Xuân Yến

Thanh Trì ra sân bay, cô nhỏm dậy, làm những việc còn sức để làm.

Cô đi quanh nơi ở thuê dựng tạm này, thu dọn đồ đạc, cơ bản là quần áo
và sách vở. Cô và anh chưa bao giờ thu vén hay tích lũy chung một thứ
gì, không thể ung dung dắt tay đi đến răng long đầu bạc cùng thời gian.
Anh chưa từng đem lại cho cô một viễn cảnh nào, ngoài tự do, lý do,
thoái thác, ám muội đến vô tận. Đồng thời, họ cũng vì nhau mà tốn công
tốn sức quá nhiều.

Cô tuốt nhẫn ra, đặt xuống bàn ăn. Không có
gì muốn nói, nên không để lại một dòng một chữ nhắn gửi nào. Kéo hành
lý, đóng cửa. Mua vé máy bay. Quay lại Thượng Hải. Lại một lần nữa đổi
số điện thoại. Xóa số cầm tay của Hứa Thanh Trì. Thuê một phòng khách
sạn náu mình, đơn độc, không liên lạc với ai. Mọi hi vọng đã tan tành,
chấp nhận hiện thực, gánh vác hậu quả.


Ngoài như thế ra, cũng
chẳng còn cách nào khác. Để có được thân thể anh mà tiếp tục tồn tại tạm bợ, cùng anh đối mặt với một con đường càng đi càng mờ mịt? Căm ghét
những tổn thương anh gây ra, làm anh đau khổ và thiệt hại? Hay là tự hủy hoại bản thân? Không. Không. Đó đều không phải những cách cô muốn.
Ngoài lãng quên và bình tĩnh. Cô không cần gì khác.

Cô cố hết
sức để ngủ say. Trong mơ, trông thấy một bờ sông, trên bờ có rừng xanh
treo đầy đèn lồng. Giăng thành dãy, sáng ngời vui tươi. Cô đứng một mình ở bờ bên kia nhìn sang, ngắm rừng cây lấp lánh rực rỡ, nói chuyện với
anh.

Cô nói, Thanh Trì, tình cảm chúng ta đến gấp gáp quá, đầy
đặn, đẹp đẽ quá, vừa bắt đầu là đã thắp sáng hết đèn đuốc xung quanh thế này. Nhiều không đếm xuể, nhìn không khắp. Nhưng nếu được làm lại, thời gian đảo chiều, có thể bắt đầu lần nữa, hãy để chúng ta kiên nhẫn và ôm ấp hi vọng, thắp những ngọn đèn một cách từ từ. Thắp ngọn thứ nhất. Đợi nó sáng. Thắp ngọn thứ hai. Lại đợi nó sáng lên. Cứ thế, là có thể ở
mãi bên nhau, từ từ dắt tay cùng đi đến già, đến chết. Chứ không phải
thắp sáng cùng lúc để suốt quãng đời còn sống phải nhìn đèn đuốc tưng
bừng theo nhau chìm lỉm, tối dần, tắt rụi, và hủy diệt.

Quá
trình ấy sẽ khiến trái tim người ta đau thương và thất vọng lắm. Không
phải về tình cảm, mà về nhân sinh. Em thì không cho rằng tình yêu của
chúng ta thất bại. Thất bại chính là cuộc đời chúng ta. Vì bây giờ em đã biết, những thứ vô thường tăm tối tàn lụi này là kết quả mà cuộc đời
chúng ta phải đối mặt và gánh vác.

Em không biết tình yêu nên
tồn tại bằng phương thức nào. Vì sao chúng ta yêu nhau, mà cuối cùng lại thành hành hạ nhau, rã rời phân ly như thế.


Em không thể đối diện với anh được nữa, vì không đủ sức nhìn lại một bản thân đã thất bại khi bên anh. Em muốn làm lại.

Cô choàng tỉnh. Không ăn nổi, chỉ uống nước. Đi qua ánh ban mai vào nhà vệ sinh, ngắm người phụ nữ gầy gò tiều tụy trong gương, khuôn mặt lặng
lẽ giày vò. Nỗi đau khổ mà cô phải chịu, nỗi đau khổ trong suốt lại nóng bỏng như ngọn lửa, vừa thắp lên, cả người đã ăm ắp căng phồng như cái
lò, đêm ngày cháy ngùn ngụt. Cho dù nghiến chặt răng chịu đựng, cuối
cùng vẫn thịt nát xương tan. Nhưng lúc này, trong cô có một cảm giác
mạnh mẽ hơn, đó là thả lỏng mình, chấp nhận trôi theo sóng. Không khóc
lóc. Không quá chén. Không sa lầy. Những hành vi phạm phải trước đây,
không thể nào lặp lại được nữa.

Không hiểu ngủ mất mấy tiếng.
Ngủ bao nhiêu ngày. Không rõ. Chỉ biết một sáng nọ tỉnh dậy, trời còn tờ mờ, trong phòng tản mạn thứ ánh sáng xanh lam, lành lạnh lặng lẽ. Cô mở mắt trên giường, đúng, trên đệm không có máu, cánh tay cũng không có
vết dao. Chỉ có lớp sẹo đã khô trong trái tim. Tên anh và khuôn mặt anh, cô còn nhớ rõ rệt, nhưng không thấy lòng phản ứng hay kêu réo dữ dội
nữa, giống như đã đặt dấu chấm hết một cách minh bạch và triệt để. Giống như một người đứng ở bờ bên kia, từ xa ngó lại, không nhớ nổi chuyện
quá vãng, giã biệt đã lâu, không sao tái ngộ. Đoạn tuyệt thời gian.
Không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có hiện tại. Cô bắt đầu cảm

nhận được cuộc sống mới.

Cô luôn tiến bước một cách kiên cường
và cố chấp. Tiến về phía trước. Cuối cùng cũng đi hết con đường của
nhau. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ trời định đối với cuộc đời cô. Cô ghi
nhớ anh cũng được, quên lãng anh cũng xong. Nhưng thật ra cô không cần
lựa chọn nữa. Vì tự anh sẽ bị dòng sông thời gian ngăn cách, đẩy ra xa.
Cô thì tiếp tục tiến bước.

Đây có lẽ là chuyện mà mỗi người
từng quằn quại vì tình đều đang phải làm trong quãng đời trước mặt. Cô
không may mắn thoát được. Cô cũng giống mọi người.

Mối tình này đã quật nát cô cho hiện nguyên hình. Khiến cô tan tành. Lại khiến cô tựu hình, một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận