"Hai vị tiên sư thật là biết nói giỡn" Lý Thanh Viên nói: "Ta chỉ nghĩ, một phàm nhân như ta làm sao giết được các ngươi nha".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đại tiểu thư không cần tự coi nhẹ mình, ta thấy yêu lực này của ngươi, đừng nói giết hai chúng ta, sợ muốn lật cả Lý phủ này lên cũng không phải là vấn đề".
Dứt lời, lại hỏi nàng: "Không phải là Đại tiểu thư nên cùng chúng ta nói rõ ngọn nguồn hay sao?"
Lý Thanh Viên đóng cửa phòng lại, sau đó dựa vào cửa, nói: "Hai vị nên nói với ta trước chứ, đúng không? Tại sao vào phòng ta?"
Giờ muốn chạy cũng chạy không thoát, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát dựa vào người Lam Vong Cơ, nói: "Chuyện này à, phải nói từ lúc hai người còn nhỏ đi ha".
Hắn sửa sửa tư thế, dựa vào thật thoải mái dễ chịu, Lam Vong Cơ cũng không ngăn cản hắn, sợ hắn mệt, còn đứng sát vào, cho hắn mượn lực để đứng vững.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện ấm áp, cười một chút, tiếp tục nói: "Trẻ con khi còn nhỏ, vốn không dễ phân biệt giới tính, diện mạo Lý Trường Sinh còn đặc biệt đẹp, cơ thể cũng nhỏ nhắn, càng dễ nhầm lẫn, cho nên, theo như lời người nhà của ngươi nói, sợ việc xấu lan ra ngoài, nói với bên ngoài là Lý Trường Sinh bị sói bắt đi, liều mạng tìm về.
Nhưng năm đó, người bị bắt đi, thật ra là ngươi".
"Ồ? Tất cả những người biết chuyện năm đó đều không còn ở đây, làm sao ngươi biết được?" Lý Thanh Viên hỏi hắn.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Có hai điểm đáng nghi.
Thứ nhất, lúc trước nghe Bính thúc nói, gia đình ngươi sợ việc xấu lan ra ngoài, đuổi toàn bộ người hầu trước kia đi, đổi thành người mới.
Lúc đó ta nghe xong là cảm thấy đặc biệt kỳ quái".
Lý Thanh Viên không hiểu, nói: "Gia đình giàu có thay người, cho dù là thay hàng loạt, cũng không phải là không thể, có gì kỳ quái đâu".
"Đúng vậy, gia đình giàu có nhiều bí mật, việc thay đổi đúng là không kỳ quái" Nguỵ Vô Tiện nói với nàng: "Nhưng Bính thúc lại nói, Lý Trường Sinh là con của sói, mọi người đều truyền đi, đều biết.
Nếu đã mất công thay toàn bộ người hầu, tại sao vẫn không ngăn được lời đồn, còn lan truyền đến mức ai cũng biết? Trừ khi..." Hắn cười, nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi nói xem vì cái gì?"
Lam Vong Cơ rất phối hợp, trả lời hắn: "Lời đồn này không phải là lời đồn kia".
Nguỵ Vô Tiện cười rất đắc ý, bày ra vẻ mặt: Không hổ là Lam nhị công tử với y.
Rồi quay đầu lại, nói: "Đúng vậy, gia đình ngươi thành công hoán đổi ngươi và Lý Trường Sinh, cho nên thay đổi cả một đám người, nhưng lại thả lời đồn ra, truyền tới truyền lui, giả biến thành thật."
Lý Thanh Viên vẫn chưa phủ nhận, chỉ hỏi hắn: "Vậy còn điểm đáng nghi thứ hai?"
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Mọi người đều biết cha mẹ của ngươi đối với Lý Trường Sinh không tốt, nhưng lúc đó hắn rơi xuống nước bị bệnh nặng khó trị, mẹ của ngươi lại cầu xin chữa khỏi cho hắn, điều này thật sự quá kỳ lạ, nhưng nếu là vì ngươi, thì tất cả mọi việc đều được giải thích".
Lý Thanh Viên chờ hắn nói tiếp, Nguỵ Vô Tiện nghỉ một lúc, rồi tiếp tục, "Cha ngươi lúc ấy có lẽ là muốn để cho hắn chết, chết rồi sẽ không thể đối chứng, nhưng nếu Lý Trường Sinh chết, sau này có người biết sự việc năm đó, hoặc có kẻ lắm mồm muốn hãm hại ngươi, nói ngươi mới là con của sói, thì rất khó ngăn lời đồn lại.
Bọn họ là những người lợi dụng tin đồn, cho nên biết lợi hại trong đó, nếu Lý Trường Sinh còn sống, chính gã nói ra mình là con của sói, thì sẽ không còn ai nhắc tới ngươi, cho nên hắn không thể chết được.
Mẹ của ngươi nỗ lực cứu sống hắn, hắn cũng không phụ lòng kỳ vọng, mất trí nhớ, càng đảm nhận tốt nhân vật đứa con của sói này".
Lý Thanh Viên nghe hắn phân tích, sau đó cười, "Hai vị tuy rằng tuổi không lớn, nhưng thật sự lợi hại".
"Ngươi khoan nôn nóng khen chúng ta, đợi ta phân tích sự kiện lần này cho ngươi nghe, sau đó ngươi khen cũng không muộn".
Dứt lời, xoay người đưa tay vào trong ngực áo Lam Vong Cơ, mò tới mò lui, lấy túi càn khôn của y ra, trước khi rời khỏi còn không quên nhéo nhéo cơ ngực của Lam Vong Cơ, sau đó nghịch ngợm chớp chớp mắt với y, Lam Vong Cơ bất lực liếc hắn một cái, cũng không trách cứ, ngoan ngoãn chỉnh ngay ngắn vạt áo của mình lại.
Bộ dạng đó thật sự vô cùng đáng yêu, nếu không phải có Lý Thanh Viên ở đây, Nguỵ Vô Tiện chắc chắn là muốn nhào qua hôn một cái rồi.
Kềm nén thôi thúc muốn lao vào người nọ, Nguỵ Vô Tiện lấy xấp huyết thư từ trong túi càn khôn ra, quơ quơ trước mặt Lý Thanh Viên, nói: "Hẳn là ngươi viết?"
Lý Thanh Viên hỏi hắn: "Hắn là đệ đệ của ta, vì sao ta phải viết cho hắn?"
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi có nhận hay không cũng không sao, chúng ta không phải tới phá án, cũng không nhất thiết phải đạt kết quả.
Ngươi đã chịu đựng tên đệ đệ vô lại này suốt bấy lâu nay, nhiều lần kêu gã cút đi, gã không cút cũng không thấy ngươi làm gì, thế nhưng tại sao gần đây lại bùng nổ như vậy?"
Vừa nói vừa mò vào trong tay áo mình, lấy ra một hộp sắt nhỏ, ném cho Lý Thanh Viên xem, hỏi nàng: "Đại tiểu thư có biết đây là cái gì không?"
Trên hộp sắt tròn nhỏ có hình một đoá hoa to, Lý Thanh Viên không hiểu, Nguỵ Vô Tiện nói: "Đây là xuân dược của Lưu Hương Phường".
Lý Thanh Viên hỏi hắn: "Ý ngươi là gì?"
"Đây là thứ tốt, ngươi trả cho ta trước đã".
Sau đó Nguỵ Vô Tiện lấy hộp sắt kia trở về, xoay xoay trong tay, nói: "Thứ này lần trước ở trong phòng Lý Trường Sinh, ta cũng thấy có một hộp, ở chỗ để đống chai lọ bình thuốc trị thương.
Gia đình ngươi đều là cô nương, tất nhiên không phải các ngươi đưa cho hắn, Lý Trường Sinh ngay cả cửa lớn cũng không được bước ra, vậy cũng không phải của hắn, thường xuyên đến nơi đó, chỉ còn đệ đệ của ngươi, Lý Đào Duyên".
Sau đó Nguỵ Vô Tiện giơ cánh tay của mình lên, khuỷu tay trắng nõn lộ ra, trên đó có một vài dấu vết, hắn nói với Lý Thanh Viên: "Lúc trước nhìn mấy vết thương trên tay Lý Trường Sinh, ta liền cảm thấy không thích hợp, không giống vết thương do đánh nhau lắm, ta nhìn thấy vài thứ ở Lưu Hương Phường, lấy vể thử một chút, quả nhiên là như thế".
Trong lúc hắn nói chuyện, Lam Vong Cơ đã đưa tay kéo tay áo hắn xuống, quấn băng cổ tay cho hắn thật chắc chắn, bọc kín mít cánh tay không hở ra một chút nào.
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ cũng là mình hồ đồ, trên cánh tay hắn còn có mấy dấu vết hôn hôn hít hít do Lam Vong Cơ để lại khi lăn giường, làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy chứ.
Thầm nghĩ may mà tiểu cũ kỷ nhanh trí, lập tức cột ống tay áo của hắn lại ngay ngắn đàng hoàng.
Hắn nói một hồi, Lý Thanh Viên nghe thấy nhíu chặt mày.
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Ngươi và Lý Trường Sinh là thanh mai trúc mã, quan hệ rất tốt, có lẽ ngươi ái mộ hắn? Cũng có lẽ ngươi cảm thấy áy náy đối với hắn, dù sao ngươi cũng là một người khi nhìn thấy ăn mày trên phố gặp chuyện bất công sẽ ra tay tương trợ.
Ngươi vẫn luôn chịu đựng đệ đệ của ngươi, khi ngươi biết hắn xâm phạm Lý Trường Sinh theo kiểu này thì sự nhẫn nại đã tới cực điểm, ngươi viết huyết thư đe doạ gã, đưa tiền kêu gã cút, nhưng gã ỷ vào bí mật ngươi thật ra mới là đứa con của sói, không những không cút đi, mà còn bắt nạt Lý Trường Sinh trầm trọng hơn, ngươi liền giết gã".
Ánh mắt Lý Thanh Viên càng lúc càng lạnh, trong phòng cũng có cảm giác càng lúc càng lạnh, Nguỵ Vô Tiện xoa xoa lòng bàn tay Lam Vong Cơ, tìm chút ấm áp, rồi nói: "Ngươi nuôi sủng vật trong núi, tối hôm qua chúng ta đã xử lý nó rồi, lần trước gặp được ngươi ở Vân Mộng, đoán chắc là ngươi đi thăm nó, cố ý kêu a Bính đi cùng, bởi vì thúc ấy nhát gan nhất, tuỳ tiện tìm lý do nào đó, thúc ấy sẽ không dám khăng khăng đòi đi theo, ngươi rời khỏi thúc ấy là có thể đi thăm sủng vật của ngươi".
Tiếp theo đó nghe một tiếng thở thật dài, Lý Thanh Viên nói: "Hoá ra các ngươi đã tiêu diệt nó, khó trách tối hôm qua ta không nghe thấy hơi thở của nó nữa."
Lời này của nàng cũng là thừa nhận tà ám kia đúng là do nàng thao túng, Nguỵ Vô Tiện cũng nhíu mày, hỏi nàng: "Thứ nguy hiểm như vậy, ngươi tạo ra, rồi vứt ở trong núi? Ngươi có biết nếu nó chạy ra ngoài sẽ hại chết rất nhiều người hay không"
"Cho nên ta mới giấu nó trong sơn động đó" Lý Thanh Viên nói: "Khi mới tạo ra, cũng không phải như vậy, sau khi giết người thì bắt đầu trở nên to lớn, bắt đầu thích máu, ta mới đem nó vào trong sơn động, nơi đó có nhiều sói hoang, nó có thể giết sói".
Thật lâu sau, Lam Vong Cơ lúc này mới lên tiếng: "Ngươi có thể tiêu diệt nó, nhưng ngươi không nỡ".
Lý Thanh Viên lại nói: "Ta đương nhiên không nỡ, ta tốn nhiều thời gian như vậy để tạo ra nó, giống như các ngươi nói, đối với ta mà nói nó gần như là sủng vật".
Nguỵ Vô Tiện trực tiếp chặn lời nàng, nói: "Ngươi đừng hiểu lầm ý của y, y nói ngươi không nỡ là bởi vì ngươi cảm thấy thứ đó mạnh mẽ, sau này hữu dụng đối với ngươi cho nên ngươi mới giữ lại".
Dứt lời kéo ống tay áo Lam Vong Cơ, nói với y: "Lam Trạm, Lam Trạm, ta nói có đúng hay không? Ta hiểu ngươi mà".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy".
Lý Thanh Viên nhìn bọn hắn, ánh mắt không hề có sự hoảng loạn nào, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, nàng nói: "Hai vị đã đoán gần như đúng hết, còn muốn ta nói gì nữa?"
Nguỵ Vô Tiện tất nhiên là còn điều nghi ngờ hỏi nàng: "Vì Lý Trường Sinh mà ngươi giết luôn cả đệ đệ của mình? Điểm này ta còn nghi ngờ".
Lý Thanh Viên nói: "Hai vị chắc không biết cuộc sống mà Lý Trường Sinh phải trải qua".
Sau đó nàng thở dài nói: "Lúc mới tới rất là tốt, cha mẹ ta đối với hắn cũng đàng hoàng, chúng ta tình như thủ túc luôn ở bên cạnh nhau.
Có một hôm lúc chúng ta ở cùng nhau, sau đó ta bị sói bắt đi, đến khi trở về, thái độ của cha mẹ ta lập tức khác biệt.
Bọn họ bắt đầu đánh chửi sỉ nhục Lý Trường Sinh, nói hắn là con của sói sẽ mang đến bất hạnh, các người hầu liên quan cũng cùng nhau bắt nạt hắn, bởi vì làm như vậy mới giống thật, lời đồn truyền ra sẽ không dính dáng tới ta, theo như lời các ngươi, dần dần mọi người đều biết Lý Trường Sinh là con của sói".
Nguỵ Vô Tiện nghe xong, trong lòng có chút tức giận, hắn không thể đồng tình với cách làm này, Lý Trường Sinh cũng là con người mà, có lý nào mạng của Lý Trường Sinh lại kém hơn mạng của Lý Thanh Viên, hắn nói: "Ngươi bất mãn với cách làm của cha mẹ ngươi, bọn họ tuy vì ngươi, nhưng Lý Trường Sinh thực sự vô tội".
"Sau khi Trường Sinh rơi xuống nước, ta vội vàng chạy đến thăm hắn, mới biết được, hắn không phải bất cẩn rơi xuống nước, mà là cha ta muốn hắn chết".
Lý Thanh Viên tiếp tục nói: "Chúng ta càng lúc càng lớn, Lý Trường Sinh tất nhiên biết mình không phải là con của sói, cha ta sợ hắn nói ra ngoài, nên nghĩ chết sẽ không đối chứng, nhưng mẹ ta có suy nghĩ giống ngươi nói hồi nãy, bà nghĩ Trường Sinh tính cách yếu đuối, bà tiếp tục gây áp lực, nên chắc sẽ không dám nói ra, nên mới cầu xin cho hắn một mạng.
Kết quả hắn mất trí nhớ, chính mình cũng cho rằng mình là con của sói, cha mẹ ta yên tâm, hắn mới có thể sống sót ở nhà ta".
Nguỵ Vô Tiện siết chặt nắm đấm, nói: "Lẽ nào lại thế".
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, tâm tình của hắn mới dịu đi một chút.
"Cho đến sau khi cha mẹ ta qua đời, ta tiếp quản mọi việc trong phủ, muốn cho Lý Trường Sinh một cuộc sống mà hắn xứng đáng có được, nhưng chính các ngươi cũng thấy, hắn quanh năm như thế, đã dưỡng thành thói quen vâng vâng dạ dạ.
Nhưng ta nghĩ, thuận theo hắn, cứ từ từ, rồi hắn sẽ tốt lên".
Lý Thanh Viên nhìn nhìn hai bọn hắn, nói: "Hai vị chắc là lưỡng tình tương duyệt? Thật tốt."
Nàng bỗng nhiên hỏi như vậy, Nguỵ Vô Tiện bất ngờ sững sờ, hắn tự thấy không làm hành động gì khác người ở trước mặt Lý Thanh Viên, làm sao bị nhìn ra, Lý Thanh Viên nhìn thấy biểu tình của hắn, cười, "Các ngươi không cần thừa nhận, ta cũng không phải tới phá án".
Lý Thanh Viên quả nhiên là người lợi hại, mồm miệng cũng không chịu thua kém, phải tìm cách trả đũa.
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, cũng không có gì phải phủ nhận, nắm tay Lam Vong Cơ, dù sao hắn đã sớm muốn nắm, như vậy vừa đúng lúc, "Chúng ta đúng là vậy, ngươi có gì chỉ giáo".
Lý Thanh Viên thấy Nguỵ Vô Tiện như vậy, cười nói: "Cũng không có gì, ta vừa rồi suy nghĩ, làm gì có nam nhân nào tự thử mấy thứ đồ đó trên người mình, trừ khi, ngươi cũng muốn dùng".
Nguỵ Vô Tiện bị nàng nói đến nỗi cả mặt đều đỏ, "Ngươi nói lung tung gì đó, ta, ta cũng chỉ là lấy về để nghiệm chứng một vài suy nghĩ của ta mà thôi".
Ánh mắt Lam Vong Cơ loé loé, nhưng ngược lại nắm tay hắn càng chặt hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...