Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Đóa Lai hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt kích thích, kích động đến mức chảy cả máu cmn mũi, nhìn thấy màu đỏ ngày càng lan ra trong bát mì, Đóa Lai vội vàng buông bát, ôm mũi nhanh như chớp chạy vào phòng vệ sinh.

Bàng Suất ngậm thuốc cau mày, im lặng một lúc mới không nhịn được lên tiếng: “Tôi nói cậu này Lai thần tài, chẳng lẽ cậu nóng quá nên phát hỏa à?”

Đóa Lai ở trong phòng vệ sinh một lát, lúc đi ra còn ngửa ngửa mũi lúng túng: “Trời nóng hanh khô, vạn vật bốc cháy.”

Nói xong, Đóa Lai lại ngồi xuống đối diện Bàng Suất, ánh mắt không dám lộn xộn nhìn xuống dưới nữa.

Bàng Suất hút xong, rẩy tàn thuốc rồi nhìn Đóa Lai chằm chằm: “Từng làm chưa?”

Đóa Lai giật mình: “Từng làm gì cơ?”

Bàng Suất khịt mũi, sau đó tay trái đan tay phải, híp mắt cười: “Nói thật cho anh nghe, từng làm chưa?”

Ánh mắt của Đóa Lai dần dần trở nên mơ hồ, cậu ho khan vài tiếng rồi lắc đầu: “Chưa.”

Bàng Suất vui vẻ nói: “Gu cậu là gì? Chân dài? Hay ngực bự?”

Đóa Lai sợ máu mũi lại chạy nên tiếp tục ngửa đầu, ánh mắt không dám nhìn về phía Bàng Suất, ù ù cạc cạc nói: “Em chưa từng nghĩ đến chuyện này”

“Đm” Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Là đàn ông ai lại chưa từng nghĩ đến chuyện này? Bất bình thường vl”. Nói xong, Bàng Suất kéo ghế ngồi cạnh Đóa Lai, bắt chéo chân nói: “Buổi tối anh tìm cho cậu một cô, chơi đùa một tí?” Bàng Suất khiêu khích.

Nghe vậy, Đóa Lai trợn tròn hai mắt, xua tay nói: “Không cần đâu, em thật sự không làm được!”

Bàng Suất nhíu mày, thầm nghĩ, những lời này nghe thật quen tai.

“Không cần thật?” Bàng Suất không chịu bỏ qua: “Tiệm massage này của anh đều là hàng mới, cậu muốn kiểu gì anh cũng đáp ứng cho cậu” Nói xong, Bàng Suất lé mắt nhìn Đóa Lai, ra vẻ kinh ngạc nói: “Đm, đừng nói là cậu muốn cùng một lúc chơi hai em luôn nha?”

Đóa Lai nhe răng cười khổ: “Anh ơi, đừng trêu em nữa, em thật sự chưa nghĩ đến chuyện này mà…”

“Chưa nghĩ đến thật à?” Bàng Suất lại hỏi. (Trời ơi anh ơi người ta chỉ nghĩ đến anh thôi chứ nghĩ gì mấy chuyện khác nữa anh 🙂?)

Đóa Lai vội vàng lắc đầu.

Ngay từ đầu Bàng Suất chỉ là mùa đùa giỡn với Đóa Lai, ai ngờ càng đi sâu vào đề tài, những cảnh tượng trong quá khứ ngày càng hiện rõ trong đầu hắn, không khỏi làm hắn nhớ lại tình huống ở không gian năm sao đó (cái này bạn nào đã từng đọc ‘Tắm cho đại ca’ thì sẽ biết nha, còn không biết cũng không sao đâu =)))) Sự giống nhau trong cả lời nói và phản ứng càng khiến cho Bàng Suất hoài nghi có phải Đóa Lai là gay không. Nghĩ vậy Bàng Suất cố ý nắm tay cậu, nói: “Lai thần tài, có phải ngươi có cảm giác với body của anh đúng không?”. Nói xong, Bàng Suất đứng lên, ở trước mặt Đóa Lai cởi quần đùi. (Bạo vậy anh:v?)

Đóa Lai không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, chỉ biết trừng to mắt nhìn, không dám mở miệng nói câu nào.

