Đóa Lai sợ rằng một khi Bàng Suất đã phát hiện ra cậu chính là người làm ra mấy việc đó, chắc chắn từ nay về sau cậu không thể nào nhẹ nhàng theo dõi hắn từ phía sau, ngắm nhìn từng hoạt động một của hắn. Nếu thật sự là như vậy, cuộc sống của Đóa Lai tựa như bị một mảnh tối đen bao trùm, không hề có bất cứ sự vui thú nào nữa rồi. Nhưng mà Đóa Lai không phải hết hy vọng hoàn toàn, cậu nhất định phải suy nghĩ cách để tiếp tục theo dõi hắn nữa mới được!
Lương Sinh đối với vấn đề này không hề lo lắng một chút nào, cậu liền nói: “Sợ cái gì chứ, hắn có biết cậu là người sống cạnh phòng đâu”. Lương Sinh cầm một chiếc khăn bông vừa nhẹ nhàng lau tóc cho Đóa Lai vừa nói: “Tốt nhất bây giờ cậu nhanh đi tắm đi, kẻo bị cảm lạnh đó!”
Đóa Lai im lặng một hồi, sau đó mới cầm khăn bông đứng lên: “Sinh cục cưng, cậu tắm chưa?”
“Chưa nơi, tớ cũng mới vừa về thôi”
“Hay là cùng nhau tắm đi, tiện thể tớ có chuyện này muốn nói với cậu.” Đóa Lai kéo Lương Sinh vào nhà vệ sinh, Lương Sinh cởi xong quần rồi cùng Đóa Lai đứng dưới vòi sen: “Cậu thật sự không thoa thuốc mỡ à?”
“Tớ có thể chịu đựng mà.” Lúc Đóa Lai chà đến chỗ bị thương kia lỡ dùng sức hơi mạnh, đau chết đi được, còn nói: “Đúng rồi, hắn ở chỗ kia ngày mốt khai trương tiệm massage, còn rất giống như là ông chủ ở đó nữa á!”
Nghe vậy, Lương Sinh lộ vẻ mất mát, nói: “Theo tớ thấy hắn chính là nhân viên phục vụ ở đó í, tớ thật sự rấtttttttt mất mát luôn đó, đẹp trai lóa mắt vậy mà lại đi tắm kì cho mấy cụ lụ khụ”
“ Ý của cậu là, nếu như hắn là ông chủ thì cậu sẽ không mất lòng tin đúng không?” Đóa Lai vừa gội đầu vừa cười nói.
Lương Sinh cười nói: “Ai da, tớ cũng không biết nói sao nữa” Lương Sinh dội một đợt nước lạnh, đến khi cậu chuẩn bị rời nhà vệ sinh, Đóa Lai vội vàng nói: “Sinh tử, ngày khai trương đó hai đứa mình đến tiệm tắm kì giải trí được không? Tớ mời.”
Lương Sinh hú hồn, theo đó là sự vui sướng: “Thật á?”
“Đương nhiên là thật rồi!” Đóa Lai tắt vòi sen, khăn bông khoác lên vai vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chủ yếu là tớ muốn ngắm bộ dáng làm việc của hắn như thế nào thôi.” Đóa Lai cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ “Thật muốn để hắn bưng trà rót nước cho tớ mà ~”
Lương Sinh cứng họng: “Tớ thật không ngờ cậu có thể nghĩ ra được một cái ý kiến vĩ đại như vậy đấy”
Đóa Lai vui cười: “Không phải cậu bảo hắn là nhân viên phục vụ còn gì, bưng trà mời nước cho khách thì có gì sai à?” Đóa Lai nóng lòng muốn thử, liền nói: “Quyết định vậy đi, ngày mốt chúng ta đi!”
Lương Sinh vội vàng nói: “Nhưng mà, tên họ Bàng kia có thể không nhận ra tớ là người quen sao?”
Đóa Lai nghĩ một lát rồi bảo: “Không có việc gì đâu, tớ tính toán cả rồi”
Lương Sinh có cảm giác cái trí thông minh quái quỉ của Đóa Lai chứa rất nhiều thứ, tự nhiên cũng sẽ tin tưởng lời Đóa Lai nói. Tắm rửa xong xuôi, hai người vào phòng của Đóa Lai tiếp tục bàn bạc kế hoạch tác chiến. Đương lúc cả hai trò chuyện hăng say khí thế ngút trời, Lương Sinh trong lúc vô tình liếc mắt một thoáng chợt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bên cạnh, sau đó cậu liền vọt lẹ tới bên cửa sổ nhướn người lên, nhỏ giọng bảo: “Đm, hắn đang thay quần áo kìaaaaaa!!!!!“. Vừa dứt lời, Đóa Lai vươn tay che kín mắt của Lương Sinh.
“Không được xem, cậu mà còn nhìn tớ móc mắt cậu ra bây giờ!!!” (Ù uôi thứ bạn bè)
Lương Sinh cầm lấy tay Đóa Lai: “Tớ chỉ mới liếc mắt một cái thôi mà, đừng xồn nữa, buông tay nhanh nhanh tớ còn khai sáng tầm mắt nữa!!” Lương Sinh giãy dụa, ngược lại, Đóa Lai ôm chặt đầu của Lương Sinh, bất luận thế nào cũng không chịu buông tay.
“Tớ nói không cho cậu xem là không được xem!” Đóa Lai vừa kẹp chặt Lương Sinh vừa phóng mắt đến phòng bên cạnh, chính mình sớm đã đem hết cảnh tượng trong căn phòng kia thu vào trong đáy mắt rồi.
Lương Sinh không lay chuyển được Đóa Lai đành chấp nhận, thở dài một tiếng nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ trâu vậy chứ hả, còn đòi móc mắt tớ nữa chứ, cái đồ độc ác!”
Đóa Lai thấy Bàng Suất ở trong phòng đã thay quần áo xong xuôi sạch sẽ, lúc này mới buông lỏng tay ra, Lương Sinh liền cảm nhận được ánh sáng lại rọi qua tim.
“Tớ nói cái này này, khi nãy hắn thò tay xuống dưới là đang làm gì vậy nhể? Nạp đạn à?” Đóa Lai cười cười nói nói
Lương Sinh trở lại nằm trên giường, tay khẽ vuốt ve thắt lưng mình, nói: “Biết gì đâu…À mà dạo này tớ nhịn đến khát rồi, phải tìm người thôi!” (Ý là chịt chịt á =)))
Đóa Lai dở khóc dở cười nói: “Vậy thì cậu đi hoàn thành ước nguyện đi, nhưng điều kiện tiên quyết chính là không được gây ra tiếng ồn quá lớn đó!”
“Đm cái gì chứ, kêu mà cậu cũng không cho kêu luôn hả?” Lương Sinh ngồi dậy, uốn éo người dăm ba cái rồi đi đến cửa sổ trước mặt, nhân lúc Đóa Lai không để ý liền cầm lấy cái muỗng inox đặt trên bệ cửa ném ra ngoài, vừa vặn liền bay đến cửa sổ phòng Bàng Suất rồi nằm phịch trên bệ cửa phòng hắn, Lương Sinh thấy vậy liền bỏ chạy.
Đóa Lai bị hành động bất ngờ của Lương Sinh dọa hú hồn chim én, lúc cậu ngước mắt nhìn sang phòng bên cạnh đã thấy Bàng Suất đang đến gần cửa sổ sau khi nghe được có tiếng động, Đóa Lai không nghĩ nhiều liền vội vàng nằm sấp xuống nền nhà, miệng thầm chửi thề: “Đm Sinh cục cưng, cưng dám chơi anh, cưng tin anh móc cmn mắt cưng không???”
