Editor: DeAngélique
____________________________
Đoàn đội đưa gả của Ông thị vô cùng hùng hậu, từng chiếc từng chiếc xe ngựa chăng dây lụa đỏ lần lượt đi vào nội thành.
Phạm vi của đoàn người ngựa rất lớn, khiến cho cả bá tánh trong thành cũng nhộn nhịp theo không kém.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Tây Bắc chênh lệch nhiều.
Buổi trưa, Ông Quý Nùng ngồi trong xe ngựa mà nóng đến không chịu được; Bây giờ khi mặt trời xuống núi, cùng với cái chạng vạng của đất trời, nhiệt độ cũng dần chuyển lạnh.
Nàng vội bảo thị nữ tìm một kiện áo choàng dày.
Bàn tay nhỏ của Ông Quý Nùng giữ cổ áo choàng, che chắn kỹ càng lại, rồi áp người vào sát vách xe ngựa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Ngoài kia người ngựa ồn ào nên nàng không nghe rõ được cuộc nói chuyện, chỉ loáng thoáng rằng đại ca nàng gọi người nọ một tiếng 'Nguyên bá'.
Ông Quý Nùng biết người này, ông ấy là Đại quản sự của Nguyên gia, lần trước đã thay mặt Nguyên Sâm lặn lội đến quận Ngô đưa sính lễ hỏi cưới.
"Ông Đại thiếu gia khách khí, ngài cứ gọi Nguyên Trung là được rồi."
Ông Mạnh Tân vốn tưởng rằng hôm nay Nguyên Sâm sẽ đến nghênh đón bọn họ, ai ngờ vẫn là Nguyên Trung.
Hắn công nhận năng lực của Nguyên Trung, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù có năng lực thì ông ấy vẫn chỉ là người hầu trong nhà.
Lần trước không bàn tới, nhưng hôm nay mà Nguyên Sâm cũng không ra mặt thì chẳng khác nào đánh vào mặt mũi Ông thị.
Nhưng hắn cũng giữ ý mà không biểu hiện sự bất mãn ấy ra bên ngoài.
Ngược lại, Ông Thúc Trạch tuổi còn nhỏ, vẫn chưa rèn được tính kiên nhẫn, châm chọc nói: "Nguyên Đại đô đốc bận rộn thật nhỉ!"
Ông Mạnh Tân cong cong khóe môi, chưa trách Ông Thúc Trạch vô lễ ngay, mà khẽ liếc mắt nhìn qua Nguyên Trung, thật ra hắn cũng muốn nghe câu trả lời.
Nguyên Trung chắp tay xin lỗi, ngữ khí thành khẩn: "Chuyện là, hôm qua trên núi Yên Chi có kẻ gian tập kích, Đô đốc sau khi nhận được tin tức thì lập tức thúc ngựa suốt đêm để kịp thời tới nơi xử lý, thành thử hôm nay không thể lại đây nghênh đón tiểu thư cùng các vị thiếu gia.
Chuyện lần này quả thật bất ngờ không kịp trở tay, chỉ mong các vị và tiểu thư bao dung mà thứ lỗi cho."
Ông Mạnh Tân biết dưới trướng Nguyên Sâm có một đội quân cả ngàn kỵ binh, họ sở dụng chiến mã đang được chăn nuôi tại trại Sơn Đan trên núi Yên Chi, nghe nói ở đó đều là những chiến mã khỏe mạnh, hăng hái, gọi là thượng phẩm cũng chẳng sai.
Địa phương quan trọng tầm quốc gia như thế bị tập kích, khiến cho Nguyên Sâm sốt ruột đi xử lý mà lỡ dở sự việc ngày hôm nay, kỳ thực cũng có thể thông cảm đôi phần.
Hắn biết rằng Nguyên Trung chẳng cần phải nói dối gì bọn họ, nên lúc này liền chớp thời cơ, nhanh chóng làm bộ rầy la Ông Thúc Trạch: "Tam đệ!"
Ông Thúc Trạch hừ một tiếng, ruổi ngựa đến cạnh cửa sổ xe ngựa của Ông Quý Nùng: "Muội muội, muội có không thoải mái chỗ nào hay không?"
Mấy ngày nay, Ông Quý Nùng coi như cũng bị hành lên hành xuống không ít, đầu tiên là say tàu, sau đó chuyển qua đường bộ, đi bao nhiêu ngày đường thì xe ngựa lại xóc nảy bấy nhiêu, thành ra cả người nàng đều ốm đi một chút.
Ông Quý Nùng mở hé cửa sổ: "Muội vẫn kiên trì được, cảm ơn Tam ca ca."
