Hình như Ngụy Đình Chi không hài lòng với câu trả lời của Xuân Sinh, nhưng dù sao "ngài Ngụy" vẫn nghe hay hơn "Vãn Vãn".
Hắn lạnh lùng buông cằm Xuân Sinh ra, liếc mắt nhìn phần thân trên trần trụi của Xuân Sinh sau đó sai người đi lấy cho cậu một cái áo.
Người giúp việc nhanh chóng mang một cái áo thun màu đen tới, cổ áo rất rộng nên khi Xuân Sinh mặc vào thì liền làm lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ và phần cổ thon dài, điều đó khiến người cậu trong có vẻ gầy và nhỏ hơn, cũng làm cho đôi mắt to tròn kia trông lớn hơn bình thường.
Sau khi Xuân Sinh mặc áo xong thì thấy người giúp việc đang dọn dẹp mấy mảnh vỡ trên sàn, cho nên cậu liền muốn tới giúp họ, nhưng vừa mới nhúc nhích một chút thì đã bị Ngụy Đình Chi gọi lại.
"Ban ngày thì giúp người làm vườn, buổi tối thì giúp người giúp việc, cậu rảnh đến vậy à?"
Xuân Sinh ngơ ngác nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại tức giận.
Ngụy Đình Chi lạnh lùng xoay người, "Lại đây.
"
Xuân Sinh đành phải đi theo hắn, đi một hồi thì đi tới lầu ba, cậu bị bắt ngồi trên ghế sofa đợi, một lúc sau, người giúp việc quen thuộc - Dĩnh Dĩnh - cầm hộp thuốc đi tới.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Xuân Sinh, Dĩnh Dĩnh lo lắng mở hộp thuốc ra, "Tôi có nghe nói rồi, sao cậu lại chạy tới đó? Cũng may là ngài Ngụy không nổi giận với cậu đó.
"
Dĩnh Dĩnh lấy tăm bông, povidon iod* và băng cá nhân từ trong hộp thuốc ra, rồi giúp Xuân Sinh xử lý vết thương trên khóe mắt, sau đó lấy một chai rượu thuốc hoạt huyết hóa ứ** giúp cậu xoa xoa vết bầm tím trên trán.
*Thuốc sát khuẩn povidon iod là thuốc có tác dụng kháng khuẩn phổ rộng và kháng nấm.
Povidon iod là phức hợp của iod với polyvinylpyrrolidon (povidon được dùng làm chất mang iod) dễ tan trong nước và cồn, khi sử dụng dung dịch povidon iod giải phóng iod dần dần sẽ kéo dài tác dụng sát khuẩn, diệt khuẩn, nấm, động vật đơn bào, kén và bào tử...
**Thuốc hoạt huyết hoá ứ là những vị thuốc có tác dụng lưu thông huyết dịch, tiêu tán ứ huyết.
"Cậu ngốc quá, cậu không phát hiện tối nay khu nhà trước có rất ít người sao?"
Xuân Sinh gật đầu, "Có phát hiện.
"
Cậu đứng ngoài cửa lâu như vậy nhưng lại không thấy bóng dáng người giúp việc nào cả, bên trong cũng rất yên lặng, điều này đúng là khác với thường ngày.
"Bởi vì chuyện của cậu Gia Lâm nên chắc chắn bà Lệ Thục sẽ tới, vậy nên bọn tôi mới không lên đó."
Xuân Sinh nhớ tới vẻ mặt hung dữ của bà Lệ Thục rồi gật gật đầu, đúng là rất đáng sợ, nhưng cậu cũng cảm thấy may mắn khi mình đã vào đó, nếu không người ngồi bôi thuốc lúc này không phải cậu mà là Ngụy Đình Chi.
Mặc dù cậu có hơi sợ Ngụy Đình Chi, nhưng cậu không muốn nhìn thấy Ngụy Đình Chi bị người khác đánh, bị người khác bắt nạt, nên cậu không bao giờ hối hận việc mình đã lao ra bảo vệ Ngụy Đình Chi, nếu việc này lặp lại một lần nữa thì cậu cũng không ngại đứng ra đỡ thay hắn, bởi vì cậu biết bị đánh rất đau nên nhất định phải bảo vệ hắn.
Sau khi sức thuốc xong, quanh mũi cậu toàn là mùi thuốc hoạt huyết hóa ứ, mùi hương này không thơm chút nào cả.
Xuân Sinh thừa dịp Dĩnh Dĩnh không chú ý, cậu lén lút muốn lấy tay lau một chút, nhưng vẫn bị Dĩnh Dĩnh phát hiện.
Cô không đồng ý nhìn cậu, "Nếu cậu lau sạch, tôi sẽ đi nói cho ngài Ngụy biết.
"
Xuân Sinh vừa nghe thấy lập tức bỏ tay xuống, không dám nhúc nhích.
Dĩnh Dĩnh dọn dẹp hộp thuốc rồi rời đi, Xuân Sinh muốn đi cùng cô nhưng vừa mới đứng dậy thì thấy Ngụy Đình Chi đang đi tới liền không dám động nữa.
Ngụy Đình Chi đi tới liếc nhìn miếng băng cá nhân trên khóe mắt cậu, còn ngửi thấy mùi rượu thuốc nồng nặc, biết cậu vừa mới xử lí vết thương xong, liền lạnh nhạt nói: "Xong rồi thì lại đây.
"
Xuân Sinh ngoan ngoãn như cún con vậy, lúc nào cũng nghe theo lời Ngụy Đình Chi, hắn muốn cậu đi về hướng đông cậu không dám đi về hướng tây, mặc dù cậu rất tò mò không biết Ngụy Đình Chi muốn dẫn cậu đi đâu, nhưng cậu không dám hỏi, chỉ ngoan ngoãn đi theo.
Sau khi đi qua dãy hành lang dài dằng dặc, Ngụy Đình Chi đi tới một căn phòng rồi mở cửa ra, trong phòng không bật đèn, Xuân Sinh thấy bên trong tối đen như mực không muốn đi vào, mãi cho đến khi Ngụy Đình Chi bật đèn phòng lên cậu mới biết căn phòng này dùng để làm gì.
Trần nhà cao gần bằng hai tầng lầu, trên trần còn treo một cái đèn chùm pha lê khổng lồ, ở góc tường có đặt những giá sách cao gần bằng trần nhà, nếu muốn lấy sách ở phía trên phải dùng thang mới lấy được*.
*Nó giống như thư viện Stockholm ở Thụy Điển vậy á, chỉ là nó chỉ ở trong quy mô của một căn phòng thôi
Bên cạnh những giá sách cao chót vót là các quyển sách có kích thước không giống với những quyển sách bên ngoài, chỗ nào cũng đặt đầy sách, quyển nào không bỏ lên giá sách được thì chất đống ở dưới sàn, chồng sách dưới sàn cao gần bằng thắt lưng của một người trưởng thành, chúng nhiều đến nỗi nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì khó mà biết được có bao nhiêu quyển.
Xuân Sinh bị những thứ này làm cho sững người, từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy nơi nào có nhiều sách như vậy, hình như còn nhiều hơn các hiệu sách bên ngoài nữa.
Sau khi bật đèn xong, Ngụy Đình Chi xoay người nhìn về phía Xuân Sinh: "Nếu cậu rảnh như vậy thì quét dọn căn phòng này đi.
"
Xuân Sinh nghe thấy liền dời tầm mắt sang nơi khác, "Một mình tôi sao? "
"Không muốn?"
"Một mình tôi sẽ rất chậm."
"Ở đây mỗi người đều có công việc riêng của mình, không ai có thời gian giúp cậu đâu."
Xuân Sinh suy nghĩ một chút thì cảm thấy hắn nói rất có lý, còn gật đầu phụ họa, "Đúng rồi, mọi người đều rất bận, Dĩnh Dĩnh cũng rất bận.
"
"Biết vậy thì tốt, sau này cậu cứ đến đây quét dọn, ngoại trừ lúc ăn cơm và nghỉ ngơi ra thì đừng để tôi nhìn thấy cậu ở chỗ khác."
Xuân Sinh có chút tiếc nuối, "Tôi không thể đi trồng hoa sao? "
"Không thể."
"Vậy đi dạo có được không?"
Ngụy Đình Chi mặt vô cảm nói, "Có thể đi dạo.
"
Xuân Sinh dùng sức gật đầu, "Tôi biết rồi.
"
Nói xong cậu liền đi về phía giá sách gần nhất, Ngụy Đình Chi không thèm quay mặt nhìn cậu mà vươn tay nắm lấy khuỷu tay cậu rồi tắt đèn, "Ngày mai rồi làm.
"
Xuân Sinh bị hắn đẩy ra khỏi cửa, không kịp định hình, "A? "
"Cậu biết giờ là mấy giờ rồi không?" Ngụy Đình Chi lạnh lùng cho cậu xem thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Đi về ngủ.
"
Xuân Sinh luôn suy nghĩ về chuyện này suốt, ngày hôm sau, sau khi xuống giường ăn sáng cậu liền chạy ra phía trước, sau đó đi tìm căn phòng chất đầy sách mà Ngụy Đình Chi yêu cầu cậu quét dọn sạch sẽ.
Tối hôm qua vội quá nên cậu chưa kịp nhìn kĩ chúng, lúc này cậu mới đi dạo một vòng thì phát hiện nơi này rất sạch sẽ, mặc dù trên giá sách có bụi nhưng không nhiều, chắc là bình thường cũng có người tới quét dọn.
Trong lúc cậu đang đau đầu vì không tìm được đồ quét dọn, thì Dĩnh Dĩnh cầm theo một cây lau nhà và một xô nước tới.
"Xuân Sinh, ngài Ngụy bảo tôi mang thứ này tới cho cậu."
"Cảm ơn."
Dĩnh Dĩnh đặt đồ xuống nhưng cũng không vội rời đi, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, "Thì ra còn có căn phòng như vậy, họ đã đọc hết số sách này sao? "
Xuân Sinh lắc đầu, "Tôi không biết.
"
"Vậy chúng ta đi xem một chút chứ?"
Xuân Sinh cười gật đầu, "Được.
"
"Lấy một quyển lại đây."
Xuân Sinh xoay người lấy một quyển từ đống sách trên sàn rồi đưa cho Dĩnh Dĩnh, cậu tò mò nhìn cô mở sách ra.
"Đúng là đã đọc hết rồi." Dĩnh Dĩnh chỉ vào một hàng chữ được viết bên cạnh trang sách, "Cậu xem, chỗ này có chú thích.
"
Xuân Sinh không biết nhiều chữ cho lắm, thấy có rất nhiều trang cũng được chú thích như vậy, cậu không khỏi cảm thán, "Là Vãn......ngài Ngụy đã viết nó sao? "
"Hình như là vậy." Nữ giúp việc Dĩnh Dĩnh nói xong bỗng nhiên dừng một chút, giống như nhớ tới cái gì đó, ngón tay cô sờ lên nét chữ đã phai mờ theo năm tháng, nhẹ giọng nói: "Cũng có thể không phải.
"
Xuân Sinh khó hiểu nhìn cô, "Vậy thì ai viết? "
"Cậu muốn biết không?"
"Muốn."
Dĩnh Dĩnh quay đầu lại xem cửa phòng có đóng chưa, sau đó lại gần Xuân Sinh nhỏ giọng nói, "Có thể là cậu Lang Chi viết.
"
Xuân Sinh bối rối, "Lang Chi? "
"Cậu không biết sao?" Dĩnh Dĩnh hơi mở to mắt, "Tôi còn tưởng người ở Tĩnh Hải đều biết chứ.
"
"Biết cái gì?"
Dĩnh Dĩnh lại quay đầu lại nhìn ra cửa, giống như sợ có người nghe lén.
"Ngài Ngụy không phải là con một, ngài có một người anh trai tên là Ngụy Lang Chi, hai người là anh em sinh đôi, nghe nói bọn họ lớn lên rất giống nhau, chỉ nhìn mặt thôi thì ngay cả ba của bọn họ cũng không phân biệt được, nhưng bởi vì tính cách của bọn họ không giống nhau cho lắm, nên người quen vẫn có thể phân biệt được bọn họ."
Trước đây Xuân Sinh cũng đã từng nhìn thấy các cặp song sinh, lúc nghe Dĩnh Dĩnh nói Ngụy Đình Chi có một người anh song sinh giống y như đúc, trong lòng cậu dâng lên cảm giác tò mò mãnh liệt, "Thật sự giống y như đúc ư? Vậy thì có tận hai ngài Ngụy sao? "
Dĩnh Dĩnh lắc đầu thở dài, "Hiện tại chỉ còn một người.
"
"Còn người kia thì sao? Anh ta không có ở nhà ư? Anh ta đi đâu vậy? "
"Người đó mất rồi."
Xuân Sinh hoảng sợ che mặt, "Bị bệnh sao?! "
Thấy cậu ngạc nhiên như vậy, Dĩnh Dĩnh cảm thấy rất kỳ là, nhưng cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm, "Cũng đúng, cậu cũng trạc tuổi tôi, bảy năm trước chúng ta đều là trẻ con.
"
Xuân Sinh nhíu mày, "Anh trai của ngài Ngụy vì bị bệnh nên mất sao? "
"Không phải bị bệnh, là bị bắt cóc, năm đó có một nhóm tội phạm hung ác chạy tới Tĩnh Hải, thừa dịp trong trường có đại hội thể thao mà bắt cóc cậu Lang Chi, yêu cầu nhà họ Ngụy không được báo cảnh sát, đem 600 triệu* đến để chuộc người, nhưng phải là tiền cũ**."
*600.000.000 Nhân dân tệ = 1.972.409.293.200 Đồng
**nếu là tiền mới thì các số seri sẽ gần gần nhau, khi tiêu xài người ta sẽ nghi ngờ
Vụ bắt cóc bảy năm trước không chỉ là chủ đề nóng ở Tĩnh Hải mà còn ở các nơi khác nữa, số tiền chuộc khổng lồ năm đó là chủ đề được bàn tán rất sôi nổi, nhưng điều khiến người ta cảm thấy đáng tiếc và buồn bã nhất chính là không ai cứu được người thiếu niên bị bắt cóc kia cả, bởi vì trong nhà họ Ngụy có người báo cảnh sát.
Bọn bắt cóc coi hành vi báo cảnh sát của nhà họ Ngụy là khiêu khích, nên chúng đã khử con tin.
"Chúng là nhóm tội phạm rất man rợ, người ta nói rằng bọn chúng tra tấn con tin bằng những biện pháp rất dã man.
Bọn chúng đã giết cậu Lang Chi, lúc cảnh sát tìm thấy thi thể trên thì không có chỗ nào trên người cậu Lang Chi là lành lặn cả, sau khi giết người xong bọn chúng liền chạy lên núi, trong lúc giằng co với cảnh sát thì bọn chúng bị bắn chết tại chỗ.
"
Dĩnh Dĩnh nói xong nặng nề thở dài một hơi, tiếc nuối và buồn bã nói, "Vì sao người tốt lại không có kết cục đẹp chứ? Tôi nghe mấy người giúp việc lâu năm nói cậu Lang Chi là người rất tốt bụng, khoang dung cũng như rất nhân hậu, chưa bao giờ nổi giận với người khác, còn rất dịu dàng, đối xử với ai cũng rất tốt, tất cả mọi người đều thích cậu, vì sao người tốt như vậy lại gặp phải chuyện đáng sợ như thế kia chứ? Mới mười bảy tuổi đã mất, cậu Lang Chi vẫn chưa trưởng thành...!Xuân Sinh? "
Dĩnh Dĩnh sững sờ nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt của Xuân Sinh, cô không biết Xuân Sinh khóc từ khi nào nhưng đôi mắt cậu đã đỏ hoe.
Xuân Sinh nghẹn ngào nói, "Ngài Ngụy chắc hẳn đã rất đau buồn.
Lúc anh trai anh ấy chết anh ấy chắc chắn đã rất đau khổ..."
Dĩnh Dĩnh thấy cậu bật khóc mà nói không nên lời.
Cả căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít mũi của Xuân Sinh.
Dĩnh Dĩnh đang muốn an ủi cậu, để cậu đừng khóc nữa thì cửa phòng vốn nên đóng chặt bỗng nhiên bị mở ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Dĩnh Dĩnh hoảng sợ quay đầu lại, kế đến cô bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Ngụy Đình Chi, với khí chất của mình, hắn làm cho người ta có chút sợ hãi.
Dĩnh Dĩnh nhìn hắn há miệng nói không nên lời, Ngụy Đình Chi thì liếc nhìn Xuân Sinh còn đang khóc, lạnh lùng hỏi: "Sao cậu lại khóc? ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...