Xuất Giá Nam Nhân
Cuộc đấu đá đêm qua ở cung Vĩnh Phi đã được các cung nữ và thái giám dày công kiến tạo trở thành một trận chiến kinh phong trấn vũ, long trời lở đất của hậu cung mà hai nhân vật chính không ai khác là nhị đại quý phi của Việt quốc.
Trong cuộc xung đột “đẫm máu” này, theo lời Trịnh công công cung Vĩnh phi thì phần thắng khó mà không thuộc về Thuần Vũ Phi. Đêm qua y oai phong lẫm liệt như thế nào đều được các cung nữ có mặt tại “hiện trường” miêu tả rất sinh động mang theo tình ý dạt dào trong khóe mắt khi kể.
Ngự thư phòng.
Mạch công công đã xuất nhập gần ba lần. Nguyên lai là Huệ quý phi vừa sáng sớm đã xin được diện kiến hoàng thượng nhưng nhiều lần bị khước từ. Tất nhiên Mặc Long Thanh sớm đã không quan tâm đến chuyện hậu cung. Y bây giờ có việc phải làm. Một việc vô cùng cấp bách, thực sự quá cấp bách.
“Ngươi nói xem đã bao nhiêu(1) ngày mà vẫn chưa tìm ra. Các ngươi làm việc như thế nào mà như vậy? Hay để trẫm cho chém vài người để làm gương.” Mặc Long Thanh gương mặt thập phần phẫn nộ.
Võ tướng bên dưới đích danh là thống soái cấm binh của kinh thành Khiến Nhã Tường. Y lúc này đang quỳ trước mặt của hoàng đế. Vẻ mặt kinh hãi, hai con ngươi liên tục giật bộ dạng thê thảm đến đáng thương. Hắn thiết nghĩ xông pha nơi trận mạc lập bao chiến tích một ngày trở về kinh đô sẽ có cảnh sung túc yên vui đến già. Nào ngờ bây giờ có muốn chết ngoài sa trường cũng không còn cơ hội.
“Nô tài bất tài xin hoàng thượng gián tội. Thực sự là huy động hơn hai vạn kinh binh mà không tìm được người trong cáo thị.”
“Ngươi cho là trẫm rảnh rỗi không việc gì nên sai các ngươi đi lục tung của kinh đô tìm một ảo nhân” Mặc Long Thanh hai tay đập mạnh lên bàn. Hàng bút đi theo chấn động mà đập xuống nền đá gây ra một tiếng cốp lớn vang đến bên ngoài. Hai con đỗ quyên(2) gần đó cũng nhanh chóng ly khai khỏi cành đào duy nhất còn sót lại của chốn hoàng cung.
“Thần không dám. Xin bệ hạ minh xét. Thần lập tức cho khám xét tất cả các hộ dân một lần nữa. Một con kiến cũng không bỏ xót. Xin hoàng thượng cho thần một cơ hội cuối cùng”. Khiến Nhã Tường khi nói ra hai chữ “cuối cùng”liền muốn hảo hảo cho mình một bạt tay bất quá đang trước mặc người kia hắn phải cố gắng kiềm chế.
Cách cửa ngự thư phòng một lần nữa lại mở ra một cách bất đắc dĩ. Mạch công công tội nghiệp bị sai khiến đến đờ đẫn. Hướng Mặc Long Thanh lo ngại thông báo.
“Hoàng thượng, Huệ quý phi bảo có việc cần người làm chủ.”
“Làm chủ?”
“Bẩm hoàng thượng, Huệ quý phi nói Dương tài nhân vì được sự hậu thuẫn của Thuần quý phi nên không xem nương nương ra gì. Đêm qua còn sách động bên Vĩnh phi cung.”
Hoàng đế vì việc tìm kiếm kẻ ngay trước mắt mà tâm tình trở nên nóng nảy.
“Ngươi nói với ả, nếu còn làm phiền trẫm, trẫm lập tức đem ả biếm vào lãnh cung.” Giọng Mặc Thanh Long lớn đến nỗi cả hậu viện đều nghe thấy. Huệ phi kia vì thế mà chạy thục mạng về hành cung của mình không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Ngự thư phòng một canh giờ sau trở nên yên ắng. Ngọn nến lưu ly được thắp sáng khắp mọi nơi. Mặc Long Thanh nằm dài trên trường kỷ cạch giá sách. Đôi mắt trầm luân trong nhớ nhung và da diết. Từ hôm đó đến nay hình ảnh nam nhân tuấn mỹ kia chưa bao giờ mờ nhạt trong tâm trí y. Một lần cũng chưa từng. Nó khiến cho Mặc Long Thanh cảm thấy dằn vặt.
Mỗi lần nghĩ đến Thuần Vũ Phi, Mặc Long Thanh lại căm giận chính mình khi ấy tại sao lại không ôm siết y, khi ấy tại sao không thức thâu đêm mà canh giữ y, để giờ đây một khoảng không vô tận của dục vọng và tình yêu đang xâu xé tâm hồn hắn. Thực sự rất đau. Rất đau đớn.
Lúc đầu Mặc Long Thanh đối với nam nhân kia nghĩ chỉ có dục vọng. Nhưng những ngày vừa qua hắn nhận ra là mình lầm. Lầm to. Ham muốn chẳng mang con người ta đi đến đâu. Nếu chỉ là ham muốn nhất thời hắn đã sớm quên người kia. Có điều ngày nào hắn cũng nhớ. Nhớ đến chết đi sống lại, nhớ đến điên thần đảo trí. Nếu kẻ đó hiện ra trước mặt Mặc Long Thanh nguyện ý chạy đến ôm y, ngắm nhìn y cho đến chết.
“Ngươi thực làm trẫm rất khổ…Hức….Hức”. Lần đầu tiên từ khi đăng cơ Mặc Long Thanh đã nhỏ những giọt lệ đầu tiên. Nhưng sau đó lòng tự tôn của nam tử hán không cho phép hắn khóc. Nam nhân lưu huyết bất lưu lệ. Sau đó lấy tay áo rạt đi. Thu mình vào góc ngủ đến sáng.
Vũ Liên Cung.
Trong tiểu đình ở cạch ao cá Vi thái y đang chuẩn mạch cho Thuần Vũ Phi.
Mấy ngày nay y đã không ăn được. Cứ hở chút là buồn nôn cùng với chóng mặt. Nghi ma ma đã dùng trăm phương ngàn kế cuối cùng cũng buộc được Thuần Vũ Phi vào một góc để thái y chuẩn mạch.
Thái y xem mạch tượng liền biết…sau đây không thể nào…không thể nào…hay là mình xem lộn. Vi thái y tiếp tục chuẩn mạch lần thứ hai kết quả tất nhiên là bất di bất dịch.
Thuần Vũ Phi đã mang Long thai.
Thái y già nua vội quỳ xuống.
“Bẩm quý phi nương nương người quả thực là mang thai. Xin chúc mừng người.” Thái y có chút nghi vấn về kết quả trên nhưng sực nhớ quý phi kia là Thuần gia chi tử nên liền trở nên thông suốt.
“Ta…ta mang thai. Ngươi …thực sự không lầm lẫn.” Giọng nói đứt quãng, đôi tay nam nhân nõn nà bất giác xoa xoa vào bụng.
“Không lầm đâu thưa nương nương, người đích thực là đang mang long thai.”
“Thái Y lui xin hãy về trước đi.” Nghi ma ma thấy Thuần Vũ Phi bất động ngồi đó liền bảo Vi thái y lui ra.
“Vậy ta xin cáo lui. Thuốc một canh giờ sau sẽ được đem đến. Thỉnh nương nương hảo hảo bảo trọng thân thể.” Nói xong thái y ra khỏi điện theo lối cũ mà trở về.
Hoàng hôn hôm nay cũng thật đẹp. Nhưng lại pha thêm chút màu sắc yêu mị. Tâm hôn Thuần Vũ Phi thực sự có dao động. Dao động rất mạnh.
“Ta…hắn…”. Thuần Vũ Phi không vốn suy nghĩ nữa. Thực sự y nghĩ không ra. Bây giờ y và kẻ bá đạo kia đã có cái gọi là chung.
“Nương nương đây là như thế nào ?” Nghi ma ma hoảng hốt vốn không phải là chuyện kì lạ. Hoàng đế chưa từng qua đêm ở Vũ Liên Cung sao quý phi có thể mang thai.
Từ nhỏ Thuần Vũ Phi đã xem nghi ma ma như mẫu thân thứ hai của mình nên liền đem sự tình hôm ấy nói hết cho bà. Nghi ma ma nghe xong liền vui mừng khôn siết bảo Thuần Vũ Phi nhanh chóng đến gặp hoàng thượng.
Lúc trước Thuần Vũ Phi chần chờ không muốn gặp Mặc Long Thanh vì không xác định được tâm tình của bản thân. Nhưng bây giờ lại khác y đã mang giọt máu của nam nhân kia thì không thể mãi tránh né được nữa.
Quyết định cuối cùng là sau khi dùng cơm Thuần Vũ Phi sẽ đến thẳng Dưỡng Tâm điện.
Nhưng ông trời kia nào cho mọi chuyện êm xuôi như thế.
Vi thái y đã bị cung nữ của Huệ phi “giải” về Huệ Phương cung.
Chú thích
(1): Thực ra là có mấy ngày thôi
(2): Đỗ quyên" 杜鵑 : con chim quốc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...