Không về chứ làm gì?
Tiểu Thảo ngờ vực nhìn Phong Uyển Nhu “Phong tổng còn việc gì cần tôi sao?”
“Có!” Phong Uyển Nhu nhếch nhẹ khóe môi, vỗ vỗ một bên ghế sô pha “Lại đây!”
Tiểu Thảo chưa bao giờ thấy hình ảnh Phong Uyển Nhu quyến rũ như thế, máy tóc đen dài như tơ phủ dài trên bả vai trắng ngần, da vẽ như bông tuyết, trên trán lại có vài sợi tóc thả rơi, nhìn khóe môi Phong Uyển Nhu như ẩn ý cười… nhan sắc đúng là như đang câu hồn người khác.
Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn nàng, theo bản năng nuốt hạ nước miếng.
Phong Uyển Nhu trong mắt có ý cười “Còn không lại đây?”
“Nga…”
Tiểu Thảo lên tiếng, chậm chạp đi đến sô pha nhìn vị trí bên cạnh Phong Uyển Nhu, nàng sờ sờ mặt mình, nhìn Phong Uyển Nhu không dám ngồi xuống.
Không xong, mặt mình nóng vậy.
“Chân của tôi không thể di chuyển, cô nên ở lại chăm sóc tôi”
Phong Uyển Nhu tựa vào ghế so lon, làm như thân thể không có xương, thoạt nhìn lại rất yếu đuối.
“Chỉ là, tôi…”
“Cô không phải muốn chuyên tâm nhất quyết phải làm một thư ký tiêu biểu sao?”
Nhìn đôi mắt Phong Uyển Nhu dưới ánh đèn có chút long lanh thật mê người, nàng không một chút nháy mắt nhìn Tiểu Thảo, làm cho tim Tiểu Thảo lại gấp gáp đập không ngừng.
“Đúng là vậy, nhưng…”
Tiểu Thảo nhìn khuôn mặt còn chút ửng hồng của Phong Uyển Nhu, vẫn cảm thấy đêm nay Phong tổng có chút kỳ quái…
“Không có gì, chỉ là…”
Cô càng như vậy thì tôi lại càng khi dễ cô! Phong Uyển Nhu mang theo một chút tia tức giận nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo có chút kích động, ánh mắt có phần né tránh, không dám nhìn thẳng Phong Uyển Nhu.
“Vậy được rồi, tôi gọi điện thoại về nhà một chút”
“Được!”
Phong Uyển Nhu gật gật đầu, ngửa đầu nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo ngắm nàng liếc mắt một cái, nhìn thấy Phong Uyển Nhu đang nhìn mình chằm chằm thì mặt liền đỏ lên, từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động, vừa nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, sau đó hơi quay người lại bắt đầu gọi điện thoại cho Cỏ mẹ.
“Lắc trái ba lần~~ lắc phải ba lần~~ lắc lư cái mông nè~~lắc lư cái cổ nè~~ kìa sao bé không lắc
!”
Tiểu Thảo nghe được muốn đổ mồ hôi lạnh, mẹ nàng từ lúc nào lại cài nhạc chờ như vậy a, hơn thế nữa nhạc chờ cứ lặp đi lặp lại sống động hơn mười lần Cỏ mẹ mới bắt máy.
“Dương Tiểu Thảo, ngươi chết đi đâu vậy?”
Tiểu Thảo vội che che tay lại, nhỏ giọng nói “Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút, con đang ở nhà của lão bản a”
“Cái gì? Là cái tên Lương Nhiên gì đó sao? Mẹ đã nói cho con bao nhiêu lần rồi, chúng ta bổn phận đi làm chỉ bán sức chứ không bán than, ngươi đúng là một tiểu hài tử, thật là làm ta tức chết vì ngươi”
“Không phải, là Phong tổng!”
“A! Nữ lão bản à? Nếu là nữ thì con gọi làm gì?”
“…Nàng bị trặc chân nên con phải ở lại chăm sóc”
“Vậy gọi điện thoại cho mẹ để làm gì ?”
“Không phải là phải gọi về xin phép mẹ một tiếng sao?”
“Nữ thì xin phép làm gì? Nàng cũng không ăn thịt ngươi, thật là đáng ghét, quấy rầy ta xem TV, cúp đây!”
“…”
Tiểu Thảo không nói gì liền tắt điện thoại, bĩu môi, nhìn chằm chằm màn hình một hồi mới quay sang nhìn Phong Uyển Nhu đang tựa vào ghế salon có vẻ hứng thú nhìn nàng, trong lúc này nhất thời nàng lại đỏ mặt.
“…Phong tổng!”
“Xin phép rồi chứ?”
“Vâng…”
“Được, vậy quay về phòng ngủ!”
Hả? Cái gì?
Tiểu Thảo đỏ mặt nhìn Phong Uyển Nhu, phòng ngủ? Đi phong ngủ làm gì a?
Phong Uyển Nhu nhìn bộ dạng xấu hổ của Tiểu Thảo liền thở dài, xem ra đúng thật là ngốc mà.
“Tôi không thể để tổng tài ngồi ở đây?”
“Cũng đúng”
“Tôi đỡ chị?”
“Không được, đau chân” Phong Uyển Nhu cự tuyệt một cách dứt khoát.
Tiểu Thảo nhíu mày “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Phong Uyển Nhu không nói gì, nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, nhìn đến Tiểu Thảo liền có chút đỏ mặt hơi cúi đầu thì nàng lúc này mới mở miệng “Vậy theo cô nói, hiện giờ phải làm sao bây giờ?”
“…”
Vừa rồi không phải là còn biết cõng tôi sao? Tại sao bây giờ lại trở nên đần độn như vậy?
“Được rồi!”
Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu bĩu môi, vươn đôi tay ra, Phong Uyển Nhu vừa lòng nhìn nàng, vừa định bám lấy cánh tay chuẩn bị câu lấy bả vai của nàng, nhưng thân mình nàng lúc này lại bị nâng lên, đúng vậy, chính xác hơn là đang bị bế đứng lên.
Mặt nàng trong nháy mắt liền đỏ, Phong Uyển Nhu nhéo Tiểu Thảo, kinh hô một tiếng “Cô làm gì vậy?”
“Quay về phòng ngủ a~~”
Tiểu Thảo kỳ quái nhìn Phong Uyển Nhu,chẳng lẽ còn chưa tỉnh rượu ? Không phải cô muốn cho tôi ôm sao?
Nhìn ánh mắt Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu một câu cũng không nói nên lời, cánh tay bất lực quàng lấy cổ áo Tiểu Thảo, trong lòng nàng lúc này cũng không khỏi tâm phục Tiểu Thảo. Ai nói Tiểu Thảo ngốc đây? Cái này mà gọi là ngốc à? Bảo nàng gọi xe, thì nàng cõng, lúc muốn nàng cõng thì nàng lại ôm, nếu…. Phong Uyển Nhu cắn cắn môi, cố gắng làm cho bản thân không suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
“Phong tổng, rẽ trái hay rẽ phải đây?”
“… Không phải chỉ thấy có một bên trái thôi sao?”
Phong Uyển Nhu không nói gì nhìn Tiểu Thảo, thật là muốn bổ đầu nàng ra nhìn xem bên trong có phải hay không đều là khoai tây đây!
Cuối cùng cũng đến phòng ngủ, Tiểu Thảo đá văng cánh cửa, ngay cả đèn cũng chưa mở, liền bước nhanh đi đến bên giường, cẩn thẩn đặt Phong Uyển Nhu xuống dưới.
Mệt chết đi được!
Tiểu Thảo ngửa mặt nằm trên giường lớn, Tiểu Thảo thở hổn hển.
“Đi bật đèn!”
Không, mệt quá đi, phải nằm nghỉ một chút.
“Đi bật đèn!”
“…Nga”
Mở đèn, Tiểu Thảo nhìn chung quanh, phòng ngủ tổng thể chính là một gam màu lạnh, rất hài hòa, nội thất cơ bản không nhiều, nhưng lại không quá qua loa, đúng là rất có phong thái của Phong tổng.
“Đi đến ngăn kéo lấy cái hòm thuốc ra đây!”
Tiểu Thảo còn chưa nhìn ngắm xong, Phong Uyển Nhu liền ra lệnh
“Ngăn kéo ở đâu?”
“…Ở dưới chân cô”
“Nga… nãy giờ tôi lo dòm tới nên không nhìn đến”
“…”
Tiểu Thảo ngồi chòm hổm xuống, mở ngăn kéo, lấy ra một cái hòm thuốc, nàng đứng dậy đi đến bên giường giao cho Phong Uyển Nhu, vẽ mặt có chút kỳ lạ.
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, liền mở ra hòm thuốc, từ trong tay lấy ra một lọ rượu thuốc màu đỏ đưa cho nàng.
“Làm gì?”
Tiểu Thảo ngây ngốc nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu không phản ứng nhìn nàng, hai tay khởi động thân mình hơi hơi nhích thân về phía sau, tựa đầu vào đầu giường, nâng chân lên…
“Xoa bóp!”
Ngươi là Lão phật gia sao?
Tiểu Thảo cắn môi nhìn Phong Uyển Nhu, trong lòng cực kỳ không phục, Phong Uyển Nhu cũng không nói gì, liền như vậy mà híp mắt nhìn Tiểu Thảo, mười giây đồng hồ sau Tiểu Thảo mới cúi đầu, bắt đầu tiến hành mở nắp chai rượu thuốc.
Coi như mẹ nói đúng vậy, mấy nhà tư bản đều khi dễ người khác, chúng ta là người lương thiện đi làm công ăn lương cho bọn tư bản, mà bọn họ chỉ cho chúng ta ăn toàn rau xanh, nhưng chúng ta một chút quyền tự do ngôn ngữ cũng không có.
“Cô không muốn?”
Phong Uyển Nhu ánh mắt biến đổi, lạnh lùng hỏi, Tiểu Thảo sợ tới mức phát run run, thuốc rượu ở trong tay thiếu chút nữa là đổ trên giường.
“Không phải…”
Đúng vậy, tôi không muốn, tôi vô cùng không muốn!
“Sao?”
Phong Uyển Nhu nhíu mày, không nháy mắt nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo nhìn ánh mắt của nàng gật đầu.
“Phong tổng, tôi đã sẵn sàng…”
Tôi thật ra là muốn về nhà!
“Được!”
Phong Uyển Nhu mỉm cười, gật đầu “Cuối cùng cũng ra dáng một thư ký”
Ra dáng thư ký? Thư ký giúp tổng tài cởi tất chân sao? Tiểu Thảo giận nhưng không dám nói gì, dùng rượu thuốc xoa xoa lên tay, ôm lấy chân Phong Uyển Nhu đặt lên đùi mình. Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, nhìn thấy nàng đang thực tiếp nhướng mắt nhìn mình chằm chằm, Tiểu Thảo mặt có chút đỏ, nuốt nước miếng, xắn tay áo lên và kéo lấy ống quần của Phong tổng lên.
Da thịt trắng noản nà của Phong Uyển Nhu nhẵn nhịu bại lộ ra trước mặt Tiểu Thảo, lúc này hô hấp của nàng lại không được tự nhiên,có phần lơ đãng, làm cho Tiểu Thảo khi chạm tay vào tay có chút run run. Ngược lại Phong Uyển Nhu nhìn bộ dáng khẩn trương của Tiểu Thảo, khóe môi liền nhếch lên. Cuối cùng Tiểu Thảo cũng đem ống quần vấn lên thật tốt, sau đó lại bắt đầu chịu mệt nhọc nhìn đôi tất chân của Phong Uyển Nhu.
“Tôi nhớ ra, cô rất ngốc sẽ không nghĩ tới việc cởi tất ra mà xoa rượu thuộc, cứ như vậy mà xoa bóp!”
“Ngô…”
“Ngô cái gì? Nhanh lên!”
“…Vâng”
Tiểu Thảo cẩn thận cởi bỏ tất của Phong Uyển Nhu, cái tất màu trắng nhung vừa được cởi ra liền lộ ra mắt cá chân tinh xảo xinh đẹp, nhưng nhìn mắt cá chân có chút sưng đỏ, Tiểu Thảo liền cảm thán.
“Quao… thật đúng là bị trật khớp a”
“…”
Phong Uyển Nhu thật muốn lấy chai rượu thuốc kế bên ném vào mặt Tiểu Thảo, nàng đau như vậy muốn nửa ngày mà Tiểu Thảo còn tưởng nàng giả vờ sao?
Nghe nói nếu dùng rượu thuốc chỉ tiêu được một chút đau thôi, Tiểu Thảo nhìn xuống bàn chân trắng nõn ở trên đùi mình, trong lòng chợt dựng dậy, hít thở một hơi, nhìn thẳng vào ánh mắt Phong Uyển Nhu nói “Phong tổng, kiên nhẫn một chút, tôi sẽ dùng lực…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...