Nhà họ Ngụy là một gia tộc rất lớn, khi còn trẻ ông Ngụy đã đắm chìm trong gió xuân, chưa bao giờ từ chối người đến với mình, kết hôn xong cũng không thể ngăn cản được ông.
Ở nhà ngủ với vợ, ra ngoài ngủ với phụ nữ xinh đẹp, có thể nói ông là người đàn ông rất sung sức, tựa như một con ngựa đực vậy.
Trước năm 50 tuổi, số người phụ nữ ông ngủ nhiều đến nỗi hai bàn tay đếm không hết, mà trong đó, ngoại trừ người vợ đầu tiên của ông còn có năm người phụ nữ khác liên tiếp sinh con cho ông, người con cả của ông đã qua đời khi ông 63 tuổi, con trai út và cháu trai cả chỉ hơn kém nhau 5 tuổi.
Lúc trước gia đình bọn họ sống cùng nhau, khi đó số lượng người giúp việc trong nhà họ Ngụy nhiều gấp đôi bây giờ, nhưng kể từ khi Ngụy Lang Chi qua đời, Ngụy Đình Chi - người vốn lạnh lùng và ít nói - không biết hắn đã uống nhầm loại thuốc gì mà muốn dọn ra ngoài ở riêng, còn muốn chuyển đến Na Uy ở Bắc Âu xa xôi.
Mấy đứa cháu mà ông Ngụy thương yêu nhất chính là cặp song sinh của người con thứ ba - Ngụy Sâm - ông đã nuôi dạy hai đứa trẻ từ khi chúng còn nhỏ, ông cảm thấy hai anh em này thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, hơn nữa hình dáng bên ngoài của hai anh em cũng rất giống nhau, nếu lục tung cả nhà họ Ngụy lên cũng không thể tìm được ai hoàn hảo hơn họ.
Bảy năm trước, ông Ngụy tận mắt chứng kiến một đứa chết thảm, còn một đứa thì lại muốn chuyển đến nơi xa xôi sống, ông lo lắng đến phát khóc, ông phải chất vấn Ngụy Đình Chi nhiều lần mới tìm ra được nguyên nhân, thì ra là hắn thấy trong nhà có quá nhiều người nên cảm thấy rất ồn ào.
Ông Ngụy không chần chừ gì mà đuổi con và cháu mình ra ngoài ở, cũng đuổi hơn phân nửa người giúp việc.
Ông Ngụy dùng trăm phương nghìn kế muốn Ngụy Đình Chi ở lại, thậm chí còn tặng cho hắn số cổ phần của Thiên Vinh mà Ngụy Lang Chi đã nắm giữ lúc còn sống, khiến hắn trở thành thành viên hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất tập đoàn Thiên Vinh, ông làm tất cả mọi thứ như vậy chỉ sợ nếu như cháu trai mình không hài lòng nó nhất định sẽ kéo vali đi Na Uy.
Ông Ngụy thiên vị đứa cháu trai này đến nỗi những người khác cũng phải ghen tị nhưng không một ai dám nói gì cả, nhìn thấy Ngụy Đình Chi cho dù không vui cũng phải cố gắng ép mình nở ra một nụ cười.
Xuân Sinh đã sống trong nhà họ Ngụy lâu đến vậy nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy ông Ngụy, cậu chỉ nghe được một ít thông tin từ Dĩnh Dĩnh, biết nơi này còn có một ông lão 83 tuổi, là ông nội của Ngụy Đình Chi, bình thường ông rất ít khi đi ra ngoài, đại đa số thời gian ông đều ở trong phòng uống trà và chơi cờ.
Qua vài ngày nữa là sinh nhật của ông lão sống thọ này, đến lúc đó hầu như tất cả người nhà họ Ngụy đều sẽ đến, vì chuẩn bị cho ngày hôm đó mà toàn bộ người giúp việc trong nhà họ Ngụy đều rất bận rộn, Xuân Sinh thấy Dĩnh Dĩnh bận đến choáng váng đầu óc nên rất muốn giúp cô, nhưng cậu vẫn chưa làm tốt việc quét dọn căn phòng chứa đầy sách mà Ngụy Đình Chi đã giao cho cậu.
Mỗi ngày cậu đều lau giá sách trong sự buồn bực, bởi vì cậu muốn làm tốt chuyện mà Ngụy Đình Chi muốn cậu làm nhưng cậu cũng rất muốn giúp Dĩnh Dĩnh.
Tâm trạng không vui được cậu che giấu trong lòng, cậu cẩn thận che giấu nó đi để không ai phát hiện ra, cậu muốn mình phải nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ chỗ này để có thể giúp Dĩnh Dĩnh làm việc.
Tâm trạng của Ngụy Đình Chi hôm nay rất tốt, hắn ra khỏi phòng làm việc đi đến cầu thang, sau đó đột nhiên nhìn về phía tầng ba, hình như là hắn đang nhớ tới người nào đó, sau đó quyết định đẩy thời gian uống trà chiều xuống một chút rồi đi lên lầu.
Lúc đẩy cửa vào hắn chỉ muốn kiểm tra xem Xuân Sinh có làm việc chăm chỉ hay không, nhưng không ngờ khi vừa mới đẩy cửa ra hắn đã nhìn thấy Xuân Sinh đang đứng trên cái thang gỗ, đưa lưng về phía hắn.
Mặc dù đứng trên cái thang cao gần bằng hai tầng lầu nhưng hình như Xuân Sinh lại không sợ hãi chút nào, có vài chỗ quá cao và sâu nên cậu đành phải nhón nhón chân lên để lau, mặc dù cậu không sợ nhưng Ngụy Đình Chi đứng ở dưới nhìn lại rất sợ hãi, đôi mắt hắn dán chặt vào người đang đứng trên cái thang kia, hắn không dám phát ra âm thanh nào vì sợ sẽ làm cho cậu giật mình.
Xuân Sinh hoàn toàn không phát hiện ra Ngụy Đình Chi, cậu vẫn đang cố gắng lau chùi mấy góc khuất của giá sách, cậu phát hiện ra mấy chỗ này có rất nhiều bụi, nhưng có thể là do mấy nơi này không dễ nhìn thấy cho nên người giúp việc lúc trước đã bỏ sót chỗ này.
Xuân Sinh cầm khăn lau trong tay, chỉ cần lau một lần thôi là cũng có thể lau được một mảng bụi lớn, vì thế cậu thường phải lên xuống nhiều lần để nhúng nước cái khăn.
Sau khi lau qua một lần, khăn lau lại tiếp tục bị bẩn, Xuân Sinh vịn thang muốn đi xuống, ngay khi cậu vừa đặt chân xuống đất thì cậu nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
"Xuân Sinh."
Xuân Sinh hơi ngây người, bởi vì cậu biết đây là giọng nói của Ngụy Đình Chi, cậu vội vàng để cái khăn lau ra khỏi tầm mắt của hắn, sau đó cậu quay mặt lại thì thấy Ngụy Đình Chi đang đứng cách đó không xa.
Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ không dám đi qua, bởi vì hình như tâm trạng của Ngụy Đình Chi rất không tốt, sắc mặt hắn rất u ám.
"Lại đây."
Xuân Sinh không dám không nghe lời, cậu lấy can đảm đi về phía hắn, dù đã đi tới gần nhưng cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, chỉ dám cúi đầu nhìn chân mình, sau đó cậu nghe thấy có một giọng nói lạnh như băng phát ra trên đầu mình.
"Tại sao lại leo cao như vậy?"
Xuân Sinh nghi ngờ ngẩng mặt lên, khi bắt gặp ánh mắt của Ngụy Đình Chi thì cậu mới biết hắn chỉ hỏi mình vì sao lại leo thang cao như vậy, cậu giật mình a một tiếng rồi chỉ chỉ vào cái giá sách cao gần chạm trần nhà kia, "Trên đó rất bẩn, có rất nhiều bụi.
"
Ngụy Đình Chi liếc nhìn toàn thân cậu, sau đó thở dài nói, "Cậu không cần làm ở đây nữa, quay về phòng đi.
"
Xuân Sinh khó hiểu, "A? Nhưng tôi vẫn chưa lau sạch.
"
"Cậu không cần lau nữa, tôi sẽ gọi người khác đến thay cậu."
"A, vậy tôi có thể đi giúp Dĩnh Dĩnh không?"
Ngụy Đình Chi vẫn nhớ rõ người giúp việc tên Dĩnh Dĩnh kia, bởi vì cô là người duy nhất có mối quan hệ tốt với Xuân Sinh, "Cậu muốn làm giúp cô ta việc gì? "
"Dĩnh Dĩnh có rất nhiều việc, tôi muốn giúp cô ấy lau cầu thang và giặt chăn."
"Nếu cậu cũng biết đó là công việc của cô ta, vậy thì cũng nên để cô ta tự mình hoàn thành nó."
Xuân Sinh buồn bã cụp mắt xuống, "Dĩnh Dĩnh là bạn tốt của tôi, hơn nữa cổ còn là con gái.
"
Nữ giúp việc Dĩnh Dĩnh là người bạn đầu tiên của cậu từ khi cậu đặt chân tới ngôi nhà này, cho dù cậu biết những công việc đó đều là công việc của Dĩnh Dĩnh, nhưng cậu vẫn muốn đi giúp cô, nếu không một mình cô làm nhiều việc như vậy sẽ rất vất vả.
Nhưng Ngụy Đình Chi không hề bị lung lay, "Là con gái thì sao? "
Xuân Sinh cúi đầu ngoắc ngoắc ngón tay, kiên quyết nói, "Tôi muốn giúp Dĩnh Dĩnh.
"
"Vậy tại sao cậu không muốn giúp tôi?"
Xuân Sinh nhanh chóng ngước mắt nhìn trộm Ngụy Đình Chi, giống như đang nhìn sắc mặt hắn, sau đó mới nói: "Vậy tôi tiếp tục lau giá sách.
"
"Cậu không cần lau."
Xuân Sinh bị hắn làm cho ngây người, rốt cuộc là Ngụy Đình chi muốn cậu giúp hay không muốn cậu giúp đây, "Vậy tôi, vậy tôi..."
Ngụy Đình Chi liếc mắt nhìn cậu một cái, "Lại đây.
"
Xuân Sinh đành phải đi theo hắn.
Hai người đi xuống tầng hai, Xuân Sinh lại bị yêu cầu ngồi trên sô pha chờ, nhưng lần này cậu không ngồi một mình, Ngụy Đình Chi ngồi ở ghế sô pha đối diện cậu, hắn vô cảm uống trà do người giúp việc đem đến.
Xuân Sinh có hơi buồn chồn, mông cậu luôn vặn vẹo như có kim châm vào vậy.
Ngụy Đình Chi nhìn thấy cau mày nói: "Ngồi xuống.
"
Xuân Sinh tủi thân bình tĩnh lại, không dám nhúc nhích nữa.
Một lát sau, nữ giúp việc Dĩnh Dĩnh đi tới, hình như vừa rồi cô đang làm việc, trên eo vẫn còn đeo cái tạp dề màu đen.
Dĩnh Dĩnh không hiểu vì sao Ngụy Đình Chi lại gọi mình tới đột ngột như vậy, cô còn tưởng rằng mình làm sai cái gì, gương mặt không giấu được vẻ lo lắng.
"Ngài Ngụy."
Ngụy Đình Chi buông ly trà xuống nhìn cô một cái, "Gần đây cô đang làm gì vậy? "
Dĩnh Dĩnh bị hỏi mà ngây người, cô căng thẳng đến nỗi suýt chút nữa là cắn trúng lưỡi, "Tôi, tôi quét dọn, giặt thảm và rèm cửa.
"
"Vất vả không?"
"Không, không vất vả." Dĩnh Dĩnh lắc đầu mạnh mẽ.
"Nếu như cô cảm thấy vất vả thì tôi có thể phái trợ lý đến cho cô."
Dĩnh Dĩnh ngẩn người, "Hả? "
Ngụy Đình Chi hếch cằm lên, ý bảo cô nhìn về phía Xuân Sinh - người đang rất vui vẻ khi thấy cô và nghĩ rằng không ai thấy mình lén chào hỏi cô - đang ngồi ở đối diện, "Thế này đi, cậu ấy sẽ làm trợ lý cho cô.
"
Dĩnh Dĩnh khó hiểu nhìn hắn, cô không biết ngài Ngụy đang nghĩ gì nữa, sao lại tìm trợ lý cho người giúp việc trong nhà chứ? Hay là vì Xuân Sinh, người đang sống trong nhà với tư cách là bạn hắn?
Hình như Ngụy Đình Chi gọi cô tới chỉ để nói chuyện này và cũng không có ý định lắng nghe ý kiến của cô hay là Xuân Sinh, "Mặc dù cậu ấy không thông minh cho lắm nhưng cậu ấy làm việc rất chăm chỉ.
"
"Được rồi, đi đi." Ngụy Đình Chi nói với Xuân Sinh.
Nếu hắn đã nói như vậy thì Xuân Sinh biết hắn đã cho mình đi giúp Dĩnh Dĩnh làm việc, cậu vui vẻ đi về phía Dĩnh Dĩnh, "Tôi có thể giúp cô! "
Ngụy Đình Chi không nói gì với Dĩnh Dĩnh, vậy nên cô chỉ mỉm cười nhìn cậu, đến khi cả hai người đi đến chỗ không có người thì cô mới cau mày hỏi cậu, "Cậu nói gì với ngài Ngụy vậy? Sao đột nhiên hắn lại cho cậu đi làm mấy công việc nặng nhọc này? "
Xuân Sinh gãi gãi đầu, "Tôi không nói gì hết, ngài Ngụy không cho tôi lau giá sách nữa, tôi thấy cô rất vất vả cho nên tôi mới hỏi ngài Ngụy liệu mình có thể đến giúp cô không, hình như ban đầu ngài Ngụy có hơi không vui, nhưng về sau dường như đã vui hơn một chút.
"
"Thật không?" Dĩnh Dĩnh hỏi xong thấy Xuân Sinh gật đầu mới yên tâm, "Tôi thấy bộ dáng vừa rồi của ngài Ngụy thì hình như ngài ấy không có tức giận.
"
"Ừm!"
Dĩnh Dĩnh nhẹ nhàng thở dài, "Cảm ơn cậu Xuân Sinh, nếu như cậu có thể giúp tôi thì quá tốt rồi, mỗi việc giặt mấy cái thảm thôi mà lưng tôi sắp gãy tới nơi rồi.
"
"Để tôi giúp cô!"
"Vậy chúng ta đi thôi."
Người nhà họ Ngụy sắp quay về để dự sinh nhật ông Ngụy, dựa theo kinh nghiệm của những người giúp việc lâu năm trong nhà, bọn họ biết cô cậu chủ nhất định sẽ đưa bọn trẻ đến trước rồi mới đến sau.
Những dịp tụ tập thế này không thể thiếu rượu được, nếu như các ông chủ uống say thì rất có thể bọn họ sẽ ở qua đêm, nếu mấy ông chủ không về thì cô cậu chủ nhỏ sẽ ở lại theo, có lẽ sẽ cho bọn họ ở trong mấy căn phòng mà bọn họ đã từng ở lúc trước.
Mặc dù mấy căn phòng này đều không có người ở nhưng mỗi ngày đều có người giúp việc đến quét dọn sạch sẽ, cho dù có thường quét dọn nhưng cũng sẽ phải chuẩn bị tươm tất hơn bình thường, trong phòng có rất nhiều thứ bình thường không được giặt giũ ví dụ như ga giường, gối, chăn, thảm, rèm cửa, sofa, v.v..., cho nên người hôm nay người giúp việc đều phải lấy ra giặt sạch.
Sau khi giặt giũ xong thì phải đi trang trí, bọn họ cần phải trang trí sảnh chính và khu vực bể bơi ở sau nhà để có không khí tiệc tùng, nhưng bọn họ không thể trang trí những dải ruy băng hay là bóng bay vì những thứ này làm cho Ngụy Đình Chi cảm thấy khó chịu, nhưng cũng phải làm nổi bật sự nhộn nhịp mà ông Ngụy mong muốn.
Vì thế mấy ngày nay trong nhà không có ai rảnh rỗi cả, ai nấy cũng rất bận rộn, mà Xuân Sinh cũng bị cuốn theo sự hối hả của mọi người.
Mỗi khi Ngụy Đình Chi ra khỏi phòng tập thể dục hoặc là phòng làm việc đều nhìn thấy dáng vẻ bận rộn chạy tới chạy lui của cậu, thậm chí còn thấy cậu quay qua quay lại hỏi mấy người giúp việc cũ nên làm như thế nào.
"Có cần bận như vậy không?"
Mấy ngày nay những người giúp việc cũ đều rất mệt mỏi, nhưng Ngụy Đình Chi không để ý gì cả, chỉ thấy bọn họ nói có rồi quay đầu tiếp tục làm việc.
Ngụy Đình Chi không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, lúc đi đến phòng làm việc, từ phía xa hắn nhìn thấy bên ngoài cửa có đặt thứ gì đó, khi hắn bước tới nhìn thì thấy đó là mấy quả anh đào, bên dưới còn lót một tờ khăn giấy, giống như là sợ bọn chúng sẽ bẩn.
Trong nhà này chỉ có một người làm được chuyện này thôi, Ngụy Đình Chi không cần nghĩ cũng biết là Xuân Sinh làm.
Nhưng hắn chỉ liếc nhìn mấy quả anh đào kia, không có ý định nhặt chúng lên, sau đó lạnh lùng mở cửa vào phòng.
Mãi cho đến khi Lâm Linh đi tới, cậu ấy nhặt lên cho hắn, cười cười nói, "Xuân Sinh đưa cho anh mấy cái này à? "
Ngụy Đình Chi không thèm nhìn mấy quả anh đào kia, "Biết là cho tôi tại sao cậu lại động vào? "
"Tôi giúp anh mang vào."
"Tôi chưa bao giờ nhờ cậu làm chuyện này."
Lâm Linh cười cười, cầm một quả anh đào lên, "Đây hẳn là do người ở phòng bếp chuẩn bị cho cậu ta.
"
"Không phải."
"Hả?"
"Khả năng cao là đồ thừa của nhà bếp, bởi vì bọn chúng quá nhỏ nên không thể bày lên bàn được, chắc là cậu ấy ở đó nên được người trong nhà bếp cho."
Lâm Linh có chút ngạc nhiên, "Sao anh lại biết? "
"Tôi đoán."
Lâm Linh cẩn thận nhìn mấy quả anh đào kia, đúng là bọn chúng hơi nhỏ một chút, "Vậy sao cậu ta lại không ăn? "
Ngụy Đình Chi bình tĩnh nói, "Cậu ấy ăn thử rồi thấy ngọt nên mới mang đến cho tôi.
"
"Sao anh biết?"
"Đoán, cậu ấy chính là loại người như vậy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...