Ngay tại lúc này, cả người Đóa Lai không ngừng chảy mồ hôi, hơn nữa chân cũng đã mềm nhũn không còn đủ sức để chống đỡ nhưng cậu không thể nằm sấp xuống được, Bàng Suất hiểu ý, ngay lập tức lấy cái gối qua lót dưới người Đóa Lai, tiếp tục thúc mạnh vào. Trong một khoảng khắc, Bàng Suất rất muốn làm Đóa Lai đến chết, nhưng suy đi tính lại hắn vẫn không dám làm vậy, dù gì đây cũng là lần đầu của hai người, đột nhiên lại nảy sinh chuyện này, không những xấu hổ mà còn không được phép làm quá khích, khổ gì đâu không.
Hiện tại Đóa Lai đã rơi vào trạng thái say mê cho nên cậu quyết không kiềm chế nữa mà rên lấy rên để, âm thanh vừa truyền ra, Lương Sinh đứng ở trong bếp nhịn không nổi, dồn hết sức băm đồ ăn, nếu không phải là vì Đóa Lai vất vả lắm mới cua được Bàng Suất thì chắc chắn cậu đã chạy vào mắng té tát một trận rồi.
Cho đến khi Đóa Lai rên đến khàn giọng, lúc này Bàng Suất mới rút ra. Chậm rãi cúi đầu, Bàng Suất sớm đã ướt đẫm mồ hôi, hắn xoay người sang nằm một bên, Đóa Lai cũng đã nghĩ thông, dù sao mình không phải là con gái, cũng giống như Bàng Suất chưa bao giờ làm với con trai, xong việc không chừng sẽ lựa chọn cố ý lảng tránh.
Nhưng mà Đóa Lai không ngờ rằng Bàng Suất vừa nằm xuống việc đầu tiên hắn làm là kéo Đóa Lai lại, ôm cậu nói: “Lai thần tài, không ngờ em còn sức chống đỡ nha.” Bàng Suất vui vẻ, mở miệng nói tiếp: “Thế nào, thấy anh lợi hại không?”
Đóa Lai giơ tay lau mồ hôi trên trán, gật gật đầu, cười thỏa mãn: “Ừm, nhưng mà lúc bắt đầu đau lắm, em phải cắn chặt răng luôn đó.”
“Em chưa làm lần nào, đau là chuyện bình thường thôi.” Nói xong, Bàng Suất vội nhìn xuống dưới thân, hừ một tiếng: “Hù chết anh, may mà không chảy máu.”
Đóa Lai cảm giác xấu hổ, cọ mình ngồi dậy: “Em đi tắm đây.”
“Hả? Bị anh nói nên ngại à?” Bàng Suất gác chân, lắc lư nói: “Lấy cho anh điếu thuốc.”
Nghe vậy, Đóa Lai nhặt cái quần nằm trên mặt đất của Bàng Suất lên, lấy một điếu thuốc ra đưa cho hắn.
Động tác Bàng Suất nhanh nhẹn, sau khi châm lửa thì hút mạnh một hơi, kẹp điếu thuốc trên tay cử chỉ vô cùng tự nhiên: “Đm, cảm giác cuộc sống tạm bợ này thật thoải mái.” Bàng Suất nháy mắt với Đóa Lai: “Tí làm thêm lần nữa nha
Đương nhiên Đóa Lai sẽ không từ chối nhưng cậu cũng không mất hết liêm sỉ mà đồng ý ngay. Đóa Lai vội mặc quần lót, cười: “Anh, em đi tắm đây.”
Bàng Suất nhìn Đóa Lai, cười nói: “Ừm em đi đi, nhóc-dâm-đãng.”
Đóa Lai cười, không nói gì, rung chân đắc ý mở cửa đi ra ngoài.
Đóa Lai vừa mới đến cửa nhà vệ sinh, Lương Sinh liền lén chạy đến, đứng trước Đóa Lai hấp tấp nói: “Mẹ ơi, hai người làm cũng lớn quá đó, có khi đứng dưới lầu còn nghe á.” Lương Sinh cố ý phóng đại sự việc.
“Đâu có lớn tiếng vậy.” Đóa Lai vừa cười vừa nói.
Lương Sinh nhếch miệng nói: “Cảm giác như thế nào?”
Đóa Lai cười cười: “Còn phải nói.” Nói xong, Đóa Lai mở cửa vào nhà vệ sinh, mở vòi sen rửa người. Lương Sinh đứng ở cửa nhìn vài lần, bĩu môi nói: “Số tớ đúng là khổ thật, các cậu ở trong phòng hưởng thụ, tớ còn phải nấu cơm cho các cậu.”
“Cậu vất vả rồi, tháng này thưởng thêm tiền cho cậu được không?”
Lương Sinh vừa nghe liền vui vẻ: “Ý này không tệ, nói được thì làm được đó nha!”
“Chắc chắn.” Đóa Lai nghiêm túc.
“Vậy cậu tắm đi, tớ xuống lầu mua hai bình rượu đây.” Nói xong, Lương Sinh chạy về phòng lấy ví rồi xuống lầu.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Đóa Lai không thể không nhớ lại chuyện vừa xảy ra, ngẫm nghĩ một lát, Đóa Lai bất giác vui vẻ, hoặc có lẽ là quá cao hứng nên Bàng Suất rời khỏi phòng cũng không phát hiện ra. Đóa Lai đứng tắm một bên, một bên hưng phấn nói: “Một thế hệ mới thích trang điểm xúng xính áo quần, một thế hệ mới với những người mới, một thế hệ mới mà cô gái nhỏ tắm rửa không đóng cửa, tại sao cô lại không đóng cửa, bên ngoài còn có đàn ông nhìn đấy…”
Bàng Suất vừa đi tới cửa, nghe Đóa Lai hát vậy nhịn không được liền nở nụ cười, lúc này hắn đã mặc quần lót, tựa người vào cửa, miệng hút thuốc, cười nói: “Đm, vừa mới làm xong đã nghĩ tới đàn ông?”
Đóa Lai vội quay người lại, nhìn Bàng Suất cười ngốc: “Anh, anh tới khi nào vậy?”
Bàng Suất vui vẻ: “Không phải em nói em muốn đàn ông sao, cho nên đàn ông tới rồi đây.” Bàng Suất nghe Đóa Lai hát, nói tiếp: “Vừa rồi ngắm em hát, anh cũng muốn hát.” Nói xong, Bàng Suất đưa tay bóp lưng, hút thuốc, vô cùng gian manh cầm điếu thuốc rảy rảy hai cái: “Tay trái anh bóp lưng tay phải anh vẫy vẫy, vẫy một cái lông tay cũng đung đưa theo, tay phải anh bóp lưng tay trái anh vẫy…” Bàng Suất đang hát thì đột nhiên quên lời nhưng vẫn vừa nhảy vừa hát: “Tìm được một Đóa Lai dính tới anh, khó chịu quá làm sao bây giờ, vào quán uống một chai bia, uống xong lại thấy khó chịu quá làm sao bây giờ, ăn chén cơm thôi.” Bàng Suất vừa hát vừa nhảy đến đây liền không nhịn được nở nụ cười.
Đóa Lai ôm bụng cười ngặt nghẽo đến đau lưng: “Anh, trước đây anh từng nhảy sàn à?”
Bàng Suất tựa người vào cửa, cầm thuốc: “Không phải ở với em nên anh càng ngày càng khùng sao, mà đúng là lúc vũ trường trước kia của anh đang làm ăn ngon nghẻ, anh không có việc gì làm cũng nhảy chơi, vui vl.” Vừa nói xong, Bàng Suất đắc ý rung đùi, không cần phải nói, hắn đang rất vui, nhìn vào ánh mắt trìu mến của Đóa Lai.
“Đm, nhìn anh gì ghê vậy.” Bàng Suất tháy hai mắt Đóa Lai nhìn mình đắm đuối, không nhịn được cười nói: “Mau tắm đi, anh đói rồi.”
Đóa Lai vội nói: “Lương Sinh xuống dưới lầu mua rượu rồi, tí cậu ấy trở về rồi chúng ta ăn.”
Bàng Suất gật gật đầu, cẩn thận quan sát Đóa Lai, nhìn từ đầu xuống chân vài lần: “Anh nói em này Lai thần tài, lúc ngồi chồm hổm có thấy đau đ*t không?”
Đóa Lai ngạc nhiên: “Hả? Sao lại đau?”
“Đm, không phải vừa rồi…” Bàng Suất cười híp mắt.
Đóa Lai hiểu được, ôm mông nói: “Em…Em tự mình xử lí được, anh không cần lo đâu, mau vào nhà đi.”
“Đệt, anh đứng đây nhìn em không được à?”
Đóa Lai lúng túng nói: “Em ngại…”
“Đm.” Bàng Suất xoay người ném tàn thuốc vào thùng rác, nói tiếp: “Lai thần tài, anh hỏi em một câu, em như vậy đã bao lâu rồi?”
“Như vậy?” Đóa Lai trong chốc lát không hiểu được: “Như vậy là như sao?”
Bàng Suất khinh thường: “Anh hỏi em thích đàn ông được bao lâu rồi?”
“À, ý anh là vậy hả?” Đóa Lai cẩn thận suy nghĩ: “Từ nhỏ đã thích rồi.”
Bàng Suất vừa nghe liền mất hứng: “Làm với tên khác rồi?”
“Không có, tuyệt đối không có.” Đóa Lai khẩn trương: “Trước đây em không thích làm quen với mọi người, chỉ thích trong nhà bầu bạn với hoa cỏ, nếu ngày hôm đó không gặp được anh khong chừng em vẫn như vậy.”
Bàng Suất lộ vẻ tươi cười: “À, bảo sao.” Nói xong, Bàng Suất xoay người trở vào phòng khách.
Đóa Lai ngây người: “Bảo sao là thế nào?”
Bàng Suất cười vọng lại: “Bảo sao quấn chặt anh đau muốn chết.”
Đóa Lai cảm thấy mặt nóng lên, đứng ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Lúc cậu tắm rửa xong đi ra, Lương Sinh đã mua rượu về, đang ngồi nói chuyện luyên thuyên với Bàng Suất trong phòng khách.
“Đm, ngay từ đầu anh đã thấy cậu sai sai.” Bàng Suất chỉ vào Lương Sinh cười nói: “Anh còn nghĩ cậu thích anh đấy!”
Lương Sinh vừa cười vừa nói: “Mẹ ơi, đừng nói bậy nha, không cẩn thận em bị Đóa Lai bóp cổ chết mất.” Lương Sinh liếc mắt nhìn Đóa Lai từ nhà vệ sinh đi ra, chậc chậc lưỡi hỏi: “Cậu nói đúng không?”
Đóa Lai vội làm động tác cắt cổ: “Cẩn thận đi!”
“Đấy, anh thấy chưa, em cũng không dám.” Lương Sinh đứng dậy: “Ở trong bếp em đang luộc gà đặc biệt cho Đóa Lai, em đi lấy đây.”
Lương Sinh chạy vào trong bếp, Đóa Lai đến ngồi cạnh người Bàng Suất, Bàng Suất cười hỏi: “Lương Sinh với em trông có vẻ thân thiết nhỉ, anh dụ cậu ấy nói nhưng một chữ cậu ấy cũng không để lộ ra.”
“Đó là…” Đóa Lai buộc miệng nói, cảm giác sai sai vội sửa lại: “Cái gì cơ chứ, em đều nói hết với anh rồi mà, anh còn muốn dụ cậu ấy nói gì cơ?”
Bàng Suất cầm ly rượu, cười nói: “Được rồi, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có gì đâu.”
Lúc này Lương Sinh bưng con gà đến, đặt trước mặt Đóa Lai, Đóa Lai nhân cơ hội nói với Lương Sinh: “Sinh cục cưng, tớ định để cho anh ở lại đây với chúng ta, cậu xem được không?”
Lương Sinh ngạc nhiên: “Hỏi tớ làm gì, nhà của cậu cậu làm chủ.”
Đóa Lai vui vẻ nói: “Tớ chỉ sợ cậu nghĩ nhiều thôi.”
“Ai da, tớ có nghĩ nhiều gì đâu, trừ phi cậu dọn ra ngoài ở tớ mới ý kiến thôi.” Lương Sinh cười ngốc, tiện tay rót cho mình một ly rượu, nói tiếng: “Phòng của anh Bàng không phải cũng thuê sao, nếu ở đây với chúng ta thì có thể tiết kiệm được rồi, tiền tiết kiệm được đó ít nhiều cũng mua đủ một con gà để ăn nha.”
“Ui, lời này của Sinh anh thích nghe.” Bàng Suất cười không kiêng nể, trên mặt vì hơi cồn nên bắt đầu ửng đỏ: “Sau này tiền cơm anh bao, muốn ăn gì thì cứ việc nói.”
Lương Sinh vừa nghe liền cao hứng: “Vậy cảm tạ anh Bàng.”
“Đm, đừng khách khí.”
Ăn cơm xong, ba người uống không ít rượu, dọn dẹp một chút liền quay về phòng. Bàng Suất cố tình về nhà mình ngủ, lúc hắn bước đến cửa, Đóa Lai đột nhiên vọt lên, ở phía sau túm hắn lại.
Bàng Suất chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Đóa Lai đang cúi đầu, hỏi: “Sao vậy?”
“Anh…” Đóa Lai ù ù cạc cạc nói: “Anh đừng đi nha?”
Bàng Suất lén cười trộm: “Nếu anh ở lại đây buổi tối em có thể bị anh đâm đó, được không?”
Đóa Lai không ngừng gật đầu, kiên quyết nói: “Được ạ.”
“Đm.” Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Vậy chờ gì nữa, vào phòng cong mông lên.”
Bàng Suất tuy nói là vậy nhưng lúc hai người vào phòng, Bàng Suất cái gì cũng không làm, chỉ ôm Đóa Lai ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Bàng Suất cố tình cho Đóa Lai nghỉ một ngày, lại giao chìa khóa nhà mình cho Đóa Lai, sau đó thì đến tiệm massage.
Lúc này, Đóa Lai và Lương Sinh bắt đầu giúp Bàng Suất dọn nhà, may mà lúc Bàng Suất đến đây chỉ mang theo chút quần áo bên người, đồ dùng trong nhà và mấy thứ khác đều là chủ nhà cho sẵn, nếu không cũng khiến bọn họ mệt chết.
Một ngày phảng phất trôi qua, mắt thấy mặt trời đã lặn ở phía Tây, trong lòng Đóa Lai tràn ngập mong chờ Bàng Suất trở về, ai ngờ, Bàng Suất không trở về nhà mà chỉ có một cuộc gọi điện đến.
“Có chuyện gì vậy?”
Ở đầu bên kia điện thoại, Côn Tử nhẹ giọng nói: “Chuyện này, anh cậu hai ngày nay có việc bận cần giải quyết nên không về, cậu cũng không cần đến tiệm đâu.”
“Vì sao vậy?” Đóa Lai nghi ngờ hỏi.
“Tên nhóc con cậu hỏi nhiều vậy làm gì, được rồi, anh tắt máy đây.”
Điện thoại vừa cúp, Đóa Lai cả người nhìn chằm chằm vào điện thoại, Lương Sinh thấy sắc mặt Đóa Lai không tốt, vội hỏi: “Sao vậy? Gặp chuyện gì rồi?”
Đóa Lai lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa.” Đóa Lai vội chạy về phòng thay quần áo: “Sinh cục cưng, tớ đi đến tiệm một chuyến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...