Xuân Sinh khó mà không chú ý đến đám nhóc đang chạy lên lầu kia, hình như cậu đã ý thức được bọn nó chạy lên đây để bắt mình, đầu óc cậu nhất thời trống rỗng, cậu hoảng sợ chạy đi khóa cửa phòng lại.
Căn phòng cách âm rất kém nên cậu có thể nghe được những âm thanh bên ngoài, một đám trẻ con không quá mười tuổi ồn ào chạy lên lầu, mỗi khi nhìn thấy một cái cửa được đóng lại, bọn chúng sẽ dùng súng đập lên cửa, khi cửa được mở ra bọn chúng sẽ dùng đôi chân dính đầy bụi bẩn của mình đi vào, nếu không mở cửa ra được bọn chúng sẽ dùng chân đạp, đá lên cửa.
Xuân Sinh dựa lưng vào cửa, tim cậu đập nhanh như trống đánh, nghe những tiếng cười nói trên hành lang càng ngày càng gần mình, cậu sợ đến nỗi tay chân lạnh ngắt.
Từ đó tới giờ cậu chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào đáng sợ đến vậy, bọn chúng giống như ma quỷ vậy, còn đáng sợ hơn mấy cái bóng cây trong hành lang của cô nhi viện.
Cho dù bóng cây có giương nanh múa vuốt giống yêu quái nhưng chúng cũng không phải là yêu quái thật, cũng sẽ không bắt nạt người khác, nhưng đám trẻ này thì khác, bọn chúng cầm súng nước chạy loạn cả lên, bởi vì bọn chúng ỷ mình có nhiều người mà không coi ai ra gì.
Rất nhanh, đám quỷ nhỏ này đã tìm được phòng của Xuân Sinh, mấy đứa lớn tuổi nhất dùng sức đập phá cửa, hung hăng nói, "Đi ra ngoài mau! Nếu anh không ra, tôi sẽ bảo bố tôi đuổi việc anh! "
Xuân Sinh không nói lời nào, cậu nhanh chóng nằm sấp xuống, bò vào gầm giường trốn.
Đám trẻ ngoài cửa không chịu đi chỗ khác, bởi vì bọn chúng phát hiện cửa phòng này được khóa từ bên trong, không giống với những căn phòng trước đó, ổ khóa của mấy căn phòng kia đã cũ nên không thể vặn tay nắm cửa nên mới phải đạp nó ra, còn căn phòng này thì khác.
Sau khi bọn chúng nhận ra trong phòng có người, bọn trẻ độc đoán* này bắt đầu phấn khích hơn, tiếng súng nước vang lên khắp hành lang.
*Độc đoán là tính từ ám chỉ một người có phong cách làm việc, ứng xử...!dùng quyền lực của mình áp đặt những ý kiến cá nhân của mình lên người khác
"Tôi đếm đến ba! Một! "
Xuân Sinh dùng sức che lỗ tai lại, nhưng tiếng đếm ngược ngoài cửa vẫn liều mạng chui vào lỗ tai cậu.
"Hai!"
"Ba!"
Chữ "Ba" cuối cùng là bọn chúng cùng nhau hô, tiếng to gấp mấy lần hai lần đếm trước, Xuân Sinh dùng sức nhắm chặt mắt lại, giống như không muốn thấy cảnh tượng bọn chúng đập vỡ cửa.
Nhưng không có tiếng "rầm" như dự định của cậu, bởi vì cuối hành lang có người đẩy xe đẩy cơm tới, đó là người giúp việc đến đưa cơm trưa cho Xuân Sinh.
Người giúp việc trẻ tuổi không phải không nghe thấy tiếng động trên hành lang, nhưng cô không ngờ mình lại gặp phải cảnh tượng này, cô nhất thời sững sờ nói không nên lời.
Mà đám quỷ nhỏ này thấy có người đến bỗng nhiên phấn khích chuyển mục tiêu, bọn chúng tạm thời buông tha cho Xuân Sinh đang trốn trong phòng, bọn nó cầm súng nước ồn ào chạy về phía người giúp việc.
Chứng kiến cảnh tượng này cho dù có là người đàn ông trung niên cũng khó mà bình tĩnh được, chưa kể người giúp việc chỉ mới ngoài hai mươi, cho nên trong hành lang phát ra một tiếng thét chói tai.
