Cảm nhận được ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua trên mặt mình, Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt ra, cọ cọ vào tay của người nọ, lại nghe Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi hắn: "Nguỵ Anh, cần phải trở về".
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện hơi bực bội, bĩu môi, nhưng vẫn ngồi dậy, thân thể không đau lắm, nghĩ rằng lúc hắn ngủ chắc là Lam Vong Cơ đã mát xa cho hắn không ít, thư giãn cơ bắp.
Trong lòng quên hết sạch sự thật rằng tất cả những chuyện này đều do Lam Vong Cơ gây ra, chỉ cảm thấy ngọt ngào, vì vậy khi Lam Vong Cơ đỡ hắn dậy, còn ôm lấy hôn đáp lại một cái rõ to.
Lam Vong Cơ cũng để mặc hắn đeo bám trên người mình, mặc quần áo cho hắn, rồi hỏi hắn: "Còn khoẻ?"
"Khoẻ mà, ngươi cũng đừng xem thường ta".
Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, thử nhúc nhích, chỉ cần không làm động tác mạnh, thì hẳn là không sao.
Tự mình chuẩn bị xong, Nguỵ Vô Tiện nhìn đến chiếc rương gỗ lúc nãy Đỗ Quyên lấy ra để trên bàn, sau đó nhìn cái hộp sắt vứt trên mặt đất, đi qua nhặt lên, ném vào trong rương, rồi nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chúng ta mua cái rương này đem về đi." Hắn cười với vẻ xấu xa, lại nói: "Được nha, khi nào rảnh nói không chừng chúng ta có thể thử?"
Lam Vong Cơ bất lực liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện cũng mặc kệ y có đồng ý hay không, ôm cái rương ra ngoài.
Giờ này thanh lâu cũng sắp chuẩn bị cho việc buôn bán buổi tối, bọn hắn nhìn khắp trên lầu không thấy dì Huyên đâu, nhưng nhìn thấy Đỗ Quyên dẫn theo một tiểu nha đầu từ bên kia đi tới, Nguỵ Vô Tiện cười chào hỏi, rồi nói: "Đỗ Quyên tỷ tỷ, chúng ta muốn mua cái rương này, tìm không thấy dì Huyên, làm sao trả tiền?"
Vẻ mặt Đỗ Quyên, nhìn hắn hết sức đồng cảm, thậm chí còn lấy khăn ra chậm chậm nước mắt, nói: "Tặng cho ngươi, tiểu công tử cứ cầm lấy mang đi".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện không thể hiểu nổi, nghĩ tại sao chỗ này lại hào phóng như thế.
Đỗ Quyên thở một hơi thật dài, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Cùng là người mệnh khổ, ta hiểu, ta hiểu".
Nguỵ Vô Tiện đều bị nàng làm cho ngây ngốc, Lam Vong Cơ ở phía sau gọi hắn một tiếng: "Nguỵ Anh".
Mới nhớ tới thật sự cần phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp giờ cơm chiều, Nguỵ Vô Tiện cảm ơn nàng, rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lam Vong Cơ.
Đỗ Quyên lại thương hại hắn mà lau nước mắt.
Phòng ở đây cách âm tương đối tốt, thế nhưng hai vị này chơi cũng hăng quá đi, vị bạch y công tử kia thoạt nhìn quần áo chỉnh tề, thật không ngờ nha, các nàng đều vì tò mò mà nghe trộm ngoài vách tường, nghe tiếng kêu la của vị công tử áo tím mà toát mồ hôi hột à.
***
Lên Tị Trần của Lam Vong Cơ, cả hai trở lại địa phận của Liên Hoa Ổ, Lam Vong Cơ hạ xuống trên một con phố, thật ra còn một đoạn nữa mới tới nhà, Nguỵ Vô Tiện kỳ quái, đã bị Lam Vong Cơ kéo đến một tiệm rượu, hỏi hắn: "Mua bao nhiêu?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người không kịp phản ứng, mới nhớ ra đêm qua có nói hôm nay sẽ mời Giang Trừng uống rượu, vội nói: "Ta thuận miệng nói thôi, không cần mua, Giang Trừng uống hay không uống cũng không sao".
Ngừng một chút, lại nói: "Hôm nay tiêu nhiều tiền rồi, đừng mua nữa".
Lam Vong Cơ lấy túi tiền ra, nhét vào tay hắn, chỉ nói: "Mua".
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, bình thường Lam Vong Cơ đa số khuyên hắn không nên uống nhiều, nhưng lần này dường như đặc biệt kiên trì muốn hắn mua, thậm chí còn giúp hắn kêu chủ tiệm lại, Nguỵ Vô Tiện đành phải mua một ít, dùng túi càn khôn giấu kỹ.
