“Kì đại nhân, cô có chỗ không được khỏe sao?”
Vân Ánh Lục dẫn Kì Sơ Thính đi vào phòng, tiếng bàn luận rì rào bên ngoài lọt cả vào theo. Kì Sơ Thính nhún vai, ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ “xinh đẹp không phải lỗi của ta”. Quả thật mỹ nữ mà lại có tài, trăm năm khó gặp, hẳn sẽ khiến người người chú ý.
Vân Ánh Lục lại thở dài đánh sượt, không rõ bổng lộc mỗi năm của Kì tả thừa tướng và Kì nữ quan là bao nhiêu mà cô ta sẵn sàng rút một vạn lượng bạc ra chỉ để đến đây gặp cô. Hào phóng gì chứ, phải là lãng phí mới đúng. Bọn họ không sợ miệng ăn núi lở, sau này phải uống gió Tây Bắc sao?
Nhưng ngược lại Tần Luận lại hời to, khó trách hôm nay tâm tình vui vẻ ít nhiều.
Kì Sơ Thính kiều mị ngẩng đầu đón ánh mắt dò hỏi của Vân Ánh Lục.
“Bản quan khỏe khoắn vô cùng, vả lại cũng là bậc quốc sắc thiên hương nên chẳng cần dùng đến mấy thứ thuốc nhuận sắc dưỡng nhan của cô. Hôm nay bản quan đến đây là muốn ủng hộ Vân thái y thôi”.
Vân Ánh Lục len lén bĩu môi. Nghe mấy lời đường mật này, sao cô cứ liên tưởng đến mấy trò quảng cáo bịp bợm ngoài đường thế không biết, lại còn ủng với chả hộ.
“Bản quan kỳ thật cũng có chút tâm bệnh nên muốn tìm Vân thái y xin mấy lời khuyên”. Trông thấy vẻ mặt nhăn nhó của Vân Ánh Lục, Kì Sơ Thính vội đảo giọng nói thêm.
“Tôi là bác sĩ phụ khoa chứ không phải bác sĩ tâm lý. Xem ra tôi không giúp được gì cho Kì đại nhân rồi”. Ngữ điệu của Vân Ánh Lục có chút miễn cưỡng.
Kì Sơ Thính không hề để ý đến, tự mình vén tay áo. “Vân thái y nhất định có thể, nàng bắt mạch cho bản quan đi đã”.
“Cô vẫn muốn tôi bắt mạch sao?” Vân Ánh Lục mặt không chút biểu cảm gì, hỏi.
“Đây là vinh hạnh của bản quan”. Giọng điệu Kì Sơ Thính vẫn cợt nhả như cũ. Vân Ánh Lục cười khẽ, cầm lấy tay nàng ta bắt mạch.
Kì Sơ Thính ung dung quan sát Vân Ánh Lục, giống như không thèm để ý tới kết quả chẩn đoán mà cốt chỉ để thưởng thức vẻ mặt chuyên chú của cô.
“Từ hôm từ biệt ở thư khố bản quan càng nghĩ càng thêm bất an, áy náy mãi không thôi. Bản quan sợ Vân thái y vì chuyện hiểu nhầm đó mà sinh xa cách thêm, nếu vậy bản quan biết làm thế nào?”
Vân Ánh Lục nhướng mắt, tại sao Kì Sơ Thính lại khoa trương như vậy? Hai người họ không phải thân thích cũng chẳng phải bằng hữu, việc gì phải thể hiện thế chứ?
“Bản quan càng nghĩ càng thấy nên tìm cơ hội làm lành với Vân thái y. Cô xem, bốn bề im ắng chẳng phải là cơ hội hiếm có để thổ lộ tiếng lòng với cô sao, khúc mắc giữa chúng ta có gì mà không cởi bỏ được?”
Thật sự là càng lúc càng ghê tởm. Cái gì mà im ắng chứ, hiệu thuốc Tần thị mở ngay khu phố xá sầm uất, xe ngựa rầm rập ngày đêm phát nhức cả đầu. Lại còn thổ lộ tiếng lòng nữa sao? Vừa nghe mấy chữ này da gà gai ốc rơi rụng khắp nhà, quét còn chưa hết ấy chứ. Vân Ánh Lục thầm nghĩ.
“Kì đại nhân, cô suy nghĩ nhiều quá. Hôm đó tôi đã nói với cô rồi, cái nhìn của tôi đối với Kì đại nhân hoàn toàn không có gì thay đổi”. Vân Ánh Lục thu tay lại, lấy giấy kê đơn thuốc.
“Vân thái y, nàng phát hiện ra bản quan có chỗ nào không khỏe sao?” Kì Sơ Thính tò mò nhìn Vân Ánh Lục kê đơn thuốc.
“Ngoại trừ việc đột biến gien ra, cô chẳng có gì là không khỏe cả”. Vân Ánh Lục đưa bút nhanh hơn. Nếu Tần Luận thích tiền thì hôm nay cô sẽ để anh ta kiếm đủ. Đông trùng hạ thảo, linh chi, lộc nhung… Tất cả các loại dược liệu thượng hạng có thể nghĩ ra cô đều kê hết, hơn nữa lại với số lượng cũng không ít.
“Kì đại nhân, cô mang số thuốc này về, mỗi ngày sắc lấy nước uống, có thể giữ mãi vẻ thanh tân, kéo dài tuổi thọ”. Cô nghiêm nghị đưa đơn thuốc cho Kì Sơ Thính.
Kì Sơ Thính nét mặt không hề biến chuyển, cười mím chi nói. “Bản quan nhất định sẽ theo lời dặn của Vân thái y, sống trăm năm ngàn năm nữa”. Nàng ta nghiêng đầu, chúm chím nói tiếp. “Hôm nay phiền Vân thái y như vậy, có thể cho bản quan một cơ hội cảm tạ không? Chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm nhé?”
Vân Ánh Lục lắc đầu lấy cớ thoái thác. “Tần công tử đã chuẩn bị cơm trưa rồi, tôi không thể để anh ấy thất vọng”.
“Để bản quan nói qua một tiếng với Tần công tử, bằng không, Tần công tử đi cùng cũng được, đông người càng thêm vui mà!” Nói xong, Kì Sơ Thính quay đầu nhìn ra ngoài, “Tần công tử, mời công tử vào đây một chút”.
Nàng ta đưa đơn thuốc cho Tần Luận trước. “Cái này lát nữa phiền công tử bảo tiểu nhị gói lại, giao cho xa phu Kì phủ. Tần công tử, trưa nay có thể vui lòng cùng bản quan và Vân thái y dùng bữa cơm không?”
Tần Luận nhìn Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục ra sức nháy mắt ra hiệu từ chối với hắn. Hắn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. “Vậy Tần mỗ cung kính không bằng tuân lệnh”.
“Vân thái y, bây giờ nàng hết cách chối từ rồi nhé!” Kì Sơ Thính vui vẻ mỉm cười. Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn Tần Luận, thật sự là thiếu ăn ý mà.
Đến giờ trưa, ba người không ngồi xe ngựa mà đi bộ loanh quanh trên phố. Trong khu vực này, các tiệm cơm nổi danh san sát nhau nhưng Kì Sơ Thính lại quá kỹ tính, hết chê nhà này bàn ghế thô tục lại đến ghét nhà kia phòng ốc không được mát mẻ, không chê đông khách thì lại chê vắng vẻ. Ba người đi một hồi lâu mà vẫn chưa tìm được quán ăn nào hợp ý.
Ăn một bữa cơm phiền phức như vậy sao, Vân Ánh Lục chỉ muốn xoay người bỏ chạy, mặc cho Trúc Thanh mỏi mắt trông ngóng ở hiệu thuốc!
Rốt cuộc cũng có tiệm cơm lọt vào mắt xanh của Kì Sơ Thính.
Quán ăn này nếu không treo biển ắt người ngoài e sẽ nghĩ đây là lâm viên tư gia nào đó. Nó không phải dạng phòng lớn bày đầy bàn ghế, mà là từng gian phòng trang nhã trong khoảng sân lớn. Thời tiết nóng bức khiến trăm hoa tàn úa, nhưng trong khu vườn này lại có hơn mười gốc anh đào núi nở rộ, màu hoa quyến rũ, hương thơm tỏa ngát, thật mê lòng người.
Ba người cùng ngồi đối diện, Vân Ánh Lục không nói gì, chỉ mải mê ngắm đào, vẻ mặt vô cùng thích thú.
“Vân thái y, đi một đoạn đường xa như vậy, cũng không uổng công chứ?” Kì Sơ Thính trêu đùa. Dường như nàng ta là khách quen ở đây, không những họ được bố trí phòng đẹp nhất lại còn được đích thân chủ quán nghênh tiếp.
Kì Sơ Thính thành thạo gọi món, sau đó đảo mắt nhìn về phía Tần Luận. “Tần công tử có muốn gọi món gì không?”
Tần Luận ai oán nhìn nàng ta rồi rụt rè gọi món. “Đem… cho ta một đĩa gan lợn!”
“Xào hay luộc ạ?” Ông chủ nhiệt tình hỏi.
Tần Luận cụp mắt. “Không cần chế biến phiền phức, bưng lên đĩa gan sống là được”.
Vân Ánh Lục nghe mà rợn cả tóc gáy. “Nội tạng lợn chứa nhiều vi khuẩn gây bệnh, anh nên dùng thức ăn đã được nấu chín”.
Tần Luận cười ôn hòa xoa dịu. “Không cần, ăn sống hương vị càng thêm đậm đà”.
Ông chủ là người từng trải, khách cổ quái dạng nào mà chưa từng gặp. Chỉ cần khách muốn, ông ta nhất định sẽ đáp ứng. Dù có là bánh bao nhân thịt người cũng không phải chờ lâu.
“Các vị khách quan uống trước chén trà, đồ ăn sẽ được đem tới ngay”. Ông chủ nhanh nhảu đáp rồi xoay người rời khỏi.
Vân Ánh Lục quan sát Tần Luận vài bận rồi quay lại tiếp tục ngắm đào. Thứ cây này cũng thật kì quái, không có lấy nửa chiếc lá mà đầu cành lại trĩu trịt những hoa. Trong sân cũng có trồng mấy cây dương liễu, nhưng do đã lâu không có hạt mưa, tất cả đều tiêu điều ủ rũ.
“Vân thái y, chỉ uống rượu ăn cơm suông thế này thì chẳng có gì thú vị cả, hôm nay chúng ta chơi trò gì đi!” Kì Sơ Thính ngồi chưa nóng chỗ đã lại đưa ra chủ ý.
“Chơi trò gì?” Nhắc tới trò chơi, đầu óc Vân Ánh Lục có chút chao đảo.
Ở thời này chẳng có hạng mục giải trí nào thú vị cả. Hết đố từ lại đối thơ, không thì cũng mã cầu, bắn tên, chọi gà, đấu dế. Mà mấy thứ đó, Vân Ánh Lục tuyệt nhiên chẳng thấy hứng thú.
“Chúng ta chơi tửu lệnh đi. Ai không đối được sẽ phạt rượu, có được không?”
Biết ngay mà! Vân Ánh Lục nuốt nước bọt đánh ực. “Có thể đổi trò nào khác không?” Trò tửu lệnh này chẳng khác nào làm thơ viết từ cả, không phải nàng ta muốn ép cô lòi dốt ra chứ?
Kì Sơ Thính lắc đầu làm nũng. “Không, không! Chơi trò này đi, cao nhã lắm đấy”.
Tửu lệnh là một dạng trợ hứng đặc biệt của cổ nhân. Trên bàn rượu, tửu lệnh cũng oai như quân lệnh vậy, không luận tôn ti chỉ theo lệnh chủ cái, làm trái ắt sẽ bị phạt rượu. Tóm lại, mục đích quan trọng của tửu lệnh là tạo không khí tao nhã mà sôi động khi uống rượu.
Vân Ánh Lục gượng gạo liếc nhìn Tần Luận dò ý. Hai mắt hắn sáng rỡ, e rằng không nhờ giải vây được rồi. “Kì đại nhân, tôi chỉ là tục nhân, không thể làm mấy chuyện văn hoa này đâu”.
“Không kể chuyện danh thơm thơ phú của cô nức tiếng thành Đông Dương mà hôm ở ngự hoa viên, bản quan đã tận mắt trông thấy Vân thái y xuất khẩu thành thơ. Cô đừng từ khước nữa. Nào! Chúng ta cùng chơi tửu lệnh đi, nhưng mà ba người chơi có vẻ hơi buồn nhỉ, để bản quan gọi thêm một người nữa”. Kì Sơ Thính xoay người, hướng mắt ra ngoài tìm kiếm.
Vân Ánh Lục và Tần Luận liếc nhau, không cần nói cũng ngầm hiểu, bữa cơm này, Kì đại nhân không phải nhất thời cao hứng thiết đãi mà là có dự tính từ trước.
“Hẳn phải đến rồi chứ, đã hẹn gặp mặt ở đây mà!” Kì Sơ Thính trông ngóng mấy bận vẫn chưa thấy bóng dáng người quen của mình, bất giác than thầm.
Ông chủ sai đám tiểu nhị bưng lên đĩa to đĩa nhỏ, rượu thịt đủ cả, ngoài ra còn có đĩa gan sống mà Tần Luận yêu cầu.
Vân Ánh Lục hết nhìn lên lại ngó xuống đĩa gan lợn vẫn còn dính máu kia, cổ họng gai gai, đành phải quay đầu sang chỗ khác, cố nén cảm giác nôn. Cô và Tần Luận đã dùng bữa với nhau mấy bận, trước kia anh ta luôn tao nhã ngay cả trong cách ăn uống, tuyệt đối không phải là người thích mấy thứ tanh tưởi như vậy. Cô cũng không kiêng kị gì chuyện ăn đồ sống vì trước đây cũng từng thử sashimi, nhưng ăn nội tạng sống thì chỉ có động vật máu lạnh mới nuốt nổi. Không thể tưởng tượng được Tần Luận anh tuấn nho nhã mà lại có bản năng thú vật như vậy.
Kì Sơ Thính chẳng buồn liếc mắt đến đĩa gan sống của Tần Luận.
“Kì đại nhân, vị bằng hữu của ngài là khuê nữ nhà ai?” Ba người ngồi đợi một hồi, trông thấy vẻ mặt Kì Sơ Thính có chút không vui, Tần Luận vội tìm lời để nói.
Kì Sơ Thính bật cười, “Bằng hữu của bản quan chẳng lẽ nhất định phải là khuê nữ sao?” Nàng ta nhìn Vân Ánh Lục, nói tiếp, “Bản quan vốn thường kết giao với một số văn nhân nhã sĩ, tài tử thư sinh. Vị bằng hữu này, Vân thái y rất quen mặt đó. À, hắn tới rồi. Đỗ đại nhân, ngài khiến bản quan phải chờ hơi lâu đấy!”
Kì Sơ Thính đứng dậy hào hứng chào đón. Đỗ Tử Bân nhễ nhại mồ hôi, theo chân tiểu nhị bước vào.
“Thật xin lỗi, Kì đại nhân, không phải bản quan cố ý tới muộn mà do tiệm ăn này quá khuất nẻo khó tìm”. Đỗ Tử Bân gật đầu chào Kì Sơ Thính, vốn đang định quay sang chào hỏi hai người bằng hữu ngồi cùng bàn, nhưng nụ cười còn chưa thành hình thì đã đông cứng lại.
“Ánh Lục, sao nàng lại ở đây?” Đỗ Tử Bân khó giấu nổi kinh ngạc, buột miệng hỏi. Lại còn ngồi sánh vai cùng Tần công tử nữa chứ. Nỗi nhục vì bị lừa dối khiến đôi mày của Đỗ Tử Bân nhíu chặt lại thành một dải.
“Vì sao ta không thể ở đây?” Chàng ta bận rộn tới độ không dành nổi một khắc để gặp cô thế mà lại dư dả thời gian hẹn hò người khác, lại còn hẹn ở nơi kín đáo, vắng vẻ này nữa chứ. Khuôn mặt Vân Ánh Lục sa sầm như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...