Bàng Suất quan sát biểu cảm thay đổi trên mặt Đóa Lai, nhịn cười hỏi: “Hỏi cậu đó, sao không mở miệng?”

Đóa Lai nhìn Bàng Suất chăm chú, nuốt nước miếng nói: “Đẹp lắm”. Lời vừa dứt, không đợi Bàng Suất mở miệng, Chúc Khải liền đẩy cửa vào, vừa vào cửa, y đã mắng: “Đm, ngày đéo gì mà nóng vãi, còn không định cho người ta sống hả trời?” Nói xong, Chúc Khải tùy tiện cởi quần áo ném hết lên giường.

Chúc Khải vừa vào cửa đã thấy dáng đứng của Bàng Suất, ngồi xuống rồi mới chọc ghẹo: “Làm gì vậy? Tập gym hả?”

Bàng Suất ngồi xuống ghế lại, thở dài một tiếng: “Bớt nói nhảm, mày tới đây làm gì?”

Nghe vậy, Chúc Khải nhìn Đóa Lai, cười nói: “Hôm nay đi lấy kính mà đúng không? Tao sợ mày không đủ người nên tới đây giúp đỡ thôi”

“Xem như mày có lương tâm”. Bàng Suất vui vẻ nói: “Ăn sáng không?”

Chúc Khải nhìn điểm tâm trên bàn, chán ghét nói: “Thôi đi, trên đời này tao ghét nhất là ăn mì cmn sợi, ăn lần nào chắc chắn đau dạ dày lần đó”

“Do mày đéo đói thôi, chứ mày mà đói đến cứt cũng ăn” Bàng Suất vui vẻ.


Chúc Khải nhếch miệng: “Đừng làm tao ói được không? Mày mới là thằng ăn cứt” Chúc Khải xoa xoa vai, sau đó nhìn Đóa Lai hỏi: “Ngày đầu đi làm như thế nào?”

Đóa Lai vội vàng nói: “Rất tốt ạ”

“Tốt là được rồi, tôi nói cho cậu nghe, anh Bàng của cậu chính xác là một người bạn tốt cực kì nha, dễ bị lừa lắm, muốn gì cũng có, mày nói đúng hong nè?” Chúc Khải chớp chớp mắt nhìn Bàng Suất.

Bàng Suất cười: “Coi chừng có ngày mặt mày cũng đéo còn hình dạng”. Nói xong, Bàng Suất bưng bát mì lên ăn từng ngụm lớn.

“Cậu không ăn à? Ăn không no lấy sức đâu mà làm việc?” Chúc Khải nhìn thấy Đóa Lai không động đũa thì nói.

Nghe vậy, Đóa Lai cúi đầu nhìn bát, không đợi cậu mở miệng, Bàng Suất đã thay cậu trả lời Chúc Khải: “Vừa rồi cậu ấy chảy máu mũi, rơi vào trong bát cả rồi”. Nói xong, Bàng Suất còn vô cùng thích thú nhìn Đóa Lai cười cười.

Chúc Khải kinh ngạc hỏi: “Chảy máu mũi?” Chúc Khải nhìn chằm chằm bát mì của Đóa Lai một hồi lâu sau mới tiếp tục hỏi: “Sao lại vậy? Nóng quá à?”

Đóa Lai vội vàng gật gật đầu: “Gần đây nóng quá, nên…”

Bàng Suất bưng bát mì, cười cười nói: “Vừa rồi tao còn có ý tìm cho cậu ta một cô em, nhưng mà cậu ấy lại không muốn.”

Nghe vậy, Chúc Khải nhìn Đóa Lai cười: “Từng làm chưa?”

Đóa Lai nhất thời kích động đến mức muốn nhảy lầu, vừa bị hỏi một lần, thế quái nào giờ lại bị hỏi thêm lần nữa?

Bàng Suất đặt bát lên bàn, cười: “Tao hỏi rồi, còn là lính mới”. Nói xong, Bàng Suất vỗ vỗ bụng đứng lên: “Đừng ăn nữa, lát nữa ra ngoài mua món khác ăn”

Trong lúc Bàng Suất thay đồ, Chúc Khải thích thú chọc ghẹo Đóa Lai, vất vả lắm mới ra khỏi cửa. Đóa Lai nghĩ đi ra ngoài thì có thể thoát được, ai ngờ ba người lại chui chung một chiếc xe, Chúc Khải lại khơi mào chủ đề: “Ngày hôm qua tôi vừa gặp một cô em, kêu gì cũng hăng hái làm, tên là gì nhỉ?” Chúc Khải cẩn thận nhớ lại.

Bàng Suất dừng xe ở tiệm bánh mì gần tiệm massage, vừa cười vừa nói: “Hình dạng như thế nào? Tả nghe coi”

“Gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, tóc rất dài, eo thon, chân dài. Tối qua tao đưa ẻm về nhà thì ẻm mặc cái váy màu hồng nhạt, bộ dáng nhỏ bé đó câu dẫn vcl” Chúc Khải vừa kể mắt vừa phát sáng.

Bàng Suất nghĩ nghĩ rồi nói: “Hình như tên là Tuyết Nhi.”

“Tuyết Nhi?” Chúc Khải nhất thời mất hứng: “Đm, cô gái xinh đẹp như vậy mà lại có cái tên tầm thường vl”

Bàng Suất mắt nhìn phía trước, cười: “Mày đừng nói vậy, nhờ cái tầm thường của cô ấy mới thu hút được nhiều người”

Chúc Khải quay đầu nhìn Bàng Suất: “Buổi tối tìm hai cô em vui vẻ nhé?” Nói xong, Chúc Khải không đợi Bàng Suất trả lời liền xoay người nhìn Đóa Lai đang ngồi ghế sau nói: “Buổi tối cũng tìm cho cậu một em ha!”

Đóa Lai giật mình, chưa kịp mở miệng trả lời, Bàng Suất đã nói: “Cút cút cút, Lai thần tài vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ ngoan, đừng dạy hư cậu ấy!”

Chúc Khải bĩu môi: “Ý là buổi tối tao cũng không cần sắp xếp à?”

Bàng Suất cười: “Muốn thì mày tự chơi một mình đi”

Chúc Khải đành ngừng đề tài này, sau đó bắt đầu nói chuyện với Bàng Suất về chuyện tiệm massage.

Đóa Lai ngồi đằng sau không dám mở miệng, đành nhìn qua kính chiếu hậu lén ngắm Bàng Suất, càng ngắm càng thấy đẹp, thực hận không thể ngắm nhìn cả đời. Dường như ánh nhìn của Đóa Lai quá nóng nên Bàng Suất rất nhanh đã chú ý đến, lúc ánh mắt hai người chạm nhau ở gương chiếu hậu, Đóa Lai vội vàng quay đầu ra nhìn phía ngoài cửa sổ, lúc này tim của cậu đã đập liên hồi.

Bàng Suất nhìn thấy Đóa Lai qua gương, chậm rãi nâng khóe miệng.

Tính ra đây là ngày từ hai tiệm massage hoạt động, rất nhiều mảng chưa hoàn thành, cho nên Bàng Suất phải tăng năng suất giải quyết chuyện này, sau đó mới lo lắng không biết liệu có kiếm tiền được hay không. Thật ra Bàng Suất đã chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị trước tiền thâm hụt trong vòng nửa năm, sau này có tăm tiếng rồi sẽ đợi thời cơ hoàn lại vốn.


Kim Đế Huy Hoàng của Bàng Suất quy mô có thể không so được với những tiệm lớn nhưng ít ra cũng có chút tiếng tăm, cũng có vài khách hàng quen thuộc. Về điểm này, hắn không sợ trong tương lai không kiếm được tiền.

Bàng Suất đến thành phố này có đem theo một ít tiền bên mình. Nếu không có khoản đó, hắn thật sự hết hy vọng phát triển. Cũng may là có Chúc Khải, lúc tài chính của Bàng Suất bất ổn, đều là Chúc Khải ở bên cạnh giúp hắn cho nên Bàng Suất quyết định đem 10% cổ phần của tiệm massage đưa cho Chúc Khải.

Đóa Lai theo Bàng Suất và Chúc Khải đi đến cửa hàng nội thất ở trung tâm thành phố, Bàng Suất mua mười thùng kính. Ba người được nhân viên dẫn xuống kho hàng, nhìn thấy mười thùng kính, Chúc Khải cau mày nói: “Gọi bọn Côn Tử tới giúp đi”.

