ, nhưng tôi lại gán cho điều đó bao nhiêu ý nghĩa.
"Chắc chắn," cậu ấy nói. "Chắc-chắn."
"Chết tiệt," tôi nói. "Đúng là đứa khốn kiếp."
Cậu ấy cười. "Hồi đó mình không hề biết mình lại là người được ngưỡng mộ cơ đấy. Tưởng chỉ có Doug Jackson thôi."
"Cậu không phải là người được ngưỡng mộ đâu, chỉ có Doug Jackson thôi," tôi nói. "Điểm quan trọng là – mình chính là đứa duy nhất thích cậu. Cô ta đã bắt chước mình." Một lần nữa tôi lại thấy mình trẻ con ngốc nghếch như thế nào mỗi khi nói về tình cảm của mình đối với Darcy.
"Ừm, cậu cũng không bỏ lỡ gì nhiều đâu mà. Chuyện ngày xưa đi chơi chỉ cùng nhau ăn mấy cái bánh nướng ở quán Hostess thôi. Và chẳng có gì thú vị cho lắm. Và mình vẫn giúp cậu trong trò đánh bóng bốn người."
"Vậy lần sau mà chúng ta chơi trò đó thì chắc có lẽ Dex sẽ giúp mình," tôi nói. "Như thế thật là..." tôi không thể nghĩ ra được từ chính xác để nói. Tôi bắt đầu thấy mình say rồi.
"Hay ho? Tuyệt vời? Hết ý?" Ethan nói hộ.
Tôi gật. "Tất cả những điều đó. Đúng thế đấy"
"Cảm thấy khá hơn chưa?"
Cậu ấy đang cố hết sức để tôi vui. Nỗ lực của Ethan cộng với mấy cốc bia khiến tôi cảm thấy được hàn gắn lại phần nào – ít nhất là tạm thời. Tôi nghĩ đến chuyện mình đang ở cách xa Dex hàng ngàn dặm. Dexter - người đã có tên tôi trong danh sách lựa chọn khi anh ấy cần quyết định, thế mà lại đánh dấu vào cái ô vuông cạnh tên Darcy. "Rồi. Khá hơn một chút rồi. Thật đấy."
"Ừm, vậy thì tóm tắt lại nào. Chúng ta đã xác định rõ ràng là mình chưa bao giờ chọn Darcy thay vì chọn cậu. Và cô ta không được nhận vào Notre Dame."
"Nhưng cô ta có được Dex."
"Quên anh ta đi. Anh ta chẳng đáng đâu," Ethan nói, rồi ngẩng lên nhìn thực đơn viết trên tấm bảng đen đằng sau lưng chúng tôi. "Nào. Mua cho cậu ít cá và khoai tây chiên thôi."
Chúng tôi ăn trưa - với cá, khoai tây chiên và đậu mềm, khiến tôi nhớ đến đồ ăn của em bé. Những thứ khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Chúng tôi uống thêm vào cốc bia nữa. Sau đó tôi nêu ý kiến cả hai cùng đi dạo, ngắm thứ gì đó đặc trưng của nước Anh. Thế là cậu ấy đưa tôi đến vườn Kensington và chỉ cho tôi điện Kensington, nơi công nương Diana từng sống.
"Thấy chiếc cổng này không? Đó là nơi mọi người đến đặt hoa và thư khi bà ấy mất. Còn nhớ những bức ảnh không?"
"Ồ có chứ. Đó là nơi này à?"
Khi nghe tin Diana mất, tôi đang ngồi với Dex và Darcy. Chúng tôi đang ở bar Talkhouse, có anh chàng nào đó tiến lại chỗ bọn tôi ở quầy bar và nói: "Các cậu đã biết tin Diana qua đời trong một vụ đâm ô tô chưa?" Cho dù anh ta chỉ có thể đang nói đến một Diana duy nhất mà thôi, nhưng cả tôi và Darcy đều hỏi: Diana nào? Anh ta nói là công nương Diana. Rồi anh ta kể với bọn tôi là bà ấy chết trong một vụ đâm xe, lúc đó ô tô phóng rất nhanh, bọn thợ săn ảnh đuổi theo xe bà ấy chạy dọc đường hầm ở Paris. Darcy ngay lập tức rơm rớm nước mắt. Lần đầu tiên đó không phải là kiểu nước mắt để người khác phải chú ý. Nước mắt đó là thật. Darcy thực sự đau lòng. Cả hai chúng tôi đều thế. Vài ngày sau, chúng tôi cùng xem lễ tang của bà ấy, dậy từ bốn giờ sáng để nghe tất cả tin tức, giống như mười sáu năm trước đó, khi chúng tôi chứng kiến đám cưới của bà với hoàng tử Chales.
Ethan và tôi chậm rãi đi dạo trong vườn Kensington trong cơn mưa phùn mà không có ô. Tôi chẳng ngại bị ướt, không quan tâm mái tóc mình sẽ bết lại. Chúng tôi đi qua cung điện, vòng qua một chiếc ao tròn nhỏ. "Cái ao này tên là gì?"
"Ao Tròn," Ethan nói. "Miêu tả chính xác nhỉ?"
Chúng tôi đi qua chỗ bục của dàn nhạc, rồi đến đài tưởng niệm Albert, một bức tượng bằng đồng rất lớn của hoàng tử Albert, ngự trên ngai. "Cậu thích chứ?"
"Đẹp quá," tôi nói.
"Nữ hoàng Victoria đau buồn đã cho xây thứ này khi Albert qua đời vì bệnh thương hàn."
" Khi nào?"
"1860 hay 1870 gì đấy...Hay nhỉ?"
"Ừ," tôi đáp.
"Rõ ràng bà ấy và Albert cũng khá là gắn bó đấy chứ."
Chắc chắn nữ hoàng Victoria phải buồn hơn tôi bây giờ. Tôi thoáng có ý nghĩ thà mất Dex vì bệnh tật còn hơn mất vào tay Darcy. Vậy có lẽ nếu tôi thà nhìn anh ấy chết thì như thế chẳng phải tình yêu thực sự... Thôi, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy chết nữa.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Ngoài mấy người khách du lịch Nhật Bản đang chụp ảnh trên bậc đài tưởng niệm thì chúng tôi là hai người duy nhất.
"Cậu muốn về chưa?" Ethan chỉ theo hướng ngược lại. "Chúng ta sẽ đi thăm công viên Hype và hồ Serpentine vào hôm khác cũng được."
"Ừ, giờ ta về thôi," tôi nói.
"Trong thời tiết này lá lách của cậu có trở chứng không?"
"Ethan! Mình phải đến đám cưới ư?"
"Cứ bỏ đi."
"Mình là phù dâu chính."
"Ô, phải rồi. Mình cứ quên điều đó suốt," cậu ấy nói, lau kính vào ống tay áo.
Khi quay về căn hộ, Ethan khúc khích cười.
"Gì thế?"
"Darcy," cậu ấy nói, lắc đầu.
"Cậu ta làm sao?"
"Mình chỉ đang nghĩ đến cái lần cô ta viết thư cho Michael Jordan và mời anh ta đến dự dạ hội trường mình."
Tôi bật cười. "Cậu ta thực sự nghĩ anh ta sẽ đến cơ đấy! Còn nhớ cậu ta lo lắng ra sao về chuyện sẽ phải báo tin đó cho Blain bằng cách nào không?"
"Và rồi Jordan trả lời thư. Hay đúng hơn là người làm công của anh ta viết. Chỗ ấy mình thấy phi lý. Mình chẳng bao giờ nghĩ là cô ta sẽ nhận được thư trả lời." Cậu ấy cười. Dù Ethan có nói gì đi nữa, tôi biết cậu ấy cũng thích Darcy. Giống như tôi vậy.
"Ừ. Đúng là cậu ta nhận được thật. Cậu ta vẫn còn giữ lá thư mà."
"Cậu thấy rồi à?"
"Ừ. Cậu không nhớ cậu ta đã dán nó lên tủ đồ à?"
"Nhưng," cậu ấy nói, "cậu cũng chẳng bao giờ trông thấy lá thư của trường Notre Dame cơ mà."
"Thôi được. Thôi được rồi. Có lẽ cậu đúng. Nhưng nếu cậu hiểu rõ thế thì mười hai năm trước cậu cũng có nói gì đâu?"
"Như mình đã bảo rồi đấy thôi, mình tưởng chúng ta suy nghĩ giống nhau. Chuyện đó cũng khá dễ hiểu mà... Cậu biết không, đối với một người hụ nữ thông minh thì cậu hơi kém đấy."
"Cám ơn."
Cậu ấy ngả chiếc mũ vô hình. "Không có chi."
Chúng tôi về căn hộ của Ethan, tôi không trụ nổi cơn mệt mỏi sau chuyến bay dài. Khi tôi tỉnh dậy, Ethan mời tôi một tách trà Earl Gray và một chiếc bánh xốp. Chúng tôi đi ăn trưa ở một quán rượu, đi bộ qua căn nhà cũ của Diana, rồi đánh một giấc ngủ trưa, tôi không mơ về Dex dù chỉ một lần, rồi lại uống trà và ăn bánh xốp với anh bạn tốt bụng của tôi. Chuyến đi này khởi đầu thật tốt đẹp. Đấy là nếu như có thể có điều gì được gọi là tốt đẹp đối với một trái tim tan vỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...