“Ngưng Hương vốn là công chúa Bắc triều, một tiểu quốc phên dậu của Ngụy triều ta. Năm đó, hoàng đế Bắc triều tiến cống công chúa Ngưng Hương mười hai tuổi tới hoàng cung Đông Dương để chuẩn bị thành thân với hoàng tử khi đến tuổi cập kê. Trong cung lúc đó chỉ còn hai hoàng tử là bản vương và Lưu Huyên Thần. Bản vương vừa gặp Ngưng Hương đã trúng tiếng sét ái tình, tuổi tác lại nhỉnh hơn Lưu Huyên Thần một chút nên bản vương thầm đoán tiên hoàng sẽ gả nàng ấy cho mình. Nhưng không ngờ, tiên hoàng lại gả Ngưng Hương cho Lưu Huyên Thần, mà Lưu Huyên Thần vì muốn giữ vị trí chính phi cho Ngu Mạn Lăng nên chỉ lấy danh nghĩa lập trắc phi để cưới Ngưng Hương. Hoàng mênh khó chống, bản vương chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu bị gả cho tên hoàng đế giả mạo kia. Ai ngờ thành thân chưa đến một năm, Ngưng Hương đột nhiên phát điên lao đến cào cấu Lưu Huyên Thần, hắn ta đang tâm hất nàng ấy ngã nhào xuống đất khiến bào thai hai tháng trong bụng không giữ được, còn bản thân Ngưng Hương thì bị giam trong lãnh cung tối tăm. Bản vương còn đang tìm cách cứu nàng ấy ra thì mẫu hậu đột ngột qua đời đầy ám muội, tiếp đến chỉ sau một đêm, bản vương cũng bị trúng độc, toàn thân bất toại, sống không bằng chết. Nàng nói xem, mối thù khắc cốt ghi tâm này, bản vương có thể nuốt trôi được không?”
Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ chợt lóe lên tia nhìn hung hiểm, nhân lúc Vân Ánh Lục bất cẩn, gã lao đến xé toạc tay áo của cô. Ngân châm, tụ kiếm giấu trong đó rơi loảng xoảng xuống đất.
“Để xem nàng lấy gì để khống chế bản vương nữa đây? Từ bây giờ, tính mạng của nàng hoàn toàn tùy thuộc vào ta”. Lưu Huyên Nghệ cười gằn, giữ chặt cằm Vân Ánh Lục.
Cô bình tĩnh nhìn gã, đáy mắt trong trẻo hoàn toàn không lưu giữ bất cứ cảm xúc gì. Lưu Huyên Nghệ vô cùng căm ghét thái độ thản nhiên như không của cô nên càng siết mạnh tay hơn.
Vân Ánh Lục đau đến chảy nước mắt, cô vội vàng đánh lạc hướng Lưu Huyên Nghệ để tránh đòn thù của gã. “Tề vương, chuyện về công chúa Ngưng Hương là thật chứ?”
“Nàng nghi ngờ bản vương đổ tội cho Lưu Huyên Thần?” Lưu Huyên Nghệ lạnh tanh hỏi ngược lại. “Nàng thực sự bị Lưu Huyên Thần mê hoặc rồi. Được, để bản vương dẫn nàng đi xem chứng cứ”.
Gã buông cô ra, xoay người bước nhanh qua cầu. Vân Ánh Lục quay lại nhìn đống tụ kiếm, ngân châm dưới đất đầy tiếc rẻ rồi rảo chân chạy theo Lưu Huyên Nghệ.
Mấy ống trúc ẩn dưới nước khẽ lướt nhẹ khiến vài ba cành sen gần đó lay động yểu điệu trong gió.
“Tề vương gia!” Giang Dũng bước lại gần, cung kính hành lễ với Lưu Huyên Nghệ. “Nếu vương gia đã khỏi bệnh, vậy thần và Vân thái y xin cáo từ”. Hắn kéo Vân Ánh Lục ra sau bảo vệ.
“Giang thị vệ, Vân thái y đang định kê đơn cho bản vương, ngươi vội cái gì chứ?” Lưu Huyên Nghệ bất mãn trừng mắt nhìn Giang Dũng, “Tránh sang một bên, đừng làm vướng mắt bản vương”.
“Hạ quan có thể không nói nhưng tránh sang một bên thì không thể được”. Giang Dũng lạnh lùng đối đầu với cơn thịnh nộ của gã, “Hoàng thượng có chỉ, hạ quan không được rời Vân thái y quá mười bước…”
Giang Dũng còn chưa dứt lời toàn thân đã đứng im không nhúc nhích sau một cú điểm huyệt của Lưu Huyên Nghệ.
“Ngươi nói nhiều quá…” Lưu Huyên Nghệ tức tối đạp mạnh vào người Giang Dũng.
Vân Ánh Lục trợn mắt nhìn rồi ngoan ngoãn đi theo sau gã, không dám ho he nửa câu.
Lưu Huyên Nghệ dẫn cô vào thư phòng, lấy từ giá sách xuống một bức tranh cuộn, nhẹ nhàng mở ra. Cô gái trong tranh che mạng nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong trẻo như nước, nhưng cũng đủ để nhận ra đây chính là một trang giai nhân tuyệt sắc.
Vân Ánh Lục lạnh buốt tâm tư. Cô gái này quả thực dung nhan lay động lòng người. Ngay cả nữ nhân như cô cũng không thể rời mắt.
Lưu Huyên Nghệ khẽ liếc mắt quan sát sắc mặt cô. Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Ánh Lục, hắn phát hiện cô có đôi mắt rất giống Ngưng Hương. Chỉ có điều Ngưng Hương là một tiểu cô nương nhu thuận, dịu dàng, còn Vân Ánh Lục thì bướng bỉnh, cứng cỏi lạ kì.
“Nàng ấy đẹp không?” Hắn khàn giọng hỏi.
Vân Ánh Lục khẽ hít sâu một hơi, tươi cười quay sang gã đáp, “Đẹp, bằng không người phong lưu phóng khoáng như vương gia làm sao có thể trúng tiếng sét ái tình với cô ấy? Vương gia cũng thật có mắt nhìn”.
Lưu Huyên Nghệ khẽ nheo mắt, nói, “Thế nhưng bây giờ bản vương không có hứng thú với người điên, trái tim bản vương đã hướng về người khác rồi”.
“À, vậy thì chúc mừng Tề vương. Mà ngươi muốn ta kê những vị thuốc gì đây?” Cô chậm rãi đi ra cửa. Thư phòng này không biết nằm ở hướng nào mà lại hết sức tối tăm, lạnh lẽo, không một tia nắng nào có thể lọt nổi vào đây.
“Nàng là thái y, sao lại hỏi bản vương về việc kê đơn bốc thuốc?”
“Có câu bệnh lâu thành thầy thuốc, Tề vương nằm trên giường bệnh lâu như vậy thì cũng có thể được coi là một nửa thầy thuốc rồi!” Chân đã bước tới gần cửa nhưng Lưu Huyên Nghệ đã xoay người kéo cô quay lại.
“Khi còn nằm trên giường bệnh, ngày nào bản vương cũng ngắm bức tranh này nên có nhắm mắt cũng vẫn ghi nhớ. Vân thái y, nàng không nhận ra người trong tranh rất quen sao?”
Vân Ánh Lục trợn mắt nhìn gã. “Tề vương, người cũng mắc bệnh này sao, dạo gần đây ta nhìn ai cũng thấy quen mắt cả”.
“Không được lảng chuyện, nàng nhìn kỹ lại cho bản vương… Tổng quản, có việc gì sao?” Lưu Huyên Nghệ đột ngột hỏi lớn.
