Xuân Triều

Lần này tôi thật sự trở nên đần độn. Lúc đầu sự ra đi của Xuân Thủy là không có một dấu vết nào, không hình không bóng, nhưng dần dần ấn tượng về cô ấy đã xuất hiện và càng lúc càng trở nên lớn hơn. Tất cả mọi thứ đều giống như bị mất đi linh hồn, mùi vị của món ăn không đúng, chăn drap gối đệm đều khác lạ, áo sơ mi cũng không còn ai ủi, bồn cầu cũng không còn trắng tinh, một số chậu cây ngoài ban công đã khô héo, và một số gia vị bình thường trong bếp cũng không còn nữa… Khoan đã, chẳng lẽ trước khi cô ấy đến, tôi không thể tự mình gánh vác được cuộc sống của mình hay sao? Vậy thì không phải. Thế nhưng rốt cuộc tại sao bây giờ tôi lại không thể?

Cuộc sống của tôi đã trở nên rất tồi tệ và càng lúc càng có xu hướng tồi tệ hơn. Tôi đã thuê một người giúp việc dọn dẹp mớ hỗn độn trong nhà. Nhưng sau khi dọn dẹp, tôi mới phát hiện mấu chốt không nằm ở điều này. Tôi rất muốn cô ấy. Đúng vậy, tôi nhớ cô ấy. Không có liên quan đến cuộc sống thoải mái khi có cô ấy, mà chỉ đơn giản là tôi nhớ cô ấy. Cô ấy không còn ở đây đó mới là vấn đề. Nhưng tôi phải làm sao bây giờ? Sự biến mất của cô ấy đã khiến tôi nhớ lại sự tồn tại của cô ấy.

“Cao Trào, lì lợm la liếm là hạ sách, các cô gái sẽ cảm thấy cậu phiền phức.” Khúc Lưu Thương nói. Tôi biết chứ, nhưng bây giờ ngoại trừ hạ sách này thì tôi còn có thể làm được gì? Thằng nhãi Khúc Lưu Thương này lần đầu tiên tận dụng được cơ hội để sỉ vả tôi một cách không thương tiếc, trước khi đồng ý diễn một vở kịch với tôi. Tôi vì muốn cho màn kịch có vẻ sống động hơn, đã không ngại khiến cho bản thân bị ốm thực sự.


Khúc Lưu Thương thay tôi gọi điện thoại cho Xuân Thủy, nói rằng tôi rất thê thảm, bảo cô ấy tốt xấu gì cũng nên đến gặp tôi một lần.

“Được thôi,” Xuân Thủy nói ở đầu dây bên kia, “Có phải hai người cho rằng tôi sẽ nói thế hay không?”

“…”

“Tôi không phải là đồ ngốc. Trước kia, tôi dễ bị bắt nạt là bởi vì tôi cố tình để cho anh ta bắt nạt, bây giờ thì không có chuyện đó nữa đâu.”

“Cô cũng biết rồi đó, đầu óc Cao Trào lúc đó không minh mẫn, không thể suy nghĩ bình thường được. Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng không đi gặp Mãn Mãn, bây giờ đã hồi phục tâm trạng, cũng đã suy nghĩ kỹ, biết lỗi của mình. Cô cho cậu ấy thêm một cơ hội có được không?” Từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy Khúc Lưu Thương này có khả năng làm hậu vệ một cách chuyên nghiệp như vậy, nhưng hình như có chỗ nào đó không ổn.


“Đúng vậy, anh cũng đã nói anh ta vì chuyện của Mãn Mãn mà khiến cho đầu óc trở nên không tỉnh táo, hành động không bình thường, thì tôi càng không nên đi quấy rầy anh ta nữa có đúng không? Hơn nữa đầu óc anh ta có bình thường hay không, tôi không thể kiểm soát được, tôi chỉ biết bản thân mình có đau khổ hay không, Khúc Lưu Thương, bị tát một cái dù vô tình hay cố ý thì cũng rất đau, anh có hiểu không? Bây giờ tôi đã hồi phục tinh thần, đã tỉnh táo và suy nghĩ kỹ, tôi cũng đã biết lỗi của mình rồi, yêu một người không phải là yêu giống như tôi, có đúng không? anh đi hỏi anh ta một chút, tôi có xứng đáng để sống tốt hơn hay không? Chẳng lẽ tôi không nên tìm một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương tôi hay sao? Chẳng lẽ không có người nào khác tốt hơn anh ta hay sao? Nếu anh không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây!”

“…” Khúc Lưu Thương đã bị nhiễm một chút giọng Thượng Hải của Xuân Thủy, suốt cả buổi nói chuyện cũng không khâu được một vết rách nào, cậu ta đã không còn gì để nói nữa, tôi có cảm giác cậu ta cũng sắp phản bội mình. Rốt cuộc thì cậu ta là anh em của ai? Tôi phải thu hồi đánh giá cậu ta là một hậu vệ chuyên nghiệp vừa rồi của mình lại.

Tôi không cần giả vờ thê thảm nữa. Tôi đã thật sự rất thê thảm rồi.

Nhưng nghĩ lại mới thấy bản thân mình đã rất quá đáng, là tôi không đúng, tất cả đều là lỗi tại tôi, cho nên khi cô ấy bỏ đi, tôi không có một lý do gì có thể giữ cô ấy ở lại. Nhưng bây giờ tôi cũng không biết mình phải làm gì, tôi chỉ biết trái tim tôi vô cùng khao khát cô ấy. Quả thật đúng như những gì mà Khúc Lưu Thương đã nói, dùng dằng dây dưa chỉ là một hạ sách, nhưng tôi khẳng định rằng tôi rất muốn theo đuổi cô ấy trở lại, tôi phải làm thế nào mới có thể khiến cô ấy không thấy phiền? Điều này thật là quá khó.


Nhưng cơn cảm sốt mà tôi tự tạo nghiệt cho mình vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục, thì đã nhận được một cuộc gọi của Khúc Lưu Thương. Cậu ta nói: “Cao Trào, Thành Nam, hộp đêm ‘Rescue’, Khương Xuân Thủy đang ở đây, mau tới đi.”

Lúc tôi chạy đến nơi thì Khúc Lưu Thương đang ngồi dựa vào ghế ở quầy bar, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp về một phía, hất cằm ra chỗ khu vực ghế dài bên kia, tôi nhìn theo ánh mắt cậu ta, thấy được Xuân Thủy.

Khó trách ánh mắt cậu ta nhìn cô ấy lại mang theo vẻ nghiền ngẫm như vậy, cậu ta đã nhận ra Xuân Thủy dựa vào đặc điểm nào nhỉ? Người trước mắt hoàn toàn không có dáng vẻ hiền lành ngây thơ của một con thỏ trắng trước kia, cô ấy đã rất say khướt, đang châm một điếu thuốc hết sức sành điệu, cũng may là còn có thể nhận ra tôi: “Cao Xuyên Triều?” Cô ấy nói, miệng ngậm thuốc lá, đôi mắt mơ màng híp lại vì say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui