Đối mặt với tình cảnh này, làm sao Lữ Nhị Lôi có thể không khó chịu? Bà ta thường xuyên tìm cớ gây sự với Chu Anh Anh, còn luôn nói xấu bà khắp nơi.
Hai năm qua, cuộc sống của Chu Anh Anh và Tô Hướng Dương không tốt, bà ta mới cảm thấy vui, nhưng vẫn luôn để ý đến hai mẹ con bọn họ, nếu thấy hai mẹ con ăn gì ngon, bà ta sẽ đi lan truyền khắp nơi, nói Chu Anh Anh tiêu xài hoang phí, nợ nần còn chưa trả mà lại sống sung sướng.
Thực ra, mọi người trong thôn đều quen biết nhau, lời bà ta nói không mấy ai để ý, nhưng cách bà ta làm khiến người ta cảm thấy rất phiền phức, giống y như một con ruồi luôn kêu vo ve.
“Nhà tao không mắc nợ, một tuần mới ăn thịt một lần, nhà mày thì sao, ba ngày hai bữa đều ăn thịt…” Lữ Nhị Lôi nói nói không ngừng, còn liếc nhìn Tô Hướng Dương, thấy đối phương không để ý đến mình, liền tức giận.
“Tao nói chuyện với mày, mày có nghe không? Mày đúng là…”
Lữ Nhị Lôi lải nhải nói tiếng địa phương, nói một tràng dài, ý là Tô Hướng Dương kiêu căng không giáo dục không thèm nói năng với người lớn.
“Bà là ai mà đứng chặn cửa nhà người ta nói nói không ngừng vậy!” Một giọng nói đột nhiên vang lên, sau đó Quý Vệ Ngôn từ cửa bước ra, trừng mắt nhìn Lữ Nhị Lôi: “Bà nói nhiều thật sự!”
Quý Vệ Ngôn rất tuấn tú, nhưng khi hắn trừng mắt nhìn người khác thì lại rất đáng sợ, hơn nữa hắn còn để đầu trọc…
Lữ Nhị Lôi bị dọa sợ, sau đó nhìn thấy hai người già bên cạnh Quý Vệ Ngôn, liền nói: “Bác trai, bác gái, hai người mau xem, Tô Hướng Dương dẫn lưu manh đầu trọc về nhà! Nó suốt ngày ở cùng đám lưu manh, không biết đang làm gì.
”
Tô Hướng Dương không biết nói gì, anh cũng không quan tâm đến Lữ Nhị Lôi, mà chỉ giải thích với ông bà: “Quý Vệ Ngôn là người cháu quen lúc đi đóng phim, bây giờ đang thuê phòng ở nhà cháu, trả tiền nhờ cháu nấu ăn giúp.
Cậu ấy không phải lưu manh, cạo đầu là để đóng phim, thím nhỏ mới sáng sớm đã đứng ở cửa nhà cháu mắng cháu, cậu ấy thấy không chịu nổi nên giúp cháu nói một câu.
”
Ông Đường nghe vậy, liền nói với Lữ Nhị Lôi: “Cô đừng suốt ngày nói bậy nữa, có thời gian thì lo cho con trai mình đi, Giai Cường hai mươi tuổi rồi, cũng không đi làm, suốt ngày chơi game.
”
Lữ Nhị Lôi lập tức im lặng.
Tô Giai Cường không phải đứa trẻ hư, chỉ là giống như những đứa trẻ khác trong thôn, học xong cấp hai thì không học nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...