Hai người trở về, trên phố dòng người đông đúc, Nguỵ Vô Tiện muốn cùng Lam Vong Cơ nói chuyện, phải dán sát vào người y, cười tủm tỉm nói với y: "Lam Trạm, trên đường này nhiều thứ chơi lắm, chờ giải quyết xong việc này, ta dẫn ngươi đi dạo một vòng".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, bước chân chậm lại, thong thả đi cùng hắn.
Bỗng nghe một trận xôn xao, Nguỵ Vô Tiện vốn rất tò mò, kéo tay y chạy về hướng ồn ào đó, thì thấy một nam tử cao lớn, đang đánh một đứa bé mang dáng vẻ ăn mày, vừa đánh vừa mắng: "Tiểu tử thúi, đồ của ta mà ngươi cũng dám động vào, không muốn sống nữa hả".
Đứa bé khóc lóc: "Ta, ta tưởng ngươi bỏ rồi, thực xin lỗi, ta chỉ là đói bụng..."
Nam nhân kia vẫn không chịu nghe cứ mắng mãi không tha, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy những việc thế này là khó nhịn nhất, vừa định bước tới ngăn cản, thì đã có người hành động trước hắn một bước.
"Nó lấy của ngươi bao nhiêu, ta giúp nó bồi thường".
Nghe giọng nói nhìn lại, là một công tử có khuôn mặt thanh tú, đang ngăn cản nam nhân còn đang muốn đánh đứa bé ăn mày kia.
Nam nhân đó thấy người nọ ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, khẳng định là kẻ có tiền, nên không dám lỗ mãng chút nào, vị công tử đó nói với mấy người hầu đi phía sau: "Trả tiền".
Một người hầu trong số đó thanh toán cho nam nhân kia một ít bạc, lại nghe lời dặn dò tới đỡ đứa bé ăn mày kia đứng dậy, cũng cho nó một ít bạc.
Những người vây quanh xem đều cực kỳ khen ngợi vị công tử này.
Nguỵ Vô Tiện trái lại kéo Lam Vong Cơ, đi về phía bọn họ, cười cười chào hỏi: "Bính thúc! Đúng lúc vậy!"
Người hầu vừa trả tiền lúc nãy, chính là a Bính không sai, nói đến cũng vừa khéo, gặp ngay trước cửa Liên Hoa Ổ, a Bính nhìn thấy hai người bọn hắn, hành lễ với bọn hắn: "Hai vị tiên sư, thật là đúng lúc".
Sau đó giới thiệu với bọn hắn: "Đại tiểu thư, hai vị này là tiên sư từ Liên Hoa Ổ tới để trừ tuý, hai vị tiên sư, đây là Đại tiểu thư nhà chúng tôi".
Công tử có khuôn mặt thanh tú kia, tuy là giả trai, nhưng thân hình vẫn là quá thấp bé, nhìn kỹ lại, cũng có thể nhìn ra là một cô nương nhỏ, nhưng khí thế ngược lại rất khá, không thua kém nam tử bình thường chút nào.
Đại tiểu thư hành lễ, cũng là dùng kiểu chào của nam tử, nói: "Tại hạ Lý Thanh Viên, trong phủ có việc, làm phiền nhiều".
Hai người cũng lịch sự đáp lễ, "Tại hạ Nguỵ Vô Tiện, vị này là Lam Vong Cơ".
Nhân lúc này, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Về việc trong phủ, còn có chuyện muốn hỏi thăm Đại tiểu thư, có thể không?"
Lý Thanh Viên nói: "Đương nhiên có thể, nhưng hiện giờ chúng ta còn có việc, ở đây cũng không tiện, ngày mai các ngươi tới phủ, để a Bính sắp xếp đi".
Khách sáo qua lại vài câu, rồi tạm biệt.
Nguỵ Vô Tiện lại cùng Lam Vong Cơ đi về Liên Hoa Ổ, hỏi y: "Lam Trạm, Đại tiểu thư này, ngươi thấy thế nào?"
"Hành động nghĩa khí" Lam Vong Cơ trả lời.
Chọc cho Nguỵ Vô Tiện bật cười, "Ha ha ha, tuy rằng đúng là hành động nghĩa khí, nhưng Đại tiểu thư này, nhìn không giống như những người khác của Lý gia, cũng không biết thật hay giả".
Lam Vong Cơ rất đồng ý gật gật đầu.
***
Đến giờ ăn cơm tối, may mà Nguỵ Vô Tiện không ham ngủ, trở về sớm, trong bữa ăn Ngu phu nhân cũng nói lạnh nhạt mấy câu, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì.
Chỉ là ngồi ghế cứng, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chút khổ sở, sợ đụng chạm đến cúc hoa ở phía sau, nên không dám cử động mạnh, ăn uống cũng thật cẩn thận, Lam Vong Cơ hơi lo lắng gắp đồ ăn cho hắn, Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly cười dịu dàng, Giang Trừng vẫn luôn trợn trắng mắt.
Ăn xong ra khỏi cửa, Nguỵ Vô Tiện lại kêu Giang Trừng đi gọi mọi người, mở tiệc rượu.
Lúc Giang Trừng và mấy sư đệ lại đây, nhìn thấy trên bàn đá bày đầy rượu, hai mắt đều sáng rỡ.
Tam sư đệ nhanh miệng nhất: "Đại sư huynh, huynh phát tài hả? Có tiền mua rượu?"
"Nói nhảm cái gì, uống hay không uống".
Nguỵ Vô Tiện ngồi ở kia, gác chân lên, rồi gào to với Giang Trừng: "Giang Trừng, hôm qua đồng ý mời ngươi uống, ngươi uống cho đã đi".
Giang Trừng ngồi xuống, cũng kỳ quái nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi ra ngoài trừ tuý hay đi cướp vậy, rượu này không có vấn đề gì chứ?"
"Đi đi đi" Nguỵ Vô Tiện đánh hắn một chưởng, tức giận nói: "Ta không thể có tiền một lần à".
Lục sư đệ ngốc nhất, vội vàng lắc đầu trả lời hắn: "Không thể, Đại sư huynh, chúng ta quen huynh bao lâu nay, có khi nào huynh từng có tiền đâu".
Những người khác cảm thấy rất có lý, ngơ ngác, nhìn hắn, hỏi: "Đại sư huynh, huynh thật sự không phải đi cướp chứ?"
Mấy tên ngốc này, thật ra là nói đúng, hắn chưa bao giờ mang tiền, ra khỏi cửa nếu không vay nợ, thì là cọ mấy tên sư đệ này, khiến cho Nguỵ Vô Tiện không cách gì nổi giận được.
Tròng mắt chuyển động, dứt khoát cười tủm tỉm nói: "Đúng nha, đi cướp đó".
Sau đó móc từ trong người ra một túi tiền nặng trĩu, vẻ mặt khoe khoang, trước sự hoảng hốt của mấy người nọ, ném túi tiền vào tay Lam Vong Cơ.
Mấy người kia bừng tỉnh đại ngộ, ầm ĩ lên: "Đại sư huynh đúng là không biết xấu hổ, lấy tiền của Lam nhị công tử mời chúng ta uống rượu".
"Đúng đó đúng đó, vậy không phải là Lam nhị công tử mời hay sao, không liên quan gì đến Đại sư huynh."
"Câm miệng các ngươi lại, của Lam Trạm chính là của ta".
Dứt lời vừa cười vừa vịn vào vai Lam Vong Cơ, hỏi y: "Có đúng không ha, Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ thành thành thật thật, gật gật đầu.
Mấy tên sư đệ chặn lại nói: "Lam nhị công tử, ngươi đừng có cái gì cũng nghe Đại sư huynh nha".
"Đúng vậy đúng vậy, hắn xấu lắm".
Nguỵ Vô Tiện mới là không thèm để ý đến bọn họ, phản ứng của Lam Vong Cơ khiến hắn rất hài lòng, ngồi đó cười thật thả ga.
Giang Trừng trừng mắt tỏ vẻ xem thường, mở một vò uống, cần gì quản Nguỵ Vô Tiện mua hay Lam Vong Cơ mua, uống nhiều một chút, coi như chữa trị cho đôi mắt của mình.
Những người khác cười giỡn ồn ào, cứ thế tự nhiên cùng uống.
Đợi uống gần hết, Nguỵ Vô Tiện buông vò rượu, hỏi bọn họ: "Uống đã chưa? Đủ chưa?"
Bọn họ đều mơ mơ màng màng, liên tiếp gật đầu, "Đã! Đủ!".
Không quên vỗ mông ngựa (nịnh bợ): "Đại sư huynh tốt nhất! Lam nhị công tử tốt nhất!"
Nguỵ Vô Tiện cực kỳ hài lòng, lại nói: "Vậy để tỏ lòng cám ơn, có phải là nên giúp chúng ta một việc không?"
Mấy tên kia còn đang tự hỏi, Giang Trừng đã miệng nhanh hơn não, vỗ ngực bảo đảm: "Giúp!"
Sau đó liền nghe Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Tốt, vậy đêm mai dẫn chúng ta đi bắt sói đi".
"Hả?!!!" Giang Trừng cầm không chắc vò rượu trong tay, rơi xuống đất, mới nhận ra, lại bị Nguỵ Vô Tiện giở chiêu trò cũ rồi á!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...