Thương Lam hấp thu linh khí dũng mãnh tràn vào cơ thể, nhìn thấy Nguyên Anh nho nhỏ hình thành trong cơ thể có vài phần giống như chính nàng, bình tĩnh mở to mắt.
Nàng đứng lên, những áng lưu vân trên tay áo giãn ra, nàng đứng trên đỉnh núi cao, trước mắt là trời xanh trăm năm không thay đổi, và mặt đất mênh mông bát ngát.
Nhưng có thêm một hơi thở mà nàng không quen thuộc.
Thương Lam nhìn thân ảnh màu xanh lá đang đi về phía nàng, bỗng dưng sinh ra sự nghi ngờ.
Hoa Uyên lúc trước đã áp chế hơi thở của mình để chữa thương, giờ phút này lại cố tình che giấu tu vi, để cho hơi thở lan tràn ra bốn phía, giống như một người phàm không có pháp thuật.
Vì vậy người ở trên ngọn núi kia lập tức phát hiện ra hắn.
Đi đến gần, Thương Lam chưa bao giờ tiếp xúc với người khác, lần đầu tiên bị người ta nhìn như vậy, nói cho đúng là lần đầu tiên bị yêu nhìn như vậy.
Khuôn mặt tập hợp của thiên địa linh khí mà hình thành.
Dáng người lả lướt giống như gió thổi.
Làn da như băng tuyết.
Là thần linh trong thiên địa.
『 Quả nhiên là con cưng của trời. 』
Hoa Uyên bỗng dưng không thể nhịn được những suy nghĩ mênh mông trong lòng.
『 Một cô nương tốt như vậy, hãy để cho ta hủy hoại. 』
******
“Ngươi… là ai?”
Thương Lam từ trước đến nay không nói chuyện với ai, lúc vừa mở miệng, lại bất chợt cảm thấy giọng điệu của mình có chút kỳ lạ.
Có ánh sáng chợt lóe lên trong đáy mắt Hoa Uyên, hắn nhạy bén phát hiện ra sự khác thường, sau đó lại che giấu suy nghĩ trong ánh mắt mình, đôi tròng mắt màu xanh lục trong suốt rực rỡ bên dưới mí mắt hẹp dài cực kỳ quyến rũ nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn trời sinh của xà yêu tộc đột nhiên lại có vẻ hết sức ngây thơ ngơ ngác, cực kỳ đáng yêu và vô hại.
“Còn ngươi là ai?” Hắn cố gắng áp chế sự mê hoặc trời sinh từ trong giọng nói của xà yêu tộc xuống, từ yết hầu phun ra những âm tiết trong trẻo, hoàn toàn phù hợp với hình tượng mà hắn xây dựng trong lúc này.
“Ta là Thương Lam.”
“Ta là Hoa Uyên.”
Hắn có ý xấu học theo cách nàng nói chuyện, bất chợt cảm nhận được sự vui sướng dâng lên trong lòng.
Thương Lam có chút mờ mịt, nàng cảm thấy trong lòng mình luôn quanh quẩn thứ cảm xúc gọi là nghi hoặc, nhưng nàng cũng không biết phải làm cách nào mới có thể diễn giải sự nghi ngờ của mình, may mắn là Hoa Uyên đã nói ra thay nàng.
“Ngươi vẫn luôn tu luyện ở đây sao? Ta cũng ở chỗ này tu luyện, hôm nay mới hóa hình... ngươi xem, ngươi xem đi đây chính là nơi mà ta tu luyện đấy.” Hoa Uyên duỗi tay ra, chỉ về hướng mà mình vẫn luôn ẩn nấp để dưỡng thương, Thương Lam nhìn lại ở đó chỉ có một rừng cây xanh um tươi tốt.
“Ngươi là, cây cối?”
“Lúc trước thì ta là một cái cây nhưng bây giờ thì ta là thụ yêu... Ngươi xem ở đây có cái cây nào trông giống ta hay không?”
Thương Lam ngoan ngoãn lắc đầu, hắn chính là cái cây đầu tiên mà nàng trông thấy lại có bộ dạng giống với nàng như vậy.
Nhưng Hoa Uyên lại hỏi: “Vì sao ta và ngươi lại không giống nhau?” Hắn tới gần Thương Lam, nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
Thương Lam cũng học theo hắn nghiêng đầu, nàng không cảm thấy có gì không giống, chẳng phải cũng là hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng sao? Nàng còn chưa nói ra miệng, thì ánh mắt đã thành thật chuyển tải nghi ngờ của mình.
“Ngươi xem, chỗ này của ngươi cao như vậy có phải là giấu bất cứ gì bên trong không?” Hắn vừa nói vừa duỗi ngón tay ra chỉ thẳng vào bộ ngực Thương Lam, không biết là vô tình hay cố ý, mà lúc chỉ vào ngọn núi tuyết to lớn kia, lòng bàn tay lại cọ nhẹ vào quả anh đào kiều diễm trên đỉnh núi.
Hai người đều cảm giác được, trên ngực Thương Lam có thứ gì đó cứng lên, yên lặng nở rộ trong lòng bàn tay Hoa Uyên.
Thương Lam nhìn về phía vòm ngực Hoa Uyên, quả thật chỗ đó của hắn không giống với nàng.
“Ngươi xem, chỗ này của ngươi không chỉ cao hơn ta mà còn mềm mại hơn nữa.” Hắn vừa nói, bàn tay vừa dùng sức mạnh hơn, bắt đầu xoa bóp một bên cao nhất của nàng, tròn trịa đẫy đà ngoài dự đoán, một tay khó mà nắm hết.
Thương Lam học hắn vươn tay, lại chỉ đụng tới một mảnh bình thản, nàng có chút tò mò, thụ yêu sao lại không giống với mình?
“Ta muốn nhìn thử xem chỗ này của ngươi có cái gì, vì sao hai chúng ta lại khác nhau như vậy?” Hoa Uyên hỏi.
Thương Lam cũng muốn biết.
Trước mắt thụ yêu này chính là người đầu tiên nói chuyện với nàng trong suốt hơn một trăm năm qua, hơn nữa còn là một sinh vật sống, nàng rất vui vẻ, rất thích hắn, hơn nữa hơi thở của hắn rất sạch sẽ, không làm người ta có cảm giác nguy hiểm, có thể thân cận, có thể tin cậy.
“Ta, cũng, muốn nhìn.”
Nàng thành công biểu đạt ý muốn của mình, liền thấy Hoa Uyên ở đối diện cười cong đôi mắt, nàng từ trước đến nay không hề biết thế nào là xấu thế nào là đẹp, nhất thời liền không rời mắt đi được.
Hoa Uyên kéo lấy nàng, hai người ngồi xuống đối diện nhau, khoảng cách cực gần, nhưng nàng hoàn toàn không hề cảm thấy có vấn đề gì, từ trước đến nay nàng chưa từng ở chung với ai cả, không đúng, Hoa Uyên là thụ yêu, từ trước đến nay nàng chưa từng ở chung với loài yêu nào cả.
Hoa Uyên nói ngồi, thì nàng liền vâng lời mà ngồi xuống, ngón tay hắn đặt lên trên vạt áo nàng, “Ta muốn cởi quần áo của ngươi...sau khi cởi quần áo, mới có thể nhìn thấy rốt cuộc thì chúng ta không giống nhau như thế nào”
Cởi quần áo? Hiểu biết của nàng đối với quần áo vẫn là lúc trẻ con còn quấn trong tã lót, bộ y phục trắng trên người nàng chính là nàng khoác bừa dựa vào cảm xúc, dùng linh lực mà hóa hình, kiểu dáng cũng là do nàng tự nghĩ ra.
Giờ phút này nghe Hoa Uyên nói muốn cởi bỏ xiêm y, nàng lập tức thu hồi linh lực, tức khắc toàn thân trần trụi không còn lại gì, nàng thoải mái hào phóng, không hề che đậy cơ thể, cứ như vậy mà phô bày ra ngoài.
Hoa Uyên ở đối diện càng cười vui vẻ, chỉ trong nháy mắt hắn cũng trở nên trần trụi, hai người cứ thế mà đối mặt với nhau, nhìn nhau chằm chằm.
“Ngươi có biết không, nếu hai người thẳng thắn thành thật với nhau, thì bọn họ chính là bạn tốt đấy...”
“Thẳng thắn thành thật với nhau? Bạn tốt?” Thương Lam vẫn còn chưa thể hiểu được câu này có nghĩa là gì.
“Có nghĩa là, hai chúng ta là bạn tốt”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...