Người giúp việc bị bọn chúng dọa đến hai chân mềm nhũn, cô bất lực ngồi xuống đất, bị đám quỷ nhỏ cầm súng nước chạy tới bao vây.
Có vô số dòng nước phun lên người người giúp việc, làm vấy bẩn gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ của cô, cũng làm ướt mái tóc dài và đồng phục của cô.
Đám trẻ này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tính nết lại không hồn nhiên như những đứa trẻ thông thường, bọn chúng phớt lờ tiếng gào thét van xin của người giúp việc, thấy trên xe đẩy thức ăn có trái cây và mì ống thì bọn chúng liền lấy mấy cái đĩa, đổ toàn bộ thức ăn lên người người giúp việc.
Người giúp việc bắt nạt đến mức không cầm được nước mắt, cô đưa hai tay lên che mặt khóc nấc lên.
Hành lang vốn nên yên tĩnh không tiếng động nào bây giờ lại rất ồn ào, có tiếng nước chảy, có tiếng cười quái dị của tụi nhóc khi chơi đùa thành công, trong đó còn xen lẫn tiếng khóc nức nở của người giúp việc.
Xuân Sinh nghe hết mấy âm thanh này, nhất là tiếng khóc của người giúp việc, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm tấm thảm dưới sàn.
Sự sợ hãi và hoảng loạn của cậu khi nãy đã hoàn toàn bay sạch, giờ đây trong đầu cậu chỉ còn lại tiếng khóc của người giúp việc.
Sao chúng nó lại đi bắt nạt một người con gái?! Bọn nó làm cô ấy khóc!
Xuân Sinh vô cùng tức giận bò ra khỏi gầm giường, cậu dùng sức mở cửa phòng, hướng về phía đám trẻ ở cuối hành lang hô to: "Tôi ở đây! "
Nói xong, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của đám quỷ nhỏ kia, thấy người trốn trong phòng bỗng nhiên đi ra ngoài, đám quỷ nhỏ lập tức chuyển mục tiêu, ôm súng nước chạy về phía Xuân Sinh.
Xuân Sinh vừa thấy mình đã thành công thu hút sự chú ý của bọn nó, cậu quay đầu giậm chân bỏ chạy, cậu chạy một mạch tới tầng một.
Cậu chạy như điên không dám quay đầu lại nhìn, đám quỷ nhỏ ở phía sau thở hồng hộc đuổi theo, bọn chúng vừa đuổi vừa nói: "Đứng lại! Anh đứng lại cho tôi! "
Xuân Sinh không để ý tới chúng, cậu không biết kết cấu của ngôi biệt thự này nên chỉ có thể chạy thẳng, nếu là đường cùng thì sẽ rẽ sang chỗ khác, cứ như vậy cậu vô tình chạy càng ngày càng xa.
Ngôi nhà cũ và ngôi nhà mới của nhà họ Ngụy được liên kết với nhau, ngôi nhà cũ được xây ở phía sau, sau này xây thêm một ngôi nhà ở đằng trước rồi liên kết chúng lại với nhau.
Lộ trình chạy trốn của Xuân Sinh là chạy dọc theo bức tường, điều này đồng nghĩa với việc cậu chạy liên tục nửa vòng nhà, không biết bằng cách nào đó cậu chạy từ nơi hẻo lánh nhất chạy đến cửa chính, mặt mày của đám quỷ nhỏ phía sau cũng đã trắng bệch.
Bọn họ gây ra tiếng động không hề nhỏ, không chỉ thu hút sự chú ý của người giúp việc, mà nhóm vệ sĩ trong biệt thự cũng bị làm cho hoảng loạn, có một người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen dắt một con chó Rottweiler* ra, chó Rottweiler khi thấy Xuân Sinh thì nó sủa dữ dội, nó dọa Xuân Sinh sắc mặt trắng bệt, cậu đứng yên không dám nhúc nhích.
*Rottweiler hay còn gọi là rốt hoặc rotti là một giống chó có nguồn gốc từ Đức được dùng như loại chó chăn gia súc nhưng thường được huấn luyện để trở thành chó nghiệp vụ.
Chúng còn là những con chó chiến đấu tốt và có khả năng chịu đựng được các vết thương.
Rottweiler còn là loài chó khoẻ mạnh, thông minh
Cậu không dám chạy tiếp nhưng đám quỷ nhỏ thì lại dám, vì thế chúng chạy đến người vệ sĩ đang giữ con chó nói: "Thả chó cắn hắn đi! Nếu để hắn chạy trốn, tất cả các người sẽ bị đuổi việc! "
Các vệ sĩ lạnh lùng không để ý, nhưng cũng không rời đi.
Chờ đám quỷ nhỏ chạy tới, bọn chúng phun hết dòng nước này đến dòng nước khác vào Xuân Sinh - người đang đứng yên không dám nhúc nhích.
Đứa nhóc yêu cầu vệ sĩ thả chó cắn người mà không thấy người vệ sĩ kia làm, nó tức giận phun nước lên mặt người vệ sĩ, "Các người dám không nghe lời tôi! Tôi sẽ bảo bố tôi sa thải các người! "
Vẻ ngoài kiêu ngạo và độc đoán của nó người ta sẽ không biết nó chỉ mới mười tuổi.
Nhóm vệ sĩ không trốn tránh, bọn họ đứng yên như tượng, chỉ có chó Rottweiler là đang sủa Xuân Sinh - người đang ôm đầu ngồi trên mặt đất.
Lâm Linh nghe tiếng động liền chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cậu ấy nhất thời nói không nên lời, cậu ấy bất đắc dĩ nhìn về phía đám quỷ nhỏ đang chơi đùa một cách vô kỷ luật này.
Đám nhóc này là con của anh chị họ Ngụy Đình Chi, theo vai vế bọn nó phải gọi Ngụy Đình Chi là chú.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười của đứa nhóc muốn đuổi việc vệ sĩ, bố của nó tổ chức sinh nhật ở đây cho nó là do được ông Ngụy đồng ý.
Trước khi bọn chúng tới, Lâm Linh đã nghĩ đến những rắc rối mà bọn chúng gây ra, nhưng không ngờ bọn chúng sẽ tìm thấy Xuân Sinh và đuổi theo bắt nạt cậu.
Mắt thấy Xuân Sinh lương thiện bị bọn nhóc này làm cho ướt đẫm, nhìn thấy người đang ôm đầu ngồi dưới đất trong lòng cậu ấy có chút khó chịu, nhưng cậu ấy chỉ đứng ở một bên nhìn, không lên tiếng ngăn cản.
Cha mẹ của bọn nhóc này đều là những người có chức vụ cao trong Thiên Vinh, là cháu nội cháu ngoại của ông Nguy, dù sao cậu ấy cũng là người ngoài, không thể nào can thiệp vào chuyện này được, hơn nữa không phải hôm qua Ngụy Đình Chi nói cậu ấy không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì liên quan tới Xuân Sinh nữa sao, vì thế Lâm Linh chỉ là khoanh tay đứng nhìn.
Cậu ấy đang yên lặng nhìn hình ảnh Xuân Sinh co lại thành một quả bóng nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy phía sau phát ra một giọng nói lạnh lùng.
"Kéo vòi nước qua đây."
Lâm Linh nhận ra đó là giọng nói của Ngụy Đình Chi, cậu ấy ngạc nhiên quay mặt lại, Lâm Linh không biết hắn ở đó từ khi nào, còn dẫn theo một vệ sĩ đi phía sau.
Ngụy Đình Chi không nhìn Lâm Linh mà hắn lạnh lùng nhìn trò hề trước mặt, vệ sĩ đứng bên cạnh hắn đang kéo một cái vòi nước tới, ống nước dài cuộn tròn trên bãi cỏ như một con rắn vậy.
Lâm Linh nhận thấy trên đó còn có động cơ siêu nạp*, tim cậu ấy bắt đầu đập thình thịch, cậu ấy yên lặng lùi về sau, lùi đến một phạm vi an toàn.
*Động cơ siêu nạp – Supercharger về cơ bản là một máy nén/ bơm nơi lấy không khí ở áp suất môi trường, nén nó và chuyển nó tới động cơ.
Năng lượng dẫn động máy nén/bơm này được lấy từ trục khuỷu động cơ thông qua đai truyền động
Lâm Linh thấy Ngụy Đình Chi đút hai tay vào túi quần, thản nhiên nói một câu, "Nước nóng, đứa nào giọng lớn nhất phun đứa đó trước.
"
Hắn vừa dứt lời, ống nước đang được người vệ sĩ cầm lấy phun ra một dòng nước mạnh mẽ.
Dựa theo lời Ngụy Đình Chi nói, đứa nào giọng lớn nhất thì phun trước, như vậy đương nhiên là đứa trẻ tổ chức sinh nhật hôm nay rồi.
"A a——"
Có một tia nước mạnh như vậy bắn vào người đương nhiên là không thể không có cảm giác gì được, Ngụy Tử Duệ đau đớn hét lên, hai chân khuỵu xuống muốn chạy trốn, nhưng nó chạy đến đâu tia nước liền đuổi theo đến đó, sau khi toàn thân nó ước sũng, tia nước bắt đầu phun lên người mấy đứa nhóc khác, tia nước cực mạnh không thương tiếc phun thẳng vào người bọn nó, bọn nó đau đớn khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Xuân Sinh vẫn ngồi xổm trên mặt đất không lên tiếng, cậu còn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ khi nghe thấy tiếng đám nhóc kia kêu cứu cậu mới ngẩng đầu lên, sau đó trơ mắt nhìn lũ nhóc phá phách lúc nãy mặt mũi tèm nhem.
Chúng nó khóc càng ngày càng lớn, Ngụy Đình Chi lại càng cảm thấy bọn chúng rất phiền, hắn không nói dừng làm sao vệ sĩ dám dừng được, người vệ sĩ chỉ có thể phun nước lên từng đứa một.
Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng đứa lớn nhất trong đám này cũng chỉ mới mười tuổi, đứa nhỏ nhất thì chỉ có bảy tám tuổi, cho dù muốn dạy dỗ nhưng cũng không cần phải sử dụng cách tàn nhẫn như vậy, nhưng Ngụy Đình Chi không thấy những thứ mình làm là tàn nhẫn, hắn chỉ thấy bọn nhóc này quá phiền, nên quyết tâm dạy dỗ bọn chúng, Lâm Linh cũng không dám mở miệng khuyên ngăn hắn.
Sau khi Xuân Sinh nhìn thấy Ngụy Đình Chi, cậu không nỡ rời mắt khỏi hắn dù chỉ một giây, cậu nhìn chằm chằm gương mặt hắn, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là khuôn mặt này nhưng cảm giác lại hoàn toàn không đúng, loại "không đúng" này làm cho cậu không dám gọi hai từ Vãn Vãn.
Đại khái là bởi vì ánh mắt của Xuân Sinh quá mãnh liệt, cậu nhìn hắn không chớp mắt nên hắn cũng biết điều đó.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm bắt đầu di chuyển, bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau.
Ngụy Đình Chi lạnh lùng nhìn đôi mắt long lanh giống như cún con kia, đôi mắt trước mặt hắn trùng khớp với đôi mắt luôn hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng hắn cũng có thể xác định được chủ nhân của đôi mắt đó là ai, quả nhiên chính là Xuân Sinh.
Các tia nước mạnh mẽ liên tục được phun ra dưới ánh mặt trời, ánh sáng mặt trời buổi trưa chiếu thẳng vào nó, ánh sáng mặt trời khúc xạ và phản xạ với các giọt nước tạo thành một ánh cầu vòng hoàn hảo.
Dưới ánh cầu vòng rực rỡ là Xuân Sinh đang ướt đẫm ngồi dưới mặt đất, Ngụy Đình Chi đứng ở xa xa im lặng nhìn cậu, lập tức khẽ nâng cổ tay lên một chút.
Vệ sĩ thấy thế vội vàng tắt nước.
Đám quỷ nhỏ ngồi trên mặt đất ngào khóc thảm thiết, Ngụy Đình Chi làm bộ không nghe thấy, hắn nhìn cầu vòng dần dần mờ đi trên đỉnh đầu của Xuân Sinh, lạnh lùng nói: "Lôi đi đi.
"
Mọi người có mặt đều cho rằng hắn đang nói Xuân Sinh, ngay cả Xuân Sinh cũng nghĩ như vậy, cho nên mấy người vệ sĩ đứng gần Xuân Sinh đi lại muốn lôi cậu đi.
Giọng nói Ngụy Đình Chi lạnh hơn lúc nãy, "Tôi không nói cậu ấy.
"
Vệ sĩ nhanh chóng rút lại cánh tay muốn đụng vào Xuân Sinh lại, bọn họ quay sang kéo đám nhóc đang khóc lóc dưới mặt đất lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...