Trong phòng khách truyền đến tiếng cười của Lương Sinh.
Bàng Suất đi đến cạnh cửa sổ, hắn thấy rõ ràng có bóng người trong phòng bên cạnh, trong nháy mắt, người nọ đã ngồi thụp xuống sàn, mà chiếc muỗng kia thì lại đang nằm chới với bên bệ cửa sổ, hắn liền mở cửa, cầm chiếc muỗng lên rồi đóng cửa, rời khỏi phòng.
Đóa Lai nằm sấp trên sàn ngay cả cử động nhỏ cũng không dám làm, duy trì tư thế đấy tầm hai ba phút sau, cậu nghe có tiếng gõ cửa chính, sau đó truyền đến giọng Bàng Suất: “Người anh em, cậu có nhà đó không?”
“Đây đây”. Lương Sinh đã mặc xong quần áo liền chạy ra, trước khi mở cửa còn không quên nhìn Đóa Lai trong phòng cười thật tươi.
Lương Sinh mở cửa, đắm đuối lén nhìn cánh tay Bàng Suất vài lần: “Sao vậy?”
Bàng Suất cười nói: “Đây là muỗng của cậu à?” Bàng Suất đưa chiếc muỗng mới nhặt được trên bệ cửa trước mặt Lương Sinh.
Lương Sinh vội vàng nói: “À, hồi nãy em có nói chuyện với bạn qua điện thoại, tức quá tiện tay ném nó đi, nhưng mà, cửa sổ nhà anh không bị gì chứ”
“Đúng là cậu ném à?” Bàng Suất cười nói: “Tiếng động quả thật rất lớn” Bàng Suất trả lại chiếc muỗng cho Lương Sinh, còn nói: “Lần sau đừng ném nữa ha!”
“Ừm, đảm bảo với anh không có lần sau”. Lương Sinh cầm muỗng, đóng cửa bước vào nhà. Vừa mới đóng cửa, Đóa Lai như người điên chạy vọt đến, Lương Sinh thấy thế vội vàng giơ hai tay che ngực, nói: “Tớ chỉ muốn đùa cậu thôi mà, cậu xem không phải hiện tại cậu không bị gì hay sao?~”
“Biến đi, cậu nói không có gì sẽ là không có gì à???”
Lương Sinh vội vàng né qua một bên, cười cười: “Đừng quậy nữa, không chừng hắn lại phát hiện ra sự hiện diện của cậu đó!”
Đóa Lai trừng mắt, thở hổn hển: “Vừa rồi đúng là hú hồn vcl, may là tớ kịp trốn, không là bị hắn phát hiện cmnr”
“Đảm bảo với cậu là không có lần sau!” Nói xong, Lương Sinh vội vã ba chân bốn cẳng chuồn nhanh về phòng.
Đóa Lai vốn không còn bụng dạ nào so đo với Lương Sinh nữa, đợi tâm trạng ổn định, cậu liền quay lại phòng mình, lúc cậu lén lút như trộm tiến lại gần cửa sổ nhìn qua phòng bên cạnh thì bị hai chồng áo quần trắng trước cửa sổ phòng bên chặn tầm nhìn, người kia, thật sự không phát hiện ra?
Trong lòng Đóa Lai hơi thất vọng, cậu dựa đầu vào cửa sổ nhìn chằm chằm hai chồng áo sơ mi trắng. Màn đêm buông xuống cũng là thời điểm từng nhà sáng đèn, trái với phòng của Đóa Lai, không gian tối đen như mực không có nổi một tia sáng nào. Đang lúc Đóa Lai đang nghĩ đêm nay chắc không được ngắm người kia rồi thì Bàng Suất trong phòng đem hai chồng quần áo đặt xuống dưới đất, sau đó đứng trước cửa hút thuốc, ánh mắt nhìn thẳng vào phòng Đóa Lai.
