“Không có việc gì.”
Phong Uyển Nhu cười cười, nụ cười có chút miễn cưỡng, Tiểu Thảo mấp máy môi, nhìn nàng
“Được rồi!”
Phong Uyển Nhu không được tự nhiên cúi đầu, không nhìn tới ánh mắt Tiểu Thảo “Chuẩn bị đơn giản một chút đi, sau đó theo tôi đi gặp một người”
“Ai a?”
Tiểu Thảo một bên lắc lắc mông hướng sang bên giường hỏi, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo uốn éo cái mông nói “Cha của tôi!”
“Ai cơ?”
Tiểu Thảo kinh ngạc, như cẩu vung đuôi quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhìn nàng như vậy có chút buồn cười, nhếch môi “Kinh ngạc đến nổi như vậy sao? Được rồi, mau đi chuẩn bị..”
“Chủ tịch? A, ông ấy tại sao lại đến đây?”
Tiểu Thảo vẫn thực sự còn sợ hãi, hơn nữa loại sợ hãi này cũng không nói ra được lí do. Phong Uyển Nhu vốn có chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy Tiểu Thảo ánh mắt vẫn còn mở to hết cỡ thì liền thở dài “Đến gặp tôi, em yên tâm, không có chuyện gì đâu!”
“Ông ấy có thể thích em hay không?”
Tiểu Thảo cho tới bây giờ cũng chưa từng đi xem mắt mẹ chồng, Phong Uyển Nhu lắc lắc đầu, thể nhưng Tiểu Thảo vẫn chưa từ bỏ ý định xác nhận lại “Thật sao?”
“Uh!”
Chờ đến lúc Phong Uyển Nhu khẳng định lại lần nữa thì Tiểu Thảo tâm lúc này mới hạ bớt được một chút, sau đó nhanh chóng từ trên giường bò xuống đi theo Phong tổng, chậm chạp chạy đến giá áo bên cạnh bắt đầu chọn quần áo. Nếu theo thói quen bình thường của nàng, đi ra ngoài gặp một người không có gì quan trọng thì nàng sẽ chọn một cái áo sơ mi và quần Jean đơn giản, nhưng lúc này, dù sao cũng là đi gặp cha của Phong Uyển Nhu, theo lý cũng coi như là bố chồng, nàng thực sự phải ăn vận thật tốt một chút.
Phong Uyển Nhu lại rất đơn giản, chỉ mặc một bộ quần áo trang nhã, quần dài màu kem, chiếc áo T-shirt màu trắng, đơn giản nhưng lại có phần hào phóng, nếu không phải ở nàng đã có sẵn khí chất thì người khác cũng không hẳn mặc vào lại có cảm giác tao nhã như vậy, nếu không phải do vóc dáng nàng cao ráo thì không hẳn đã tô lên được đường nét của cơ thể và cả nét đẹp của bộ đồ nàng đang mặc.
Tiểu Thảo lúc này ở trong gương trộm nhìn Phong Uyển Nhu, càng nhìn càng thấy thích.
“Có được không?”
Phong Uyển Nhu có chút không kiên nhẫn nhìn lên Tiểu Thảo.
Cái người này, rốt cuộc là đang làm gì đây? Hôm nay như thế nào lại còn nhờ tới trang điểm? Cầm cái bút vẽ mày trên tay mà ánh mắt cứ đờ cả ra, rốt cuộc là có muốn đi hay không?
Tiểu Thảo vốn định không trang điểm, nhưng hôm nay nhìn Phong Uyển Nhu như vậy nàng lại muốn thử làm đẹp một lần, nhận thấy Phong Uyển Nhu đang híp mắt nhìn nàng thì nàng càng sốt ruột, lúc này tay khẽ run, mi bút bị lệch, lưu lại liền một đường trên mũi.
“A..”
Xoa xoa cái mũi, Tiểu Thảo lắc lắc người ủy khuất nhìn Phong Uyển Nhu, biểu tình này trông với trẻ con thật không có gì khác biệt, Phong Uyển Nhu vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nàng một hồi, thở dài, đi tới.
Đặt Tiểu Thảo ngồi xuống, Phong Uyển Nhu đưa tay lên sờ sờ cái mũi Tiểu Thảo, nhẹ giọng hỏi “Đau không?”
“Uhm…”
Tiểu Thảo thấy ủy khuất, khó có được cơ hội trang điểm một lần, vậy mà lại bị tai nạn như vậy, bình thường nàng nhìn thấy Phong tổng trang điểm cũng rất đơn giản mà, tại sao vừa đến tay nàng thì cây bút vẽ mi lại biến thành hung khí thế này?
Phong Uyển Nhu nhìn thấy bộ dạng chu môi của Tiểu Thảo thì cười cười, nàng cầm lấy một bên mi bút, nhẹ nhàng tô lên về phía hàng mi Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo thân mình hơi cương lên một chút, lúc mi bút chạm lên hàng mi cũng là lúc cảm giác ngứa ngáy như ẩn như hiện, lúc này so với một bức tranh họa lại cảm giác không giống nhau, hơn thế nữa là Phong Uyển Nhu đang đứng bên cạnh nàng, ánh mắt chuyên chú nhìn nàng, bàn tay thật cẩn thận, ánh mắt ấy, ôn nhu vô cùng, giống như đối với toàn bộ thế giới này chỉ có nàng và Dương Tiểu Thảo tồn tại, Tiểu Thảo cũng nhìn được biểu tình của Phong Uyển Nhu, liền nhếch miệng nở nụ cười tươi
“Em cười cái gì?”
Phong Uyển Nhu buồn bực nhìn Tiểu Thảo.
Đứa nhóc này lại đang suy nghĩ cái gì thế?
Tiểu Thảo không trả lời, chỉ nháy mắt nhìn chăm chú Phong Uyển Nhu, làn da Phong Uyển Nhu ở dưới ngọn đèn lại đặc biệt như tuyết trắng, trong sáng và gợi cảm, Phong Uyển Nhu nhìn thấy ánh mắt của nàng, thì tâm một chút cũng liền bị rối loạn tiết tấu.
Tiểu Thảo nắm chặt lấy tay Phong Uyển Nhu, đặt ở lòng bàn tay mình, giống như đối với bảo bối, nắm thật kỹ, cảm giác bàn tay trắng mịnh và trơn tru lại có phần không đành lòng buông ra, mãi đến khi nhận thấy thân mình Phong Uyển Nhu hơi run rẩy thì Tiểu Thảo mới ngẩng đầu, cười nhìn nàng.
Phải nói là nụ cười tươi rói như hoa
Trong nháy mắt, Phong Uyển Nhu chứng kiến thấy nụ cười này thì trong lòng liền run động như có trận sóng dưới đáy lòng hiện lên, chỉ có Tiểu Thảo, loại cảm giác chỉ có ở Tiểu Thảo mới có thể đem đến cho nàng.
Tiểu Thảo nhìn vào ánh mắt Phong Uyển Nhu, tay vẫn còn nắm chặt tay nàng, thân mình hơi nghiêng tới trước, hướng đến đôi môi Phong Uyển Nhu phía trước vội vàng tiến lên, Phong Uyển Nhu tâm chợt nhảy dựng lên, Tiểu Thảo tấn công bất ngờ khiến nàng không kịp phòng ngự, có chút sững sờ, rồi lại ngẩn người khi bị Tiểu Thảo hôn lên môi.
“Em…!!!”
Phong Uyển Nhu đỏ hồng một mảnh trên mặt, giận dữ nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo liền ngồi thẳng lên, nhìn nàng hắc hắc cười ngây ngô, cũng không nói gì mà nâng lên tay phải, sờ sờ lấy môi mình, còn lộ ra vẻ mặt say mê.
Phong Uyển Nhu thực sự đối với Tiểu Thảo không có biện pháp, sau đó liếc nàng một cái, nàng đứng dậy, quay lưng đi thu dọn đồ đạc, hai má lúc này nhiệt độ vẫn còn bảo tồn, đứng ở một góc Tiểu Thảo không nhìn tới, nàng mới nhẹ nhàng sờ sờ lên môi mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi lên xe, hai người vẫn như trước còn đang đắm chìm ở trong bể ngọt ngào, Phong Uyển Nhu do từ trước tới nay đều cảm thấy cô đơn, nên loại cảm giác ấm áp như thế này cũng khó mà có được, nàng nhìn xuyên qua kính phản quang, thấy Tiểu Thảo đang trộm nhìn nàng, trên mặt tươi cười cũng không ngăn được.
“Lái xe cho tốt đi!”
Mới vừa vui cười đã bị Phong Uyển Nhu giáo huấn, Tiểu Thảo theo quán tính cong miệng lên, sau đó lại nghĩ tới Phong Uyển Nhu đã từng nói qua thích lúc nàng chu môi, lúc ấy trông rất ngây thơ, nàng vừa nghĩ tới liền hành động, học lấy bộ dạng Phong Uyển Nhu thích ở mình.
Phong Uyển Nhu nhìn thấy Tiểu Thảo đang làm trò, lại nhìn được chân mày cũng theo cơ mặt uốn éo, nàng buồn cười lắc đầu, nếu không phải đang ở trên xe, thực sự nàng cũng rất muốn tiến lên ôm Tiểu Thảo.
Tuy không một ngôn ngữ nào trao đổi, nhưng hạnh phúc vẫn lẳng lặng chảy xuôi, một đường chạy đến khách sạn, Tiểu Thảo đem xe đậu vào bãi thật tốt rồi mới cùng Phong Uyển Nhu xuống xe.
Tới khách sạn, Tiểu Thảo so với vừa rồi bình tĩnh thực sự là hai người hoàn toàn khác biệt, dường như lại có một chút khẩn trương, thậm chí nàng còn thường nắm lấy tay Phong Uyển Nhu khiều vài cái, thật là bộ dạng so với tiểu hài tử không mấy khác biệt. Phong Uyển Nhu có chút kì lạ nhìn nàng “Em không khẩn trương sao?”
Tiểu Thảo cười lắc đầu, Phong Uyển Nhu nhìn nàng như vậy lại có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhưng thật ra Tiểu Thảo lại nhìn ra trong lòng nàng muốn hỏi gì, liền quơ lấy cánh tay nàng giải thích “Em nghĩ rồi, mặc kệ chủ tịch có thích hay không thích em, em không quan trọng, chỉ cần chị thích là tốt rồi”
Khóe mắt ẩn lên ý cười nhộn nhạo, Phong Uyển Nhu mắt nhìn phía trước, môi khẽ mở “Nhớ kỹ những lời em đã nói”
“Uhm!”
Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, Phong Uyển Nhu cười cười, nghiêng người đi, đưa tay xoa nhẹ lấy má nàng, Tiểu Thảo thì lại giống như cún con đưa má lên cọ cọ lấy tay nàng, nhưng một người đi qua rồi người khác đi lại, có nhiều người ở khách sạn ra vào nên Tiểu Thảo liền buông lỏng cánh tay Phong Uyển Nhu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng, khôi phục lại thân phận một thư ký.
Mới vừa đến cửa, cánh cửa liền được mở ra, Tiểu Thảo nhận ra sắc mặt Phong Uyển Nhu cũng không được khá lắm, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào gian phòng bên trong, tựa hồ có chút khẩn trương.
Cửa vừa đẩy ra, thì có một người đàn ông còn khá trẻ, bộ dáng cao ráo vô cùng đẹp trai, sau khi nhìn thấy Phong Uyển Nhu, anh ta liền cười cười, chỉ chỉ trong lòng “Chủ tịch Phong ở bên trong!!”
Phong Uyển Nhu gật gật đầu, nghiêng người đi vào, Tiểu Thảo vừa nghe ‘Chủ tịch Phong’ thì có chút phản ứng không kịp, nhìn thấy Phong Uyển Nhu đi vào cũng vội đi theo, lúc này liền nhớ tới Phong Uyển Nhu đã từng nói với nàng rằng Chủ tịch tên là Phong Ngọc Lâm.
Vào phòng, Tiểu Thảo rốt cục cũng được gặp vị Chủ tịch trong truyền thuyết. Lúc này thì Tiểu Thảo thực sự bị làm cho có chút kinh ngạc.
Quan trọng là ở trong lòng Tiểu Thảo, Phong Ngọc Lâm không phải là Ngọc hoàng đại đế oai phong lẫm liệt hay là Diêm Vương hung thần bộ dáng bức người, nhưng tại sao lại có thể sinh ra một Phong Uyển Nhu như vậy thì trừ bỏ vị Chủ tịch này thì không ngoài ai khác.
Thế nhưng, sao vừa nhìn đến thì… mái tóc ngắn đen thùi không nói, hơn nữa thân thể lại còn cường tráng vô cùng, dáng người thẳng tắp, cao ráo, ước chừng cũng phải một mét tám, quan trọng nhất chính là gương mặt lại cực kì giống Phong Uyển Nhu… Tiểu Thảo nhìn thấy thì trong lòng liền khẽ run, nếu không phải Phong Uyển Nhu đã nói cho nàng biết trước đây là cha nàng thì Tiểu Thảo thực sự nghĩ đến Phong Uyển Nhu trừ bỏ viên thuốc kia thì còn một người anh trai a.
“Uyển Nhu!”
Phong Ngọc Lâm cười nhìn Phong Uyển Nhu, trong mắt lộ vẻ yêu thương không cần nói cũng nhận ra. Phong Uyển Nhu cũng chỉ thản nhiên gật gật đầu, trong mắt dường như không có cảm tình gì, Tiểu Thảo không biết có nguyên nhân gì bên trong, nhưng khi nhìn thấy Phong Uyển Nhu như vậy nàng thực sự thấy đau lòng.
“Ngồi đi!”
Phong Ngọc Lâm dường như đã quen với tính cách lãnh đạm của Phong Uyển Nhu như vậy, cũng không hề để ý nhiều, phất phất tay, vừa quay đầu hắn lúc này mới chú ý đến Tiểu Thảo đang đứng sau lưng Phong Uyển Nhu, ông liền cười nói “Cô là… Dương Tiểu Thảo đúng không? Tôi có nghe không ít chuyện về cô..”
Chỉ một câu, Phong Uyển Nhu liền nheo lại ánh mắt, Tiểu Thảo thì tóc liền như muốn dựng đứng.
“À, bình thường cô đã chăm sóc Uyển Nhu không ít!”
Phong Ngọc Lâm tuy mặt ngoài vẫn tươi cười, nhưng Tiểu Thảo lúc này một chút cũng không có cảm giác tự nhiên, trong lòng lại có một chút lạnh, không thể không nói, nàng đối với Chủ tịch có ấn tượng không được tốt, Phong Ngọc Lâm chính là loại mà từ nhỏ đến lớn nàng không thích nói chuyện trực tiếp, bởi nàng có cảm giác, Phong Ngọc Lâm ngoài miệng thì nói lời hay nhưng bên trong thì một bụng đầy dao găm a.
“Phí Dương, cậu cũng qua đây!”
Phong Ngọc Lâm lúc này mới phất phất tay với một nam nhân bên cạnh vừa mới mở cửa, Tiểu Thảo nhìn thấy hắn, tay liền nắm lại thành một đoàn.
Trái lại Phong Uyển Nhu vẫn luôn thể hiện bộ mặt không có chút thay đổi nhìn lên Phong Ngọc Lâm, diễn cảm vô hỉ vô nộ, giống như người trước mặt cũng không phải cha của nàng.
Bốn người ngồi vây quanh trước bàn, Phong Ngọc Lâm vẫn nói chuyện thao thao bất tuyệt, Tiểu Thảo có thể nhìn ra, hắn đối với Phong Uyển Nhu rất vừa lòng, không nghĩ tới nàng lại có thể quản lý tốt công ty như vậy, Phong Uyển Nhu từ đầu đến cuối cũng chỉ lẳng lặng nghe, mà Phí Dương ở bên cạnh đôi lúc lại liếc mắt đánh giá Phong Uyển Nhu vài cái, Tiểu Thảo thì mẫn cảm đã phát hiện ra, còn đặc biệt muốn lấy cái chén ném vào mặt hắn.
Chuyện vừa kể đến một nửa, Phong Ngọc Lâm nhìn Phong Uyển Nhu nói “Uyển Nhu, cha đã nghĩ qua, con quản lý công ty cả hai bên thực sự quá vất vả, công ty bên này nếu được thì cứ giao cho Phí Dương đi, con gần đây nên lấy chút thời gian trong công việc ra để mà kết bạn…”
Phong Uyển Nhu gật gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì. Nàng đối với Phong Ngọc Lâm nói mấy lời vất vả thương tâm gì đó căn bản là không để trong lòng, cũng hiểu được Phong Ngọc Lâm làm như vậy nhất định cũng có lý do, nhưng nàng cũng không muốn quá quan tâm. Đã thành thói quen của nàng rồi, từ nhỏ đến lớn nàng cũng quen với cách hắn đối với nàng lãnh mạc, hắn cũng chỉ coi nàng như một công cụ để làm việc.
Tiểu Thảo nhận ra Phong Uyển Nhu như vậy thì lại đau lòng vô cùng, Tiểu Thảo đưa tay xuống dưới mặt bàn, trộm lấy tay nàng, sau khi nắm lấy lại còn trộm vuốt vuôt vài cái. Phong Uyển Nhu nghiêng đầu nhìn Tiểu Thảo, ảm đạm cười, nàng không có việc gì, coi như toàn bộ người trong thiên hạ đều tiếp cận nàng có mục đích, nhưng nàng còn có Tiểu Thảo dịu dàng với nàng rồi không phải sao?
Phong Ngọc Lâm lại dặn dò vài câu sau đó mệt mõi rời đi, trước khi dặn dò cũng nói với Phí Dương vài điều, Phí Dương nghiêng đầu lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu vẫn ôm song chưởng coi như không để ý gì đến hai người, nhưng tâm Tiểu Thảo lúc này lại tràn đầy chua xót, không cần nhìn cũng biết, đây nhất định là Chủ tịch đang chọn con rể.
Sau khi Phong Ngọc Lâm rời đi, Phí Dương mới tươi cười đi tới, cùng với Phong Uyển Nhu nói chuyện vài vấn đề liên quan đến công ty, tiếp đến lại chọn thực đơn món ăn, Phong Uyển Nhu không nhìn vào mấy món ăn đắt đỏ trong menu, mà lại trực tiếp chọn món khoai tây chiên, lúc này Phí Dương vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng.
PS: Thông báo cho các bạn là tuần sau có lẽ khoảng thứ 5 mình sẽ post chương mới của Xuân thiên (Tức là chương 61) :"> Còn mấy ngày đầu tuần thì sẽ ráng nhoi lên post cho xong hết phần Edit cũ :))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...