“ Công tử, mấy ngày nay ngươi không ghé làm người ta nhớ chết mất!”
“ Công tử, ngươi đến thăm Tiểu Hồng sao?”
“Công tử...”
“ Thiếu Cung chủ, chỗ này không tốt, chúng ta vẫn nên quay về đi.” Một
góc cạnh đệ nhất thanh lâu của Thanh Dương thành, một thiếu niên tầm
mười sáu tuổi, mái tóc cột cao lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp đang lôi kéo một thiếu niên khác. Bất quá nhìn kỹ một chút liền nhận ra vị thiếu
niên đấy bờ ngực nhô cao, đích thực là nữ phẫn nam trang.
Thiếu niên bị nàng ta lôi kéo vận một thân cẩm y sang trọng, tóc búi bằng
ngọc quan, một đôi mắt phượng linh động trong suốt đầy hứng thú nhìn Ỷ
Hương Lâu trước mặt: “ Ta nói không phải giang hồ đồn nữ tử U Linh Cung hút nguyên khí của nam nhân để tu luyện sao? Ngươi như thế nào lại
nhát như vậy. Đúng rồi, gọi ta là công tử, đừng mở miệng ngậm miệng đều
là Thiếu Cung chủ như thế, không thú vị!”
Nữ tử cắn cắn
môi nhưng cũng không có buông thiếu niên ra: “ Thiếu...công tử, chúng
ta nên quay về hoàn thành việc Cung chủ giao cho, chỗ này...chỗ này
không tốt.”
Thiếu niên liếc nàng ta một cái, híp híp mắt cười: “ Không tốt? Chỗ nào không tốt?”
“ Cái kia...cái kia...” Nàng ta ngập ngừng, khuôn mặt đỏ ửng.
Thiếu niên cười to hai tiếng: “ Ngươi yên tâm, ta chỉ đi dạo một chút, không có gì đáng lo.” Nói xong liền sải bước lớn đi vào Ỷ Hương Lâu.
Hai người này không ai khác chính là Lăng Tử Yên và Như Ngọc. Thấm thoắt đã nửa năm trôi qua, Lăng Tử Yên ở trên đỉnh U Minh Sơn vừa luyện Huyền
Thiên Cửu Tuyết kiếm pháp vừa luyện Thiên Nữ Tán Hoa công vô cùng cực
khổ. Mãi đến khi nàng luyện Huyền Thiên Cửu Tuyết kiếm pháp đến thức thứ ba, Thiên Nữ Tán Hoa công tầng thứ tư Tiêu Tuyết Hoa mới chịu buông tha để cho nàng xuống núi. Dù sao bà ta biết “dục tốc bất đạt”, luyện võ kỵ nhất chính là nôn nóng.
Đạt được sự cho phép của Tiêu
Tuyết Hoa, Lăng Tử Yên lập tức lên đường tới Minh Đô, đồng thời vì thuận đường nên Tiêu Tuyết Hoa dặn dò nàng đến Mạch gia ở Thanh Dương thành
một chuyến, thay bà làm một vụ làm ăn. Bất quá nàng mười mấy năm mới
xuống núi, dĩ nhiên trước tiên phải hảo hảo ngoạn ( chơi đùa) một chút, kiến thức thanh lâu cổ đại có giống như trong tưởng tượng hay không nha!
Hai người vừa đi tới cửa đã bị một bàn tay chặn lại, là một phụ nhân trung niên cả người nồng nặc mùi phấn son: “ Công tử,
chúng ta là mở thanh lâu, ngươi vào được còn vị cô nương này thỉnh ở bên ngoài.” Bà ta một đôi hỏa nhãn kim tinh liếc qua Như Ngọc.
Lăng Tử Yên cười nhẹ, lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay
bà ta rồi nói nhỏ: “ Đây là nha đầu hầu hạ do lão phu nhân nhà ta chọn, ha ha, không cho nàng vào e rằng ta cũng khó mà bước vào. Ma ma thông
cảm một chút, được không?”
Hoa ma ma hé tờ ngân phiếu ra
nhìn, nháy mắt liền nở một nụ cười tươi như hoa, phất tay nói: “ Không
sao, không sao, mời công tử vào. Hôm nay chúng ta có đấu giá hoa khôi,
công tử mau vào tham quan một chút.” Thanh âm mang theo một tia bí hiểm.
Lăng Tử Yên cười to, làm bộ nôn nóng: “ Vậy thì bổn công tử nhất định sẽ...hảo hảo tham quan!”
Hoa ma ma dẫn nàng đến một bàn trống cách hoa đài đấu giá hoa khôi không
xa. Bà ta cười nói: “ Mời công tử ngồi, ngươi có muốn gọi gì không?”
Lăng Tử Yên hơi vuốt vuốt cằm: “ Đem lên một ít rượu thượng hạng và đồ
nhắm.” Nàng dừng một chút rồi nói: “ Còn có một cô nương sạch sẽ một
chút, bổn công tử không thích phấn son nồng nặc.” Nói xong liền vứt cho
ta bà thêm một thỏi bạc.
Hoa ma ma nhìn thấy thỏi bạc thì
hơi thất vọng nhưng rất nhanh liền niềm nở: “ Công tử đợi một chút, ta
nhất định sẽ chọn cô nương tốt nhất cho ngươi.” Bạc ít hay nhiều cũng là bạc, vả lại cô nương còn chưa ra vị này đã ném hơn 100 lượng, đây không phải là muốn đốt tiền sao? Nhất định phải hảo hảo hầu hạ! Nghĩ vậy
bước chân cũng nhanh hơn, thoăn thoắt đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Như Ngọc ngồi bên cạnh Lăng Tử Yên, mấp máy môi nửa ngày mới nói: “ Công tử, ngươi...ngươi làm sao lại gọi cô nương hầu hạ?”
Lăng Tử Yên hứng thú quan sát xung quanh, thản nhiên nói: “Đến thanh lâu
tất nhiên phải gọi cô nương nếu không còn vào làm cái gì a!”
“ Công...công tử, nhưng ngươi là...” Như Ngọc không nhịn được thấp giọng nói.
Nàng “khụ” một tiếng, vỗ trán nói: “ Ta cũng không phải là thích cô nương,
ta đây là làm dáng, làm dáng thôi ngươi hiểu không?” Nói xong không
khỏi thở dài. Vốn Tiêu Tuyết Hoa chọn thuộc hạ cho nàng tổng cộng có bốn cái: Như Hoa, Như Ngọc, Như Lan và Như Vân nhưng ba nha đầu kia đều có công vụ trong người vì vậy lần này xuống núi mới để Như Ngọc đi theo
nàng. Nàng ta cái gì cũng tốt chỉ có một cái không được chính là hay câu nệ, so sánh với tiểu thư khuê các còn muốn câu nệ hơn!
Rất nhanh Hoa ma ma liền trở lại, đi theo bà ta là một cô nương vận tử y,
khác với đa số cô nương thanh lâu, nàng ta dung mạo chỉ ở mức thanh tú,
không trang điểm nhiều. Thời điểm nhìn thấy Lăng Tử Yên còn đỏ mặt cúi
đầu, hiển nhiên là thẹn thùng.
Hoa ma ma kéo tay nàng ta
cười nói với Lăng Tử Yên: “ Đây là Yên Lan, nàng ta trước nay chỉ bán
nghệ không bán thân, nghe nói công tử chỉ muốn người hầu rượu nên ta
liền kêu nàng ta đến, công tử thấy thế nào?”
Lăng Tử Yên nhấp một ngụm rượu, liếc Yên Lan một cái, gật gật đầu: “ Không tệ.”
Nói xong liền mỉm cười nói với nàng ta: “ Yên Lan cô nương, mời ngồi.”
Yên Lan lúc này mới ngẩn đầu lên, gò má đỏ ửng, thẹn thùng ngồi xuống. Thanh âm nhỏ nhẹ: “ Đa tạ công tử.”
Mà vị Hoa ma ma cũng không có rời đi, một khuôn mặt tươi như hoa đứng bên cạnh Lăng Tử Yên.
Nàng nhướn mày, lại lấy từ trong tay áo ra hai tờ ngân phiếu đưa cho bà ta: “ Bổn công tử rất ưa thích nàng, để ta trò chuyện với nàng một lúc.”
Hoa ma ma nhận được ngân phiếu, lập tức nhét vào trong ngực, cười ha hả,
vừa rời đi vừa nói: “ Công tử cứ từ từ trò chuyện, từ từ trò chuyện.”
Nàng nhếch môi cười, nhìn Yên Lan vẫn cúi đầu thì ôn hòa nói: “ Cô nương,
ngươi đừng căng thẳng. Nào, uống với bổn công tử một ly.” Nàng vừa nói
vừa nâng bình rượu rót cho nàng ta.
Yên Lan như bị điện
giật, lập tức xua tay, thẹn thùng đừng dậy cầm lấy bình rượu: “ Không
cần, để Yên Lan tự rót rượu là được.”
Lăng Tử Yên thấy
vậy thì buông tay, không có tranh với nàng ta, một bộ dạng thưởng thức
nàng ta hầu hạ, như có như không hỏi: “ Đấu giá ở nơi này mỗi đêm đều
có sao?”
Yên Lan lắc lắc đầu, mềm mại mở miệng: “ Đấu
giá hoa khôi ở nơi này một tháng mởi tổ chức một lần.” Nàng ta dừng một
chút rồi tiếp: “Có rất nhiều công tử, lão gia từ nơi khác đến, rất náo
nhiệt.”
Lăng Tử Yên lơ đãng liếc xung quanh, không khỏi gật đầu, quả nhiên rất náo nhiệt.
Đương lúc này thanh âm của Hoa ma ma vang lên, bà đứng trên hoa đài, từ con
mắt đến khóe môi đều là vô cùng rạng rỡ: “ Đa tạ các vị khách nhân hôm
nay đã đến với Ỷ Hương Lâu, ta xin tuyên bố đấu giá hoa khôi đêm nay xin bắt đầu! Thỉnh các vị chuẩn bị ngân lượng, bình tĩnh ra giá!” Nói
xong liền lập tức lui về phía sau hoa đài.
Đấu giá hoa
khôi cũng giống như đấu giá vật phẩm, giá trị cũng từ thấp lên cao, vật
phẩm áp trục tất nhiên là ra sau cùng. Ỷ Hương Lâu không hổ danh là đệ
nhất thanh lâu của Thanh Dương thành, mấy vị cô nương đấu giá mỗi người
một sắc, phong tư đều là bậc nhất.
Lăng Tử Yên mặc dù có
hứng thú nhưng nàng cũng không phải thực thích nữ nhân, vì vậy chỉ
thưởng thức một chút, không có ý định đấu giá. Bỗng nàng cảm thấy có một đạo ánh mắt như lang như hổ nhìn nàng. Lăng Tử Yên khẽ nhíu mày, mắt
đối mắt với hắn, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Nếu như hiện tại
nàng vận nữ trang xem như có thể lý giải được thế nhưng nàng là phẫn nam trang đến Hoa ma ma còn không nhận ra, nam nhân kia làm sao lại dùng
ánh mắt ham muốn như thế nhìn nàng?
“ Cô nương có biết người kia là ai không?” Nàng thầm thì vào tai Yên Lan.
Tức thì cả người Yên Lan như run lên, mặt đỏ như gấc, nửa ngày sau mới ấp
úng nói: “ Hắn...hắn là Mộ Dung Bác, là thiếu chủ của Thất Phương Các.”
Thất Phương Các là một tổ chức ám sát khá có danh tiếng
trong giang hồ, bọn hắn chỉ nhìn tiền, chỉ cần có tiền cho dù là nữ nhân hài tử bọn hắn đều không tha. Vì vậy so sánh với tà đạo trong giang hồ, đối với người dân bình thường mà nói Thất Phương Các là một cái ác
danh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...