Tổng quản Tề phủ đứng ngoài cửa cúi đầu bẩm báo. “Tiểu thư Kì Sơ Thính nghe tin vương gia đã khỏi bệnh, đã đích thân đưa tới lẵng hoa chúc mừng ngài”.
Cái gì… cái gì? Vân Ánh Lục không khỏi sửng sốt khi nghe tổng quản Tề phủ thông báo. Kì Sơ Thính chẳng phải là Tề vương đóng giả sao, sao giờ lại thêm một Kì Sơ Thính khác nữa?
Cô có nghe lầm không?
Mắt Lưu Huyên Nghệ bắn ra tia nhìn lạnh lẽo như băng tuyết nghìn năm, “Cô ta thật biết chọn thời điểm. Vân thái y, nàng chờ ở đây một lát, bản vương đi rồi sẽ quay lại”.
Vân Ánh Lục vội vàng gật đầu. “Vương gia, ngươi cứ làm việc của mình đi, không cần quan tâm tới ta”.
Cô đưa mắt nhìn theo Lưu Huyên Nghệ cho đến khi khuất dạng rồi rón rén nhấc váy đi ra cửa. Trước khi rời đi, cô quay đầu nhìn lại bức tranh lần nữa.
“Á!” Cô kinh hãi hét lớn, mắt nhìn không chớp người phụ nữ xuất hiện như thây ma trong phòng.
Vân Ánh Lục chân không trụ vững nhưng vẫn cố gượng cười, “Tề vương phi, cô cũng ở đây sao?”
Tề vương phi hết nhìn cô lại đưa mắt nhìn bức họa bên cạnh, gương mặt rúm ró vì đau khổ. “Ngươi… ngươi sao lại như oan hồn không tan chứ? Rốt cuộc ngươi còn muốn đeo đuổi chàng tới bao giờ?” Cô ta giơ tay định lao đến đánh Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục vội trốn chạy quanh bàn.
“Tề vương phi xin hãy dừng lại, hình như cô nhận nhầm người rồi?” Vân Ánh Lục có cảm giác như Tề vương phi đang bị thôi miên ru ngủ, ghen tuông loạn xạ với hình dung nào đó.
“Bản vương phi sao có thể nhận nhầm được. Chàng bị tiểu hồ ly ngươi quyến rũ mê muội nên mới không để ý gì đến tình cảm phu thê, không coi Phi nhi ra gì. Bây giờ khắp vương phủ đều đang rộn ràng chuẩn bị cho hôn sự của các ngươi”. Tề vương phi dừng bước, ôm mặt khóc nức nở. “Ông trời ơi, những ngày tháng khốn khổ đó lại quay lại rồi sao?”
“Tề vương phi xin hãy dừng tay. Cô thật sự nhận nhầm người rồi”. Sắc mặt của Vân Ánh Lục trắng bệch như giấy tuyên. Đàn bà mà lên cơn ghen thì không màng gì đến lý trí, cô thực sự phải nói cho rõ chuyện này mới được. “Đúng là tôi sắp thành thân, nhưng là với thượng thư bộ Hình chứ không phải vương gia nhà cô… Á!...”
Tề vương phi đột ngột hất tung bàn, giày xéo bức tranh của Ngưng Hương rồi lao đến bịt chặt miệng Vân Ánh Lục. Trong tay cô ta là loại mê dược gì đó khiến toàn thân Vân Ánh Lục nhũn lả không còn chút sức lực. Tiếp đó cô bất lực trơ mắt nhìn Tề vương phi lôi mình xềnh xệch như một chiếc bao tải về phía giá sách. Giá sách đột nhiên xoay ngược vào trong để lộ một mật thất tối om. Tề vương phi đẩy mạnh cô vào trong, chướng khí và bóng tối nuốt chửng lấy Vân Ánh Lục.