Mặc dù gầy đi, nhưng dường như đường nét trên khuôn mặt trái xoan của nàng càng tinh xảo và thanh tú hơn, đôi mắt anh đào vẫn long lanh động lòng người như xưa, giờ đây đang tò mò nhìn về phía trước, dường như còn có chút mong đợi.
Ông Thúc Trạch thấy sắc mặt nàng hồng hào hơn mấy ngày trước thì cũng thoáng yên tâm hơn, giơ tay ấn ấn vào trán của tiểu muội nhà mình: "Muội nhìn làm gì, hắn không tới đây đâu."
Ông Quý Nùng thất vọng mà thở dài một tiếng, mặt ủ mày chau như bông hoa héo rũ, khép lại cửa sổ xe ngựa.
"Tiểu thư, năm ngày sau chúng ta sẽ gặp được cô gia rồi, người đừng nóng vội mà sinh ra buồn rầu." Thu Lê vội khuyên nhủ.
Bởi vì nhiều người, đồ đoàn cũng đếm không xuể, nên hành trình của họ bị chậm trễ hơn dự tính mấy ngày.
Nay đã là 20 tháng 5, chỉ còn năm hôm nữa sẽ đến ngày đại hôn của Ông Quý Nùng.
Tiểu cô nương da mặt mỏng, nghe được thị nữ nói thế thì xấu hổ vô cùng, nũng nịu đáp: " 'Cô gia' cái gì chứ, ngươi học từ đâu ra thế?"
Ngài ấy còn chẳng chịu tới đây đón nàng, chẳng có chút nào hợp với từ 'cô gia' cả!
Thu Lê chỉ thầm cười trộm trong lòng.
Bên kia, Nguyên bá kiến nghị muốn đưa bọn họ đến tòa nhà của Ông phủ nghỉ ngơi trước, đó là nơi mà Ông gia gửi gắm Nguyên gia hỗ trợ mua giúp ở quận Võ Uy, là một tòa nhà lớn có cả thảy ba đại viện.
Khế đất của nơi này ghi tên Ông Quý Nùng, coi như cũng là một phần trong của hồi môn của nàng, năm ngày nữa nàng sẽ xuất giá từ đây.
Tòa nhà nằm ở phía Đông thành, vị trí thoáng mát, chung quanh đều là phủ đệ của quan viên, hơn nữa cũng gần Nguyên phủ.
Ông Thúc Trạch cẩn thận đỡ Ông Quý Nùng xuống xe ngựa.
Ông Quý Nùng ngồi xe nhiều đến chân cũng đều tê mỏi, may nhờ có Ông Thúc Trạch đỡ mới có thể đứng vững.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Trung nhìn thấy vị chủ mẫu tương lai.
Trước đó khi hắn gặp qua vài người của Ông thị, cũng lờ mờ đoán được rằng Ông gia Tam tiểu thư sẽ có khí khái cùng dung mạo bất phàm, nhưng đến khi gặp mặt hắn vẫn vô cùng bất ngờ.
Hắn không dám nhìn kỹ, nhanh chân bước tới chào hỏi: "Gặp qua Ông tiểu thư."
Ông Quý Nùng cũng không phải người không biết quan sát, nghĩ đến người trước mặt từng thay Nguyên Sâm thu xếp ổn thỏa không ít chuyện, liền biết được danh vọng của hắn ở Nguyên phủ không phải hạng xoàng, vội nhẹ giọng bảo hắn đừng câu nệ.
Nguyên Trung thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra được vị chủ mẫu tương lai này có vẻ sẽ dễ chung sống, tính tình nhẹ nhàng dịu ngoan, rất xứng đôi với Tướng quân nhà họ.
Biết bọn họ đường xa mệt nhọc, lại kể, dù gì cũng còn mấy ngày nữa để bàn chuyện, nên Nguyên Trung cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng giới thiệu sơ qua bố cục cùng cách bài trí tòa nhà, sắp xếp chu toàn chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, rồi để lại mười mấy hộ vệ của Nguyên gia bảo đảm an toàn, xong xuôi ổn thỏa hắn mới cáo từ.
Lúc Nguyên Trung trở lại Nguyên phủ, đám người làm lập tức xông tới như mèo vồ miếng mỡ.
"Nguyên bá, phu nhân trông như thế nào?"
"Nguyên bá, nghe nói của hồi môn của phu nhân vòng cả một vòng lớn Võ Uy cũng chưa hết có phải không?"
"Nguyên bá,..."
.....
Đám người ríu rít ồn ào, làm cho đầu óc Nguyên Trung cũng choáng váng, hắn đành lớn tiếng quát: "Ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì?"
Họ lập tức yên lặng.
Nguyên Trung lại nói tiếp: "Chủ mẫu tương lai xuất thân từ danh môn thế gia, hiểu nhất là lễ nghi, cũng nghiêm khắc nhất là quy củ, các ngươi phải an phận mà làm cho tốt việc của mình, đỡ cho ngày sau phạm sai lầm rồi bị đuổi khỏi phủ, đến lúc đó mặt mũi ta cũng bị ném ra theo mất."
Bọn họ ngơ ngác rồi chợt hoảng hốt, nghe Nguyên Trung nói nghiêm túc hùng hồn như vậy, họ cũng nghĩ rằng phu nhân hẳn phải là người tập hợp đủ mọi yếu tố: nghiêm khắc, cứng nhắc, khó gần.
Ồn ào lắng xuống, họ im thin thít mà suy nghĩ tới những ngày sau trong tương lai.
Nguyên Trung hừ nhẹ một tiếng, nên dọa bọn họ một vố như vậy, nếu không mấy ngày nữa phu nhân vào cửa mà nhìn thấy dáng vẻ chểnh mảng công việc của bọn họ, chẳng phải sẽ làm Tướng quân mất mặt hay sao?
Phu nhân tính tình mềm mại dịu dàng, coi như hắn đang giúp nàng lập uy trước đi, về sau lúc nàng quản lý phủ, bọn người làm cũng sẽ nghĩ rằng nàng tuy nghiêm khắc mà vẫn không kém phần hiền đức và bao dung, biết đâu lại càng gắng sức làm việc tốt hơn.
Nhưng kể ra, hôm nay hắn cũng nhìn ra được mấy vị thiếu gia của Ông gia không hài lòng vì không gặp được Tướng quân, kể cả lúc nghe hắn giải thích xong, biểu cảm trên mặt họ cũng chỉ nhàn nhạt, rồi đáp lời hắn cho có lệ.
Nguyên Trung cân nhắc, quyết định phái hộ vệ đến núi Yên Chi xem xét tình huống, tiện thể báo một tiếng cho Tướng quân.
-
Ông Quý Nùng được thị nữ Nguyên gia an bài dẫn dắt đến phòng nghỉ ngơi.
Đồ đạc trong phòng đều làm từ gỗ tử đàn thượng hạng, nàng nhìn quanh một vòng căn phòng, mỗi một góc đều toát lên dụng tâm của người bài trí.
Mặc dù đây không phải phong cách mà Ông Quý Nùng thích, nhưng phải nói không tệ chút nào, nàng vẫn rất thưởng thức.
Xuân Vu biết tiểu thư nhà mình thích sạch sẽ, nên trước tiên hầu hạ nàng tắm rửa rồi mới dùng bữa.
Ông Quý Nùng tắm thật lâu, như muốn gột rửa hết bụi bặm cả đường dài, rồi mới bước ra khỏi thùng tắm.
Sau khi lau khô người, thị nữ giúp nàng thoa hương cao lên toàn thân để giữ ẩm.
Ông Quý Nùng rất quý trọng làn da trắng mịn màng của mình, kể cả những ngày trước, dù là đi trên đường thì cũng không ngày nào nàng quên phải thoa hương cao một lần.
Nàng mặc một bộ trung y màu vàng nhạt, chẳng khác nào một đóa cúc vàng đang khoe sắc tỏa hương, thắt lưng vừa khít với vòng eo thon nhỏ, làm cho vóc dáng của nàng thêm thướt tha lả lướt.
So với năm ngoái, hiện giờ tiểu cô nương nhỏ xinh càng có tư thái của một thiếu nữ trưởng thành.
Bà tử được phân phó đã bày biện bữa tối lên bàn ăn.
Ông Quý Nùng đã đói từ lâu, mái tóc dài đen nhánh được tùy ý vấn gọn ra sau, dùng một cây trâm gài cố định lại, nàng xỏ chân vào giày thêu rồi rảo bước ra ngoài.
Xuân Vu cầm áo choàng vội gọi nàng lại: "Tiểu thư, người khoác thêm áo choàng đi, trời lạnh lắm."
Ông Quý Nùng dừng ở cạnh tấm bình phong, chờ Xuân Vu đến giúp nàng phủ thêm lớp áo choàng rồi mới đi ra gian ngoài,
Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức, Ông Quý Nùng càng thèm ăn hơn.
Nhưng nàng cũng không làm phí phạm công giáo dưỡng của Ông phu nhân, dù đói đến mức nào, nàng vẫn giữ ý mà ăn từng miếng nhỏ, quý khí và thanh nhã vô cùng.
Chờ bà tử dọn chén đũa sạch sẽ, Ông Quý Nùng mới nâng khăn lụa che miệng, khẽ nấc một tiếng.
Đoạn, nàng đảo mắt nhìn qua những thị nữ còn đang đứng hầu hạ bên người, dù các nàng chẳng nói lời nào, nhưng Ông Quý Nùng vẫn ngượng ngùng xấu hổ vô cùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, rồi nàng đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng với Xuân Vu: "Đừng nói cho Uyển ma ma."
Uyển ma ma là bà tử do Ông phu nhân an bài đi theo nàng xuất giá, bà ấy rất tốt, nhưng lại nghiêm khắc.
Nhìn thấy Xuân Vu bày ra vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi, nàng liền biết mình xong đời rồi.
Xoay người lại, quả nhiên Uyển ma ma đang đứng ngay phía sau.
Ông Quý Nùng bối rối.
Nhưng Uyển ma ma lại chẳng rầy la nàng, chỉ dặn dò: "Tiểu thư đứng dậy đi lại cho tiêu cơm, rồi đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn nhiều việc phải làm."
Ông Quý Nùng nhanh chóng đáp ứng, sợ bà đổi ý.
Uyển ma ma lúc này mới hành lễ rồi lui ra ngoài.
Nàng đi quanh phòng hai vòng, sau đó rửa mặt sạch sẽ, vừa nằm lên giường đã mệt mỏi mà thiếp đi ngay.
Đã lâu rồi không có một giấc ngủ an ổn, thành thử đến tận khi mặt trời treo cao nàng mới bừng tỉnh giấc.
-
Trước kia, Ông Quý Nùng từng nghĩ mình sẽ chỉ cần đứng im một chỗ làm tân nương trong ngày thành hôn, thế là xong, còn lại mọi chuyện sẽ do người bên cạnh nàng lo liệu.
Nhưng kết quả, những việc mà tân nương phải làm cũng bận rộn chẳng kém gì ai.
Tuy nàng không cần thêu giá y, nhưng cũng nên tự mình thêu một chiếc khăn voan, ngoài ra còn phải may vá và thêu một ít đồ đạc cho tân lang cùng nhà trai để bày tỏ chút thành ý.
Chỉ là hiện tại Nguyên gia chỉ còn một mình Nguyên Sâm, nên công việc của nàng cũng vơi bớt đi nhiều.
Ngày hôm sau, khi sửa sang lại đồ đạc, Ông Quý Nùng mới phát hiện, nàng vậy mà lại làm cho Nguyên Sâm hẳn một rương toàn vớ cùng túi thơm.
Ông Quý Nùng nhỏ giọng lầm bầm: "Ta còn chưa có làm cho mình nhiều như vậy bao giờ cơ đấy!"
Y phục của nàng đều do Xuân Vu các nàng đảm nhiệm.
Thu Lê ba hoa nói: "Vậy mới thấy Nguyên Đại đô đốc có phúc khí lắm mới cưới được người đó! Người có thành ý làm nhiều đồ cho ngài ấy như vậy cơ mà."
"Tay nghề thêu thùa may vá của tiểu thư luôn tốt như vậy, ngày sau áo quần của Nguyên Đại đô đốc có lẽ đều do một tay người vun vén." Xuân Vu cũng gật gù tán đồng.
Ông Quý Nùng vô cùng hưởng thụ những lời này, song nàng lại cười cười xua tay, ngại ngùng nói: "Ta không muốn suốt ngày phải lần mò từng đường kim mũi chỉ đâu! Mệt biết bao!"
Xuân Vu và Thu Lê đều không hẹn mà cùng nghĩ đến lúc còn ở quận Ngô, dù tay nghề tốt nhưng tiểu thư lại ngại thêu thùa, chỉ tới khi trước ngày khởi hành đến Võ Uy mấy hôm, Ông phu nhân đột nhiên tới kiểm tra mới phát hiện ra cả gần nửa năm qua tiểu thư chỉ làm cho Đô đốc vỏn vẹn năm chiếc vớ.
Thế là, trong tất cả những ngày còn lại ở quận Ngô, Ông Quý Nùng bị Ông phu nhân ở bên cạnh đốc thúc mãi mới làm ra đủ một rương nhỏ đồ đạc như hôm nay.
Hiện tại nhớ lại, bên tai các nàng vẫn còn vang vọng mấy lời than thở oán giận của Ông Quý Nùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...