Tối khuya, một đám người, đi đến địa điểm xảy ra cái chết của Lý Đào Duyên.
Giang Trừng nói với bọn họ: "Chính là chỗ này".
"Gần như vậy?" Nguỵ Vô Tiện quan sát một chút, chỗ này tuy rằng ở trong rừng, nhưng cũng là ngay bìa rừng, cách đường cái không xa, hơn nữa đã khai khẩn một con đường mòn, chứng tỏ bình thường cũng nhiều người đi lại.
Giang Trừng nói: "Phía trước có núi, đi đường cái thì phải đi vòng hơi xa, nhưng nếu đi đường mòn này có thể đi thẳng tới thị trấn sát bên, tuy rằng điều kiện đường xá không tốt lắm, nhưng thường ngày có rất nhiều người đi".
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ xem xét khu vực gần đó một chút, trên vài thân cây cổ thụ có một ít vết cào, đúng là dấu vết của dã thú, ví như sói, nhưng dấu vết rất lớn và sâu, xem ra hình thể không nhỏ.
Hắn kỳ lạ nói: "Chỗ thế này làm sao lại có sói lui tới được".
"Còn không phải vì kỳ quái, nên Lý gia mới muốn điều tra đó sao".
Giang Trừng lại nói: "Sâu trong núi này đúng thật là có sói hoang, nhưng cách đây xa lắm, hẳn là không tới nơi này, trừ khi, thật sự là có người có thể khống chế".
Nói xong, một trận gió lạnh thổi qua, các sư đệ khác run run, quấn chặt quần áo của mình.
Ngũ sư đệ nhát gan nhất, giọng nói run rẩy: "Thật là sói sao, không phải là yêu quái gì chứ?"
Nguỵ Vô Tiện thấy cậu như vậy thì cười nói: "Là yêu quái mới tốt, chúng ta làm gì hả, không phải là chuyên đi trị yêu quái hay sao".
Dứt lời, bắt đầu chỉ huy bọn họ: "Được rồi, lấy đồ ra, hành động".
Đây đều là những người hôm qua uống rượu của hắn, cho nên không có quyền phản đối, lấy túi càn khôn ra, chăm chỉ lấy nào thịt sống nào huyết heo ra, mấy tên sư đệ bày những miếng thịt sống trên mặt đất, Giang Trừng tưới lên trên một chút huyết heo.
"Được được, cứ thế, giờ trốn để rình xem".
Nguỵ Vô Tiện nói xong, dắt Lam Vong Cơ đến nấp sau một lùm cây, mấy người kia cũng đi theo Giang Trừng đến đó, cùng nhau nín thở kiên nhẫn chờ đợi.
Một đoạn thời gian trôi qua, Nguỵ Vô Tiện là người không chịu ngồi không, bị buộc phải yên tĩnh như vậy, nhàm chán quá nắm lấy tay Lam Vong Cơ, xoa nắn vuốt ve bàn tay đó, mân mê vết chai mỏng trên tay y, miết tới miết lui.
Lục sư đệ dù sao cũng còn nhỏ, tính tình không yên, khó lòng nhẫn nại những lúc thế này, hỏi hắn: "Đại sư huynh, lâu như vậy không tới, có phải là không dụ được nó rồi không"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Chờ một chút".
Nhưng trên con đường mòn chỉ có ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống, gió lạnh âm thầm thổi qua.
Một đám người ẩn nấp, không dám lên tiếng, mấy sư đệ có lẽ là hơi sợ, gió thổi qua liền thấy run rẩy, nói: "Thật là lạnh nha".
Giang Trừng dạy dỗ: "Các ngươi có thể phấn đấu một chút không, gió thổi có chút mà làm gì vậy".
Lam Vong Cơ cầm tay Nguỵ Vô Tiện, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, có lạnh không?"
Thân thể Nguỵ Vô Tiện khoẻ mà, không lạnh chút nào, nhưng cố ý nép vào người Lam Vong Cơ một chút, nói: "Lạnh, Lam Trạm, tay ngươi ấm, sưởi ấm cho ta đi".
"Được".
Lam Vong Cơ liền kéo tay hắn qua, bao trùm trong tay của y, làm ấm cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện cười rất là hạnh phúc, mấy sư đệ nói: "Nhìn kìa, Đại sư huynh cảm thấy lạnh".
Giang Trừng trực tiếp mắng chửi: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi có thể cố gắng lên một chút được không hả!"
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, nói: "Giang Trừng, ngươi thật ồn ào".
Sau đó không nấp nữa, dứt khoát đứng lên, lại nói: "Nơi này coi bộ là không dụ nó đến được rồi, đi, cầm đồ đạc đi vào trong.
Giang Trừng, hướng nào đồn là có sói hoang?"
Giang Trừng lấy bản đồ ra, nhìn xuống, nói: "Phía tây, hơi xa một chút".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, tiếp tục chỉ huy, "Nhanh tay nhanh chân lên, mang đồ đạc chạy đi, trước khi trời sáng phải bắt được vài con cho ta".
Mấy sư đệ lập tức thu dọn đồ đạc, chuyển này dọn kia, tam sư đệ nhanh miệng nhất, oán giận vài câu: "Đại sư huynh cứ lười biếng sai biểu chúng ta".
Tứ sư đệ phụ hoạ: "Đúng, công việc phải chia đều ra chứ, Đại sư huynh chỉ toàn sai người ta không à".
Giang Trừng đang thu dọn đồ đạc, cũng nói: "Cái tên Nguỵ Vô Tiện này hư thân như thế, lẽ ra từ đầu nên biết rằng rượu ngày hôm qua là không dễ uống".
"Lải nhải cái gì, uống cũng đã uống rồi, các ngươi còn có thể ói ra được cho ta không".
Nguỵ Vô Tiện đứng bên cạnh nhàn nhã xoa thắt lưng, không hề có ý muốn giúp đỡ.
Thật sự là eo hắn vẫn còn đau đó, chiều hôm qua quậy với Lam Vong Cơ quá mức, dù là còn trẻ, muốn khôi phục cũng cần thời gian, đi bộ một chút còn được, muốn dọn dẹp đồ đạc thì hoàn toàn không thể.
Mấy sư đệ kia nói: "Chúng ta ói ra, thì Đại sư huynh sẽ nhận lại sao".
Nói xong giả vờ làm động tác nôn ói, sau đó cười ha ha.
Chỉ có Lam Vong Cơ đi qua, giúp bọn họ cùng nhau mang đồ đạc, nghiêm túc nói: "Nguỵ Anh...!thân thể yếu đuối, ta mang giúp hắn".
Trực tiếp làm cho tam, tứ, ngũ, lục sư đệ bị doạ đến choáng váng, miệng không ngậm lại được, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, kêu lên: "Thân thể Đại sư huynh yếu đuối cái quỷ á, Lam nhị công tử, ngươi bị Đại sư huynh cho uống canh lú lẫn gì vậy!"
Giang Trừng chỉ cảm thấy hiện giờ không chỉ mắt hắn đau, mà tai hắn cũng đau, thầm nghĩ bình thường Nguỵ Vô Tiện có làm gì, thì trong lòng Lam Vong Cơ cũng là bộ dạng yếu đuối gì đó! Thật là không biết cố gắng mà!!!
Đoàn người vô cùng náo nhiệt đi về phía tây, nhưng do phá vỡ sự yên tĩnh của buổi đêm, nên dường như không còn quạnh quẽ như vậy nữa.
Tam, tứ, ngũ, lục sư đệ thiệt sự cảm thấy Lam Vong Cơ quá thật thà, chắc chắn là bị Nguỵ Vô Tiện khoa môi múa mép lừa đảo, nhốn nháo khuyên bảo y.
"Lam nhị công tử, ngươi đừng nghe Đại sư huynh nói mấy chuyện đó, hắn chuyên lừa gạt người ta á".
"Đúng vậy, Đại sư huynh vậy chứ mà hỏng rồi, trước kia toàn lừa gạt, trêu chọc chúng ta".
Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ một chút, nói với bọn họ: "Không có, Nguỵ Vô Tiện rất tốt".
Nguỵ Vô Tiện hai tay ôm sau đầu, thong dong nhàn nhã đi cùng Giang Trừng ở phía sau bọn họ, sau khi nghe được, cười ha ha, nói: "Vẫn là Lam nhị công tử thông minh, nhìn được rõ ràng, ta tốt mà, đúng không?"
Lam Vong Cơ lại thành thành thật thật gật đầu.
Mấy sư đệ thầm than thở trong lòng: Người này hết cứu nổi rồi!
Giang Trừng nhịn không nổi, tới gần Nguỵ Vô Tiện, nhỏ giọng hỏi hắn: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi chưa dùng phép thuật gì lên người Lam Vong Cơ chứ? Sao y lại kỳ lạ như thế."
Nguỵ Vô Tiện vui vẻ nói: "Lượn chỗ khác đi, ngươi mà biết cái gì".
Thẳng một đường về phía tây, đi rất xa, thỉnh thoảng bọn họ sẽ thả một ít thịt, tưới một chút huyết, chờ một hồi, nhưng trước sau vẫn không có động tĩnh gì.
Bên cạnh Nguỵ Vô Tiện không biết từ khi nào tự nhiên đổi thành Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nói với y: "Đã đi vào rất sâu, vẫn không thấy con sói nào, vậy việc Lý Đào Duyên bị tấn công này, thật sự là quá kỳ lạ".
Lam Vong Cơ cũng đồng ý, nói: "Nếu thi triển pháp thuật, chắc chắn phải có lưu lại tà khí".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, "Cho nên ta mới muốn bắt vài con về xem như thế nào, sói sống theo đàn, đến là sẽ đến một bầy, nhìn xem có dính tà khí hay không, nếu không được thì lần tới hang ổ của nó, sẽ tìm thấy thôi".
"Nguỵ Vô Tiện" Giang Trừng nghe xong đoạn đối thoại của bọn hắn, nói: "Lúc trước nói Lý Trường Sinh kia là con của sói, nhưng đánh chết gã cũng không nhận, chúng ta không thể làm gì được gã hết".
Nguỵ Vô Tiện cười: "Đương nhiên là có cách, chỉ là tổn hại một chút".
Thấy bọn họ đều không hiểu, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Chúng ta bắt một con sói có tà khí về, ném trước mặt gã, sau đó dựng cấm chế nhốt cả hai chung với nhau, điều khiển kiếm tấn công gã, rồi xem tà ám kia cũng tấn công gã, hay là bảo vệ gã, không phải là biết liền hay sao?"
Tà tuý sẽ nhắm đến các sinh mạng để tấn công trước, cách này tuy rằng tổn hại, nhưng cũng trực tiếp có hiệu quả.
Lam Vong Cơ nói: "Cách này rất nguy hiểm".
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Có gì nguy hiểm đâu, kiếm của chúng ta không phải ở bên trong cấm chế hay sao, nếu lỡ có gì thì có thể bảo vệ gã".
Giang Trừng đi ở phía trước, cười nói: "Cái tên Nguỵ Vô Tiện này thường hay có mấy ý tưởng xấu kiểu như thế, bị người lớn mắng hoài".
Trong lòng Giang Trừng nghĩ, Nguỵ Vô Tiện cũng thật là, ở trước mặt người có quy củ như Lam Vong Cơ đây, mà đưa ý tưởng kiểu này, không phải là tạo cớ cho người ta dạy dỗ sao, thế này thì xác định chắc chắn là hắn cũng bị liên luỵ cùng nghe dạy dỗ rồi.
"Cái gì mà gọi là ý tưởng xấu, cứ có hiệu quả thì là ý kiến hay".
Nguỵ Vô Tiện phản bác Giang Trừng, dứt lời kéo Lam Vong Cơ lại, nói: "Lam Trạm, ngươi không yên tâm Tuỳ Tiện của ta, thêm Tị Trần của ngươi mà ngươi còn không yên tâm nữa hay sao, nếu thật sự không được, thì thêm cả Tam Độc của Giang Trừng".
"Ngươi đừng kéo ta vào, ta không muốn đi cùng ngươi đâu" Giang Trừng chặn hắn lại, vì đôi mắt của mình, Giang Trừng quyết định phải từ chối hành động chung với bọn hắn.
Thấy Lam Vong Cơ không trả lời, Nguỵ Vô Tiện kéo tay y lắc lắc, đôi mắt sáng lấp lánh, hỏi y: "Được không?"
Nguỵ Vô Tiện tuy rằng là người hơi quậy phá, tư tưởng hơi phóng khoáng một chút, nhưng chưa bao giờ xem nhẹ tính mạng người khác, Lam Vong Cơ tất nhiên là biết, lại bị Nguỵ Vô Tiện cầu xin y trong bộ dạng đáng yêu như vậy, sợ là cái gì cũng đồng ý với hắn hết, do đó gật gật đầu, nói: "Được".
Chuyện này khiến Giang Trừng sợ ngây người, Lam Vong Cơ, là cái dạng người này hay sao?!!!
Sau đó nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện cười với vẻ mặt dương dương tự đắc, Giang Trừng trợn trắng mắt, cay mắt quá!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...