Đóa Lai hết kích động lại đến hồi hộp, cậu khẽ dựa mình vào cửa sổ im lặng không dám động đậy, tựa như cùng Bàng Suất nhìn nhau qua khung cửa như bình thường. Thật lâu sau đó, Bàng Suất hút xong điếu thuốc, lúc này hắn mới đem hai chồng áo quần đang đặt dưới đất cất vào trong tủ. Sau đó, Bàng Suất lại đến gần cửa sổ, hai tay đặt tại bệ cửa, khẽ đưa người xuống thấp làm động tác chống đẩy – hít đất.
Theo từng nhịp vận động của Bàng Suất, hình xăm con rồng trên vai hắn cũng nhấp nhô lên xuống, Đóa Lai không khỏi mở to mắt, trong đầu bắt đầu ảo tưởng, cậu ảo tưởng rằng Bàng Suất sẽ như vậy, đè cậu xuống dưới thân…Nghĩ như vậy, cả người Đóa Lai trở nên khô khan khó chịu, cũng ngay thời điểm đó, những vết xước trên người Đóa Lai lại càng đau đớn, Đóa Lai vội vàng an ủi thân dưới, cố gắng không cho chính mình suy nghĩ lệch lạc, mà bên này Bàng Suất dường như muốn đùa giỡn với Đóa Lai, động tác càng ngày càng mãnh liệt.
Đóa Lai nhìn đến không dời được tầm mắt, cậu thật lòng không muốn bỏ qua cảnh tượng hiếm có này chút nào, vì thế, để bản thân sau này không nuối tiếc, Đóa Lai vội vàng lôi điện thoại ra chụp lại cảnh vận động của Bàng Suất.
Bàng Suất chống đẩy, hít đất đã đời rồi mới dừng, lúc này toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, hắn nhìn căn phòng bên cạnh rồi xoay người đi vào toilet.
Đóa Lai biết Bàng Suất đã buồn ngủ rồi, lúc này mới kiềm chế cảm xúc, cầm chiến lợi phẩm vừa thu được trong đêm chui vào chăn ngủ.
Nằm xuốn một lúc, Đóa Lai rúc vào trong chăn mở album ảnh trong điện thoại ra thưởng thức, đầu ngón tay khẽ đặt trên ảnh Bàng Suất nhẹ nhàng di chuyển, từ trán xuống khóe miệng, rồi lại đến cánh tay săn chắc của hắn, cuối cùng dừng lại trên hình xăm con rồng trên vai hắn.
Trong lòng Đóa Lai vô cùng vui sướng, cậu ngây ngô cười, cùng lúc đó cậu sờ sờ bả vai mình, kết quả, trong đầu cậu lóe lên một ý tưởng. Đóa Lai cầm điện thoại ngắm lâu thật lâu, đến tận khi mắt trĩu nặng mới thì thầm nói với bức ảnh trên màn hình điện thoại: “Ngủ ngon nhé!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Đóa Lai sinh lực tràn trề chạy vào phòng của Lương Sinh, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, trong chăn còn có thêm một người đàn ông lạ mặt nữa, y kinh ngạc nhìn Đóa Lai, miệng hé ra định nói nhưng lại không biết nói gì.
“Mới sáng sớm mà cậu làm cái trò gì vậy?” Lương Sinh ló mặt ra khỏi ổ chăn, nhìn mắt Đóa Lai nói: “Bạn tình”
Đóa Lai hướng phía người đàn ông gật gật đầu, vội vàng nói: “Mau theo tớ ra ngoài, có việc gấp!”
Lương Sinh ngáp một cái: “Ờ, đợi tớ dọn dẹp chút đã”. Lương Sinh vặn mình rồi đi ra khỏi giường, lại quay sang người đàn ông kia nói: “Anh về trước đi, em có việc phải ra ngoài với Đóa Lai rồi.”
Người đàn ông tỏ vẻ cực kì khó hiểu nhìn vào mắt Lương Sinh, cuối cùng chỉ có thể xụ mặt rời đi.
Ngươi kia vừa đi, Đóa Lai liền chọc: “Người ta hầu hạ cậu cả đêm, thế mà cậu lại đuổi người ta đi mất cơ?~”
Lương Sinh mặc quần, nói: “Thế thì sao? Giữ hắn lại đãi hắn ăn sáng hả? Vậy cậu chờ được không?”. Lương Sinh thắt lưng quần xong rồi hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
“Tớ dự định như vầy nè” Đóa Lai khoa tay múa chân nói: “Đầu tiên, hai đứa mình đi đến tiệm cắt tóc, tớ sẽ nhuộm tóc đen lại, sau đó tớ muốn đi mua một cái máy ảnh tiện lợi, cuối cùng là đến tiệm xăm!”
Hai vế trước Lương Sinh còn hiểu vì sao Đóa Lai muốn vậy, nhưng mà cái cuối cùng, Lương Sinh ngạc nhiên nói: “Đến tiệm xăm làm cái gì? Cậu định xăm hình hả?”
Đóa Lai gật đầu không ngừng: “Ừm ừm, tớ phải xăm hình con rồng, như vậy mới xứng với hắn chớ!” (Đm em quỳ anh J)
Lương Sinh cười nhếch mép: “Hơ, cậu đúng là bị ma nhập rồi!”
Đóa Lai nhe răng cười ngốc: “Tớ cảm thấy rất tốt á, à đúng rồi…” Đóa Lai túm lấy cánh tay Lương Sinh, nói: “Cậu phải giúp tớ tạo cái nốt ruồi trên mặt tớ mới được, tớ sợ hắn nhận ra mất!”
Nghe vậy, Lương Sinh dở khóc dở cười nói: “Không phải chỉ cần móc cứt mũi dán lên mặt là ra rồi à?”
“Cút đi, tớ không cần!!!” Đóa Lai hất cánh tay Lương Sinh đi, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa thật khẽ tạo ra một khe hở, sau khi xác định Bàng Suất ở phòng bên cạnh không có động tĩnh gì mới ba chân bốn cẳng chuồn ra ngoài.
Lương Sinh vất vả lắm mới có hai ngày nghỉ ngơi, tự nhiên lại tình nguyện đi theo cái tên Đóa Lai này xông pha khói lửa. Hai người đi dạo phố cả ngày nên mua được rất nhiều đồ đôi. Trong lúc đi tìm tiệm xăm, Đóa Lai vừa đi vừa đùa giỡn, thế nào mà từ trong một cửa tiệm nào đó mua một hột nốt ruồi giả: “Ê Sinh cục cưng, tớ vừa mới biết lúc sáng cậu không nói đùa tẹo nào, nhìn cái này đi, khác đéo gì cục cứt mũi không chứ!”
Lương Sinh bĩu môi nói: “Cậu dán lên bên miệng ấy, bao giống mấy bà mai mối luôn!”
“Cút đi, tớ đây chính là một đại mỹ nhân đó nhe~” Đóa Lai khoa chân múa tay, muốn tìm một vị trí thích hợp nhất trên mặt để dán lên.
Lương Sinh nhìn thấy vậy, cười hỏi: “Đóa Lai, cậu quyết định xăm rồi hả? Nghe bảo xăm hình đau lắm đó, đau muốn chết luôn á!”
“Ừ, tớ nghĩ kĩ rồi!” Đóa Lai cất cục cao su trên tay, sau đó tiến vào trong tiệm xăm: “Mặc dù đau nhưng tớ vẫn muốn xăm, bằng bất cứ giá nào!”
Đóa Lai đã hạ quyết tâm, cậu cùng Lương Sinh bước vào tiệm, lúc nhìn thấy cây kim xăm (ây dà tui không biết mấy cái này gọi như thế nào hết nên tạm gọi là kim xăm nha, có gì sai sót các bạn thông cảm nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...