Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Như lời Bàng Suất nói, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng hát cho ai nghe, ngoại trừ đi hát karaoke, lúc nhỏ, hát karaoke là mốt, một giờ mười lăm đồng, không có việc gì làm thì hắn túm Chúc Khải và Côn Tử đem theo hai cô bé ở trong phòng hát hò. Trong lúc hát, thừa dịa phòng tối, tay chân tự nhiên cũng không thành thật, nhưng cùng lắm gì sờ sờ mó mó một tí rồi thôi, lúc đó còn trẻ trâu không dám làm thêm, sợ có chuyện gì xảy ra thì ăn cho hết.

Đương nhiên, sau này lớn hơn Bàng Suất cũng không đi hát karaoke nữa, lúc ấy chỉ đơn giản là đứng hát với gái, không tính là hát cho nghe, nhưng dần dần hắn càng tự thích giọng hát của mình, mấy cô gái đi hát cũng khen giọng hắn hay.

Bàng Suất có rất nhiều bài tủ, nào là đơn khúc, tình khúc, càng hát càng hăng, mặc dù lâu rồi chưa hát lại nhưng vẫn khiến Đóa Lai nghe đến điên đảo lạc lối.

Bàng Suất hát một đoạn ngắn, lúc này mới dừng lại hỏi: “Hát với anh không?”

Đóa Lai nhe răng cười: “Đương nhiên là có rồi, Trư ca ca”

Bàng Suất thích Đóa Lai như vậy, càng ôm cậu chặt hơn, cười: “Vậy hát hai câu đi, Long muội muội.”

Đóa Lai cất giọng hát ù ù cạc cạc.

“Một ngàn năm, hoa nở hàng năm, mỗi ngày thời gian đều tươi đẹp, nhân gian lúc nào cũng vội vội vàng vàng, gió nhỏ sóng lớn thổi đến địa ngục thiên đường, còn có gương mặt sáng lạn của chàng…” Đóa Lai vừa hát vừa nhìn Bàng Suất, Bàng Suất phối hợp nhắm mắt thưởng thức, đợi Đóa Lai hát xong mới trêu: “Anh hát cho em nghe hay vậy mà em hát anh nghe lạc nhịp hết rồi.”

Đóa Lai gãi gãi đầu, cười nói: “Em không giỏi hát.”

“Không sao, anh thích nghe.” Bàng Suất thỏa mãn xoay lưng, lắc lắc chân ở trong chậu: “Cả ngày nay mệt rồi, quay về phòng ngủ thôi.”

Đóa Lai nhìn hắn: “Anh ngủ với em à?”

Bàng Suất cười: “Ừm, vừa rồi anh bị ba mẹ kêu tới phòng dạy dỗ một chút, giờ bọn họ ngủ hết rồi.” Bàng Suất nhấc chân ra, vẫy vẫy chân rồi nói: “Khăn lau đâu?”

Đóa Lai hoảng hốt: “Chết cha, em quên đem ra mất.”

“Đm, có ngày nào là em không quên không hả.” Nói xong, Bàng Suất chuẩn bị quay về phòng lấy khăn lau, nhưng hắn chưa kịp ngồi dậy, Đóa Lai đã đứng lên, chân trần chạy vào phòng, lúc trở ra cầm khăn trên tay, ngồi xổm cạnh Bàng Suất nói: “Em lau cho anh nha.”

Bàng Suất gãi đầu, cười: “Đm, em làm anh ngại đấy.” Nói xong, Bàng Suất đưa chân lên, Đóa Lai tự nhiên lau chân giúp hắn, sau đó, Bàng Suất cũng không vội vào phòng mà ngồi bên cạnh đợi Đóa Lai rửa chân, lau chân xong. Bàng Suất đột nhiên ngồi chồm hổm, đưa lưng về phía Đóa Lai, nói: “Anh cõng em vào phòng.”


Đóa Lai không chút suy nghĩ lập tức nhảy lên.

Bàng Suất mém bị quỳ rạp xuống dưới đất: “Đm, em vội cái gì?”

Đóa Lai ôm cổ Bàng Suất, cười ngốc: “Hì, em chờ không kịp.”

Bàng Suất ho nhẹ: “Chờ không kịp hửm?”

Đóa Lai liền không phản ứng lại, bình thường Bàng Suất hay buông mấy lời tục tĩu với Đóa Lai, phần lớn đều là nói đùa, nhưng bây giờ hắn nói như vậy lại làm cho Đóa Lai cảm giác hắn đang nghiêm túc, rất nghiêm túc.

Bàng Suất mất tập trung cõng Đóa Lai vào phòng, không bật đèn, đệm trên giường còn hơi lạnh, hoa văn trên giường đỏ thẫm, hệt như đang phòng tân hôn. Mặc dù vậy nhưng đệm vẫn được giặt giũ sạch sẽ, nằm vô cùng thoải mái.

Bàng Suất không nhịn được liền cười, đệm này là do bà ngoại của hắn tự may, còn nói chờ Bàng Suất kết hôn sẽ tự làm một bộ cho Bàng Suất, để hắn dùng vào đêm tân hôn, bây giờ nhớ lại, căn bản không cần nữa, vốn đã có sẵn rồi.

Bàng Suất rất nhanh đã cởi hết quần áo, khô ráo nằm phịch lên giường, nhắm mắt lại nói: “Lại đây, anh ôm em một lát.” Nói xong, Bàng Suất giang tay.

Đóa Lai vội lại gần, gối lên cánh tay Bàng Suất nói: “Anh…”

“Hửm?”

Đóa Lai nghĩ nghĩ, rụt rẻ nói: “Anh, em thích anh.”

“Ừm.”

“Anh…”

“Ơi?”

“Em thích anh.”


“Ừm.”

Đóa Lai thấy Bàng Suất không né tránh, liền to gan: “Anh…”

“Nói.”

“Em thích anh.”

Bàng Suất nhắm mắt lại, cau mày: “Ừm biết rồi.”

“Anh…”

“Đm, em có để anh yên không hả.” Bàng Suất dở khóc dở cười.

Đóa Lai thấy hắn cười, cũng nở nụ cười: “Anh, em thích anh.”

“Thích cái con c*c.” Bàng Suất buột miệng nói, ai ngờ Đóa Lai đáp lại ngay: “Ừm, em thích lắm.”

“Đm.” Bàng Suất ngồi dậy, không đợi Đóa Lai phản ứng liền trực tiếp đè lên, hắn cúi đầu nhìn Đóa Lai, cười: “Em thích làm càn vậy hửm?”

Đóa Lai bị đè gắt gao có chút thở không nổi, nhưng cậu không giãy dụa mà nhấc hai chân lên quấn quanh eo Bàng Suất: “Anh, em thích anh.”

Bàng Suất theo bản năng nuốt nước miếng, nghĩ một chút rồi nói: “Anh chưa từng thử làm cùng con trai.”

Đóa Lai nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ vị trí thì có khác gì nhau đâu?”


Bàng Suất rất muốn tiến tới bước tiếp theo, nhưng ông trời không cho hắn cơ hội này, lúc này ba Bàng Suất đứng ở ngoài gõ cửa: “Con trai, ngủ chưa?”

Bàng Suất sửng sốt, vội leo xuống khỏi người Đóa Lai: “Chưa ngủ, sao đó?”

“Ngày mai mẹ con chuẩn bị sủi cảo cho con mang theo, nhớ dậy sớm chuẩn bị.”

Bàng Suất thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ừm, biết rồi, vừa nãy không phải đã nói rồi sao.”

“Mẹ nói con chưa ba đâu biết.” Ba Bàng Suất nói xong câu đó thì xoay người trở về phòng.

Bàng Suất nghiêng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài, lúc xác định người đã đi rồi mới nằm xuống, thở hổn hển: “Ngủ đi.” Bàng Suất chép chép miệng, sau đó ngáp một cái nói: “Sáng mai anh phải mang sủi cảo đi tặng, em ở nhà ngủ nhiều một lát, chiều anh về dẫn em ra ngoài ăn cơm.”

Đóa Lai cũng bị dọa muốn xỉu, nếu ba Bàng Suất không gián đoạn thì chuyện có thể tiến triển thêm rồi, trong lòng cậu có chút oan ức, không còn cách nào khác liền nói: “Chiều mai anh mới về à?”

Yết hầu của Bàng Suất khẽ động, nói: “Sáng mai anh đi gặp một cô gái, mẹ bắt anh đi xem mắt.”

“Sao?” Đóa Lai sững sờ, trong lòng vô cùng khó nói.

“Sao vậy? Mất hứng?” Bàng Suất quay đầu, nhìn Đóa Lai, cười: “Anh không kết hôn đâu, chẳng qua đối phó với mẹ trước mắt thôi, hơn nữa, không phải anh có em rồi sao?” Nói xong, Bàng Suất trở mình, khẽ ôm Đóa Lai, nhỏ giọng thủ thỉ: “Đã từng hôn ai chưa?”

Đóa Lai giật mình: “Chưa.”

Bàng Suất nhắm mắt: “Ừm, ngoan.” Bàng Suất ôm đầu Đóa Lai, không chút suy nghĩ liền hôn lên.

Đây là ước mơ mà Đóa Lai hằng mong ước, cậu vẫn luôn cảm giác khuôn miệng của Bàng Suất rất đẹp, vô cùng thích hợp để hôn môi, hiện tại ý nguyện được hoàn thành, thật đúng là thoả nguyện.

Bàng Suất ôm Đóa Lai hung hăn hôn lên, lúc Đóa Lai chủ động ôm eo hắn, Bàng Suất lại buông Đóa Lai ra, cười: “Đừng sờ loạn nữa, nhỡ ba anh lại ghé thì nguy.”

Đóa Lai không ngừng nháy mắt, vui vẻ nói: “Anh, khi nào về chúng ta làm đi.”

Bàng Suất biết ý tứ của Đóa Lai, cười cười: “Đợi hai ba ngày nữa.” Bàng Suất ôm Đóa Lai, thở dài một tiếng: “Mẹ anh bảo trong nhà có chuyện xấu, lừa anh về, ai ngờ là muốn anh đi xem mắt.”

“Lỡ như…” Đóa Lai dừng một chút, lo lắng: “Lỡ như anh vừa mắt người ta thì thế nào?”


“Vậy thì cưới thôi.” Bàng Suất cố ý trêu Đóa Lai.

Đóa Lai không chịu thua, nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai em tìm Hoa Kì, chắc chắn cậu ấy có thể có cách giúp em!”

Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Hoa chó con toàn nghĩ ra mấy cái sáng kiến không cần thiết, em tìm em ấy chắc cũng chẳng được gì.”

“Cứ quyết định vậy đi.” Đóa Lai xoay người, đưa lưng về phía Bàng Suất nói: “Ngủ.”

Bàng Suất sát lại cạnh người Đóa Lai, cười cười không nói chuyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bàng Suất theo lời mẹ đem sủi cảo đưa cho bà ngoại, Đóa Lai mệt mỏi đến mức mắt mở không ra, đành phải nhắm mắt ngủ tiếp. Chưa gì đã đến giữa trưa, bên ngoài có người gõ cửa vài cái, sau đó truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Đóa Lai, cậu còn ngủ à?”

Đóa Lai nghe tiếng thì ngồi dậy, ngái ngủ nhìn ra bên ngoài: “Sao cậu lại ở đây?”

Hoa Kì mang theo một túi đồ ăn lớn chạy vào: “Tớ điện cho Bàng Suất, hắn đưa tớ địa chỉ, không ngờ nhà hắn to vậy luôn á!” Hoa Kì đặt đồ ăn trên giường, sau đó ngồi xuống nói: “Vừa vào cửa tớ đã gặp ba của Bàng Suất, đúng là hung thật!”

Đóa Lai nhếch miệng: “Cũng không có gì to tát đâu.”

“Đúng rồi, tớ nghe Bàng Suất nói hôm nay hắn đi xem mắt?”

Đóa Lai không ngừng gật đầu: “Hắn nói nếu xem mắt vừa ý thì cưới luôn.”

Hoa Kì bĩu môi: “Cậu cứ tin mấy lời xạo ke vớ vẩn của hắn, chắc chắn hắn đùa cậu đó!” Hoa Kì lấy trong túi ra một hộp tép sấy đưa cho Đóa Lai: “Tớ nghe Trang Hào nói trong lòng hắn rất mâu thuẫn.”

Đóa Lai mặt không rửa răng không đánh, cứ thế mở hộp tép sấy ra ăn, vừa nhai vừa nói: “Mâu thuẫn gì cơ?”

Hoa Kì cười: “Hắn cứ nghĩ mình là trai thẳng thích con gái, đột nhiên thay đổi cái đùng, cậu nói không thể mâu thuẫn sao.” Hoa Kì lấy một miếng tép sấy, vừa ăn vừa nói: “Y chang Trang Hào lúc trước luôn, rõ ràng là thích ơi là thích mà còn không chịu nói.” Hoa Kì nói vô cùng cảm thông, nói tiếp: “Cậu phải tìm cơ hội khiến hắn khắc cốt ghi tâm, bảo đảm đến lúc đó sẽ thành công!”

“Làm sao để khắc cốt ghi tâm?” Đóa Lai hỏi ngược lại.

Hoa Kì đảo mắt: “Để tớ nghĩ giúp cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui