Xuân Triều

Tôi không ngờ rằng Xuân Thủy lại thật sự đến tìm tôi... Còn hết sức thoải mái phóng khoáng nói rằng mình có nhu cầu.

... lần này mặc áo quần này.

... cởi nút áo anh ra.

... áo sơmi chỉ hé thôi, lộ cơ bụng, không cần cởi hết.

... được rồi, như vậy rất tốt.

... đưa cà vạt của anh cho em.

... đúng rồi, chính là như vậy.

... A, nhẹ một chút!

……

Con mẹ nó, trong đầu tôi toàn là các dấu chấm hỏi được viết hoa.


Liên tục nhiều lần, cô ấy kéo váy lên thì không nhận người nữa. Nếu không phải cô ấy còn chưa đưa tiền cho tôi, thì tôi đã thật sự nghĩ rằng mình chỉ là một tên trai bao. Không phải, chưa đưa tiền thì tôi có thể nghĩ rằng mình là một tên trai bao miễn phí không?

“Anh mặc kệ, em phải chịu trách nhiệm đối với anh.” Tôi nói.

Xuân Thủy bởi vì đang ăn thịt mà há miệng ra, nhìn tôi ở phía đối diện cái bàn giống như nhìn một giống loài mới lạ, hỏi: “Không phải là tự anh nói hay sao? Có nhu cầu thì cứ đi tìm anh kia mà? Anh sẽ giải tỏa hết cho em, không phải sao?”

“… nhưng anh đâu có nói rằng em có thể rút điểu vô tình.” Tôi cảm thấy cô ấy mới là một giống loài mới lạ.

Cô ấy buông chén đũa xuống, nói một cách nghiêm túc: “Như vậy không tốt hay sao? Anh không có danh phận, thì em cũng sẽ không cần phải trông cậy gì với anh. Anh cũng rất tự do.”

“Em có thể cho anh danh phận, em cũng có thể trông cậy ở anh.”

“Em không cần. Nếu anh không muốn tiếp tục nữa thì cứ bỏ đi, em có thể tìm người khác mà đáp ứng nhu cầu của mình, đương nhiên anh cũng có thể.”

“… Người khác! Em không ngại một chút nào hay sao?”

“Không ngại, không có danh phận thì có gì mà ngại.”

Nhưng mà anh ngại... Được rồi những loại chuyện này vẫn là nên để cho tôi chủ động vậy.

Cô ấy thực sự không đến tìm tôi nữa, tôi đành phải đi tìm cô ấy.

“Đến chỗ anh đi.”

“Không.”

“Anh muốn gặp em.”

“Em không muốn gặp anh.”

“Lúc em có nhu cầu, anh đáp ứng cho em, bây giờ anh muốn thì không được à?”


“… Vậy được thôi.”

“Em đang ở đâu? Anh đi đón em.”

“Giao lộ chữ T lần đầu gặp nhau, anh còn nhớ không? Chỗ em đã làm rơi hạt dẻ và quả quýt đấy, đối diện đó có một trạm xăng dầu, em ở gần đó, anh cứ đến đó chờ em.”

Tôi dựa vào xe chờ cô ấy. Gió rất lớn, ánh sáng lù mù, đêm tối trăng mờ.

Cô ấy đi tới, tôi mở áo khoác ra muốn ôm cô ấy, cô ấy cũng không hề ngại ngùng ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực tôi. Tình cảnh như vậy rất tốt, thật sự không thể cứ mãi như vậy hay sao?

“Em nghe đây, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh có thể tiếp tục mối quan hệ như vậy với em mãi mãi, cho đến khi em hồi tâm chuyển ý thì thôi. Nhưng nếu em có gan đi tìm người đàn ông khác, anh nhất định sẽ không để yên, cứ tới một người thì đánh một người. Đương nhiên, anh cũng sẽ không có bất cứ cô gái nào khác. Em có thể nói anh lì lợm la liếm cũng được, chuyện này là em trêu chọc anh trước, nếu em thông minh thì nên ngoan ngoãn thuận theo anh sớm một chút, dù sao ngoại trừ anh, em cũng không được…” Nói đến chỗ này, cô ấy bất ngờ nhón người lên hôn tôi một cái, tôi cúi đầu phát hiện đôi mắt cô ấy rất sáng, nhìn tôi nồng cháy, còn mỉm cười...

“Nhìn cái gì?” Tôi hỏi cô ấy, có hơi tức giận.

“Dáng vẻ này của anh, thật sự khiến người ta không kiềm chế được.”

Con mẹ nó, toàn bộ đầu óc của tôi đều là những dấu chấm hỏi in hoa. Không cần dùng một khuôn mặt thuần khiết như thế để nói về điều này chứ!

Tôi còn chưa kịp có phản ứng, thì cô ấy đã đã mở cửa xe bên phía ghế lái phụ, kéo quần áo của tôi, đẩy tôi vào trong.

“Xuân Thủy?”

“Ưm, anh đừng nói gì hết.” cô ấy nói.


“…”

“Anh đừng nhúc nhích, để cho em.” Cô ấy nói.

“……”

Nhưng chỉ được một lát, thì tay chân liền không biết cố gắng mà mềm nhũn cả ra, không còn sức lực gì cả, thôi, vẫn là nên để cho tôi làm vậy...

“Cao Xuyên Triều.”

“Hửm?” Lần này lại có yêu cầu đặc biệt gì à? Cứ nói đi, anh chiều hết.”

“Em yêu anh.”

“Mẹ kiếp.” Em là thật sự không sợ chết. Hay là sợ anh không chết?

- ------hoàn--------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận