Alex
“Em sửa sắp xong chiếc Honda chưa? Đến giờ đóng cửa rồi,” anh họ Enrique hỏi tôi. Tôi làm việc tại cửa hàng sửa chữa xe của anh ấy mỗi ngày sau giờ học để giúp kiếm thêm cho gia đình, để thoát khỏi băng Latino Blood một vài giờ, và bởi vì tôi sửa xe hơi bị giỏi.
Mình dính đầy dầu nhớt vì sửa chiếc Civic, tôi chui ra từ dưới gầm xe. “Một giây nữa thôi ạ.”
“Tốt. Thằng cha đó cứ thúc giục anh sửa nó suốt ba ngày nay rồi.”
Tôi siết chiếc đinh ốc cuối cùng và bước về phía Enrique trong lúc anh ấy lau đôi tay bẩn vào chiếc khăn của cửa hàng. “Em có thể hỏi anh điều này không?”
“Nói đi.”
“Tuần sau em nghỉ một ngày được không? Em có một đề tài môn Hóa ở trường,” tôi giải thích, nghĩ về đề tài nhóm tôi được giao hôm nay, “và chúng em cần phải gặp…”
“Lớp của cô Peterson. Ờ, anh nhớ những ngày đó. Cô ấy là một giáo viên thực sự rắn.” Anh họ tôi rùng mình.
“Anh đã học lớp cô ấy à?” Tôi hỏi, cảm thấy thích thú. Không biết cha mẹ cô ấy có phải là nhân viên quản chế không nhỉ? Người phụ nữ này rất thích những luật lệ.
“Sao anh quên được chứ? Chỉ khi tìm ra được phương thức điều trị mới cho một căn bệnh hoặc cứu được trái đất, các em mới được coi là một người thành công,” Enrique nói, đóng giả khá tốt vẻ nghiêm túc của cô P. “Em sẽ không quên được cơn ác mộng mang tên Peterson đâu. Nhưng anh chắc khi có Brittany Ellis là bạn cùng nhóm…”
“Sao anh biết?”
“Mọi người đều biết, nhóc ạ. Thậm chí những thằng tuổi anh cũng nói về Brittany với cặp chân dài và bộ ngực đó…” Enrique khum lòng bàn tay trong không khí, giả vờ đang cảm nhận bộ ngực của Brittany. “Ừm hứ, em biết mà.”
Vâng, tôi biết.
Tôi dồn trọng lượng từ chân này sang chân kia. “Thế em nghỉ ngày thứ Năm, nhé?”
“Không vấn đề gì.” Enrique hắng giọng. “À, Hector đã kiếm em ngày hôm qua đấy.”
Hector. Hector Martinez, nhân vật bí ẩn đứng sau băng Latino Blood. “Đôi khi em ghét… anh biết đấy.”
“Em bị mắc kẹt trong băng Blood,” Enrique nói. “Giống như tất cả bọn anh. Đừng bao giờ để Hector nghe thấy em hoài nghi về cam kết của mình đối với băng Blood. Nếu ông ta nghi ngờ em phản bội, em sẽ trở thành kẻ thù nhanh tới chóng mặt. Em là đứa thông minh, Alex. Cẩn thận đấy.”
Enrique là một OG - một tay xã hội đen chính gốc - bởi anh ấy đã chứng tỏ vị trí của mình trong băng Latino Blood suốt một thời gian dài. Đã trả hết nợ, giờ anh có thể yên ổn mà sống trong khi các thành viên Latino Blood mới trẻ hơn phải xông pha lên tuyến đầu. Theo anh, tôi mới chỉ là một kẻ chân ướt chân ráo và còn lâu nữa tôi và đám bạn bè mới đạt tới đẳng cấp OG.
“Thông minh ư? Em đã đặt cược chiếc xe của mình rằng sẽ đưa được Brittany Ellis lên giường đấy,” tôi nói với anh.
“Thế thì cho anh rút lại lời.” Enrique chỉ vào tôi với nụ cười tự mãn trên mặt. “Em đúng là ngốc. Và chẳng mấy chốc em sẽ trở thành một thằng ngốc không có xe. Bọn con gái như thế không thèm ngó tới lũ chúng ta đâu.”
