Sở Tiêu Phong đáp :
- Đệ biết, tuyệt kỹ của Vô Cực môn nếu không phải là đệ tử của Vô Cực môn không ai được học, chỉ có Chưởng môn nhân là người có quyền lực chọn lựa người truyền thụ.
- Tiêu Phong, điều ấy rất trọng yếu, ta là Chưởng môn nhân tất phải nghiêm cẩn chấp hành môn quy.
- Điều ấy tiểu đệ hiểu rất rõ, ba chiêu kiếm pháp ấy đã hòa nhập vào trong Thanh Bình kiếm pháp rồi, tiểu đệ quyết không được truyền cho bất cứ ai nữa, tất cả xin nghe Chưởng môn nhân quyết định.
- Được! Tiểu đệ đã nói thế chúng ta sẽ giữ lời.
Sở Tiêu Phong cúi thân :
- Đa tạ Chưởng môn sư huynh thành toàn.
Đổng Xuyên thở dài, hai chắp lại trước ngực :
- Sư phụ quả nhiên có thần thông đã sắp đặt cho sư đệ thoát ly bảo môn.
Sở Tiêu Phong vội cắt lời :
- Không! Sư huynh, tiểu đệ vẫn là đệ tử Vô Cực môn.
- Cái ấy, ta hiểu rõ, trong Vô Cực môn, sư đệ là nhân tài kiệt xuất, chúng ta rất hân hoan vì có sư đệ, nhưng sư phụ đã di ngôn đặt sư đệ ra ngoài môn qui Vô Cực môn, sư đệ đã biết sư huynh ta là người chấp hành rất nghiêm quy giới, nhưng vì lệnh sư phụ, ta quyết không ép buộc sư đệ bất cứ điều gì. Chúng ta vẫn là huynh đệ với nhau. Tiêu Phong, sư đệ hãy hiểu cho khổ tâm ấy của ta, trong lòng ta, ta không dám coi sư đệ là người Vô Cực môn nữa.
- Tiểu đệ hiểu rõ, sư huynh, tiểu đệ hiểu rõ.
Bấy giờ, đột nhiên có đệ tử Cái bang trung niên hấp tấp bước vào cung kính thưa :
- Xin ra mắt Đổng Chưởng môn nhân.
Đổng Xuyên hỏi :
- Có việc gì?
Tên đệ tử Cái bang ấy cung thân :
- Hồi bẩm Chưởng môn nhân, có một người bị trọng thương, thân đầy máu muốn cầu kiến người của quý môn.
Đổng Xuyên ngạc nhiên :
- Y không nói tên?
Cái bang đệ tử nói :
- Y tự xưng là Trì Thiên Hóa.
- Được! Mau mời y vào đây.
Đệ tử Cái bang "vâng" một tiếng, chuyển thân đi ra. Sau một lát, hai đệ tử Cái bang khiêng một tấm ván rộng đi vào. Trì Thiên Hóa toàn thân đẫm máu nằm trên tấm ván ấy, hai mắt y nhắm chặt, mặt y cũng đầy máu không nhìn rõ.
Hiện trạng vết thương trên đầu y ra sao nhưng chắc là thương thế không nhẹ.
Đổng Xuyên bước vội tới :
- Trì Thiên Hóa, ngươi vẫn ở Tương Dương sao?
Trì Thiên Hóa mệt mỏi mở hai mắt :
- Tại hạ thoát thân không nổi, bị bọn chúng đuổi theo.
Bạch Phong chận lời :
- Bọn Hắc Báo kiếm sĩ xuất thủ vô tình, tại sao chúng lại không giết ngươi?
Trì Thiên Hóa thở mệt nhọc :
- Có người cứu tại hạ.
- Ai cứu ngươi?
- Tại hạ không nhận ra là ai, khi tại hạ sắp chết dưới kiếm bọn Hắc Báo kiếm sĩ người ấy xuất hiện kịp thời, cứu tại hạ...
Nói đến đó vết thương bị động, y cất tiếng rên đau đớn. Đổng Xuyên hỏi :
- Thương thế ngươi xem ra khá nặng.
Trì Thiên Hóa nói :
- Vâng! Tại hạ bị trúng bảy kiếm, bốn kiếm trên thân, hai kiếm ở chân và một kiếm ở đầu.
Bạch Phong thở dài :
- Trì Thiên Hóa, ngươi nghĩ ngươi còn sống được nữa không?
- Hiện tại tại hạ vẫn có thể sống.
Đổng Xuyên vội nói :
- Ngươi cũng là một trong người hung thủ tập kích Nghênh Nguyệt sơn trang, nói cho cùng, ngươi cùng là kẻ thù của chúng ta.
- Các hạ có ý định trả thù.
- Chẳng lẽ không được ư?
- Được chứ, bất quá...
Bạch Phong cắt lời :
- Ta đã hứa tha ngươi, từ nay hay nhất là ngươi hãy lìa xa đây. Thế nhưng lần này là ngoại lệ, ngươi đã quay về đây gặp chúng ta ắt có gì muốn nói?
- Tông phu nhân, bọn Hắc Báo kiếm sĩ phần lớn vẫn còn ở trong thành Tương Dương đấy. Vì vậy theo tại hạ suy đoán, Tông Nhất Chí vẫn còn ở trong thành Tương Dương.
Bạch Phong gật đầu :
- Rất có lý, vì nếu chúng rời bỏ Tương Dương làm sao qua mắt được Cái bang và Bài giáo?
Trì Thiên Hóa run giọng :
- Theo tại hạ có một nơi rất có khả năng là nơi giam giữ Tông Nhất Chí.
- Đó là nơi nào?
- Các vị có nghe tên Vạn Hoa viên bao giờ chưa?
- Vạn Hoa viên rất nổi tiếng, đương nhiên có nghe.
Trì Thiên Hóa thở phào :
- Hãy đến đó mà tìm Tông Nhất Chí.
Bạch Mai vội nghiêm giọng :
- Vạn Hoa viên chủ là người quen cũ của ta, người ấy trung hậu thành thật và không phải là người trong giới võ lâm.
- Đó chỉ là bề ngoài.
- Chúng ta phải đến đó truy tìm ư?
- Nếu đã công khai không bằng ngầm tra xét, vả chăng các Hắc Báo kiếm sĩ xuất thủ mau tuyệt kỳ!
- Ngươi cho rằng bọn Hắc Báo kiếm sĩ ẩn thân trong Vạn Hoa viên?
- Tất nhiên... tất nhiên... chỉ có Sở thiếu hiệp là mới có đủ bản lãnh đối phó với bọn chúng.
* * * * *
Vạn Hoa viên là một khu vườn lớn rộng chẳng khác nào khu rừng nhỏ, bình thường mỗi ngày nơi đây có hằng trăm du khách đến thưởng ngoạn kỳ hoa dị thảo. Nhưng hôm nay tình hình khác hẳn, Vạn Hoa viên vắng vẻ như một rừng hoang, không một bóng du khách, cũng chẳng có ai canh gác vườn như thường lệ.
Tòa "Tam thanh quán" xây dựng giữa Vạn Hoa viên tòa, ngang dẫy dọc và vắng lặng như tờ. Khi một hàng người bước vào "Tam thanh quan" đột nhiên có tiếng động kẽo kẹt, trên vách cạnh một tượng thần mở ra cánh cửa và một nữ đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo bào xanh chậm rãi bước ra, tay nữ đạo sĩ ấy lay động cán phất trần lạnh lẽo nghiêm túc nhìn hàng người gồm có Sở Tiêu Phong, Thành Trung Nhạc và hai đệ tử Cái bang :
- Các vị vào đây tìm kiếm cái gì thế?
Thành Trung Nhạc đáp thẳng :
- Tìm người.
- Người nào?
- Theo tại hạ biết trong Vạn Hoa viên này rất đông người, nhưng tại sao hôm nay lại chẳng thấy ai?
Nữ đạo sĩ trẻ tuổi đáp :
- Nơi đây vốn rất đông người nhưng hôm nay chính là ngày họ về nhà nghỉ ngơi hết rồi.
Thành Trung Nhạc hỏi :
- Xin cho biết đạo hiệu của nữ đạo trưởng.
- Chúng ta vốn chưa quen biết cần gì phải hỏi đạo hiệu của ta?
- Nữ đạo trưởng, tại hạ muốn xin thỉnh giáo một chuyện.
- Các hạ cứ nói.
- Sau đạo quán này còn có gì khác phải chăng?
- Các hạ cho rằng có gì?
- Nữ đạo trưởng từ bên cạnh bức tường bìa đi ra, tự nhiên bên trong phải có gì nữa chứ?
- Trong ấy chỉ là phòng ngủ của ta, chư vị không tin mời vào xem.
- Ồ! Trong ấy chỉ có một mình nữ đạo trưởng thôi ư?
- Đúng! Chỉ có một mình ta.
Thành Trung Nhạc nhún vai :
- Thật khó tin quá.
- Chư vị không tin ta vậy muốn làm gì?
Thành Trung Nhạc quay nhìn Sở Tiêu Phong :
- Tiêu Phong, chúng ta phải đối phó sao đây?
Nữ đạo sĩ trẻ tuổi chắt lưỡi :
- Ta hiểu rồi, các vị e trong phòng ngủ của ta có độc chứ gì?
Thành Trung Nhạc nói :
- Chúng ta bôn tẩu giang hồ tất nhiên phải nên cẩn thận.
- Thôi được, ta sẽ chứng minh cho các vị xem.
Nàng bước tới đẩy cửa, giữa thanh thiên bạch nhật nhìn rất rõ, bên trong cánh cửa là một gian phòng nhỏ chỉ bày một cái giường và một bộ bàn ghế. Nữ đạo trưởng hỏi :
- Chư vị nhìn rõ rồi chứ? Hay là cứ vào thử xem.
Chung quanh đều là tường vách nhìn qua là thấy hết, ngoài các giường không có gì là vật khả nghi nữa cả. Sở Tiêu Phong ngưng mắt nhìn, đột nhiên chàng giở tấm chăn trên giường lên, dưới gầm giường có một lỗ trống lớn. Âm thanh lạnh lùng của nữ đạo sĩ vang lên :
- Nếu như các hạ chưa tin cứ chui xuống gầm giường xem.
Sở Tiêu Phong bình thản :
- Đa tạ nữ đạo trưởng.
Hai tay chàng ấn thần lực di động cái giường qua một bên. Sở Tiêu Phong liếc mắt nhìn thấy thần sắc nữ đạo sĩ tưởng vẫn không có gì thay đổi. Nào ngờ nữ đạo trưởng đột ngột hỏi :
- Chư vị là người ở đâu?
Thành Trung Nhạc đáp :
- Chúng ta đều là người ở Vô Cực môn.
- Ta chẳng cần biết Vô Cực môn là cái gì nhưng các vị xem ra đều là người trẻ tuổi hào khí, sao lại áp bức ta đến thế?
Sở Tiêu Phong đứng một bên quan sát dãy giường, Thành Trung Nhạc ngầm vận công chuẩn bị đề phòng nữ đạo sĩ kia xuất thủ đột ngột. Bấy giờ Sở Tiêu Phong vừa nhìn thấy ở một góc tường có một viên đá xanh kỳ dị nằm rất không đúng chỗ, viên đá ấy đầy bụi bám hình như lâu rồi không ai chạm tới nó.
Chàng đưa tay chạm vào viên đá, đột nhiên có nhiều tiếng chuyển động. Tất cả ai nấy chuẩn bị đối phó. Nữ đạo trưởng hơi biến sắc nở nụ cười gượng gạo :
- Không ngờ nơi đây lại có cơ quan bí mật, bần đạo trú ngụ ở đây đã lâu mà hoàn toàn không biết gì. Xem ra nơi đây không nên ở thêm nữa.
Chuyển thân, nữ đạo sĩ ấy bỏ ra ngoài, Thành Trung Nhạc vội hành thân chận đường :
- Nữ đạo trưởng chưa được đi, nếu nữ đạo trưởng bỏ đi, chẳng là muốn chôn chúng ta trong này ư?
- Nếu bần đạo nhất định cứ đi thì sao?
- Nữ đạo trưởng tất phải dùng võ công mới đi được.
Nữ đạo sĩ cười gằn một tiếng :
- Các vị là nam tử mà định lăng nhục kẻ tu hành ta ư?
- Không còn cách nào khác, xin nữ đạo trưởng tha lỗi.
Đột nhiên nữ đạo trưởng vung tay, trong tay áo ánh sáng lóe lên bắn thẳng tới Thành Trung Nhạc. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cái vung tay của nữ đạo sĩ lại mau như điện chớp thực sự không dễ né tránh. May mà Thành Trung Nhạc sẵn sàng phòng bị, thân hình chuyển mau lướt ra ba bước. Ánh sáng lướt qua vai Thành Trung Nhạc cắm phập vào bức vách sau lưng, đó là lưỡi trủy thủ dài độ ba tấc.
Nhẹ thở một tiếng, Thành Trung Nhạc từ từ nói :
- Nữ đạo trưởng còn gì để nói nữa không?
Nữ đạo sĩ cười diễm lệ :
- Không cần, không ngờ các vị cũng có bản lãnh khá đấy.
Nàng từ từ cởi áo đạo bào bên ngoài để lộ ra mảnh áo bên trong màu đỏ có thêu một đóa hoa mẫu đơn trước ngực.
Thành Trung Nhạc bật kêu :
- Thì ra cô nương là Hồng Mẫu Đơn.
Nữ nhân áo đỏ gật đầu :
- Ta đã bị các vị biết rõ xuất xứ nên đành bỏ áo đạo bào này đi là hơn.
Thành Trung Nhạc nói :
- Lục Hà, Hoàng Mai, Hồng Mẫu Đơn là ba vị xưa nay chưa hề rời nhau nữa bước, cô nương đã ở đây còn hai cô nương nữa đâu?
- Hai tỷ muội ta ở trong này, các hạ cứ vào đó mà xem.
Bấy giờ ở góc tường đã mở ra một cánh cửa nhỏ hẹp chỉ đi lọt một người.
Sau cánh cửa ấy có những gì không thể nào biết được. Thành Trung Nhạc căn dặn :
- Tiêu Phong hãy lưu tâm. Lục Hà, Hoàng Mai, Hồng Mẫu Đơn là những nhân vật nổi tiếng giang hồ, bản lãnh hơn người không nên sơ ý.
Hồng Mẫu Đơn mỉm cười :
- Ở nơi này chúng ta đâu dám xưng là bản lãnh hơn người.
Sở Tiêu Phong vội xen lời :
- Cô nương, bí mật đã lộ, có lẽ cô nương đừng nên giấu diếm gì nữa.
Hồng Mẫu Đơn liếc mắt đưa tình với Sở Tiêu Phong :
- Các hạ muốn hỏi ta về chuyện gì?
- Tại hạ muốn biết cô nương có phải là người của Vạn Hoa viên không?
- Ta đang ở Vạn Hoa viên, các hạ cho rằng còn chưa phải là người của Vạn Hoa viên nữa sao?
- Nói như vậy là cô nương thừa nhận?
- Cứ cho là thừa nhận thì có sao nào?
Sở Tiêu Phong mỉm cười :
- Cô nương đã thừa nhận là người của Vạn Hoa viên, có lẽ cũng nên thừa nhận cả chuyện khác nữa.
- Nhưng là chuyện gì? Có nhiều chuyện ta cũng không biết và có chuyện tuy ta biết nhưng không thể nói ra.
- Tại hạ cần biết chủ nhân Vạn Hoa viên này là ai?
- Điều ấy ta có biết nhưng không thể nói.
- Cô nương xin bỏ chuyện ấy, trong Vạn Hoa viên này phải chăng có nơi giam giữ người?
- Giam giữ người nào?
- Một tù phạm quan trọng.
- Có.
- Ở đâu.
- Dưới đất, tất cả các nơi quan trọng trong Vạn Hoa viên đều nằm ở dưới đất.
- Cô nuơng có thể dẫn đường cho tại hạ được chăng?
- Có thể, nhưng địa đạo này rất khác với những địa đạo khác.
- Vì vậy chúng ta mới cần cô nương dẫn đường.
- Dù có ta dẫn đường cũng không phải hết nguy hiểm.
- Nếu lỡ có nguy hiểm người chết trước tiên chắc là cô nương.
- Tính mạng một mình ta đổi lấy bốn người các hạ cũng được giá lắm rồi.
Sở Tiêu Phong mỉm cười :
- Cô nương lầm rồi, đâu phải cả bốn chúng ta đều đi theo cô nương.
Đột nhiên không đợi nàng đáp, chàng xuất thủ chớp nhoáng điểm vào hai huyệt đạo nàng, đồng thời nghiêm giọng :
- Đi mau!
Hồng Mẫu Đơn biến sắc mặt :
- Đi đâu bây giờ đây?
- Hãy mau dẫn đường tới chỗ giam người.
- Ai theo sau ta?
- Tại hạ.
Chàng quét mắt nhìn Thành Trung Nhạc và hai bằng hữu Cái bang.
Hồng Mẫu Đơn gật đầu :
- Tất nhiên bọn chúng sẽ cho người đuổi theo giết ta. Nhưng tại sao các hạ phải quan tâm đến ta như thế?
- Cô nương, chúng ta đã lỡ cùng chung một số phận, nếu cô nương bị bọn Vạn Hoa viên đuổi theo truy sát sao bằng thà chết ở ngay tại đây?
Hồng Mẫu Đơn thở dài :
- Sống được thêm ngày nào hay ngày ấy.
- Nếu như chúng đuổi theo chúng ta, chúng ta có sống càng thêm đau khổ, sao bằng chết ngay tại đây?
- Tiểu huynh đệ có ý thật đấy chứ?
- Tại hạ nói thật.
- Tiểu huynh đệ, lần này coi như ta đã phản bội Vạn Hoa viên, mai kia nhờ tiểu huynh đệ giúp cho ta ẩn thân trong Cái bang may ra sẽ yên thân, thế lực của Vạn Hoa viên tuy rất lớn nhưng chúng không dám đối kháng với Cái bang đâu.
- Điều ấy sợ rằng không tiện, tại hạ xuất thân ở Vô Cực môn, nếu lại đầu nhập vào Cái bang chẳng những phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất võ lâm, mà ngay đến, theo quy giới môn phái, Vô Cực môn cũng không thể tha thứ cho tại hạ được. Lúc ấy kẻ thù của cô nương lại có thêm cả Vô Cực môn nữa.
- Người võ công cao nhất Vô Cực môn là Tông Lãnh Cương đã chết.
Nghênh Nguyệt sơn trang cũng đã bị tiêu hủy, các hạ còn sợ gì nữa?
- Cô nương nói vậy là chưa biết, Vô Cực môn còn Chưởng môn sư huynh của tại hạ.
Hồng Mẫu Đơn cắt lời :
- Ta không cần hiểu, ta sẽ dẫn các hạ đi cứu người, bất quá có hai điều kiện mà các hạ cần hứa với ta. Thứ nhất Vô Cực môn sẽ phải bảo vệ an toàn cho ta.
- Còn thứ hai.
- Thứ hai ta muốn được vĩnh viễn ở bên với các hạ, dù làm thị tì cho các hạ ta cũng cam tâm.
Tình thế bắt buộc, mục đích trước mắt của chàng là phải cứu cho được Tông Nhất Chí, chàng đành gật đầu thay cho câu trả lời ưng thuận. Hồng Mẫu Đơn đưa tay nhẹ ấn một nút cơ quan nữa, một cánh cửa đột ngột mở ra. Hồng Mẫu Đơn cúi đầu vọt thân chớp nhoáng vào trong. Sở Tiêu Phong bám sát theo nàng. Đó là một đường thông đạo khác, nó rất ngắn nên hai người mau lẹ đi đến cuối cùng, nơi ấy có một bức vách chắn ngang. Hồng Mẫu Đơn lại ấn nút bí mật mở một cánh cửa nữa. Cứ như thế họ đi qua sáu đường thông đạo, cuối cùng Hồng Mẫu Đơn hạ giọng xuống dặn :
- Sở công tử, hai tỷ muội của tiện thiếp võ công phi thường, công tử nên cẩn thận.
Chàng gật đầu :
- Tại hạ ghi nhớ, cô nương yên tâm.
Hồng Mẫu Đơn dẫn chàng xuống dãy bậc cấp đến trước một cánh cửa sắt lớn. Nàng gõ một tiếng ngắn hai tiếng dài có lẽ đó là dấu hiệu. Bên trong vọng ra tiếng hỏi, âm thanh rõ ràng là của nữ nhân :
- Tam muội đấy ư?
Hồng Mẫu Đơn đáp :
- Dưới địa đạo này, ngoài tiểu muội còn có ai nữa?
Cánh cửa sắt mở rộng, Hồng Mẫu Đơn lách thân vào, Sở Tiêu Phong bám sát theo nàng vào theo. Cánh cửa sắt mau chóng...
(thiếu một đoạn trang 93 - 96 cuốn 4)
- Tam muội dẫn tên này đến đây là có dụng ý gì?
- Tiểu muội đã được y chấp thuận thu nạp chúng ta làm tì thiếp.
Lục Hà trợn mắt :
- Thu nạp cả ba chúng ta làm tì thiếp ư?
- Vâng, Sở chúng ta có võ công cực cao, lại là người nhân nghĩa, nhị vị tỷ tỷ nghĩ mà xem, chúng ta cứ cam tâm ở đây làm tôi đòi cho Cảnh nhị công tử mãi hay sao?
Lục Hà cười nhạt :
- Ta chưa tin võ công y lợi hại đến thế. Nhị muội, hãy xuất thủ thử y xem sao?
Hoàng Mai đáp liền :
- Tiểu muội tuân lệnh!
Câu đáp chưa dứt, tay nàng vung tới năm chỉ công quắp vào cổ tay Sở Tiêu Phong. Chàng vội trầm tay tránh chiêu tấn công ấy, năm ngón tay chàng đảo lộn, nhanh như điện chớp chụp được vào cổ tay Hoàng Mai, đồng thời lạnh lùng nói :
- Cô nương xuất thủ có hơi chậm đấy!
Hoàng Mai ngẩn người :
- Đại tỷ, tên tiểu tử này quả không tầm thường.
Sở Tiêu Phong cười nhạt buông tay thả Hoàng Mai ra, chàng đưa mắt quay sang Lục Hà :
- Đại cô nương, có cần thử nữa không?
Lục Hà đáp :
- Tiểu tử ngươi hãy chuẩn bị đối địch với ba chúng ta.
Rồi quay sang Hồng Mẫu Đơn :
- Tam muội, ý muội thế nào?
Hồng Mẫu Đơn đáp :
- Dù ba tỷ muội ta có liên thủ cũng không đối địch lại y, đại tỷ không nên thử làm gì.
Lục Hà chau mày :
- Ý của tam muội là không muốn liên thủ với chúng ta?
Hồng Mẫu Đơn cúi đầu :
- Xin đại tỷ lượng thứ.
Đột nhiên Lục Hà lướt thân lên đánh liên tiếp ra ba chưởng, thân hình Sở Tiêu Phong chỉ hơi lắc lư đã chớp nhoáng tránh hết ba chưởng ấy. Lục Hà gật gù :
- Quả nhiên là cao cường.
Hồng Mẫu Đơn nói :
- Đại tỷ, bây giờ đã tin lời tiểu muội chưa?
- Tam muội, ta tin rồi, tam muội có tin chắc y thắng được Cảnh nhị công tử không?
- Dù không thắng được đi nữa chúng ta cũng quyết tử chiến một phen ở Vạn Hoa viên này.
Lục Hà trầm ngâm :
- Lần này ba chị em ta bội phản Cảnh nhị công tử đi theo Sở công tử, việc tối hiểm nguy, tốt nhất đã quyết định thì nên thi hành ngay. Chúng ta đi thôi.
Sở Tiêu Phong vội vàng lên tiếng :
- Đại cô nương, còn việc cứu Tông Nhất Chí sư đệ của tại hạ thì sao?
Lục Hà gật đầu :
- Ta xin lập công ra mắt Sở công tử, Sở công tử cứ ở lại đây chờ đợi với Hồng Mẫu Đơn, chỉ cần ta và Hoàng Mai là đủ cứu Tông Nhất Chí về đây rồi.
Lục Hà và Hoàng Mai ra đi. Quả nhiên chưa tới một giờ sau hai nàng quay về, trên tay ôm một người bất tỉnh nhân sự, trên mặt đầy cát bụi lem luốc, nhưng Sở Tiêu Phong cũng nhận ngay ra ngay đó là Tông Nhất Chí. Chàng hết xúc động ôm quyền vái tạ Lục Hà :
- Xin đa tạ đại ân của đại cô nương.
Lục Hà đặt Tông Nhất Chí xuống đất, chậm rãi nói :
- Không biết y bị uống độc dược hay bị điểm huyệt. Sở công tử hãy nhìn thử xem.
Sở Tiêu Phong quỳ xuống quan sát Tông Nhất Chí rất kỹ, chỉ thấy Tông Nhất Chí nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bạch nhưng hơi thở bình thường, trong nhất thời chàng không phán đoán được Nhất Chí bị hôn mê là bởi độc dược hay là bị kẻ địch điểm huyệt. Hồng Mẫu Đơn cũng ngồi xuống quan sát với chàng, nàng trầm ngâm nói :
- Theo tiểu muội quan sát, người này chính bị điểm huyệt.
Sở Tiêu Phong gật đầu :
- Ba vị cô nương, nhân lúc này bọn Vạn Hoa viên chưa phát hiện ra chúng ta, chúng ta nên lập tức rời khỏi nơi đây, ý ba vị thế nào?
Lục Hà đáp :
- Sở công tử không nên khách sáo, từ bây giờ trở đi số phận ba chị em ta đều giao cho công tử quyết định, chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng, dù có nhảy vào lửa chị em ta cũng không dám cãi.
Sở Tiêu Phong ngẩn người, chàng có cảm giác trách nhiệm đè nặng hai vai.
Vô Cực môn là môn phái chính đại nếu như thâu nạp ba nữ ma nổi tiếng giang hồ này tất sẽ là một việc chấn động võ lâm và ảnh hưởng lớn đến thanh danh Vô Cực môn. Bây giờ chàng mới nhớ ra tầm nhìn xa rộng của sư phụ, trước khi tắt thở, người đã cho chàng ly khai khỏi Vô Cực môn để chàng tiện hành động tùy ý chứ không bị môn quy trói buộc. Nếu không có điều ấy chàng nào dám tự tiện đáp ứng thu nhận ba nữ nhân này, và làm sao dễ dàng tìm được tiểu sư đệ như bây giờ? Quả là trên đời có nhiều chuyện không thể dự liệu trước được.
Chàng vội thúc giục :
- Ba vị cô nương, chúng ta mau mau rời khỏi đây, tại hạ muốn sư mẫu nhìn thấy tiểu sư đệ trước rồi sẽ tìm cách giải khai huyệt đạo cho y.
Lục Hà xoay sang ra lệnh cho hai tiểu muội :
- Nhị muội, tam muội, chúng ta hãy thay đổi y phục, đem theo vũ khí, từ nay chúng ta sẽ khôi phục tên tuổi của "Giang hồ tam chỉ hoa".
Ba nữ nhân mau chóng thay đổi y phục, bên ngoài họ đều khoác trường bào.
Lục Hà áo màu lục, Hoàng Mai áo vàng và Hồng Mẫu Đơn áo đỏ.
Ba người dẫn theo Sở Tiêu Phong ôm Tông Nhất Chí trong tay đi theo con đường địa đạo cong quẹo ra khỏi cửa nhỏ. Khi mắt mọi người sáng lên, đột ngột có tiếng quát :
- Dừng lại, người nào đó?
Lại một âm thanh khác vọng gọi :
- Tiêu Phong sư đệ.
Người xuất hiện chính là Đổng Xuyên. Sở Tiêu Phong vội gọi lớn cho Đổng Xuyên bước mau tới. Đổng Xuyên hấp tấp hỏi :
- Thất sư đệ ôm ai trong tay đó?
Sở Tiêu Phong đáp :
- Đại sư huynh, chính là Nhất Chí sư đệ.
Giọng của Đổng Xuyên như run rẩy :
- Là Nhất Chí sư đệ ư? Sư đệ đã tìm ra y đấy ư?
- Vâng, nhưng không phải là công của tiểu đệ đâu, chính toàn nhờ đại ân của ba vị cô nương đây cả.
Đổng Xuyên đưa mắt nhìn Lục Hà :
- Là ba vị cô nương này?
Sở Tiêu Phong đáp :
- Vâng! Chính là ba cô nương này.
Đổng Xuyên vội vàng ôm quyền thi lễ :
- Đa tạ ba cô nương.
Lục Hà mỉm cười :
- Không! Các hạ không nên cảm tạ chúng ta.
- Ba cô nương có đại ân cứu giọt máu duy nhất của sư phụ chúng ta, tất cả Vô Cực môn phải cảm tạ chư vị.
- Các hạ là...
Sở Tiêu Phong vội đỡ lời :
- Đây là đại sư huynh của tại hạ, và cũng chính là Chưởng môn nhân hiện nay của Vô Cực môn.
Lục Hà vén ống tay áo vái dài :
- Lục Hà xin bái kiến Chưởng môn nhân.
Hoàng Mai, Hồng Mẫu Đơn cũng vái dài theo Lục Hà. Đổng Xuyên hoảng hốt :
- Ba vị cô nương, xin đứng dậy.
Lục Hà kính cẩn :
- Lần đầu tiên được gặp Chưởng môn nhân tất phải có đại lễ tham kiến.
Đổng Xuyên xua tay :
- Ba vị cô nương, Vô Cực môn chúng tôi chịu ân ba cô nương, đâu dám nhận lễ?
Lục Hà lắc đầu :
- Không dám, không dám, chúng tiểu muội đều là người của Sở công tử...
xin hết sức tận lực vì Vô Cực môn.
Đổng Xuyên biến sắc mặt :
- Cô nương nói là người của Sở công tử là nghĩa thế nào? Tiêu Phong đệ...
Sở Tiêu Phong vội nói :
- Đại sư huynh, vì muốn cứu sư đệ, tiểu đệ phải tòng quyền ứng biến, do đó đành bằng lòng thu nhận họ...
Đổng Xuyên thở dài một tiếng :
- Đệ không cần nói nữa. Tiêu Phong đệ không phải chịu bó buộc bởi môn quy, ta dù là Chưởng môn sư huynh cũng không có quyền ép buộc sư đệ, nhưng bất cứ ai cũng nên tự hạn chế, sư đệ lấy một lúc ba cô nương...
- Sư huynh hiểu lầm tiểu đệ rồi.
Lục Hà cũng xen vào :
- Chưởng môn nhân, chúng tôi chỉ là nha hoàn của Sở công tử mà thôi.
Đổng Xuyên càng ngạc nhiên :
- Nha hoàn, như vậy làm sao được?
Hoàng Mai nói :
- Có gì mà không được, đó là do chúng tôi tự nguyện làm nha hoàn cho Sở công tử.
Sở Tiêu Phong tiếp lời :
- Đại sư huynh, ba vị cô nương đây là người của Vạn Hoa viên thế nhưng họ đã dẫn tiểu đệ đi cứu sư đệ và cho tiểu đệ biết khá nhiều bí mật của Vạn Hoa viên, nhất định Vạn Hoa viên sẽ không tha thứ cho họ bởi vậy tiểu đệ muốn chúng ta phải bảo vệ họ.
Đổng Xuyên gật đầu :
- Ta sẽ phát tín lệnh gọi các đệ tử Cái bang tới tiếp dẫn Tông Nhất Chí về an dưỡng.
Không đợi chàng dứt lời nhiều bóng người đã xuất hiện, trong đó có cả Bạch Mai và Trần Trường Thanh. Sau khi nhờ hai đệ tử Cái bang hộ tống mang Tông Nhất Chí quay về trong thành Tương Dương, tất cả ở lại Vạn Hoa viên chờ hoàng hôn buông xuống.
Trong ánh nắng tà dương có tiếng sáo trúc rú lên đột ngột rất cao vọng tới rồi không hiểu từ phương hướng nào đã xuất hiện một lão nhân áo đen râu trắng phất phơ dài tới ngực. Bốn đệ tử Cái bang vội vàng rút gươm đao chận trước mặt lão nhân, một đệ tử Cái bang gầm lớn :
- Lão trượng đừng cậy võ công cao cường mà uy hiếp chúng ta.
Lão nhân lạnh lùng đảo mắt :
- Các ngươi là người của Cái bang đấy ư?
Trần Trường Thanh tiến lên một bước :
- Cứ nhìn y phục lão khiếu hóa ta đây là đủ biết, cần gì các hạ phải hỏi?
Lão nhân áo đen lạnh nhạt :
- Lão phu và quý bang không oán không thù, vì sao các ngươi lại ngăn đường lão phu?
Trần Trường Thanh đáp :
- Lão khiếu hóa ta nửa đời bôn tẩu giang hồ tất cả người ai có tên tuổi lão phu đều có nghe tên, còn các hạ...
Lão nhân áo đen chận lời :
- Lão phu không phải người giang hồ và cũng rất ít xuất hiện trong giang hồ.
- Trời sắp hoàng hôn, cửa vườn đã đóng, các hạ tìm đến vào giữa đêm là có việc gì?
Lão nhân áo đen lạnh lùng :
- Địa bàn này đâu phải thuộc quyền Cái bang?
- Lão huynh, lão khiếu hóa ta không biết lão huynh nhưng ở đây có ba nữ nhân biết lão huynh đó, lão huynh có cần gặp họ chăng?
Lão nhân áo đen giật mình :
- Ba nữ nhân nào nhận biết lão phu?
- Lục Hà, Hoàng Mai, Hồng Mẫu Đơn.
Lão nhân lại giật mình lần nữa :
- Chúng ở đâu?
Lão vừa buột hỏi câu ấy tức khắc nhận ra đã lỡ miệng nhưng không thể sửa được nữa. Sở Tiêu Phong mỉm cười gọi lớn :
- Ba vị cô nương đã ưng thuận theo tại hạ, sớm muộn thế nào cũng phải công khai, có gì mà sợ nữa. Mau ra đây!
Thì ra ba nữ nhân Lục Hà, Hoàng Mai, Hồng Mẫu Đơn đã vội ẩn thân sau một gốc cây lớn, nghe tiếng gọi của Sở Tiêu Phong, ba người đành đi ra. Lục Hà đi trước, theo sau là Hoàng Mai và Hồng Mẫu Đơn. Hai ánh mắt lão nhân áo đen ngưng nhìn ba nữ nhân, nhìn một lúc rồi lão lạnh lẽo :
- Ba con nha đầu này ấy ư? Lão phu nào có quen biết.
Sở Tiêu Phong nói :
- Lục Hà, người ta không quen biết ba cô nương, còn các cô nương có biết lão nhân đây không?
Lục Hà đáp :
- Tiện thiếp nhận ra chắc chắn, dù lão ấy có tự biến thành tro than, tiện thiếp cũng nhận ra.
- Ồ! Lão nhân ấy là ai?
Lục Hà đáp gọn :
- Chính là Cảnh nhị công tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...