“Bản vương phi không bao giờ tin lời các ngươi nữa, trước kia ta cứ nghĩ việc người thành thân sẽ sớm tuyệt đi si tâm trong lòng chàng. Nhưng không, vì ngươi, chàng đã điên cuồng tranh đoạt đến mức phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Bản vương phi sẽ không để chuyện này tiếp tục xảy ra nữa đâu. Ngươi hãy an phận chết khô trong này đi, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một chỗ an táng tốt, ha ha!”
Vân Ánh Lục bất lực nhìn cánh cửa mật thất từ từ khép lại trước mắt mình. Mọi hi vọng của cô tiêu tan trong thoáng chốc.
Chướng khí trong phòng càng thêm sặc sụa. Chỉ một lúc nữa thôi cô sẽ chết ngộp trong bốn bức tường này!
Lại một lần nữa cận kề sinh tử, Vân Ánh Lục nhếch môi tự giễu, Lưu hoàng thượng đúng là đồ lừa đảo, cái gì mà sắp xếp chu đáo chứ, lừa người ta à? Có lẽ hắn mải đề phòng Tề vương mà quên mất trong phủ còn một hũ giấm nổi điên.
Vân Ánh Lục vô vọng lần tường, lúc nãy Tề vương phi đột ngột xuất hiện trong phòng, theo lý mà nói, chắc chắn phải có đường ra.
Nhưng đường đó ở đâu?
“Sao nàng lại ở đây?” Đột nhiên Vân Ánh Lục nghe thấy giọng nói của Lưu Huyên Nghệ vẳng đến.
“Thần thiếp đi ngang qua đây, thấy cửa mở nên bước vào xem thế nào thôi”. Tề vương phi run rẩy trả lời phu quân.
“Nói dối, dấu chân này không phải của nàng sao?” Lưu Huyên Nghệ chỉ vào vết giày trên bức tranh rồi giữ chặt tay Tề vương phi quát lớn. “Vân thái y đâu, nàng giấu nàng ấy ở đâu rồi?”
Tề vương phi căm phẫn giật tay ra, “Vì một tiểu thái y mà chàng phát hỏa với thiếp có đáng không? Khi chàng nằm liệt trên giường, khó nhọc chăm sóc chàng là thiếp, tề gia dưỡng tử cũng là thiếp. Vì sao thiếp chỉ có thể cùng chung hoạn nạn chứ không thể cùng hưởng phúc với chàng?”
Lưu Huyên Nghệ trừng mắt nhìn cô ta, “Nàng ăn phải giấm chua[2] đến mê muội đầu óc à? Người bản vương gia muốn thành thân là Kì tiểu thư chứ không phải Vân thái y. Nàng bình tĩnh lại đi, Vân thái y hiện là người chúng ta có thể động vào hay sao? Không phải nàng muốn tạo cớ tốt để Lưu Huyên Thần lấy đầu ta chứ?”
[2] Từ lóng chỉ sự ghen tuông của phụ nữ.
Tề vương phi cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của gã chiếu xuống người mình, lảo đảo lùi vào góc phòng.
“Chàng đừng lừa thiếp nữa, thiếp biết chàng sắp thành thân với Kì tiểu thư, nhưng… nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa thôi, người chàng thực sự muốn cưới chính là Vân thái y. Vì cô ta quá giống công chúa Ngưng Hương và cũng vì muốn trêu tức hoàng thượng nên chàng mới không từ thủ đoạn để chiếm lấy cô ta”.
“Câm miệng lại!” Lưu Huyên Nghệ liếc nhanh ra cửa rồi giáng cho Tề vương phi một cái tát bỏng rát.
“Loại đàn bà chanh chua biết nói mà không biết nghĩ. Có muốn bản vương đem ngươi đi tế sống không?” Lưu Huyên Nghệ hung bạo rít qua kẽ răng. “Khi sai ngươi tới hoàng cung mời Vân thái y, không phải đã nói rõ với ngươi rồi sao? Hôm nay ta mời Vân thái y tới đây là để kiếm cớ tuyên bố với Lưu Huyên Thần rằng Tề vương Lưu Huyên Nghệ đã khỏi bệnh, hắn nên dốc toàn lực mà chuẩn bị cho cuộc đối đầu sắp tới. Vân thái y là người hữu dụng với bản vương, ngươi không được ghen tuông mờ mắt. Nàng ấy thức thời cẩn trọng, kiệm chữ như vàng, còn ngươi thì sao, cả ngày ngoài việc đố kỵ, ghen ghét thì làm được những gì? Nói mau, ngươi giấu Vân thái y ở đâu rồi?”
Bên trong mật thất, Vân Ánh Lục nhếch môi cười khổ. Không ngờ cô lại được Tề vương đánh giá cao như thế. Nhưng cô sắp thành nắm xương khô trong mật thật này rồi, làm gì còn cơ hội để nói với Lưu hoàng thượng rằng, Tề vương thực sự đã cải tử hoàn sinh?
E là cô phải làm Tề vương thất vọng rồi.
“Tề vương gia, ta ở trong này”. Ân oán tính sau, giờ giữ lấy tính mạng mới là quan trọng. Tuy nhiên, căn phòng này cách âm quá tốt, người ở bên trong có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, nhưng người ở bên ngoài lại không nghe được tiếng động nào từ bên trong.
“Hai người ở trong thủy các nửa ngày trời, vì sao chàng còn muốn dẫn cô ta vào thư phòng?” Âm lượng của Tề vương phi nhỏ dần nhưng xem ra vẫn còn rất ấm ức.
“Bản vương làm gì cũng phải bẩm báo với ngươi sao? Ngươi thật sự là không biết trời cao đất dày rồi đấy”. Lưu Huyên Nghệ khinh thường nhếch môi, nụ cười lạnh như băng.
“Vương gia, ngài muốn như thế nào…?”
Tiếng thét chói tai cắt ngang nỗi sợ hãi của Vân Ánh Lục. Bên ngoài đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mắt dần thích ứng với bóng tối, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng đen, hồi lâu sau mới ý thức được đó chính là cái bóng của chính mình. Mệt mỏi, lo sợ, cô chỉ muốn khóc thật to để quên đi hoàn cảnh lúc này. Hai chân mềm nhũn, cô vịn tường, tiếp tục lần tìm cơ hội sống cho bản thân.
“Cốc!” Âm thanh đanh gọn vang lên báo hiệu trước mặt cô là mảng tường rỗng. Ông trời cuối cùng cũng rũ lòng thương xót cô, đó không phải là tường rỗng mà là một cánh cửa được ngụy trang rất khéo.
Cửa mở, một luồng khí mát mẻ ùa vào, Vân Ánh Lục há miệng hít từng ngụm lớn không khí. Trước mặt vẫn là một màu tối đen, cô theo luồng khí, chậm rãi đi về phía trước.
Đường ra quanh co khúc khuỷu lại lắm lối rẽ. Mỗi lần đi đến ngã ba đường, cô lại do dự một chút rồi tiếp tục dò bước trong bóng tối.
Một lúc sau, một luồng sáng le lói hiện ra phía cuối đường hầm. Vân Ánh Lục vui mừng chạy nhanh ra. Vượt qua ranh giới sinh tử sẽ là xuân quang rạng rỡ.
Mật đạo càng lúc càng rộng. Nương theo nguồn ánh sáng nhạt nhòa, cô nhận ra cuối mật đạo là một gian nhà đá lớn. Vân Ánh Lục thận trọng bước lại gần.
Căn nhà được xây dựng rất đơn sơ với một hồ nước mênh mông trước mặt, có vẻ như đây chính là hoa viên của Tề phủ.
Nhưng sao lại không thấy ai cả thế này?
Vân Ánh Lục kiễng chân, ghé mắt nhìn vào cửa sổ.
Một người đàn ông đang ngồi trên giường, râu tóc bạc phơ như tuyết trắng, nửa người dưới…
Vân Ánh Lục run tay, ngã lăn xuống đất, ngất xỉu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...