Tôi bắt đầu nghĩ anh ấy đúng. Làm thế quái nào mà tôi lại nghĩ mình có thể quyến rũ Brittany Ellis - cô nàng xinh đẹp rạng ngời, giàu sụ và trắng như tuyết - bước vào cuộc sống nghèo rớt, đậm chất Mexico và vô cùng đen tối của tôi nhỉ?
Diego Vasquez, một thằng trong trường được sinh ra ở phía bắc Fairfield. Đám bạn tôi xem nó là thanh niên da trắng cho dù da của nó còn đen hơn tôi. Mike Burns, một thằng da trắng sống ở khu nam, thì được coi là một người Mexico cho dù nó không có chút máu Mexico hay máu Latin nào trong cơ thể. Ở Fairfield, nơi bạn sinh ra xác định bạn là ai.
Có tiếng bấm còi ầm ĩ vang lên trước ga-ra.
Enrique nhấn nút để nâng cửa lớn của ga-ra lên.
Chiếc xe của Javier Moreno rít lên, lao vào trong. “Đóng cửa lại, anh Enrique!” Javier thở hổn hển. “Bọn cớm đang kiếm tụi em.”
Anh họ tôi giáng nắm đấm vào cái nút lần nữa rồi tắt hết đèn trong cửa hàng. “Tụi bay đã làm cái quái gì vậy?”
Carmen ngồi ở ghế sau, mắt vằn lên những tia máu vì phê thuốc hay phê rượu chẳng biết. Và cô nàng rõ ràng đã vui vẻ với ai đó, vì tôi biết rất rõ Carmen trông ra sao khi nó vui vẻ.
“Raul đã cố ‘hun khói’ một đứa trong băng Satin Hood,” Carmen lào khào, thò đầu ra ngoài cửa xe. “Nhưng thằng này ngắm dở tệ.”
Raul quay xuống và hét lên với Carmen từ ghế trước, “Đồ chó, mày thử bắn một mục tiêu đang di chuyển trong khi Javier lái xe xem?”
Tôi đảo mắt khi Javier bước ra khỏi xe. “Mày lăng mạ tài lái xe của tao hả, Raul?” Nó nói. “Thế thì tao có nắm đấm ở đây và sẵn sàng nện vào mặt mày đấy.”
Raul bước ra khỏi xe. “Mày muốn làm gì tao, thằng khốn?”
Tôi bước lên trước Raul và giữ nó lại.
“Khốn thật, tụi bay. Bọn cớm đang ở ngay bên ngoài kìa.” Lúc này Sam, thằng hẳn là người đã ở với Carmen tối nay, mới lên tiếng.
Cả lũ trong ga-ra hụp xuống trốn khi cảnh sát chiếu đèn pin qua cửa sổ. Tôi cúi mình ẩn sau một hộc lớn đựng đồ nghề, nín thở. Tôi không cần có thêm tội danh giết người vào trong lý lịch của mình. Tôi đã tránh được việc bị bắt một cách kỳ diệu, nhưng chả ai may mắn được mãi.
Một thành viên băng đảng hiếm khi né được cảnh sát. Hoặc nhà tù.
Mặt Enrique cho thấy anh đang nghĩ gì. Anh mãi mới tằn tiện đủ để mở cửa hàng này, vậy mà giờ bốn đứa học sinh trung học vô dụng có thể phá hỏng giấc mơ của anh nếu bất kỳ đứa nào gây ra tiếng động. Cớm sẽ bắt anh họ tôi, với hình xăm LB[1] ngày trước nằm sau cổ, cùng một chỗ với đám bọn tôi.
[1] Latino Blood.
Và chỉ sau một tuần, việc làm ăn của anh sẽ tiêu tùng.
Cánh cửa của cửa hàng bị lắc nhẹ. Tôi rụt lại và cầu nguyện rằng nó đã khóa.
Từ bỏ cái cửa, mấy tay cớm quét đèn pin vào trong ga-ra lần nữa. Tôi tự hỏi ai đã báo cho họ biết - không ai ở khu này đứng ra tố cả. Luật ngầm về sự im lặng và đoàn kết sẽ giữ cho các gia đình được an toàn.
Sau khoảng thời gian tưởng như kéo dài mãi mãi, mấy tay cớm rồi cũng lái xe bỏ đi.
“Chết tiệt, suýt nữa bị chộp,” Javier nói.
“Suýt chết,” Enrique đồng ý. “Chờ mười phút nữa rồi hãy ra khỏi đây.”
Carmen lảo đảo bước ra khỏi xe. “Chào Alex, tối nay em nhớ anh.”
Ánh mắt tôi hướng lên Sam. “Ờ, tôi thấy em nhớ tôi bao nhiêu rồi.”
“Sam á? Ồ, em không hẳn thích anh ấy đâu,” Carmen ngọt ngào tiến lại gần. Tôi có thể ngửi thấy mùi cần sa tỏa ra từ cô nàng. “Em đang chờ anh quay lại với em.”
“Không bao giờ có chuyện đó đâu.”
“Đó là vì con nhỏ chung nhóm Hóa ngu ngốc của anh phải không?” Carmen túm lấy cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng. Những móng tay dài đâm vào da tôi.
Tôi nắm lấy hai cổ tay cô nàng và gạt chúng sang một bên, luôn tự hỏi làm thế nào mà cô bồ cũ rắn-như-đanh của mình lại biến thành một ả đàng điếm thế này. “Brittany chẳng liên quan gì đến em và tôi. Tôi đã nghe kể em nói những lời lăng mạ nó.”
“Isa nói với anh?” Carmen hỏi, mắt nheo lại.
“Dẹp đi,” tôi nói, lờ đi câu hỏi đó, “nếu không em sẽ có nhiều thứ khác phải đối phó thay vì chỉ một thằng bạn trai cũ đau khổ đấy.”
“Anh có đau khổ không, Alex? Bởi vì anh không hành động như thể anh đau khổ. Anh hành động như thể anh không thèm đếm xỉa gì.”
Carmen đúng. Sau khi bắt gặp cô nàng lang chạ, phải mất một thời gian tôi mới vượt qua được chuyện đó. Tôi tự hỏi những thằng khác mang đến cho Carmen thứ gì mà tôi không thể.
“Tôi đã từng để ý,” tôi nói. “Giờ thì không.”
Carmen tát tôi. “Anh là đồ tồi, Alex.”
“Cuộc cãi vã của những người yêu nhau hả?” Javier dài giọng từ mui xe.
“Câm miệng,” Carmen và tôi đồng thanh.
Carmen quay ngoắt lại, nghênh ngang quay về xe và lách vào ngồi ở ghế sau. Tôi nhìn khi nó kéo đầu Sam về phía mình. Âm thanh của nụ hôn kịch liệt và những tiếng rên rỉ vang vọng khắp cửa hàng.
Javier gọi ầm lên. “Enrique, mở cửa. Bọn này phải rời khỏi đây.”
Raul, thằng vừa đi tiểu trong nhà tắm, hỏi tôi, “Alex, mày đi chứ? Bọn tao cần mày, bạn hiền. Paco và thằng trong băng Satin Hood này sắp đánh nhau tại công viên Gilson tối nay. Bọn Hood chả bao giờ chơi đúng luật, mày biết đó.”
Paco đã không cho tôi biết về cuộc chiến, có lẽ vì nó biết tôi sẽ cố gắng khuyên nó từ bỏ chuyện này. Đôi khi thằng bạn thân nhất của tôi rơi vào những tình huống mà nó không thể thoát ra được.
Và đôi lúc nó đặt tôi vào những tình huống tôi không thể không lao vào.
“Tao đi,” tôi nói và nhảy vào ghế trước, để Raul mắc kẹt ở phía sau với hai kẻ si tình.
Khi còn cách công viên một dãy nhà, chúng tôi đi chậm lại. Sự căng thẳng dày đặc trong không khí, tôi có thể cảm thấy nó từ trong xương. Paco ở đâu? Phải chăng nó đã bị đánh cho nhừ tử sau một con hẻm nào đó?
Trời tối đen như mực. Những cái bóng chuyển động làm tôi dựng tóc gáy. Ngay cả những ngọn cây lay động trong gió trông cũng như đang hăm dọa. Vào ban ngày, công viên Gilson trông chẳng khác gì những công viên khác ở ngoại ô… trừ các hình vẽ của nhóm LB trên những tòa nhà bao quanh khuôn viên. Đây là địa bàn của bọn tôi. Bọn tôi đã đánh dấu nó.
Đó là một cuộc chiến đường phố, những băng nhóm ở các vùng ngoại ô khác đụng độ với bọn tôi để giành địa bàn. Ba dãy toàn biệt thự và những căn nhà trị giá cả triệu đô-la. Những người trong các ngôi nhà đó thậm chí không nhận ra một trận đánh nhau đang sắp bắt đầu, chỉ cách sân sau của họ chưa tới nửa dặm.
“Kia kìa,” tôi nói, chỉ vào hai cái bóng đứng cách mấy chiếc xích đu trong công viên vài bước. Đèn trong công viên đã tắt, nhưng tôi có thể nói ngay thằng nào là Paco vì thân hình lùn tịt và thế đứng đặc trưng của nó, giống như đô vật sắp bắt đầu trận đấu.
Một cái bóng đẩy cái bóng kia, tôi bèn nhảy khỏi xe dù xe vẫn đang chạy. Bởi vì còn có năm thằng Hood nữa đang tiến tới trên con phố. Sẵn sàng đánh nhau bên thằng bạn thân, tôi đẩy lui ý nghĩ cuộc đối đầu này có thể khiến tất cả chúng tôi chôn thân trong nhà xác. Nếu tôi bước vào trận đánh với sự liều lĩnh hết mình, bỏ qua những ý nghĩ về hậu quả, tôi sẽ thắng. Còn nếu nghĩ nhiều quá về nó, tôi sẽ tiêu đời.
Tôi lao về phía Paco và thằng trong băng Stin Hood trước khi bạn bè thằng đó tới. Paco đang đánh khá tốt, nhưng thằng kia giống như giun, luôn quẫy ra được khỏi tay của Paco. Tôi tóm luôn cổ áo thằng đó nhấc lên, rồi dùng nắm đấm giải quyết phần còn lại.
Trước khi nó có thể đứng lên đối mặt với tôi, tôi lườm Paco.
“Tao có thể xử lý nó, Alex,” Paco nói trong lúc lấy tay chùi máu trên môi.
“Ờ, nhưng còn bọn kia thì sao?” tôi nói, tập trung vào năm thằng Hood ngay sau nó.
Giờ thì tôi có thể nhìn kỹ hơn. Tất cả bọn nó đều là những thành viên mới, non choẹt, không có gì đáng kể. Tôi có thể đối phó. Nhưng những đứa mới mà lại hăng máu, thì rất nguy hiểm.
Javier, Carmen, Sam và Raul đứng kế tôi. Tôi phải thừa nhận bọn tôi là một lũ đáng sợ, thậm chí cả Carmen. Cô nàng có thể tự lo cho mình trong một trận đánh nhau, và có móng tay rất lợi hại.
Thằng bị tôi túm cổ lúc nãy đứng lên, chỉ vào tôi. “Mày tiêu rồi.”
“Nghe này, thằng lùn,” tôi nói. Những thằng nhỏ con rất ghét khi bạn chọc tới chiều cao của chúng, và tôi không cưỡng nổi niềm vui sướng khi làm thế. “Quay về địa bàn của bọn mày đi, để yên chỗ này cho bọn tao.”
Thằng lùn chỉ vào Paco. “Thằng này ăn cắp vô lăng xe của tao.”
Tôi nhìn qua Paco, biết nó thích chọc vào băng Satin Hood bằng cách ăn cắp thứ ngu ngốc gì đó. Khi tôi liếc nhìn lại Thằng lùn, nó đang cầm một con dao bấm trong tay. Và đang nhắm thẳng vào tôi.
Ôi, không, sau khi giải quyết xong bọn Hood này, tôi sẽ giết thằng bạn thân nhất của mình mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...