Khoảng thời gian vừa mới chia tay với Mãn Mãn, tôi cảm thấy rất đau khổ, Xuân Thủy xuất hiện vào đúng lúc đó, giọng nói dịu dàng mềm mại, lại còn rất thấu hiểu cho người khác.
Lúc trước tôi không thể hiểu được vì sao những người khác sau khi thất tình thì lại luôn tỏ ra hoài nghi đối với cuộc đời này như vậy, cho đến bây giờ tôi mới hiểu ra. Không phải muốn giữ lại người đó đến mức nào, cũng không phải yêu đến mức không thể chia lìa, mà là, chúng tôi đã từng có với nhau những kỷ niệm rất tươi đẹp, nếu ngay cả những điều đó cũng bị phủ định, vậy thì tương lai còn có gì đáng để tin cậy?
Tôi nản lòng, Xuân Thủy biết tất cả. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại khốn nạn như vậy với một mình cô ấy, có thể do tôi quá bận rộn thu dọn tình cảm của mình, cho nên không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cũng có lẽ trong tiềm thức tôi cho rằng không có điều gì mà cô ấy không thông cảm được. Cô ấy cho tôi một loại ảo giác rằng cô ấy yêu tôi và có thể bao dung cho tôi, khiến cho tôi tưởng lầm rằng cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi tôi, tôi có thể không kiêng nể gì, cứ như thế, hoang phí tình cảm của cô ấy dành cho mình mà không hề sợ hãi.
Tôi cũng không biết mình rốt cuộc có lợi dụng cô ấy để chữa lành vết thương cho bản thân hay không, dù sao đi nữa cuộc sống cũng là phải tiến lên, bước tới, và đi tiếp. Sau khi chia tay với Mãn Mãn không đầy ba tháng, thì tôi đã mang Xuân Thủy lên giường, sau đó mất 3 tháng thời gian để thuyết phục cô ấy dọn về căn hộ của tôi.
Không nên so sánh nhưng nếu như thực sự phải so sánh thì hai người bọn họ có thể nói là hai loại hình khác nhau hoàn toàn, cho nên không có chuyện tôi lấy Xuân Thủy thay thế cho Mãn Mãn được.
Nếu chỉ nói về ngoại hình, thì hai cô ấy đều xinh đẹp như nhau. Nếu nói về đặc điểm riêng, thì Mãn Mãn là dâng tràn sức sống, móng tay và đôi môi đều đỏ chót, trang phục và cách trang điểm cũng đều rực rỡ gợi cảm, nếu không thân với nhau thì rất dễ dàng bị cô ấy cho một cái liếc mắt cao ngạo. Xuân Thủy thì lại là một mái tóc đen dài, đôi mắt trong sáng và thuần khiết, khuôn mặt tươi sáng, tuyệt đối không trang điểm quá mức, ánh mắt dịu dàng, tà váy bay bay, nhìn rất ngoan ngoãn, lần đầu tiên gặp mặt đã cười với người khác một cách rất chân thành. Một người chính là nốt chu sa, một người là vầng trăng sáng.
Nhưng nhìn người thì không thể nhìn bề ngoài, bởi vì sẽ có sự tương phản rất lớn dễ bị lừa gạt. Trên thực tế vẫn Mãn Mãn là một cô gái rất dễ dàng e thẹn. Còn Xuân Thủy, lại là một cô gái rất dễ khiến người ta phải thẹn thùng, lúc xử lý chuyện quan trọng lại rất quyết đoán, khác biệt hoàn toàn so với bề ngoài hiền lành nhu nhược. Mãn Mãn thì thực ra chỉ có lý luận suông, không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cũng không biết cô ấy học ở đâu ra những thứ như vậy, quả thật khiến người ta phải líu lưỡi.
Ngược lại với Mãn Mãn, Xuân Thủy lại là một cô gái rất khéo léo. Cũng giống như tên của cô ấy vậy, dịu dàng như một dòng suối mùa xuân, lúc lên giường thì mềm mại ngọt ngào đến mức xương cốt cũng nhũn ra…
Không chỉ là trên giường, các mặt khác trong cuộc sống cô ấy cũng rất tốt. Cô ấy thích cười, mỗi lần cười lên thật sự rất khả ái, cũng rất có năng khiếu trong việc làm bếp, công việc trong nhà cũng thu xếp rất gọn gàng, trồng hoa cũng ra hình ra vẻ, ngay cả Dogson cũng không ngoan ngoãn dễ bảo như cô ấy. Nói tóm lại tôi cảm thấy ở bên cô ấy rất hạnh phúc.
Còn Mãn Mãn thì sao? Tôi thật sự có thể buông xuống sao? Mười tám mười chín tuổi đã yêu một người, lần đầu tiên yêu một người, thường là khắc cốt ghi tâm nhất.
Bà nội của Mãn Mãn qua đời, cô ấy rất đau lòng, tôi phải đi tìm cô ấy.... Trước khi máy bay đáp xuống đất, Tôi chỉ có một ý nghĩ này. Cho đến khi đặt chân xuống sảnh sân bay, thì tôi cảm thấy cả người mình trống rỗng giống như đang đứng trên một con đường rộng rãi với nước chảy tràn lan, tôi không biết phải làm sao, lúc đó tôi mới chợt nhận ra mình thực sự là một thằng tồi tệ...
Tôi không nên đi quấy rầy Mãn Mãn nữa, lại càng không nên làm tổn thương Xuân Thủy như vậy.
Cuối cùng tôi không đi gặp Mãn Mãn, càng không có mặt mũi nào về gặp Xuân Thủy. Tôi ở khách sạn suy nghĩ suốt cả một đêm, hôm sau muốn quay về thành phố S, thì lại không có chuyến bay, cho nên lại trễ thêm một ngày, lúc tôi về đến nhà, đã là chạng vạng tối ngày thứ ba.
Trên đường về tôi đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, tôi cho rằng Xuân Thủy sẽ khóc lóc hoặc là cô ấy không còn ở đó nữa, nhưng tất cả đều không phải. Cô ấy thấy tôi về chỉ yên tĩnh nhìn tôi một cái, ngay cả thái độ cũng rất bình thản. Thật ra nếu cô ấy khóc lóc la lối, đánh tôi, mắng tôi, thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng mà cô ấy không làm vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...