“Tao giao cho Côn Tử nhiều việc làm rồi, bận bịu vậy không đến được đâu”. Bàng Suất xắn tay áo chuẩn bị bưng hàng.

Chúc Khải vội vàng đi theo: “Hay là chúng ta bỏ tiền ra thuê người giúp?”

Bàng Suất cười: “Mày quên tình hình tao hiện tại thế nào rồi à?”

Chúc Khải sửng sốt, sau đó nhớ lại tình hình buôn bán, haiz khổ vcl, cho dù trên người có tiền cũng không dám chi, phòng ngừa nhỡ như sau này lại có lúc cần. Nhiều năm như vậy rồi, Chúc Khải đã không còn quan tâm đến vấn đề tiền bạc, cho nên y sớm đã quên mất cảm giác này như thế nào.

“Anh em hiểu mà, nào, chúng ta mỗi người ba thùng” Nói xong, Chúc Khải cởi áo sơ mi trắng ra, hai tay bắt đầu giúp Bàng Suất bưng thùng kính lên xe.

Đương nhiên là lúc này Đóa Lai không thể khoanh tay đứng nhìn được rồi! Nghĩ vậy, cậu liền chuẩn bị phụ giúp, nhưng Bàng Suất lại nói: “Lai thần tài, cậu ngồi trên xe đợi đi.”

Đóa Lai lắc lắc đầu: “Em muốn phụ.” Nói xong, Đóa Lai dùng hết sức bưng một thùng kính lên xe. Đóa Lai cố chấp như vậy không vì cái gì khác, cậu không muốn khiến cho Bàng Suất cảm thấy mệt mỏi, cậu có thể bưng một thùng, Bàng Suất có thể bưng ít hơn, tuy rằng đối với Bàng Suất chuyện này chỉ như gãi ngứa.

Đóa Lai bưng qua bưng lại đã được hai thùng, người mệt lả thấm đầy mồ hôi, thở hổn hển, nhìn thấy số lượng thùng ở kho hàng cũng không nhiều lắm, Đóa Lai điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị cố gắng làm tiếp. Đột nhiên, Chúc Khải ở phía sau kêu lên: “Đm, mau đi bệnh viện đi”

Đóa Lai nghe tiếng liền quay lại nhìn, tay trái của Bàng Suất nắm chặt tay phải, máu từ kẽ hở chảy ra. Đóa Lai hoảng hốt, vội vã chạy đến: “Cắt trúng tay?”

Bàng Suất cười khổ: “Làm lớn cái gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Mau đi bệnh viện đi!” Chúc Khải đứng cạnh nói.

“Đi bệnh viện cái gì mà đi, tiền còn không có lấy đâu mà trả?” Bàng Suất buông tay trái xuống, lộ ra miệng vết thương trên tay phải, nói: “Thấy rõ chưa, không cần đi bệnh viên đâu.”

“Em đi mua băng gạc” Nói xong, Đóa Lai chạy đi, vốn không cho Bàng Suất và Chúc Khải cơ hội mở miệng.

Đóa Lai nhanh như chớp chạy đến đầu đường, khổ nỗi dãy phố này toàn là cửa hàng nội thất, không có lấy nỗi một tiệm thuốc. Đóa Lai chạy quanh dãy nội thất mười phút, cuối cùng cũng tìm ra một tiệm thuốc nhỏ nằm sâu trong con hẻm hẻo lánh. Đóa Lai mua hai cuộn băng gạc cùng thuốc hạ sốt, cộng thêm một lọ cồn i-ốt, sau đó theo đường cũ chạy về.

Lúc Đóa Lai chạy đến cửa hàng, mười thùng kính đã được bưng hết lên xe, Bàng Suất ngồi ở ghế phụ dùng mấy cái khăn mặt trắng băng bó miệng vết thương. Đóa Lai vội vàng chạy đến, thở hổn hển: “Em về rồi.”

Bàng Suất nhìn thấy Đóa Lai mồ hôi đầm đìa thì cười hỏi: “Quanh đây toàn là cửa hàng nội thất, cậu chạy đi mua ở chỗ nào vậy hả?”

Đóa Lai thở dốc nói: “Gần đây thôi.”

“Gần thật” Bàng Suất cười nói.

Đóa Lai giúp Bàng Suất rửa sạch miệng vết thương cực  kỳ chăm chú và cẩn thận, sau khi xong xuôi, Đóa Lai chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Bàng Suất nói: “Đừng đụng nước, coi chừng nhiễm trùng.”

Bàng Suất cười cười rồi gật đầu.

Đóa Lai không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bàng Suất, cậu quay đầu đi rồi hỏi: “Anh Khải đâu?:

“Ở đằng trước đưa tiền rồi.” Bàng Suất nhìn chằm chằm Đóa Lai y như trước.


Đóa Lai lén nhìn trộm Bàng Suất, nhỏ giọng nói: “Lần sau mấy chuyện này cứ để em làm đi. Em cũng không ngồi không mà lấy tiền của anh được.” Mặc dù giọng Đóa Lai khá nhỏ nhưng Bàng Suất cũng nghe rõ ràng từng câu từng chữ.

“Được”. Bàng Suất cười tít mắt.

Sau khi Chúc Khải thanh toán tiền xong, Đóa Lai chui vào trong xe, hai mắt Chúc Khải nhìn trước nhìn sau rồi cũng vào trong xe: “Mày nói xem xem bọn này có ác không chứ, mười thùng kính đến tận ngàn ba, một xu cũng không giảm.”

Bàng Suất cười: “Nếu không mày dẫn an hem dạy dỗ bọn họ một chút đi?”

Chúc Khải khởi động xe, nhìn Bàng Suất: “Với điều kiện tao phải ăn no.” Nói xong, Chúc Khải nhìn tay Bàng Suất, cười: “Lai thần tài băng cho mày hả?”

Bàng Suất gật đầu, nhìn Đóa Lai trong gương chiếu hậu.

“Cậu nhóc này lợi hại thật!” Chúc Khải quay người nhìn Đóa Lai cười cười, sau đó lái xe.

Suốt đoạn đường đi Đóa Lai không mở miệng, chỉ im lặng ngắm Bàng Suất, tính ra cũng tầm nửa tiếng. Mà Bàng Suất cũng không chú ý đến hành động của Đóa Lai, hắn cũng đang cảm thấy thỏa mãn với biểu hiện của Đóa Lai. Lúc trở lại tiệm massage, Côn Tử ra đón, mở miệng nói: “Anh Vương mới đến đây”

Bàng Suất nhíu mày: “Đm, tính ngày nào cũng tới hả?”

“Em cảm thấy anh Vương muốn dùng bữa tối ở đây.” Côn Tử phân tích.

“Có tiền không thể tiết kiệm!” Chúc Khải ở bên cạnh chen vào nói.

Bàng Suất gật đầu, lấy hai ngàn từ trong túi đưa cho Côn Tử: “Qua quán bên cạnh đặt bàn, buổi tối dẫn anh Vương đến.”

Côn Tử nhận tiền rồi xoay người đi vào khách sạn bên cạnh.

Anh Vương tên Vương Thiết Sinh, địa bàn khu này một phần do hắn bảo kê, nhưng hắn lại có tật xấu chính là bụng dạ quá hẹp hòi, thích lén lút hạ những người ngáng đường hắn. Bàng Suất vốn không muốn giao du với người này, nhưng mà giấy phép kinh doanh khiến Bàng Suất rơi vào thế bí, hắn đành phải nhờ Chúc Khải tìm Vương Thiết Sinh giải quyết chuyện này.

Bàng Suất từ nhỏ đến lớn không thích nợ ai bất cứ thứ gì, nếu đã nợ ắt sẽ trả, hắn có cho người ta vay tiền cũng có nguyên tắc nếu cho người ta mượn thì phải đòi lại, làm người như vậy mới không thẹn với lòng.

Lúc này đã gần ba giờ, Chúc Khải đi tiếp Vương Thiết Sinh trước, còn Đóa Lai và Bàng Suất cùng thuê chung một phòng. Vào cửa, Bàng Suất cởi áo sơ mi, cổ tay áo có dính máu, nói: “Lai thần tài, cậu đem cái áo sơ mi này đến tiệm giặt ủi cho người ta giặt sạch, chiều năm giờ tan làm.” Nói xong, Bàng Suất mặc một chiếc áo sơ mi mới vào: “Ngày mai đừng đến muộn.”

Đóa Lai gật đầu, sau đó nhìn Bàng Suất đi ra khỏi phòng.

Bàng Suất đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Đóa Lai, cậu nhìn xung quanh, sau đó mới chạy đến cửa khóa trái lại. Ngay sau đó, cậu đến cạnh giường, cởi giày ra nằm lên, lấy áo sơ mi Bàng Suất vừa cởi ra úp lên mặt. Trên chiếc áo vẫn còn lưu lại mùi cơ thể cùng thuốc lá, Đóa Lai nhẹ nhàng ngửi. Cùng lúc đó, cậu nhanh chóng cởi hết quần áo, nằm trong chăn của Bàng Suất lăn qua lăn lại một cách điên cuồng.

Đóa Lai rất muốn phóng thích một lần, đang chuẩn bị động tác hành động, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa. Ngay sau đó nắm cửa được vặn, Đóa Lai sửng sốt, không kịp nghĩ nhiều liền vội ôm quần áo của mình trốn xuống dưới giường.

Cửa phòng mở ra, sau đó truyền đến tiếng bước chân Đóa Lai nằm sấp, ngừng thở nhìn ra bên ngoài.

Người vào cửa mang một đôi giày da màu đen, không cần nghĩ cũng biết Bàng Suất đã trở lại, theo sau còn có 2 người.

“Lai thần tài đâu?” Chúc Khải đứng ở cửa nói.

Bàng Suất lấy từ trong túi ra một cọc tiền, nói: “Đi tiệm giặt rửa rồi”

Nghe vậy, Côn Tử đi đến, nói: “Anh, anh có phát hiện Đóa Lai vô cùng giống một người không?”

Bàng Suất liếc Côn Tử một cái: “Đừng nói lung tung.”

Côn Tử im lặng, không dám nói thêm.

Lời nói của Côn Tử gợi cho Chúc Khải không ít tò mò, vui vẻ hỏi: “Giống ai vậy?”

“Không giống ai hết.”Côn Tử cợt nhả nói.

Bàng Suất cất tiền vào túi: “Đi thôi. Bên kia đợi lâu rồi.” Nói xong, ba người ra khỏi phòng.

Nghe được tiếng khóa cửa, Đóa Lai mới bò từ dưới giường đi ra, tâm trạng hoảng hốt vừa nãy hoàn toàn biến mất, cậu vội vàng mặc quần áo, cầm áo của Bàng Suất đi tới phòng vệ sinh, định tự tay giặt cho hắn, Đóa Lai lại ngửi chiếc áo thêm lần nữa.

Đóa Lai giặt áo của Bàng Suất vô cùng sạch, sau đó đem ra ngoài cửa sổ phơi nắng. Vì không có việc gì làm nên cậu cảm thấy vô cùng nhàm chán, với lại cậu không muốn nghe lời Bàng Suất, nói tan làm thì liền tan? Vì vậy cậu xuống đại sảnh ở tầng 1 ngồi chờ.


Thời gian ngày càng trôi đi, sắc trời ngày một tối, không ít nhân viên đã thay ca về nhà, Đóa Lai kiên nhẫn như trước vẫn tiếp tục ngồi đợi.

“Ấy, người nào vậy…?” Một nhân viên phục vụ đi tới.

Đóa Lai cười: “Gọi em là Đóa Lai.”

Nhân viên phục vụ cười: “Ăn cơm, cậu ăn không?”

Đóa Lai sờ sờ bụng: “Ăn, em chết đói mất.” Nói xong, Đóa Lai theo nhân viên phục vụ tới nhà ăn, sau khi nhận cơm nhân viên xong thì ngồi ở một góc sáng ở đại sảnh vừa ăn vừa chờ.

Cơm tối ở tiệm massage quả thật rất phong phú, Đóa Lai ăn một lần hết ba cái bánh bao, một đống rau cùng hai cái cánh gà.

“Cánh gà, từ nhỏ em đã rất thích ăn….Phao câu, em cũng thích ăn từ nhỏ đến giờ.” Đóa Lai rảnh rỗi ngồi hát, ai đi qua cũng đưa mắt nhìn.

Rốt cuộc, ông trời không phụ lòng người, Đóa Lai đợi một hồi cuối cùng Bàng Suất cũng trở về, mà lúc này đã hơn 11 giờ đêm.

Bàng Suất cùng Chúc Khải dùng bữa đã uống không ít rượu, dáng đi lảo đảo. Lúc Đóa Lai nhìn thấy Bàng Suất đã muốn chạy lại đỡ hắn, nhưng khi nhìn lại thì trong lòng Bàng Suất cùng Chúc Khải mỗi người ôm một cô gái, Đóa Lai nhất thời bỏ đi ý định này, ánh mắt đuổi theo Bàng Suất vào thang máy.

Cảnh này rút cạn sinh khí của Đóa Lai, lồng ngực thật khó chịu, cậu không nghĩ nhiều liền đuổi theo lên trên.

Tầng 3 vẫn y như trước, không có một bóng người, Đóa Lai nhanh tay lẹ chân đi đến trước cửa phòng Bàng Suất, nghiêng tai nghe tiếng động bên trong. Không biết có phải do ảo giác hay không, Đóa Lai nghe Bàng Suất ở bên trong đang tuốt súng, do dự một hồi, Đóa Lai gõ cửa rồi bỏ chạy.

Đóa Lai trốn ở một góc nhỏ, không lâu sau, cửa phòng mở ra, Bàng Suất lảo đảo thăm dò tình hình bên ngoài vài lần, thấy không có ai liền đóng cửa lại.

Đóa Lai hít vào một hơi, lại đến trước cửa phòng Bàng Suất, không suy nghĩ liền gõ cửa lần nữa, sau đó lại bỏ chạy.

Bàng Suất lại ra mở cửa, lại không thấy ai thì nhịn không được mà hét lớn: “Cái ** mẹ, ai khi không mà đi gõ cửa vậy hả? Chúc Khải, là mày đúng không thằng chó?”

Bàng Suất đợi một lúc không thấy ai đáp lại thì quay người vào trong.

Đóa Lai thấy Bàng Suất tưởng Chúc Khải làm thì không nhịn được cười, cậu lại nhẹ tay nhẹ chân đến trước cửa phòng, chưa kịp gõ thì cửa phòng đã mở ra.

Mặt Đóa Lai đỏ bừng, nhanh trí nói: “Anh trở về rồi à?”

Bàng Suất xụ mặt nhìn Đóa Lai: “Vừa rồi là cậu gõ cửa à?”

Đóa Lai tỏ vẻ nghi hoặc: “Hả? Em vừa mới đến mà, chưa kịp gõ cửa anh đã mở rồi.”

“Không phải là cậu à?”. Bàng Suất tỏ vẻ hung dữ để hù dọa Đóa Lai.

“Em vừa tới thật mà.” Đóa Lai ngây ngô cười.

Bàng Suất híp nửa mắt, quay vào phòng: “Vậy đến đây làm gì?” Nói xong, Bàng Suất nằm sấp lên giường.

Lúc Đóa Lai bước vào phòng, cậu vô cùng ngạc nhiên, thế mà trong phòng lại chỉ có mình Bàng Suất, cô gái hắn vừa ôm kia không cánh mà bay…

“Hỏi cậu đấy, đến đây làm gì?”

Đóa Lai vội vàng lấy cớ: “Người nhà của em đến thăm họ hàng rồi, không có chỗ ở, em đành đến tiệm tá túc một đêm.”

Lúc này nhận thức của Bàng Suất còn chưa tỉnh, thuận miệng nói: “Ờ, vậy ngủ ở đây đi.” Nói xong, Bàng Suất trở mình, tay bị thương buông thỏng xuống giường: “Lai thần tài, cậu biết tắm kì không?”

Đóa Lai với Lương Sinh tắm thường hay chà lưng cho nhau, chắc hai cái này cũng giống nhau nhỉ?

“Khá được, sao vậy ạ?”

Bàng Suất thở một hơi dài, dùng hết sức ngồi dậy: “Hơi khó nói một chút, nhưng tôi muốn cậu giúp tôi tắm rửa, cậu giúp tôi chà lưng đi.” Bàng Suất nâng tay lên, vất vả mở nút áo sơ mi.

“Em giúp anh cởi.” Đóa Lai bỗng dưng can đảm lại gần, ngồi gần Bàng Suất giúp hắn mở nút áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui