Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Phong Uyển Nhu cảm giác ngủ như thế này thật có gì đó không ổn, ngực giống như là có một tản đá đè nặng khiến nàng khó thở không thôi, mỗi lần muốn đẩy tảng đá ra thì nó lại càng gia tăng sức nặng một phần, trán nàng lúc này cũng đã lấm tấm mồ hôi, cả người vô cùng khó chịu. Ngược lại Tiểu Thảo lại có phần tương phản, trong mộng nàng còn thấy mình đang nằm trên một đám mây bay đi khắp nơi, đám mây kia thật là mềm mại, cảm giác thật là thích, nàng cảm thấy có ngủ cả đời như vậy mà không cần dậy rời khỏi giường thì tốt quá rồi!
Dạ Ngưng ở một bên nhìn hai người bộ dạng có phần kì lạ, ngó ngó liền thấy đây đúng là trời sinh một đôi, đúng là chỉ có Phong tổng và Tiểu Thảo! Phong tổng thì nằm trên cái gối của Tiểu Thảo, Tiểu Thảo thì gối đầu lên ngực Phong tổng, ai dà, thật là hài hòa mà cũng thật vô cùng tự nhiên trong sáng!
Vì muốn lưu lại cột mốc lịch sự quan trọng này, Dạ Ngưng móc điện thoại ra, khoa tay múa chân lựa chọn một góc độ đẹp nhất, đem hình ảnh Tiểu Thảo gối lên ngực Phong tổng híp mắt ngủ đắc ý chụp xuống, ngay lập tức liền có chứng cớ lưu lại, Dạ Ngưng lại híp mắt nhìn cười một hồi, đúng là rất xứng đôi, cuối cùng nàng quyết định không quấy rầy đến giây phút ngọt ngào của đôi tình lữ này, liền giúp hai người đóng lại cái cửa, lặng lẽ lui ra ngoài. Ra đến nơi thì Dạ Ngưng cười ha hả, vui vẻ quyết định là chờ tới sinh nhật Tiểu Thảo sẽ tặng cho nàng.
Lúc này Phong Uyển Nhu ở trong lòng ngực có chút ngạt thở, mắt nàng đã có phần chuyển động, sau một lúc giãy dụa cuối cùng nàng cũng giải thoát được cảm giác bị bóng đè này, ngay sau đó liền mở to mắt chứng kiến thấy một cái đầu đang nằm trên ngực nàng. Tiểu Thảo tay ôm lấy cổ nàng ngủ say sưa, Phong Uyển Nhu nhất thời khí huyết dâng len, đỏ bừng cả khuôn mặt thầm nghĩ muốn một cước đá nàng xuống.
Dương Tiểu Thảo, ngay cả ngủ cô cũng đều không muốn buông tha tôi?
Ánh mắt bởi vì có phần nghỉ ngơi không được tốt nên có vài tơ máu, ngực lại bị Tiểu Thảo đè nặng không cách nào đứng dậy được, Phong Uyển Nhu vương tay ra muốn gọi nàng dậy, nhưng lại thôi, cuối cùng lại cảm thấy ưa thích, liền đưa các đầu ngón tay chạm lên da thịt mềm mại của Tiểu Thảo, từ hành động muốn đánh thức liền biến thành nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ cái trán cho đến đuôi lông mày, rồi đến mái tóc dài mềm mại, Phong Uyển Nhu nhìn thấy Tiểu Thảo chu miệng liền cười ngoéo một cái, đúng là đã lớn rồi mà còn ngủ giống như đứa trẻ.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng nháy mắt lay động, cái mũi có tiết tấu thở nhẹ lên khí, ngẫu nhiên có tiếng ngáy nhẹ nhàng thoát ra, Tiểu Thảo cứ như vậy mà gối đầu lên Phong tổng, ngủ liền một mạch đến năm giờ rưỡi. Phong Uyển Nhu cứ như vậy nhìn Tiểu Thảo, mặc cho nàng gối đầu tròn hai giờ đồng hồ, thực sự là cũng có phần khó chịu, nàng vẫn chịu đựng liền thở sâu hòa dịu một chút, tóm lại là vẫn không muốn đem Tiểu Thảo đẩy ra.
Tiểu Thảo còn buồn ngủ dụi dụi mắt, liền ngồi thẳng lên ngáp một cái, đó là theo quán tính và thói quen của nàng.
“Phong tổng tỉnh rồi a?”
Liếc mắt qua nhìn Phong Uyển Nhu dựa vào trên ghế salon, Tiểu Thảo yên tâm, tiếp tục dụi mắt.
“. . .”
Đối với cái loại ngủ như chết như thế này Phong Uyển Nhu một chút cũng không muốn phản ứng, nhẹ tay xoa nhẹ ngực, đúng là cảm giác ê ẩm tê dại rất là khó chịu.
“A— mệt mỏi quá a!”
Tiểu Thảo duỗi lưng một cái rồi đứng lên.
Phong tổng được ngủ ngon thoải mái như thế tại sao lại còn thấy mệt mỏi như vậy chứ?
“Phong tổng, làm sao vậy, ngủ không ngon sao?”
Tiểu Thảo xoay người nhìn ánh mắt Phong Uyển Nhu hỏi, trước kia không phải là ở chỗ nào cũng có thể ngủ sao? Nay bản thân mình còn đặc biệt cầm cái gối kê đầu cho nàng, như thế nào lại ngủ không ngon?
Phong Uyển Nhu lười nói với nàng, đứng lên, đi đến trước bàn, cúi đầu thu thập văn kiện.

“Phong tổng, sáng mai là Tết rồi, chị có kế hoạch gì không?”
Tiểu Thảo xoa cổ hỏi, nàng hiện tại chính là có rất nhiều kế hoạch, đó là cùng gia đình bảy người quây quần chơi mạt trượt, còn phải đi ăn không hết bao nhiêu mỹ thực, xem hoàn hết tất cả phim điện ảnh, vừa nghĩ tới những ngày tiếp theo được nghỉ, miệng Tiểu Thảo liền giống như không khép lại được, chỉ duy nhất có một tiếc nuối chính là sẽ thật lâu không được gặp Phong tổng.
Phong Uyển Nhu tay bỗng nâng lên một chút, qua một hồi lâu mới nói “Vẫn như cũ”
“Lão tổng không trở về sao?”
“Không!”
“Vậy là ăn Tết một mình?”
Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu,
Có ai lại đi ăn Tết một mình chứ?
Phong Uyển Nhu ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn nàng “Không được sao?”
“… Không… A… Vậy ăn Tết tôi đến thăm chị!”
“Thăm tôi?”
“Đúng vậy, thuận tiện chăm nom cho Bò Đen và Tiểu vương bát”
“Không cần!”
Tiểu Thảo bị từ chối tâm liền có chút tổn thương, Phong tổng làm sao vậy, dường như tâm tình có phần không được tốt lắm, bản thân nàng thật không thích Phong tổng như vậy chút nào.
“Nhà của tôi có thói quen, Tết đến thì phải đến nhà các trưởng bối chúc Tết”
“Tôi là trưởng bối của cô?”
Phong Uyển Nhu cao giọng, Tiểu Thảo vừa nghe vội lắc đầu “Không phải, ý tôi không phải nói chị già, tôi chỉ nói…”
“Ý cô là gì?”
Buông tay thả lỏng, Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Dương Tiểu Thảo, trong lòng kiên nhẫn đến cực điểm.

Dương Tiểu Thảo, cô nói một câu thật lòng sẽ chết sao?
Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu nhìn liền cúi đầu, theo quán tính tay lại vặn cùng một chỗ, nhỏ giọng nói “Tôi chỉ là muốn tới thăm chị!”
“Vì sao lại muốn tới thăm tôi?”
Phong Uyển Nhu thái độ khác thường, khí thế sắc bén hùng hổ dọa người.
“Chỉ là muốn nhìn một chút thôi… Đúng rồi, vì một mình chị ở nhà, cái gì cũng không biết, thật là làm cho người ta lo lắng”
Một người ở nhà ăn Tết thật là cô đơn, tôi không muốn chị cô đơn.
“Tôi không biết cái gì?”
“… Sẽ không biết làm sủi cảo!”
Còn nữa… lại không biết chăm sóc cho bản thân, ăn Tết nhất định lại lôi văn kiện ra xem.
“Dương Tiểu Thảo, cô cho là khắp thiên hạ này chỉ có một mình cô biết làm sủi cảo thôi sao?”
Phong Uyển Nhu âm thanh lạnh lùng, một chút cũng không đón nhận tình cảm, Tiểu Thảo nháy mắt ủy khuất, ngẩng đầu nhìn Phong tổng. Phong Uyển Nhu hai tay ôm vào trong ngực nhìn nàn, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, lại toát ra hàn khí bức người.
Tôi chỉ muốn nghe lời nói thật lòng, trong lòng chỉ nghĩ sẽ nghe được một câu thật lòng của cô!
“Tôi làm thì cô sẽ thích ăn…”
Làm gì vậy, tự nhiên lại hung dữ, ngủ không ngon thì lại muốn giận cá chém thớt sao? Tôi cũng đâu phải là quả bóng đâu.
“Lí do gì cô làm tôi lại thích ăn?”
Phong Uyên Nhu vừa nói vừa tiến lên phía trước hai bước, ngày hôm nay nàng nhất định phải hỏi ra được đáp án. Tiểu Thảo trong lòng bàn tay đều muốn đổ cả mồ hôi, nàng không biết rốt cuộc là nàng làm gì chọc tới Phong tổng..
“Nói!”
“Chị tại sao lại rống tôi chứ?”
Tiểu Thảo mắt đã lưng tròng, trừng mắt với Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu ngơ ngác một chút, khiếp sợ nhìn Tiểu Thảo.

Hiện tại vẫn còn sức rống người khác sao?
Bị Phong Uyển Nhu nhìn như vậy, cơ bản là Tiểu Thảo đang tức giận cũng không có thần khí, đầu kéo rập xuống đất, mím môi không nói gì.
Phong Uyển Nhu cũng trần mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thảo.
“Xin lỗi…”
Thật lâu sau đó Tiểu Thảo mới mở miệng nói xin lỗi, cảm xúc có chút trầm thấp, nàng như thế nào lại quên, Phong tổng và nàng là mối quan hệ gì? Nàng cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè bằng hữu, trong công việc thì là bề trên và cấp dưới, nàng thật vọng tưởng, rốt cuộc là lấy thân phận gì đi bồi nàng ăn Tết?
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo trong lòng lại rất khó chị, thở một cái thật dài.
“Dương Tiểu Thảo, tôi thật sự không hiểu cô!”
“Sao?”
Đang buồn khổ, Tiểu Thảo ngẩng đầu lên nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.
“Cô nói đi, xế chiều hôm nay cô rốt cuộc tại sao lại tới đây?”
“Tôi chỉ muốn đem cà phê cho chị!”
Nguy rồi, bị phát hiện!
“Thật sao?”
Phong Uyển Nhu nhíu mày, hơi hơi nheo lại ánh mắt. Ánh mắt Tiểu Thảo có chút trốn tránh, không dám nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu xem chừng biết rõ Tiểu Thảo bổn phận là không muốn thẳng thắn, lại đi về phía trước vài bước, Tiểu Thảo xem điệu bộ của nàng lại lập tức nhớ tới ngày hôm đó ở sân thượng Phong Uyển Nhu muốn hôn nàng, mặt nàng lại đỏ lên, tay chắn ở trước ngực, vội vàng nói “Tôi… tôi chỉ là muốn kiểm chứng lại xem có phải là chị hay không?”
“Có phải là tôi hay không?”
Còn cách Tiểu Thảo không tới năm bước chân, Phong Uyển Nhu nghe Tiểu Thảo nói như vậy liền dừng, nhìn nàng…
Rốt cuộc là sao?
Tiểu Thảo mặt đỏ bừng như quả ô mai, gật gật đầu, biết rõ giấu diếm cũng không được nữa, hơn nữa đối với Phong tổng nói dối như thế này chính là tự mình chuốc họa vào thân, nàng cũng không có can đảm nhu vậy, nên chỉ có thể đành nói thật.
“Buổi trưa hôm nay lúc tôi tỉnh ngủ, khi tôi tìm Ngưng Ngưng đi ăn cơm, liền bị nàng phát hiện ra miệng tôi bị sưng lên, sau đó tôi sờ sờ, thì cảm nhận được trên môi có son môi, mà hương vị kia…” Nói đến đây Tiểu Thảo giữ lại một chút, nhìn trộm Phong Uyển Nhu, tim đập thình thịch..
Phong tổng sẽ không tức giận chứ…

Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm nàng, mặt không đổi sắc!
Đúng, điều này có thể trách tôi sao? Nếu không phải vì tôi đợi cô mang tài liệu đến lâu như vậy thì cũng không có vội vã…
“Sau đó tôi cảm thấy được.. Đúng vậy, chính là cảm thấy được som môi kia hương vị có chút giống của Phong tổng”
“Có chút giống?”
… Không phải, thật là giống!
“Sau đó Dạ Ngưng bảo cô đến dò xét tôi?”
Lời kế tiếp đã bị Phong tổng thay Tiểu Thảo nói ra, Tiểu Thảo ở một bên không phản đối, nhưng lại xấu hổ muốn đào một cái hố chui vào. Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, gật gật đầu.
Haiz, Tiểu Thảo thở một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không tức giận!
“Vậy sau khi cô xác chứng thực được, kết quả nhận được là gì?”
Tiểu Thảo không nghĩ đến Phong tổng lại hỏi câu này, lúc này đứng chết trân đỏ mặt nhìn nàng.
Phong Uyển Nhu không hề né tránh, ánh mắt sáng lên nhìn nàng, làm tất cả không phải là muốn đáp án này sao? Quá lâu, nàng đã đợi quá lâu rồi, ngày đó cũng đã xác định chính mình yêu Tiểu Thảo, nàng cũng không nghĩ tới sẽ đem Tiểu Thảo tặng cho bất cứ ai, tất cả là của nàng, bất quá chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng vì muốn có được nên nàng không nghĩ nhiều, muốn quang minh chính đại hôn môi nàng, nhưng Tiểu Thảo đứa nhỏ này, lại ngây ngốc chẳng hiểu sự tình gì.
Tiểu Thảo chỉ cảm giác mặt mình đỏ và nóng lên, nàng thật sâu cúi đầu, mơ hồ không nói rõ “Đúng, là do tôi hiểu lầm Phong tổng, chị đừng nóng giận như vậy, tôi không nên nghĩ Phong tổng như vậy, Phong tổng như thế nào lại – -”
Tất cả đều do Ngưng Ngưng, ăn phải cái gì lại nêu chủ ý như vậy chứ.
“Là tôi!”
“A?”
Cái, cái gì?
Tiểu Thảo mãnh liệt ngẩng đầu, có phần ngây dại nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu nhìn ánh mắt Tiểu Thảo gật gật đầu xác nhận ý nghĩ trong lòng nàng hiện tại.
“Đoán không lầm, là tôi hôn cô!”

P/s: Ú ù =)) mình thích PUN, ăn ngay nói thật, nói chứ… dù sao cũng ức chế Tiểu Thảo quá mà :s.. PUN thể hiện quá rõ luôn mà còn ko hiểu a :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận